Cuối cùng cũng ngừng công kích, Thái Tây Thi giống như một con tôm chân mềm nghiêng người dựa vào người Diệp Phàm, đôi mắt xinh đẹp như tơ, đập lên vai một cái hừ nói:
- Anh Diệp, anh mạnh quá. Em…một mình em chịu không nổi. Tốt nhất là tìm một người, bằng không sớm muộn gì cũng sẽ bị anh hại chết.
- Thoải mái không?
Diệp Phàm mỉm cười nhẹ nhàng sờ vào đỉnh núi ở trước ngực.
- Thoải mái! Nhưng chính là không chịu được, anh đúng là quá đặc biệt! Lớn hơn người khác một chút.
Cô Thái Tây Thi liếc nhìn cây gậy thô ráp cực lớn của Diệp Phàm có chút sợ hãi, có chút run sợ, nhưng lại cảm thấy vô cùng phức tạp, không nói rõ ra được là cái gì, vừa vui sướng vừa có chút sợ hãi.
- Được rồi! Vậy em hãy giới thiệu cho anh một người, lôi kéo hơn cả rồng phượng.
Diệp Phàm đùa giỡn, cười nói không dứt, thầm nghĩ, “Cuộc đời tự đắc cứ mặc sức mà vui chơi. Đến đi! Càng nhiều càng tốt, anh không chê nhiều đâu-.
- Anh nói thật sao, em thật sự sẽ tìm cho anh, hơn nữa còn là một cô gái non nớt, tuyệt đối là đại khuê nữ chính tông.
Anh không phải rất giàu sao? Nuôi thêm một người cũng không có vấn đề gì.
Chủ nhiệm thôn của thôn chúng ta ở trong thôn đã làm mấy người rồi, toàn là vợ của người ta.-
Cô Thái Tây Thi hi hi cười nói.
- Có chủ nhiệm thôn trâu bò như vậy sao, hắn tên là gì, lúc nào có thời gian thì phải tới hỏi thăm học hỏi một chút kinh nghiệm gì đó mới được.
Diệp Phàm cũng cảm thấy thích thú, cười hắc hắc dâm đãng không thôi.
- Cách ngay thôn đập Thiên Thủy không xa, có một thôn tên là Thạch Bình Tắc, chủ nhiệm thôn tên là Mã Cái Thiên.
Người trong thôn chúng em đều gọi hắn là Mã Thiên Vương.
Nói là một bàn tay của hắn có thể che đậy toàn bộ thôn trang của Thạch Bình Tắc, trong thôn không có ai không sợ hắn.
Thường xuyên nhân lúc đàn ông nhà người ta không ở nhà chui vào trong chăn vợ người ta.
Còn có người nói trong thôn có mấy đứa bé, đều là hạt giống của hắn, nhưng hình như cũng bị chồng nhà người ta từ trong chăn trực tiếp đánh ra mấy lần rồi. Hình như có lần còn là mất sạch quần áo, ha ha.
Trong đôi mắt của cô Thái Tây Thi tựa hồ cũng có chút sợ hãi đối với trưởng thôn Mã.
- Có phải hắn cũng chú ý đến em rồi không.
Trong lòng Diệp Phàm run lên hỏi.
- Khi chồng cũ còn sống, hắn cũng có qua lại trước nhà em mấy lần, nhưng có lần bị em hung hăng giội cho một thùng nước tiểu mắng đuổi đi.
Sau đó em đến Lâm Tuyền mở cửa hàng, nhưng em trai em Phạm Võng được người trong thôn gọi là Yêu Côn, Mã Cái Thiên cũng có chút sợ cậu ấy.
Mặc dù nói thỉnh thoảng cũng tới ăn bữa cơm gì đấy, nhưng ở thị trấn Lâm Tuyền hắn vẫn không dám làm gì cả.
Thái Tây Thi nhẹ giọng nói.
- Không sao! Có anh ở đây, Mã Cái Thiên anh sẽ khiến hắn thành Vương Bát, dám quấy rầy người con gái của anh, chán sống rồi có phải không? Ha ha.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Em biết, ngay cả loại đầu sỏ tam bá Lâm Tuyền cũng sợ anh, Mã Cái Thiên là cái gì.
Thái Tây Thi nói rất dịu dàng muốn bò dậy nấu nước tắm cho Diệp Phàm.
- Nhắm mắt lại! Tặng em một món quà.
Diệp Phàm ra lệnh, Thái Tây Thi nghe lời nhắm mắt lại.
Cô tưởng rằng Diệp Phàm lại muốn đưa cho cô quần áo mới gì đó.
- Mở mắt ra nhìn xem.
Diệp Phàm cười nói, Thái Tây Thi có chút nghi hoặc nhận lấy một thứ gì đó giống như giấy chứng nhận, không biết Diệp Phàm đưa cho mình cái gì.
Thầm nghĩ cũng không phải là giấy kết hôn, giấy kết hôn không có lớn như vậy.
Khi vừa mở ra, khắp cả người thoáng cái trợn tròn mắt há hốc mồm, hai hàng lệ nóng hổi từ trên khuôn mặt chảy xuống.
- Diệp, anh Diệp, món quà này lớn quá, Xuân Hương không dám nhận. Em…em không cần.
Cô Thái Tây Thi vội vàng đem tờ giấy chứng nhận nhét lại vào trong tay Diệp Phàm.
Thì ra là giấy sở hữu bất động sản, Diệp Phàm âm thầm làm thành tên của Phạm Xuân Hương.
Lúc ấy khi kêu Phạm Xuân Hương ký tên chỉ là lừa gạt nói cô làm người làm chứng, làm cô không hề nghĩ ngợi ký ngay, ai ngờ Diệp Phàm lại đưa căn nhà mua được tặng cho mình.
Phạm Xuân Hương chưa từng xúc động và hạnh phúc như vậy, trong lòng ngọt ngào đến mức sắp có thể tràn ra nước mật ong, một luồng cảm giác ấm áp cực lớn bao trùm lấy bản thân, lúc này nếu gọi cô đi chết thay Diệp Phàm, đoán chừng cô tuyệt đối sẽ đồng ý không chút nhíu mày.
- Không nói nữa, nhận lấy đi! Tên đều đứng tên em rồi. Anh còn có thể đổi lại được sao? Không thể cho em một danh phận, nếu ngay cả không mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc một chút, anh còn gọi là một người đàn ông được không? Em không cần cám ơn, cũng không mắc nợ anh cái gì cả. Chính là anh mắc nợ em, mấy năm nữa em có muốn lấy chồng, anh cũng không ngăn cản em.
Dù sao em mới 23 tuổi, đợi anh điều đi hãy tìm lấy một người! Ài, bốn phòng của tầng hai toàn bộ đều được lắp đặt điều hòa rồi, tầng ba của em cũng lắp thêm một cái lớn, đây là hang ổ mới của chúng ta, cũng có thể nói là động phòng, đương nhiên phải làm tốt hơn một chút.
Diệp Phàm thân thiết cười nói, khuôn mặt rất chân thành.
- Diệp…Anh Diệp…hức hức hức…em không lấy chồng, vĩnh viễn làm một nhân tình của anh.
Lúc nào anh cảm thấy mệt mỏi thì hãy đến nghỉ ngơi một chút, em vĩnh viễn ở đây đợi anh.
Thái Tây Thi cũng không kìm được nghẹn ngào mấy tiếng, Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng cũng không nói gì.
Trong một ngôi nhà kiểu Tứ hợp viên sát cổng thành huyện Ngư Dương, lúc này Phí Chẩm Tường đang nằm nghỉ, một phu nhân xinh đẹp đang dùng nước bó xương xoa nắn cho hắn miệng lẩm bẩm nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt còn dám động thủ đánh người, ông nhìn cái mông của ông xem, sắp sưng lên thành quả bóng rồi.
Tôi nói ông Phí ông đấy, có phải ông trở nên ngốc nghếch rồi không, tại sao không báo công an, dứt khoát bắt tên nhãi nhép họ Diệp đó lại.
- Đàn bà thì biết cái quái gì, đừng ở bên cạnh lượn đi lượn lại nữa. Tôi thấy thằng nhãi đó hình như có chút lai lịch, bằng không Tiếu Hổ Thạch tại sao lại kính sợ hắn như vậy.
Ở trước mặt người khác là ông Hổ, ở trước mặt thằng nhãi đó hình như giống như một con khỉ, mẹ kiếp! Đầu năm nay thật là xúi quẩy, ôi cái mông của tôi, bà không biết nhẹ tay một chút sao, cái mông của tôi sắp bị bàn tay thô ráp dã man của bà chà cho rách tan rồi.
Phí Chẩm Tường bất mãn kêu lên.
- Chà chà chà! Đi tìm bàn tay mềm mại của ai mà chà đi. Đừng có tìm đến bà mày nữa.
Phu nhân đó vung tay lên chà, mạnh mẽ chà sát mấy cái trên cái mông của Phí Chẩm Tường làm y đau đến mức giống như heo bị chọc tiết.
- Được rồi! Chuyện mấy năm trước bây giờ còn lải nhải nhắc đến nữa.
Phí Chẩm Tường bất mãn kêu lên.
- Chú, xảy ra chuyện gì vậy? Mông cũng sưng thành như vậy rồi.
Lúc này có một thanh niên đẹp trai toàn thân đầy mùi rượu ngâm nga hát đi vào.
- Võ Vân, chú út của cháu là bị một tên nhãi ranh tên là Diệp Phàm của thị trấn Lâm Tuyền đá trúng mông, chuyện này cháu phải làm chủ, chú ấy là vì chuyện của công ty Võ Thần mới bị thương.
Cũng vô lý quá, xem nhà họ Phí ở Ngư Dương chúng ta thành gì rồi.
Phu nhân đó giống như bắt được sao cứu tinh hô lên:
- Dứt khoát phải nói với cha cháu một tiếng, dạy cho tên họ Diệp đó một bài học, xem hắn còn uy phong cái gì.
- Được rồi Ngọc Mai, bà đừng ở bên cạnh lải nhải nữa, ra ngoài đi, bưng lên cho Vũ Vân bát canh hạt sen, tôi và Vũ Vân nói chút chuyện.
Phí Chẩm Tường hừ nói.
- Hừ! Tên nhãi nhép họ Diệp đó đúng là không biết điều. Công ty Vũ Thần của chúng ta, mấy năm nay cũng không phát sinh ra loại chuyện này. Hai ngày nữa cháu sẽ đích thân đi tìm hắn, nếu vẫn không biết điều sẽ kêu Hoàng Hải Bằng chỉnh mấy con thiêu thân gì đó cho hắn nếm thử. Hắn không phải là tổ trưởng của tổ công tác cải cách nhà máy giấy sao? Cải cách cái rắm, bố mày kêu hắn biến thành chó Nhật.
Phí Vũ Vân miệng đầy mùi rượu hừ nói.
- Chà! Chú thấy cháu cứ nói một tiếng với mấy anh em, kêu mấy huynh đệ đi dạy dỗ hắn một chút. Mẹ kiếp! Tiêu Hổ Thạch còn không ra gì, nhìn thấy tiểu tử đó giống như một con khỉ.
Phí Chẩm Tường hung hăng nói.
- Chuyện đó để sau hãy nói, chính là phía bên Hoàng Hải Bìng cũng phải đợi sau khi tập đoàn Nam Cung đi rồi, nếu đến lúc đó hắn không để lại cho công ty một con đường đi thì hãy làm ầm ĩ, hiện tại đừng gây chuyện gì quá ồn ào.
Cha cháu có dặn dò, chuyện đại sự không thể làm rối loạn, nếu xảy ra chuyện gì, Trương Tào Trung và Lý Hồng Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho người gây chuyện đâu.
Sau khi tiền tới tay sẽ không sợ nữa, muốn dạy dỗ hắn thì có đến mấy ngàn loại cách.
Chú út, chú hãy nghỉ ngơi cho tốt, nhà Nhà họ Phí chúng ta không phải là dễ ức hiếp.
Bầu trời của Ngư Dương là bầu trời của nhà họ Phí chúng ta, hừ!
Phí Vũ Vân đừng thấy hắn uống say, nhưng ở việc đại sự hắn cũng không hồ đồ, thằng ranh này ở huyện Ngư Dương được người ta gọi là Ngọc diện lang quân
Ngoài mặt là để cho ngươi đánh cười ha ha chỉ không ổn, ngươi vừa ra khỏi cửa là lập tức tháo da mặt cho người khác.
Nhà họ Phí ở Ngư Dương là gia tộc lớn, có mấy ngàn năm lịch sử.
Cho dù là ở thành phố Mặc Hương cũng có sức ảnh hưởng nhất định, trong Thường ủy thành phố có người của Nhà họ Phí, bằng không Phí Mặc làm Trưởng ban ban tổ chức không đồng lòng với Bí thư huyện ủy, sớm đã bị Lý Hồng Dương chuyển đi rồi.
Nhưng Phí Mặc nhiều năm như vậy vẫn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn không đổ, chứng tỏ nền móng đó sâu dày cỡ nào.
Hoàng Hải Bình của nhà máy giấy Ngư Dương kỳ thực chính là một tên tay sai của Phí Mặc, giống như loại chó Nhà họ Phí đã nuôi rất nhiều, đoán chừng có một bầy, từ toàn bộ huyện Ngư Dương mà nhìn, không dưới một tá.
Trong 8 thị trấn của Ngư Dương có tới bốn thị trấn đều là do người của Nhà họ Phí cầm quyền, không phải Bí thư đảng ủy thì là Chủ tịch thị trấn, chủ tịch xã.
Cho nên nhà họ Phí ở Ngư Dương chính là một thế lực ngầm ngay cả Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng Diệp Phàm người đã chọc vào con hổ này lại không hề hay biết chút gì, lúc này đang ôm cô Thái Tây Thi say giấc nồng.
- Anh họ, hôm nay tên nhãi ranh họ Diệp đó thiếu chút nữa đã đánh nhau với Phí Chẩm Tường của Nhà họ Phí rồi. Đoán chừng có trò hay để xem rồi, chúng ta có phải nên làm chút gì đó rồi không?
Phó chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài có chút hứng thú trước nỗi đau của người khác gọi điện thoại cho anh họ Chung Minh Nghĩa.
- Xảy ra chuyện gì?
Phó bí thư huyện ủy Chung Minh Nghĩa có chút ngạc nhiên.
Sau khi nghe xong em họ Diệp Mậu Tài kể lại, trầm mặc một lúc rồi cười lớn ha ha nói:
- Mậu Tài! Làm cái gì, hiện tại chúng ta cứ yên lặng theo dõi chuyển biến, tốt nhất là có thể đổ thêm chút dầu càng tốt, ha ha ha.
Tại sao?
Diệp Mậu Tài cảm thấy khó hiểu.
- Ngư Dương chúng ta không phải có một bài vè sao: ‘Phí gia thổ lão hổ, Ngọc gia kháo sơn hổ, Tạ gia tiếu diện hổ, Tiếu gia bệnh ưởng hổ (Tạm dịch: Phí gia hổ đất, Ngọc gia hổ dựa núi, Tạ gia hổ mặt cười, Tiêu gia hổ ấm ức ), cậu nghĩ xem hiện tại Diệp Phàm thuộc cái gì?
Chung Minh Nghĩa dày dặn kinh nghiệm nói.