Diệp Phàm thật sự không nín được, nhìn Vương Nhân Bàng một cái cười nói:
- Ông anh, anh thật đúng là một đạo tặc nhân từ, người ta mới có một mét rưỡi, anh đã cắt một mét, để lại năm mươi phân, không tồi, không tồi.
- Đương nhiên không tồi, nếu là người khác, tuyệt đối là đào hết rồi.
Vương Nhân Bàng không ngại, còn ưỡn ngực, vò đâu nói:
- Thứ đó đã cắt được rồi. Nhưng thật xui xẻo.
- Sao vậy? Chẳng lẽ lại gặp rắc rối?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ dưới sông đi lên khoảng một mét, thấy một con sâu nhỏ, tôi không đề phòng bị cắn mấy nhát.
Lập tức, ngứa đến mức phải kêu mẹ. Vội vàng lấy Vạn hà căn nhét vào bao chạy đi. Nhưng mới đến núi giả khẩu liền đụng phải Lạc Phi Trúc, cô ta giơ tay yêu cầu tôi cắt cho một phần.
Bởi vì lần trước đã thỏa thuận rồi, cho nên, tôi lấy đao ra chuẩn bị cắt, tôi vẫn là người giữ chữ tín.
Nào biết, khi cắt, một tiếng roi vang lên, tôi vội tránh sang một bên, nhưng quá muộn. Trên lưng bị trúng một nhát roi.
Đau quá, đau đến mức thiếu chút nữa tôi kêu mẹ. Máu trên lưng lập tức chảy ra. Lúc này tôi thấy Lạc Phi Trúc không ngờ cướp Vạn hà căn của tôi muốn chạy.
Mới biết bị lừa, Lạc Phi Trúc căn bản chính là cùng hội với Phỉ Nguyệt sư thái.
Lúc ấy tôi tức giận, không quan tâm, vồ một bước đẩy Lạc Phi Trúc vào tường.
Tôi gần Vạn hà căn hơn sư thái Phỉ Nguyệt, nhét vào bao bỏ chạy. Tuy nhiên, bà già đó dai như da trâu, vẫn đuổi theo tôi đến đây.
Ở khe suối phía dưới am lại đánh qua lại mấy chục chiêu. Mà sâu ngứa kia lại ngứa đến chết, tôi đành phải chuồn đi.
Chạy ra đường, vốn định gọi điện thoại cầu cứu cậu nhưng bà già đó đuổi sát quá.
Sau đó, điện thoại đã bị cô đánh hỏng.
Đành phải vừa chạy vừa trốn, thấy có gì ăn được trên đường thì cướp ăn, vài ngày, thiếu chút nữa mệt chết.
Vương Nhân Bàng nói.
- Võ công của Lão ni cô có lẽ bằng anh?
Diệp Phàm hỏi, quan tâm nhất vấn đề này. Nếu không cao hơn Vương Nhân Bàng thì hắn không sợ.
Nếu mạnh hơn nhiều, có lẽ cũng mạnh hơn hắn, vậy thì phải tìm cách khác.
- Mạnh hơn tôi một chút. Tuy nhiên, việc chạy trốn tôi vẫn lợi hại hơn bà ta. Dù sao tôi cũng lăn lộn giang hồ, khắp Trung Quốc này đâu cũng đi. Hơn nữa, lúc tôi vào nhà vệ sinh công cộng của nam.
Bà ta còn phải do dự một chút, cho nên tranh thủ thời gian mới có thể chạy đến chỗ của cậu.
Vương Nhân Bàng không ngờ lại đắc ý.
- Vậy chúng ta không cần sợ bà ta, việc này chúng ta liên kết, hẳn có thể giải quyết. Vả lại, sâu ngứa anh giờ đã khỏi chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa, cũng không biết là sâu gì. Mỗi lần ngứa giống như ngấm vào xương tủy vậy..
Vương Nhân Bàng nói.
- Cứ gây động tĩnh để sư thái đến, có lẽ chỉ bà ta mới giải được. Tôi nghi ngờ rằng, việc cắt Vạn hà căn này có chút đặc biệt, sâu này là một cửa phải qua.
Bằng không, sư thái sao không tự mình đi cắt mà phải mượn tay người khác.
Diệp Phàm nói.
- Có lý, mẹ nó, như vậy mà tôi quên.
Vương Nhân Bàng giống như giờ mới tỉnh ngộ, vỗ vỗ đầu một chút, hối hận không ngừng.
- Anh bị truy đuổi gắt gao, quên là đúng rồi.
Diệp Phàm cười cười, rõ ràng muốn gây ra tiếng ồn lớn. Quả nhiên, không lâu sau bên kia có phản ứng rầm một cái, một bóng đen giống như chim bay đến.
Cách Diệp Phàm hơn mười mét bóng đen dừng bước. Người này cảnh giác nhìn Diệp Phàm một cái thấy là một người trẻ, nói:
- Cho hai cậu đi, nhưng thứ nhất phải đem Vạn hà căn giao cho tôi, thứ hai là phải quay lại am cưới Phi Trúc. Vạn hà căn này để cho cậu một chút.
- Có phải Phỉ Nguyệt sư thái không?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn bà lão nói.
- Đúng, cậu là ai? Cậu thanh niên, đừng có chưa biết rõ đã tham gia vào.
Phỉ Nguyệt sư thái hừ nói.
- Tôi là Diệp Phàm, Vương Nhân Bàng là bạn của tôi.
Diệp Phàm dõng dạc nói, nhìn Phỉ Nguyệt sư thái một cái, nói tiếp:
- Người xuất gia không hại người , thực không nghĩ rằng một sư thái ưu tú không ngờ lại có thủ đoạn đê hèn như thế. Làm tôi rất thất vọng.
- Y không tham Vạn hà căn của chúng tôi, thì đâu xảy ra việc này. Mọi việc đều là do một chữ “tham”.
Không thể trách chúng ta tính kế, chỉ có thể trách hắn tham lam có đúng không? Hơn nữa, Phi Trúc là cháu gái của tôi, dáng vẻ xinh đẹp như tiên, làm sao lại phải oan ức vì y?
Phỉ Nguyệt sư thái chỉ vào Vương Nhân Bàng nói.
- Lạc Phi Trúc, xinh đẹp như tiên, sư thái, bà cũng nói quá.
Vương Nhân Bàng không nhịn được, vừa mới uống ngụm nước đã phun ra.
- Cậu chỉ biết cái thứ nhất, không biết cái thứ hai.
Phỉ Nguyệt sư thái hình như có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Có ý gì, tôi không hiểu. Chẳng lẽ tôi mắt mù. Mặc rỗ không nói, còn có hai cái răng nanh. Đó cũng có thể gọi là đẹp như tiên, phải gọi là người phụ nữ xấu xí. Chết mất, buồn cười chết mất.
Vương Nhân Bang hung hăng nói.
- Cậu gặp người chưa chắc là thật.
Phỉ Nguyệt sư thái lạnh lùng nói, nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu đứng sang một bên đi, tôi muốn trừng trị cậu nhóc này một chút. Bất kính với bề trên.
- Ha ha, có gì nói với tôi.
Diệp Phàm bình tĩnh cười, bước lên trước, chắn trước mặt Vương Nhân Bàng.
- Người thanh niên, cậu thật sự muốn ra mặt?
Phỉ Nguyệt dường như tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Lần này tôi phải ra mặt thật rồi. Bởi vì, tôi giật dây để anh Bàng ra tay lấy Vạn hà căn. Tôi cần nó.
Diệp Phàm nói.
- Hả, chính là thế. Xem cậu cao ngạo như thế, hẳn là có cân lượng?
Phỉ Nguyệt thật ra sửng sốt. Diệp Phàm thẳng thắn khiến chô cảnh giác.
Bởi vì, biểu hiện của người thanh niên này rất bình tĩnh. Người như thế có hai tình huống. Một là cố tỏ ra vẻ huyền bí, hai là người có bản lĩnh thật.
Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng có thân thủ bát đẳng. Nếu nói Diệp Phàm lợi hại hơn y, đánh chết Phỉ Nguyệt sư thái cũng không thể tin được. Cho nên, bà tin vào khả năng đầu tiên. Bà chắc chắn Diệp Phàm là người cố tỏ ra huyền bí.
- Vậy thì bà ra tay đi?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Nhìn roi!
Phỉ Nguyệt sư thái nổi giận, vung tay lên, một chiếc roi màu đen vung lên khiến tiếng không khí rít lên. Mang theo sát khí linh hoạt sắc bén nhằm thẳng vào người Diệp Phàm.
Đến!
- Biết!
Diệp Phàm hừ một tiếng, bật người cao hơn hai mét, dùng hổ ưng của Phí Thanh Sơn, giống như chim ưng bay trên trời, lướt ra ngoài. Chiếc roi khó khăn lắm mới lướt qua chân của Diệp Phàm.
- Hả.
Phỉ Nguyệt sư thái không ngờ kêu lên kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm một cái, hô:
- Lại đến!
Lần này, roi màu đen không ngờ giống như đang biểu diễn, biến thành hai roi, hai thành ba. Quay bốn phương tám hướng chung quanh về phía Diệp Phàm.
Roi tách không khí ra, phát ra âm thanh ma quái. Mà khí thế của Phỉ Nguyệt sư thái lúc này cả người hòa vào roi, nhìn thì chậm nhưng thực ra tốc độ rất nhanh.
Với đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm thấy rõ, cười nhạt một tiếng, tay vừa động Sao băng đang của Kiều Viên Viên bay ra. Là chế lại của Sao băng đang.
Tuy nhiên, trải qua nhiều lần thí nghiệm của Tổ Khoa học Năng lượng của Tổ đặc nhiệm A. Dùng một số kim loại đặc thù kết hợp với một số nguyên tố để chế tạo bản sao của Sao băng đang, sử dụng cũng không kém gì hàng thật.
Hơn nữa, thể tích càng nhỏ, dạng như một sợi tóc yếu ớt có nhiều sao băng liên tiếp, nghe nói chỉ dùng các nguyên liệu đặc thù của hàng không.
Một dây nhỏ như sợi tóc có thể chịu được lực kéo mấy chục tấn. Một sợi Sao băng đang có những hạt ngọc trai lớn nhỏ, bình thường Diệp Phàm đeo trên cổ tay, nhìn giống như vòng tay.
Lúc này rời khỏi tay bay ra, giống như một con rắn lách về phía ảnh mấy chiếc roi có một chiếc là roi thật.
Những cái khác đều là do Phỉ Nguyệt sư thái dùng lực đặc biệt ở tay tạo thành ảo ảnh cho mắt người khác mà thôi. Cũng không phải là vật thật. Nếu không có đôi mắt chim ưng, bình thường khó nhận ra.
- Ha ha ha
Một tiếng cười inh tai vang lên, Sao băng đang hiện giờ giống như rắn cuốn lấy roi đen của sư thái. Diệp Phàm bình tĩnh cầm một đầu dây nhỏ của Sao băng đang nhìn sư thái.
Hai bên giằng co.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- Hột gạo to cũng nhìn thấy. Sư thái hôm nay tôi muốn cho bà biết thế nào mới là cao thủ. Thế nào gọi là ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác. Ngoài mình còn có người khác.
Bởi vì qua mấy chục chiêu, Diệp Phàm có thể khẳng định thực lực của sư thái cao hơn Vương Nhân Bàng nửa bậc, không lầm thì là bát đẳng trình tự thứ hai đỉnh bậc.
Còn chưa đến trình tự thứ ba, kém xa cửu đẳng của hắn. Tuy nói hắn cửu đẳng những cũng chỉ là gần nhưng ít ra có thực lực bát đẳng đỉnh bậc, không phải sư thái có thể so sánh được.
- Cậu thanh niên, còn chưa đến cuối cùng, ngang ngược cái gì.
Phỉ Nguyệt tức giận, lập tức dùng toàn bộ sức lực kéo về phía mình.
- Hôm nay, tôi sẽ ngang ngược một hồi. Trước mặt bà phải như thế. Sư thái bà chắc chắn thua.
Diệp phàm có vẻ vênh váo tự đắc, làm Phỉ Nguyệt giận tím mặt hừ nói:
- Chỉ cần cậu có thể thắng tôi, vạn hà này tôi sẽ từ bỏ.
- Vạn hà không cần, nhưng sâu kia là âm mưu của các bà, phải đưa ra thuốc giải mới được. Bằng không đừng trách tôi ra tay hủy Thiên Nguyệt am của các bà.
Diệp Phàm nói.
- Đúng đúng đúng, hủy Thiên Nguyệt a, tôi xung phong. Phá một am ni cô, có gì khoe khoang?
Vương Nhân Bàng thấy tình hình thay đổi, lập tức dũng cảm nói.
- Vạn hà có thể cho, nhưng cá lửa này tôi không giải được. Tuy nhiên, có băng hoàn ngăn chặn tạm thời. Nhưng một năm sau nếu không tìm được thuốc giải, có lẽ ngọn lửa kia sẽ xâm nhập thêm.
Sâu này chuyên thích nội kình mãnh liệt, nó thích ẩn chứa trong nội kình cơ thể. Vài năm sau, sâu chui ra, người không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng
Cơ thể không khác nào bị phá hủy.
Phỉ Nguyệt sư thái hừ nói.