- Anh có choáng cũng đừng có đùa quá như vậy chứ.
Diệp Phàm cười đến thiếu chút nữa là thở không ra hơi rồi.
- Để tôi hỏi lại lão Lang, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Người này dường như không phải tìm anh em của tôi để vui đùa mà là đánh thực à. Ông đây mới ở trình độ sơ cấp sao có thể đánh thắng được mày. Đừng đùa, ông đây nhận thua.
Vương Nhân Bàng nói.
- Lão Lang nói như thế nào?
Diệp Phàm truy vấn, nhưng thật ra là rất hiếu kỳ.
- Còn có thể nói như thế nào, rõ ràng ông ta đặt mông ngồi lên bàn làm việc của tôi. Cái mông kia ngay trên đầu tôi, hơn nữa, hai cái đùi còn còn lay một cái trước mặt tôi. Đôi chân kia cực thối, thiếu chút nữa là xông chết tôi. Ông ta vẫn mắng tôi ‘ Không nói’ nói cái gì ‘ sau lưng anh em cũng một đao’ và nói nhảm rất nhiều...
Đương nhiên tôi không thừa nhận những thứ này, tuy nhiên, sau đó lão Lang nói cậu đừng choáng nha, công lực của tôi cũng khôi phục đột phá được đến cấp 10 đẳng như cậu nói.
Tôi lập tức phủ nhận. Tuy nhiên, lão Lang có rất nhiều chiêu thức. Nói chuyện này là do Tổ trưởng Cung nói.
Tôi quýnh lên tức giận đến mắng lão Cung không ra cái gì cả, không ngờ bán đứng tôi. Chưa biết được là lão Lang lôi kéo tôi vào, lúc ấy đúng là tôi hồ đồ, mới trúng kế của lão Lang.
Những lời đã thốt lên cũng không thể thu về được, lão Lang kia khí phách. Đập một cái xuống bàn làm việc của tôi.
Và nhìn bộ dạng của ông ta tôi không bị đánh chết chắc ông ta sẽ không chịu rút lui. Tôi thấy không ổn, lão Lang này vẫn rất tàn nhẫn.
Đoán chừng là ai nói cũng không có tác dụng, đến lúc đó cho dù là lão Lang xin lỗi bồi thường cho tôi nhưng cũng chẳng giảm đi được đau đớn.
Anh hùng chẳng sợ xấu mặt, tôi cũng đành phải xin lỗi rồi…
Vương Nhân Bàng nói đến đoạn xin lỗi không ngờ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm sửng sốt, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ thằng này đem tôi đưa đi ra ngoài, miệng cũng hỏi:
- Giờ phải làm như thế nào?
- Ôi. Chết nghèo không bằng chết vì bạn bè. Không có cách nào khác a…
Vẻ mặt Vương Nhân Bàng phỏng chừng cay đắng thở dài.
- Cái gì, chết vì nghèo không bằng chết vì bạn bè, anh bị choáng đến mức điên rồi sao?
Giọng nói của Diệp Phàm lập tức thô lại không ít.
- Không có cách nào khác Diệp Phàm, cậu cũng không thể nhìn tôi bị lão Lang đánh cho thành người tàn phế đúng không? Hơn nữa, võ công của cậu so với lão Lang cao hơn. Cho dù ông ta đã biết cũng không có biện pháp nào. Đến lúc đó, ha hả, nếu ông ta còn muốn trút giận…, cậu chỉ cần giơ quả đấm thôi. Ông ta không còn trung thành nữa rồi. Giờ không có biện pháp gì, nắm đấm chính là một đạo lý cứng rắn.
Đoán chừng là Vương Nhân Bàng không ngừng cười gượng.
- Anh ý, thật ra tự mình phơi mình ra. Việc này rõ ràng là anh để lộ bí mật với Tổ trưởng Cung, tôi không làm chuyện gì cả. Đến bây giờ còn như lọt vào trong sương mù đấy. Và nếu lão Lang biết. Rất có thể ông ta sẽ điều chỉnh thêm lần nữa. Vốn là tôi hy vọng ông ta đến quân khu tỉnh Thiên Vân để ủng hộ tôi đấy, bây giờ nhất thời thay đổi, tôi lại bị mất đi một người giúp đỡ rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Không có biện pháp, chắc chắn phải điều chỉnh lại. Nghe nói lão Cung hành động nhanh chóng. Lập tức gọi lão Lang đến hỏi.
Lão Lang cũng không chịu nổi chính sách tấn công này, cuối cùng đành phải nộp vũ khí đầu hàng thừa nhận mình bây giờ mới ở cấp 10 đẳng.
Nhìn bộ dạng như vậy, lão Cung cao hứng. Cho nên, vì việc núi Xương Bối. Ngay lập tức lão Cung đi đến văn phòng.
Đi đường cũng nhanh chóng, ngay lập tức nhận được sự hướng dẫn, bởi vì núi Xương Bối không thể thiếu được cao thủ bảo vệ. Không thể xác định được núi Xương Bối không an toàn.
Cho nên, buổi sáng hôm nay lão Lang lại bị gọi đến nói chuyện. Thật ra không phải là để nói chuyện. Đồng chí Phó chủ tịch ủy ban quân giới đọc quyết định bổ nhiệm đồng chí Lang Phá Thiên là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, tư lệnh Quân khu tỉnh Việt Đông.
Đóng quân trên núi Xương Bối… Hơn nữa, quyết định yêu cầu tối nay lão Lang phải có mặt. Không được chậm chễ.
Phỏng chừng lão Lang cũng đã nhanh chóng đến Việt Đông rồi. Cho nên, việc này. Không có cách nào khác rồi. Như vậy, coi như chuyện lần này tôi nợ cậu một ân tình đúng không?
Lần sau nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đền đáp.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Anh muốn nhờ tôi làm việc gì?
Diệp Phàm châm chọc.
- Ha hả, không có cách nào khác, phỏng chừng lão Lang đến Việt Đông lập tức sẽ đi tìm cậu. Đến lúc đó ở trước mặt ông ta tôi hy vọng cậu có thể thừa nhận việc này là do cậu làm. Anh em ta không có chút quan hệ nào. Với phí khách của Diệp Phàm cậu, lão Lang cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo phải không?
Vương Nhân Bàng không ngừng cười gượng.
- Được rồi, vậy anh nợ tôi một ân huệ lớn. Đến lúc tôi cần anh phải giúp đỡ tôi đầu tiên.
Trong lòng Diệp Phàm sửng sốt, quay người lại vui mừng nhíu mày.
Lão Lang đã tới có lẽ còn có thể giúp đỡ mình xác định rõ chuyện bãi Yến Nguyệt. Có người ủng hộ tốt hơn so với không có người nào ủng hộ.
Hơn nữa, sau này nhà máy Phi Không ở Việt Đông phát triển mạnh, có lão Lang ở trong ban thường vụ Tỉnh ủy nói vài câu cũng có thể coi như là một biện pháp tốt.
- Không thành vấn đề!
Phỏng chừng Vương Nhân Bàng ở đầu dây bên kia đang vỗ ngực.
- Ha hả, chuyện tôi muốn tìm cậu chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng giải quyết được, đến lúc đó anh đừng có mà quỵt nợ đấy…, nắm đấm của tôi cũng không phải là bùn nặn giấy đâu.
Diệp Phàm cũng cười lên hai tiếng.
- A, việc này… Xong rồi, tôi xong rồi…
Vương Nhân Bàng thật sự buồn bực, không thể cười được, phỏng chừng mặt như quả mướp đắng rồi.
- Không có gì, chết vì nghèo không bằng chết vì bạn bè. Chúng ta là anh em, anh có cống hiến cũng là vì anh em có phải không?
Diệp Phàm cười khan nói, tự nhiên muốn đả kích người này một chút, đã bị anh ta đùa bỡn còn mong muốn che miệng mình hay sao?
- Làm thế nào mọi chuyện tốt đẹp, nói thì dễ nghe.
Vương Nhân Bàng nói thầm một câu rồi cúp điện thoại.
Buổi tối khi Tư lệnh viên Đàm đang ngồi trên ghế sa lon trong nhà đọc báo, Bộ trưởng Long vội vàng đi đến.
- Tôi nói lão Long, làm sao vẻ mặt vẫn ‘Xanh xao’.
Liếc mắt nhìn Long Học Tiến một cái, trong mắt tư lệnh Đàm hiện lên vẻ kinh ngạc, có chút nghi hoặc.
- Thật sự là rất tà môn.
Trưởng ban Long ngồi xuống, thuận tay đặt cặp công văn trên bàn bên cạnh, chọc tức.
- Có phải là Sư trưởng Kiều không nể tình không?
Tư lệnh Đàm hỏi, cảm thấy có chút lạ.
- Vẫn nói những lời dễ nghe, đoán chừng là không dám đắc tội quá mức với thần tài quân khu tôi đây.
Dù sao tiền của bọn họ đều được nắm giữ ở trong tay chúng ta. Tuy lời nói có dễ nghe, nhưng, không có câu nào thật cả.
Tôi vừa mới nói chuyện nhà máy Phi Không, người này liền bắt đầu ngăn cản. Kéo dài thời gian, nói về chuyện thi võ gần đây trong quân khu, con át chủ bài của quân khu không đủ sức đã đánh mất thể diện.
Cho nên, cuối cùng anh ta cũng chưa có gì, đem tinh lực chủ yếu huấn luyện phía trên. Hơn nữa còn nói không lâu nữa sẽ đích thân mang binh lính đến địa phương huấn luyện.
Thật sự xin lỗi vì nói nhảm. Hơn nữa, đến lúc sau còn nói việc huấn luyện cần một khoản tiền lớn, hy vọng ban Hậu cần quân khu có thể giúp đỡ để sư đoàn Hồng Kiếm duy trì nhiệm vụ.
Ra sức ủng hộ cho bọn họ tiền của sức lực. Lúc ấy tôi tức giận đến mức còn cố ý hỏi anh ta còn cần bao nhiêu, không ngờ anh ta cũng dám nói ra, nói là còn cần năm đến sáu mươi triệu.
Bởi vì cần phải đổi mới một số thiết bị huấn luyện.
Bộ trưởng Long nói.
- Ông cũng nói rõ ràng là gần đây ban hậu cần quân khu cũng thiếu thốn, địa phương nào cũng cần tiền, địa phương nào cũng cần sửa chữa phòng ở, mà lính ở cảng mới càng cần tiền hơn đúng không?
Tư lệnh Đàm mỉm cười.
- Điều đó là đương nhiên, anh ta cố tình ‘đẩy’ vào đương nhiên tôi cũng không thể trả lại chỗ tốt có phải không? Muốn chỗ tốt cũng được dù sao cũng phải chắc chuyện Phi Không cái đã, không bỏ ra chút sức nào mà đòi tiền đòi trang bị. Không cho.
Trưởng ban Long nói.
- Ha ha ha…
Tư lệnh Đàm mỉm cười, nói,
- Tính tình lão Long ông vẫn còn trẻ con quá.
Người ta là sư đoàn Hồng Kiếm con cưng của quân khu chúng ta. Ông thấy chưa, tư lệnh Trương vừa đến đảm nhiệm lập tức đã gọi Kiều Thế Hào lên để gặp.
Hơn nữa sẽ chiếu cố đáp ứng một khoản tiền cho sư đoàn Hồng Kiếm. Chỉ có điều yêu cầu sư đoàn Hồng Kiếm nhất định phải có được thành tích.
Quân khu cũng không thể thua sư đoàn về tất cả mọi phương diện. Không thể đánh mất hình ảnh của quân khu.
Ông đẩy việc này ra, đến lúc đó đồng chí sư trưởng Kiều đâm một cái với tư lệnh Trương, ông đã có thể bị ăn gậy rồi.
- Ai cũng mặc kệ, dù sao tôi cũng không có tiền. Không có cách gì có tiền cả, hơn nữa, nếu anh ta dám nói với tư lệnh Trương, tôi cũng lập tức nói ra thái độ của anh ta.
Việc cảng quân sự là chuyện lớn của cả quân khu, Kiều Thế Hòa là một thành viên nòng cốt trong bộ máy quân khu, cũng không thể không xem chuyện đại sự của quân khu ra gì có phải không?
Hơn nữa, xét cho cùng, bộ dạng của tôi như thế này không phải là vì muốn xây dựng một cảng quân sự tốt hay sao, cuối cùng không phải là để phục vụ cho quân đội.
Kiều Thế Hào anh cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ có phải không?
Bộ trưởng Long nói.
- Ha hả, anh lo lắng quá nha.
Tư lệnh Đàm cười nói.
- Việc này anh ta không đồng ý tôi cũng không đồng ý, anh ta đồng ý tôi cũng đồng ý, xem thái độ của anh ta thế nào. Tuy nhiên, tôi cũng có chút buồn bực, tại sao Kiều Thế Hào kiên quyết ‘đẩy’ chuyện này ra như vậy.
Phải biết rằng, nếu anh ta có thể cùng trợ giúp chúng ta, lúc ấy tôi cũng sẽ cân nhắc. Nói là việc này nếu anh ta có thể làm được, tôi sẽ báo cáo chi tiết với hai vị lãnh đạo tư lệnh Đàm và tư lệnh Trương.
Tư lệnh Trương nói nhất định năm nay cảng quân sự phải xong. Đến lúc làm xong chẳng lẽ Kiều Thế Hào còn ám muội hay sao?
Lão Đàm, ông nói đi, việc này có phải hay không rất kỳ lạ không?
Bộ trưởng Long hỏi.
- Ừ, thật là có chút tà môn.
Tư lệnh Đàm cũng hiểu có chút khéo léo, ngẫm nghĩ một chút, nói,
- Chúng ta cân nhắc một chút, Kiều Thế Hào ‘đẩy’ chuyện này, khẳng định không phải anh ta sợ Diệp Phàm. Chỉ là một Chủ tịch công ty, Kiều gia đại viện còn có thể sợ sao? Nhưng vì sao Kiều Thế Hào kiên quyết ‘Thoái thác’ như thế. Chẳng lẽ Kiều Thế Hào biết Diệp Phàm. Hoặc là hai người bọn họ có quan hệ gì đó?
Một câu nói khiến tỉnh cả người.
Bộ trưởng Long vỗ đùi, nói:
- Việc này là rất có thể, Kiều Thế Hào chỉ nhiều hơn Diệp Phàm mấy tuổi, cả hai đều là nhân tài kiệt xuất.
Chẳng qua so sánh với Diệp Phàm, một người ở quân đội một người ở công ty thôi. Tuy nhiên, hiện tại tôi cũng không rảnh để suy nghĩ mấy thứ này.
Tư lệnh Đàm, tôi nghĩ, việc này còn phải báo cáo trực tiếp với tư lệnh Trương. Việc này có phải báo cáo một chút với tỉnh ủy Việt Đông không?
Để chính quyền địa phương ra mặt nói giải phóng mặt bằng cũng hợp tình hợp lý hơn. Mà chủ yếu chúng ta còn thiếu một giấy phép giải phóng mặt bằng thôi.
Nếu Bộ Quốc phòng có thể có văn bản xuống dưới, bất đắc dĩ phải làm thôi.