- Tiền bối, cách này nếu có thể được, thì chúng ta hãy ép hết nội công lại thành
tinh thể, thế chẳng phải đan điền có thể trữ được nội công nhiều hơn sao. Như thế khi
chiến đấu nội công có thể duy trì liên tục, sẽ dễ dàng chiếm được lợi thế rồi.
Thiên Thông cười ha hả, rất đắc chí.
- Ép thành tinh thể nội công, cậu cho rằng mình thích ép thì ép, cứ như ép cây củ
cải xanh đấy à?
Vương Nhân Bàng châm chọc Thiên Thông.
- Ý của anh là gì hả đồng chí Tiều Bàng?
Thiên Thông trợn mắt nhìn Vương Nhân Bàng.
- Tuy là tôi không hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng tôi nghĩ, nếu anh có thể dùng máy
ép sức nước mấy chục tấn thì liền ép được một miếng sắt to thành một miếng bánh sắt
hay sao?
Vương Nhân Bàng nhìn Thiên Thông nói tiếp:
- Giống như trong đan điền của chúng ta, có lẽ đến cả nội công hóa lỏng cũng
không làm được, càng không nói đến việc có thể ép thành thịt tinh thể, có phải thế
không Xa tiền bối?
- Không sai, người luyện võ từ thập đẳng trở xuống thì nội công trong đan điền vẫn
là nội công hóa lỏng. Chỉ có thể nói là ở tình trạng bán hóa lỏng. Nửa là khí nửa là nội
công.
Còn người đạt đến thập đẳng mạnh như Diệp công tử thì mức độ hóa lỏng càng
ngày càng cao. Cho nên, khi chiến đấu sức mạnh của Diệp công tử có thể kéo dài, hơn
nữa, nội công ép ra lại càng thâm hậu. Bởi vì lượng tích trữ của đan điền lớn hơn. Nói
về toàn bộ đều là hoá lỏng, những người luyện võ trình tự như ta trong đan điền toàn bộ
đã là hóa lỏng.
Cho nên, cậu xem ta đưa tay ra là gió lạnh vù vù, đó chẳng phải là công lực mạnh
hơn rất nhiều sao. Tại sao các cậu không thể đạt đến trình độ như thế chứ?
Chủ yếu là vì cảnh giới của các cậu chưa đạt được sự đột phá, cảnh giới chưa
đột phá mà sức mạnh công lực chưa đủ để đạt đột phá.
Hơn nữa, dung lượng của đan điền và bản thân độ dày, độ cứng và tính dẻo dai
của vách đan điền đều chưa đủ. Đương nhiên, các cậu muốn ép nội công thành dịch
lỏng điều đó là không thể.
Bởi vì, quá trình hóa lỏng trong đan điền cần phải có năng lượng rất nhiều. Mà các
cậu vì nội công chưa đủ, cảnh giới lại chưa đột phá được, cho nên, năng lực cũng
không đủ.
Hơn nữa, nếu có cao thủ cưỡng ép việc hóa lỏng của các cậu thì không chừng
đan điền sẽ nổ tung mất mạng. Dù sao sự chịu đựng của đan điền là sự phối kết hợp
với cảnh giới của các cậu.
Giống như làm sao cậu có thể bảo một đứa trẻ 3 tuổi nâng một chiếc xe hơi lên
được.
Vì thế, việc này không gấp được. Cảnh giới thế nào thì tình trạng thế ấy. Trẻ con
không thể ăn một miếng mà béo được.
Luyện công cũng là một quá trình theo trình tự. Tuy nhiên, cậu có thể nhảy một
phát từ nhị đẳng lên thập nhị đẳng, ở một lĩnh vực nào đấy kỳ tích này có thể thực hiện
mang tính nhảy vọt, nhưng trong luyện công điều này tuyệt đối không thể.
Xa Nhất Đao giải thích giống như một huấn luyện viên.
- Tiền bối, ông đưa chúng tôi vào đây chắc không phải chỉ là chiêm ngưỡng pháp
thể của Sửu tiền bối có phải không? Hơn nữa, tôi cảm thấy pháp thể của Sửu tiền bối
dường như là vẫn đang còn sống, ông xem, tuy là da của ông ấy có chút khô quắt,
nhưng tôi vẫn cảm thấy giống như vẫn còn khỏe mạnh. Lẽ nào là do tác dụng của nội
công làm cho thân thể của Sửu tiền bối sau khi đã chết 30 năm rồi mà vẫn có thể bảo
tồn được sức sống như vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy. Tôi cũng có cảm giác như thế. Pháp thể của Sửu tiền bối thực sự là
vẫn sống động như thật. nếu không phải tiền bối nói Sửu tiền bối đã quy tiên 30 năm rồi.
Đánh chết tôi cũng không dám tin đây là thi thể chứ không phảilà một người sống.
Thiên Thông vẻ mặt cũng nghi ngờ.
- Tôi thấy việc này cũng bình thường, dựa vào kỹ thuật hiện đại thì không phải là
không thể bảo tồn được sinh động như thật hay sao? Pháp thể của Sửu tiền bối còn có
thể bảo tồn được tốt hơn ấy chứ.
Chỉ có điều một cái là dùng thuốc để bảo tồn, còn Sửu tiền bối có lẽ là lúc còn
sống đã tích trữ nội công thâm hậu nên mới được như vậy.
Đã 30 năm trôi qua. Nội công này vẫn không bị mất hết. Có lẽ thêm mấy chục năm
nữa mới dần dần mất đi hoàn toàn.
Đến khi đó, tôi đoán pháp thể của Sửu tiền bối sẽ càng ngày càng teo đi. Đương
nhiên, trong đó có lẽ trước khi quy tiên Sửu tiền bối cũng đã thi triển một số độc môn bí
truyền.
Cách làm này tự nhiên hơn so với cách bảo tồn bằng thuốc. Phù hợp với sinh lý
tự nhiên của cơ thể con người. Bởi vì nội công của chúng ta chính là loại khí tinh khiết
nhất trong cơ thể con người.
Diệp Phàm nói.
- Ta cũng cho là như vậy, tuy nhiên, hôm nay mục đích ta dẫn ba người vào đây
chính là ở trên di thể của Sửu tiền bối.
Trước khi quy tiên tiền bối cũng đã căn rặn, ông đã dùng bí thuật để tích trữ 8
phần nội công vào trong pháp thể.
Tuy nhiên, nội công này cũng có thể sẽ theo thời gian mà dần dần mất đi. Có lẽ
trải qua 30 năm, trong pháp thể của ông ấy vẫn còn tích trữ một nửa nội công so với
năm đó.
Hơn nữa, tiền bối căn rặn. Gặp người có duyên có thể truyền thụ “Chuyển na di
công pháp” mà tiền bối để lại. Công pháp này khi triển khai có thể hút nội công từ pháp
thể của tiền bối vào cơ thể của mình, sau khi dung hòa sẽ biến thành của mình.
Vừa rồi ta nhìn thấy ba người đều có hy vọng đột phá, cho nên đã dẫn vào trong
này thử vận may.
Đương nhiên, “Chuyển na di công pháp” có lẽ cũng có khiếm khuyết, phải nói
trước với mọi người như thế. Nếu cậu không muốn tiếp nhận thì hãy nói sớm.
Ta đây cũng là bất đắc dĩ. Thực lực của chúng ta càng mạnh, cơ hội sống sót
cũng càng lớn. Còn về Xa Thiên, cơ thể nó mới đột phá vẫn còn những thiếu sót, chưa
tiêu hóa hết nội công, không thể hấp thu thêm nữa.
Về phần Diệp công tử, có lẽ cũng mới đột phá không lâu, cũng không thể hấp thu
thêm. Nếu không thể dung nạp được thì sẽ gây đến nguy hiểm cho cơ thể.
Xa Nhất Đao vẻ mặt thận trọng nói.
- Đa tạ tiền bối giúp đỡ, chúng tôi đều muốn thử. Dù công pháp này có phản ứng
giết chết chúng tôi cũng cam lòng. Dù gì đột phá không thành công thì cũng không thể
giúp mọi người phá vòng vây ra ngoài, chúng ta chỉ có con đường chết.
Ba người Vương Nhân Bàng, Lam Tồn Quân và Thiên Thông đều chắp tay nói.
- Tiền bối, nếu nội công Sửu tiền bối để lại cũng đặc biệt nhiều như vậy, liệuó thể
để cho mọi người ở phía trên cùng xuống hấp thu được không? Tôi nghĩ nội công trong
cơ thể của Sửu tiền bối đủ để khiến mỗi người tăng một bậc phải không? Mặc dù không
thể đột phá đến một cảnh giới lớn nhưng công lực cũng có thể nâng cao có phải thế
không nào?
Diệp Phàm hỏi.
Bởi vì Chu Đồng và Lâm Yếu Phong cũng là ngũ đẳng, Triệu Thanh Ngọc là tứ
đẳng, nếu đều có thể tìm được việc tốt thì chẳng phải là đã nâng cao được thực lực
cao thủ của Tổ A một cách miễn phí sao.
Tin rằng nếu có cơ hội sau khi trở về nước thì đồng chí Cung Khai Hà sẽ nở nụ
cười. Cũng coi như Diệp Phàm cống hiến một chút cho quốc gia.
- Việc naỳ, ta lo nhiều người cùng ra tay liệu có làm hủi hoaị pháp thể của Sửu
tiền bối hay không?
Xa Nhất Đao nhiú maỳ nói.
- Chắc có lẽ không thể, mấy người bọn họ võ công đều kém, đột phá nhiều nhất
cũng chỉ đến lục đẳng, không ảnh hưởng đến đại cục. Hơn nữa thực lực của tất cả
nâng cao thì cũng giúp cho sự sinh tồn của mọi người đột phá vòng vây có phải không
nào?
Diệp Phàm kiên nhẫn, trong lòng tự nhủ điều tốt của người đã chết như thế này
mà không tận dụng thì cũng lãng phí, mà Diệp Phàm đã từng thử nghiệm thành công
trên khung xương của Bảo Chí Thiền sư tin rằng thứ công phu ‘chuyển công’này chắc
sẽ hữu dụng.
- Thế cũng được, một người ở trên quan sát. Còn lại thì xuống dưới.
Xa Nhất Đao nghĩ đến một tình huống đáng sợ.
Diệp Phàm đi lên đón mấy người Tài Nhạ xuống, còn Chu Phương Tinh đã tỉnh lại,
để ông quan sát động tĩnh lập tức báo cáo cũng ổn.
- Được, mời mọi người hãy khấu tạ Sửu tiền bối. Trước mắt Đầu Tượng Hương
Án gì đó chúng ta không cần dùng nữa. Các cậu chỉ cần thành tâm, dùng hành động thể
hiện là được rồi.
Xa Nhất Đao nói, Thiên Thông dẫn đầu, mấy người cũng đến khấu đầu cung kính.
Sau đó, Xa Nhất Đao bắt đầu truyền cho mọi người “Chuyển Na di công pháp”.
Diệp Phàm và Xa Thiên đương nhiên cũng đứng bên nghe.
Tuy nhiên, Diệp Phàm càng nghe càng thấy mơ hồ, cảm thấy “Chuyển na di công
pháp” dường như rất khác so với công pháp của Bảo Chí Thiền Sư để lại.
“Đại Bàn Nhược Chuyển Tức Kinh” của Bảo Chí Thiền Sư để lại, theo lý mà nói so
với “Chuyển na di công pháp” của Sửu tiền bối để lại thì cách làm hoàn toàn khác nhau
nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ. Kết quả, phương pháp do Xa Nhất Đao nói lại
rất không giống nhau.
Có lẽ nội công lúc đầu của Bảo Chí Thiền Sư là tiềm ẩn ở bộ xương, còn Sửu Vô
Đoan lại tiềm ẩn ở cơ thể. Vì thế cách truyền công không giống nhau mà thôi.
Hàng nghìn, hàng vạn kỹ thuật võ công trên thế giới, đâu có cái nào giống nhau.
Đây chính là sự sáng tạo của mỗi người, cách nghĩ và kinh nghiệm của mỗi người đều
khác nhau, đương nhiên pháp môn cũng cũng không giống nhau. Diệp Phàm tự mình
cho là như vậy.
Hai tiếng sau mọi người đều nhớ rõ, hơn nữa cũng luyện được một hồi, phát hiện
ra vẫn tập trung.
- Chúng ta bắt đầu nào, thời gian không chờ chúng ta đâu, một ngày rưỡi các cậu
phải tranh thủ hấp thu càng nhiều nội công giúp cho mình đột phá, chính là vì mọi người
người, các cậu cũng phải liều một phen.
Xa Nhất Đao vung tay nói.
Mọi người đứng thành nửa vòng tròn, tất cả đều dùng thuật chuyển công. Mấy
luồng lực hút rất lớn truyền ra, pháp thể của Sửu Vô Đoan lúc này giống như một khối
thịt Đường Tăng, mọi người đều đang tranh nhau công lực của ông ta.
Đáng tiếc Trương Cường bị thương nên không được một miếng thịt Đường Tăng
nào. Diệp Phàm có chút tiếc nuối, phát hiện không khí trong mật thất đang rung động
nhẹ, còn mọi người cũng có chút cảm giác. Từng người đang liều mình hướng lên pháp
thể của Sửu Vô Đoan hấp thụ nội công.
Mấy tiếng sau, mọi người không những không mệt, ngược lại càng ngày càng có
tinh thần. Còn mặt của Thiên Thông đỏ lên giống như quả táo đỏ.
Diệp Phàm hiểu rằng, y may mắn cướp được trước nên sắp đột phá rồi. Quả
nhiên, Thiên Thông bỗng nhiên rung lên kịch liệt một hồi.
Không lâu sau, Diệp Phàm dường như nghe thấy một hồi sóng âm thanh nhỏ vang
lên, Thiên Thông đột nhiên mở to miệng hướng lên trên hút, rồi phun ra một ngụm nội
công mạnh mẽ.
Diệp Phàm và Xa Nhất Đao nhìn nhau. Hai bên gật đầu, biết là Thiên Thông đã đột
phá trước. Quả nhiên, không lâu sau, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cũng đều có
phản ứng.
Quá trình đột phá tiếp tục giằng co mấy giờ liền, mọi người đều đã có thu hoạch.
- Tiếp tục thu nạp, ổn định cảnh giới!
Lúc này một câu nói đầy sức mạnh của Xa Nhất Đao truyền đến, mọi người đang
trong quá trình đột phá lại bắt đầu tiếp tục thu nạp.
Đúng lúc này, Diệp Phàm phát hiện một việc kỳ lạ, miệng của Sửu Vô Đoan
dường như hơi động đậy. Hắn giật mình, thầm nghĩ lẽ nào đúng như “Tạc Thi” giống như
trong truyền thuyết.
Không đúng, chắc đó là ảo giác, Diệp Phàm tự xem thường mình thầm nói, lẽ nào
người sống lại để người chết dọa cho sợ hãi như thế.
Hắn dụi mắt một chút như muốn hít thở không khí ở bên ngoài, đúng lúc này, đôi
mắt ưng phát hiện miệng của Sửu tiền bối đúng là hơi động đậy một chút. Diệp Phàm
vội vàng lợi dụng thuật sóng khí và mắt ưng dò xét.
Bỗng hét lên:
- Chuyện gì thế kia, tiền bối sống lại rồi sao?
- Sống rồi, Diệp công tử, cậu nói ai sống lại?
Xa Nhất Đao quay mặt sang kinh ngạc hỏi.
- Vừa rồi tôi phát hiện dường như pháp thể của Sửu tiền bối đã có dấu hiệu của
sự sống, khóe miệng của ông ấy dường như đã mỉm cười.
Diệp Phàm nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào pháp thể của Sửu Vô Đoan.
- Tôi thấy chắc cậu hoa mắt rồi, làm sao có thể. Lão phu vào trong này chưa đầy 2
năm thì ông ấy đã quy tiên rồi. Hơn nữa, tôi ít nhất 1 tháng vào trong này quét dọn một
lần, lẽ nào một người sống hay chết lão phu cũng không phân biệt ra. Ông ấy còn ngồi
yên ở đó 30 năm không ăn không uống, thế thì có là thần.
Xa Nhất Đao rõ ràng cảm thấy Diệp Phàm đang nói lung tung, có chút tức giận.
Nếu không phải có chút kiêng nể Diệp Phàm là truyền nhân của Bức vương Nam
Lăng Hậu thì có lẽ sớm cho Diệp Phàm một cái tát rồi.