- Chú ý một chút ở đây là chú ý cái gì vậy?
Diệp Phàm sửng sốt nhìn Trương Ẩn Hào.
- Tôi nói rõ trước có lẽ là tin đồn, nhưng nghe nói cũng có chút nên nghe. Đó là bí thư Cái Thiệu Trung ở thành phố Hạng Nam các anh. Người xưng là Cái lão hổ, nghe nói danh đã truyền đến bộ rồi.
Trương Ẩn Hào nói.
- Anh ta chẳng lẽ muốn đến Hoành Không làm chức bí thư sao?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhưng đây là một tin lớn động trời rồi.
- Việc bổ nhiệm bí thư Đảng ủy tập đoàn Hoành Không các anh đã được Ban tổ chức Trung ương thông qua, mà bên này vì tập đoàn Hoành Không cũng là do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước quản lý. Vì thế ban tổ chức Trung ương bên ấy đã đánh tiếng với Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Vì vậy mà tin đồn này đã đến như vậy. Đương nhiên, cấp bậc của tôi không cao nên không thể biết được tình hình cụ thể.
Trương Ẩn Hào nói.
- Cảm ơn anh
Diệp Phàm nói.
Tối hôm đó, Diệp Phàm gọi điện cho bố vợ rồi hỏi:
- Bố, nghe nói Cái lão hổ bên Hạng Nam muốn tới Hoành Không?
- Ăn nói kiểu gì vậy, đồng chí Cái Thiệu Trung là đồng chí Cái Thiệu Trung, sao lại biến thành Cái lão hổ rồi?
Kiều Viễn Sơn vừa nghe thấy, liền nghiêm túc giáo huấn.
- Ông ta thật sự sẽ đến ạ??
Diệp phàm có chút nóng vội, nếu như để Cái lão hổ ngồi lên chức Vệ Ngọc Cường kia thì về sau Hoành Không sẽ bị gây sức ép rồi.
Đến lúc đó, mình muốn thực hiện mục tiêu của bản thân thì khó khăn càng tăng lên gấp bội. Thêm vào cấp dưới của Cái lão hổ ở Hạng Nam, như vậy hai đầu cùng tấn công, vậy thì nhức đầu rồi.
- Con sợ anh ta sao?
Khổng thể tưởng được Kiều Viễn Sơn lại hừ một tiếng nói:
- Sớm biết như này thì hà cớ lúc trước? Con ấy à, xử sự không vững vàng. Sao mãi cứ cẩu thả vụng về như thế. Giờ thì tốt rồi, người ta “giết” tới cửa rồi.
- Đã xác định rồi ạ?
Diệp Phàm nói.
- Gần như thế, kéo dài thêm một chút, chậm nhất cũng chỉ có thể đến đầu tháng năm. Con tự thu xếp ổn thỏa đi, việc bố có thể làm cũng chỉ được như vậy thôi.
Con phải thông cảm. Mặc dù nói là bố đang chủ trì công việc của ban tổ chức Trung ương, nhưng việc này là của quốc gia, không phải của một mình Kiều Viễn Sơn bố đâu.
Hơn nữa, cán bộ cấp cao được bổ nhiệm vào ban tổ chức Trung ương không phải trong bộ có thể quyết định. Tuyệt đại đa số đồng chí chỉ là chấp hành khảo hạch thôi.
Kiều Viễn Sơn giọng điệu hòa hoãn không ít, nhưng cung cấp cho Diệp Phàm thông tin là việc này cơ bản đã định rồi.
- Bố cũng phải nói với con một tiếng trước chứ , đúng không ạ?
Diệp Phàm có chút trách móc.
- Thông báo thì có tác dụng sao? Hơn nữa việc này cũng vừa mới quyết định, trước khi chưa được định thì bố không nói gì được. Những lời này cũng chỉ có thể nói ngầm với con, theo quy định thì bố đã vi phạm rồi đấy.
Kiều Viễn Sơn lại nói tiếp:
- Con phải chú ý một chút, hơn nữa việc này bí thư Ninh sớm cũng đã biết rồi, ông ta có thông báo cho con không?
- Không ạ, con cũng nghe một đồng chí ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước vô tình nói ra. Xem ra, bọn họ thật kín miệng.
Diệp Phàm nói giọng châm chọc, có cảm giác bị hai vị đại lão từ bỏ.
- Đây là kỷ luật.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Nhưng mà con thấy có chút kỳ lạ, hai đồng chí như bố và chú Ninh cộng lại không ngờ lại không bằng. Vậy quan hệ của đồng chí Cái Thiệu Trung há chẳng phải là đội trời sao?
Diệp Phàm nói, trong lòng có chút buồn bực, ra vẻ như bố vợ cũng đấu không lại được đối phương, vậy Ninh Chí Hòa thì sao. Người nhà họ Phí cũng không đấu nổi, vậy kết cục của Cái lão hổ há chẳng phải là quá ngược đạo trời sao.
- Không phải chúng ta không có khả năng, thể chế có quy định của thể chế. Việc này chúng ta cơ bản không được nhúng tay. Hơn nữa cũng không muốn nhúng tay.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Bố thật là có đức độ
Diệp Phàm nói một cách đầy phẫn nộ.
- Đấy là lý giải của con. Bố không phán xét. Thật ra con cũng phải hiểu cho đồng chí Chí Hòa.
Có một số việc không nên nóng vội. Lần trước vì con mà đồng chí Chí Hòa đã rất nỗ lực rồi.
Cái này, cùng một việc mà ra tay quá nhiều lần sẽ thành một loại người chuyên đi hống hách.
Đảng của chúng ta trước giờ phản đối chủ nghĩa bè phái, đều là đồng chí với nhau mà. Hơn nữa, thực ra ý của Chí Hòa còn có một tầng nghĩa khác.
Cái này là muốn đem đến cho con một đối thủ mạnh để có thể tôi luyện ý chí của con, Diệp Phàm con không phải là thích làm lão đại nhất sao?
Không phải là thật sự gặp “hổ giấy” mà khiếp sợ chứ?
Vậy thì con nên sớm cuốn gói khỏi Thiên Vân đi là được rồi.
Nhưng mà những lời tục nói ở trước mắt. Lần này đến Hoành Không là kết quả liên thủ của bố và đồng chí Chí Hòa.
Nếu như Diệp Phàm con không thể kiên trì, hơn nữa không thể làm tốt thì từ nay về sau con muốn tìm vị nào giúp con ra tay thì người ta cũng sợ mà chạy đấy.
Thế nên, ít nói những lời oán giận, chuyện phiếm đi. Tập trung làm việc, đưa tập đoàn đi lên mới là vấn đề hiện nay con cần quan tâm hơn cả.
Bớt can thiệp vào những chuyện không đâu.
KiềuViễn Sơn nói.
- Như thế không được, Cái lão hổ đầu tháng năm đã xuống rồi, thời gian chỉ còn lại không đến một tháng.
Trong lòng Diệp lão đại đang suy nghĩ, phải đi lên tỉnh gặp lão Ninh. Nói về ý tưởng, tranh thủ trong thời gian này điều chỉnh một chút ban lãnh đạo.
Bởi vì Chu Đống chắc chắn sẽ đi. Nhưng chuyện này phó chủ tịch tỉnh luôn một mực gây sức ép xuống.
Việc này vẫn chưa định luận Chu Đống nên tạm thời người chưa thể đi được. Chu Đống không ra khỏi huyện được cũng không còn cách nào sắp xếp người xuống. Việc này, thật là rối rắm.
Tổ điều tra sau một ngày điều tra đã đi, đúng là đầu voi đuôi chuột. Hơn nữa, thái độ của tổ điều tra ngày hôm sau đã hoàn toàn thay đổi.
Có vẻ như là hợp tác hữu nghị, khiến cho các đồng chí trong Hoành Không đều có chút hoài nghi khó lý giải. Có thể tất cả đều có liên quan tới tổng giám đốc Diệp.
Mà tổ điều tra vừa đi, buổi chiều Diệp Phàm đã chạy tới tỉnh Thiên Vân.
Buổi tối, Diệp Phàm đến thăm Ninh Chí Hòa.
- Nào đến đây, tiểu Diệp mau ngồi xuống.
Vừa vào đại sảnh, Ninh Chí Hòa đang đọc báo, vợ ông là Phí Hương Ngọc rất nhiệt tình tiếp đón.
- Cháu chào dì Phí.
Diệp Phàm cười rồi chào hỏi.
- Tiểu Diệp, cái miệng cháu càng ngày càng ngọt rồi đấy.
Phí Hương Ngọc tự mình pha trà:
- Lần này tới đây phải ở nhà dì đấy nhé, nhà của dì là không thua kém gì khách sạn đâu. Buổi tối, dì sẽ nấu canh hạt sen cho cháu thưởng thức. Đây là tuyệt chiêu mà dì Phí vừa mới học được từ một đầu bếp ở nhà hàng đấy. Bảo đảm cháu ăn ngon miễn chê.
- Bà nghĩ nó ngốc hay sao, cái miệng ấy rất “trơn” đấy.
Ninh Chí Hòa cười, tay đặt tờ báo xuống.
- Ha ha, dì Phí làm nhất định là sẽ rất ngon. Cháu sợ một lát nữa tự mình cắn vào lưỡi mình, vậy chẳng há thành câm rồi.
Diệp Phàm nịnh hót.
- Ha ha ha…
Tiếng cười trong trẻo của Phí Hương Ngọc bay lên trần nhà.
- Nhưng mà dì Phí, chẳng lẽ dì là có chuyện muốn nhờ cháu sao? Không vấn đề, có việc gì dì cứ nói đi. Chúng ta là người một nhà mà, không phải khách khí như vậy. Hơn nữa cháu là hậu bối của dì, hậu bối làm chút chuyện cho tiền bối là hoàn toàn chính đáng.
Diệp Phàm quay người nói, cũng cảm thấy Phí Hương Ngọc hôm nay nhiệt tình quá mức.
- Ha ha ha
Ninh Chí Hòa đột nhiên cười lớn, ông nói:
- Thấy không Hương Ngọc, không phải tôi đã nói sớm với bà rồi sao, thằng cháu này nhìn thấu mọi thứ. Tâm tư của bà nó sớm đã thấy rõ rồi. Hơn nữa cái miệng ấy cũng trơn hơn dầu bình thường, trơn trượt đấy.
- Cái này, chú Ninh, cháu thấy dì Phí nhiệt tình quá. Cái này, là việc bình thường thì tốt. Không bình thường thì nói thế nào nhỉ, việc quá khác thường tất có ý khác, đúng không ạ?
Diệp Phàm cười nói.
- Là như này, lần trước trở về thủ đô, chị Hướng thấy sắc mặt dì đẹp liền hỏi dì dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào.
Quan hệ giữa chị Hướng và dì rất tốt, các dì còn là bạn tri kỷ nữa. Việc này dì cũng không giấu dì ấy, lúc ấy còn đồng ý cho dì ấy hai viên dùng thử.
Vừa mới về vài ngày, dì ấy lại gọi điện đến thúc giục. Vốn là muốn qua một thời gian nữa thì mới nói với cháu chuyện này, nhưng cái này không kéo dài được.
Phí Hương Ngọc nói.
Không phải là chị Hướng lại làm cho bà một chiếc túi len đấy chứ, cái miệng rộng này của bà thấy thế là liền mở ra rồi.
Ninh Chí Hòa ở bên nói chen vào.
- Cái này cũng bình thường, túi len mà chị Hướng làm là hàng hiệu, hiếm, trên thị trường khó mà nhìn thấy được.
Hoa văn kia, người thợ kia đều làm rất tinh tế. Cái túi này dì mang ra có rất nhiều chị em đều hỏi dì mua ở đâu, họ cũng muốn mua một cái, nhưng mà dì nói là đây không phải là đồ đi mua.
Đừng chỉ xem nó là cái túi len bình thường, nó tinh tế hơn bất cứ nhãn hiệu nào trên thế giới. Cái này gọi là gì, thủ công thuần khiết.
Phí Hương Ngọc mỉm cười.
- Vậy người tên là chị Hướng làm gì ạ?
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, hỏi. Đây là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.
Bởi vì tầng lớp phụ nữ mà Phí Hương Ngọc quen biết chắc chắn không thấp. Thêm quan hệ sẽ thêm đường mà, dù sao Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn chắc chắc phải tặng.
- Chị ấy à, làm nghề nhàn hạ, không quan trọng. Nhưng chồng chị ấy không tồi, tên là Cao Nhất Thiên, phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Nghe nói tập đoàn cơ điện Hoành Không các cháu là do Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Thiên Vân và Điền Nam cùng quản lý. Dì nghĩ việc này nếu cháu có thể làm chị Hướng ấy hài lòng thì các cháu sẽ có lợi đúng vậy không?
Phí Hương Ngọc cười một cách rạng rỡ.
Trong lòng Diệp Phàm thầm cảm kích, biết Phí Hương Ngọc cũng có ý muốn giúp mình một tay.
- Cháu cảm ơn dì, khiến dì phải hao tâm tổn trí rồi.
Diệp Phàm vội vàng nói.
- Hao tâm tổn phí không phải chỉ mồm xuông mà nói ra được, cháu lấy chút thực tế ra là được rồi, chính là viên thuốc ấy.
Phí Hương Ngọc nói thẳng thắn, mặt này là thuộc sở trường của bà ta.
- Chú thấy thế này tiểu Diệp, cháu lập tức đổi tập đoàn cơ điện Hoành Không thành nhà máy chế tạo thuốc thôi là được rồi.
Ninh Chí Hòa không ngờ lại đùa vậy.
- Cái này, loại thuốc viên này của cháu đừng nói là trên thị trường dược liệu cơ bản không mua được. Dù cho là người bình thường cũng không sản xuất ra được.
Cao thủ có thể chế tạo ra loại thuốc này không nhiều, hơn nữa còn phải hiểu phương pháp, thủ pháp, …không có cách nào sản xuất, cũng không có điều kiện sản xuất.
Tức là cháu bớt thời gian ra làm mấy viên cũng rất lao lực đầu óc chứ chưa nói gì đến lúc cháu chế tác rất khó, vấn đề then chốt là nguyên liệu làm thuốc khó tìm.
Diệp Phàm nói.
- Hay là về dì sẽ nói với ông cụ một tiếng, cháu đi đến “kho” nhà chúng ta, rồi dạo quanh một chút, không chừng có thể tìm thấy nguyên liệu phù hợp đấy.
Phí Hương Ngọc nói.
- Hương Ngọc, đừng làm phiền ông cụ nữa. “ kho” bên nhà bà ước chừng đã tiêu hao nhiều rồi. Dùng cho mặt này quá lãng phí. Nếu như lúc cần mà không có, vậy chẳng há là chết sao.
Ninh Chí Hòa nhíu mày nói.