Quan Thuật

Chương 3584: Chương 3584: Người của công ty Đường Thủ đến.




- Công ty Đường Thủ, bọn họ phái người tới làm gì? Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

- Chẳng lẽ việc chúng ta làm bọn họ đã phát hiện ra rồi sao? Bao Nghị hỏi.

- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên, bọn họ đến là có thành ý. Lý Cường nói.

- Gọi bọn họ vào đi, tôi thật sự muốn xem thành ý của bọn họ là gì? Diệp Phàm hừ nói.

Không lâu sau, Lý Cường dẫn vào bốn người Nhật Bản.

Đi đầu là một người phụ nữ, khuôn mặt tròn, nhìn bộ dáng chừng khoảng ba mươi tuổi, làn da trắng hồng, trông cực kỳ linh hoạt.

Cô gái này mặc áo choàng màu đỏ, bên trong là chiếc áo lông màu đen, chân đeo đôi giày màu đỏ.

- Các hạ là? Diệp Phàm nhìn cô, hỏi.

- Người của Công ty Đường Thủ, bọn họ gọi tôi là "Thái Tâm". Cô gái liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói.

Diệp Phàm sửng sốt, bụng nghĩ trong tài liệu của tổ A có về bốn đại hộ pháp của Dtd, có một người tên "Thái Tâm" là nam giới. Chẳng lẽ là do nữ giới giả mạo hay sao? Chắc không có khả năng, cô ta không thể là giả mạo được. Có lẽ là tài liệu của tổ A có vấn đề.

- Thái Tâm, ha ha, cái tên này cũng thật mộc mạc nhỉ. Mời ngồi! (1) Diệp Phàm chỉ vào ghế nói. Đương nhiên, hai người nói đều là tiếng Anh.

(1) Chữ Thái trong tên Thái Tâm ở đây có nghĩa là món ăn.

Thái Tâm gật đầu ngồi xuống.

- Các hạ là đảo chủ của Duy Cơ Tư hay sao? Thái Tâm hỏi.

- Cũng coi như là như vậy.

Diệp Phàm thản nhiên gật đầu, đương nhiên qua cách ăn mặc của mấy người Diệp Phàm, nhìn qua cũng giống như người tộc Nạp Tây Mễ.

- Ha ha, theo tôi được biết. Thủ lĩnh của bọn họ là một người phụ nữ, tên là Đường Châu Ái. Thái Tâm cười nhạt nói.

- Tôi chính là Đường Châu Ái, anh ấy là chồng tôi. Anh ấy là lôi thần của Duy Cơ Tư. Chức đảo chủ của tôi cũng là do anh ấy bổ nhiệm. Bởi vì anh ấy là Thần giả của tộc người Nạp Tây Mễ. Đối với người Nạp Tây Mễ chúng tôi mà nói, anh ấy là người cao nhất. Đường Châu Ái ngồi bên cạnh "thổi phồng" Diệp Phàm.

- Thất kính rồi, không ngờ lại được gặp Lôi thần của tộc người Nạp Tây Mễ, Thái Tâm rất là vinh hạnh. Cốc trà này Thái Tâm kính riêng Thần tối cao của tộc người Ntme. Thái Tâm hạ thấp giọng, bưng một cốc trà đến kính Diệp Phàm/

Một luồng khí sóng trong nháy mắt đã đến trước mặt diệp phàm. Đẩy cốc trà trên không trung xoay tròn rồi hướng về phía Diệp Phàm mà đi.

- Hừ! Một tiếng hừ lạnh vang lên, Ba một tiếng, bên cạnh bay tới một đường khí áp đem cốc trà xoay tròn trở lại trước mặt Thái Tâm.

Sau đó, cốc trà hất về phía mặt Thái Tâm, nhất thời, nước trà phun như nước mưa. Thái Tâm vừa thấy nhanh chóng dùng nội khí hòng tát nước lại.

Tuy nhiên, hôm nay cô ta không may mắn đã gặp phải Hồng Tà. Thái Tâm công lực nhiều nhất là tiên thiên tầng thứ hai, còn Hồng Tà từ nhiều năm trước đã là tiên thiên đại viên mãn rồi.

Nếu không vì hai bị hỏng thì có thể đã đột phá lên bán niệm khí từ lâu rồi. Hơn nữa, gần đây Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều đã có chút cảm giác. Dương như có manh mối để đột phá lên bán niệm khí. Chỉ còn kém một bước nữa mà thôi.

Kết quả, nước trà hất lên cả người Thái Tâm. Ba người Nhật khác đều đứng lên trừng mắt lên nhìn Hồng Tà.

- Ngồi xuống đi. Thái Tâm khoát tay chặn lại, biết hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi.

- Lôi thần là thần tối cao của chúng tôi, ai dám xúc phạm Lôi thần thì kẻ đó phải chịu trừng phạt. Hồng Tà nói.

- Các hạ nội lực thâm hậu, Thái Tâm bội phục. Thái Tâm lấy khăn tay lau mặt, cởi chiếc áo choàng bị nước trà hất lên ra rồi ngồi xuống.

- Ha ha, chút tiểu kỹ ấy của tôi chỉ có thể theo gót Lôi thần mà thôi. Hồng Tà lạnh nhạt cười nói. Thái Tâm tỏ rõ thái độ sửng sốt, vẻ như không tin.

- Duy Cơ Tư rất mạnh mà. Thái Tâm hừ nói.

- Ha ha, người Duy Cơ Tư từ trước tới giờ đều mạnh với kẻ địch. Diệp Phàm lạnh nhạt cười nói. Tay giống như tùy ý phất một cái, những mảnh chén vỡ dưới đất nhất thời bị cuốn lên không trung.

Trong nháy mắt, hơi nước trà bị rớt vỡ bốc lên. Không lâu sau, chuyện khiến người ta phải nghẹn họng đã xảy ra. Hơi nước dần dung hợp, một lúc sau một cốc trà mới lại xuất hiện trên không trung.

Giống như ma thuật vậy, Diệp Phàm thật ra ép Hm hợp lực cùng làm một trò ảo thuật che mắt, dùng thuật luyện vật để dung luyện ra một cốc trà mới chỉ trong vòng mười giây.

- Nhân dân Duy Cơ Tư cũng không giàu có, cốc trà này phải mất gần trăm đồng mới mua được. Cho nên không được lãng phí.

Cốc trà nhẹ nhàng xoay tròn rồi từ từ đặt xuống bàn bên cạnh Thái Tâm.

- Ha ha, đúng vậy, không nên lãng phí, nước trà này cũng rất đắt. Thiên Đao bỗng nhiên cuốn lên không trung xoay mấy vòng. Không lâu sau trên không trung bốc lên rất nhiều bọt nước. Một lúc sau nước trà không chén lại khôi phục nguyên trạng.

Hơn nữa lá trà không lâu sau sôi trào, một mùi thơm ngát bốc lên sau đó cốc trà lại trở lại trước mặt Thái Tâm.

Thủy công của Thiên Đao là học lén Diệp Phàm, bởi vì công lực thâm hậu nên cũng học cũng không đến nỗi nào. Đám người Thái Tâm hoàn toàn bị mất tự tin, năm người đều tỏ ra cứng ngắc.

- Được được, công ty chúng tôi thích nhất là hợp tác với cường giả đó. Thái Tâm khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng rất mừng rỡ, vừa rồi mấy người này lộ thủ, là đã biết ngay việc Củng Âm giáo bị đánh thảm là sự thật.

- Hợp tác? Ha ha, vây phải xem tâm trạng của tôi đã. Diệp Phàm có chút kiêu ngạo nói, thật ra hắn đang rất muốn hợp tác với công ty Đường Thủ. Hiện tại cao giọng cũng chỉ để câu cá mà thôi.

- Lôi thần, đại danh của Công ty Đường Thủ các vị hẳn đã nghe nói rồi. Việc kinh doanh của chúng tôi liên quan đến khu vực này. Hàng năm tiền lời đều mấy tỷ. Hôm nay chúng tôi đến đây là do tổng bộ ủy thác đến để tìm kiếm đối tác. Thái Tâm nói.

- Mấy tỷ, cũng không tệ lắm, có thể suy nghĩ một chút. Diệp Phàm tỏ vẻ không hứng thú, giống như chê ít vậy.

- Mở ra. Thái Tâm đột nhiên vung tay lên nói, ra lệnh cho thủ hạ.

Hai thủ hạ mở chiếc rương lớn dưới đất ra, bên trong là từng tập đô la xếp lên nhau, trông hoa hết cả mắt.

- Các hạ đây là có ý gì, đến đây để khoe của đúng không? Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Nghe nói Củng Âm giáo đã gây ra tổn thất nặng nề cho nhân dân Duy Cơ Tư, 100 triệu USD này là công ty chúng tôi quyên tặng cho tộc Nạp Tây Mễ.

Mượn việc tán gẫu này để thể hiện tâm ý, mặc dù tiền không nhiều, nhưng thể hiện chút tâm ý của Công ty Đường Thủ chúng tôi. Thái Tâm nói rất nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng cô ta đã tiếc đứt ruột, 100 triệu USD cơ đấy.

- 100 triệu rất nhiều sao? Diệp Phàm quay đầu hỏi Thiên Đao.

- Đây là quyên tặng, nếu Lôi thần đồng ý hợp tác với chúng tôi. Từ hôm nay trở đi, 20% thu nhập của công ty chúng tôi sẽ giành cho nhân dân Duy Cơ Tư. Thái Tâm nói.

- 20%, đổi thành USD thì được bao nhiêu? Diệp Phàm hỏi.

- Khoảng 200 triệu gì đó. Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Vậy các cô muốn chúng tôi làm cái gì? Diệp Phàm hỏi.

- Chủ yếu mảng an ninh, anh cũn biết công ty chúng tôi trước giờ vẫn đối đầu với Củng Âm giáo. Đã mấy chục năm rồi, hai bên đều có thương vong, hơn nữa mặt kinh doanh cũng bị ảnh hưởng. Mà Củng Âm giáo cũng là kẻ thù của Duy Cơ Tư. Cho nên chúng ta có chung một kẻ thù. Hai bên chúng ta hợp tác thì sợ gì Củng Âm giáo? Chúng tôi chỉ cần anh phụ trách mảng an ninh thôi. Còn việc kiếm tiền thì công ty chúng tôi sẽ lo. Thái Tâm nói.

- Như vậy có vẻ không ổn lắm, có trời mới biết các cô mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu cô nói lỗ vốn thì không phải chúng tôi không lấy được tiền sao? Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Vậy ý của Lôi thần thế nào?

- Đầu tiên nói chuyện chia tỷ lệ, 20% là quá ít, ít nhất phải đợc 50%. Diệp Phàm vừa nói xong, một tên thủ hạ người Nhật không nhịn được bèn đứng dậy hừ nói: - Dã tâm của các người cũng quá lớn, đòi nhiều như vậy thì khác gì cướp của. Không phải chỉ đảm bảo an ninh một chút thôi sao? Mỗi năm đã nhận được 200 triệu USD rồi, trên thế giới này có công ty bảo vệ nào thu nhập được như vậy không?

Ba một tiếng giòn vang, tên kia bị Hồng Tà giáng cho một cái tát, ngã xuống đất.

- Mẹ kiếp, trước mặt Lôi thần mà ngươi cũng có tư cách nói chuyện sao? Hồng Tà mắng. Lão già này vừa hưng phấn, liền phụt ra tiếng phổ thông.

- Các hạ biết tiếng phổ thông? Thái Tâm sửng sốt thốt ra.

- Ha ha, lão phu từng đi TQ, thế nào, cũng phải báo cáo cho công ty Đường Thủ à? Hồng Tà hừ nói.

- Ha ha, đó là quyền của ông, bản cô nương không can thiệp. Tuy nhiên, 50% mà các người nói ra cũng quá nhiều, cái này chúng tôi không thể đồng ý được. Thái Tâm cười nói, sau đó ra hiệu cho thủ hạ qua đỡ tên đen đủi kia dậy.

- Ha ha, hợp tác này chẳng thể bàn tiếp được nữa. Diệp Phàm cười nhạt nói, đột nhiên hướng ra ngoài kêu lên: - Người đâu, đem 100 triệu mà Công ty Đường Thủ quyên tặng cho nhân dân Duy Cơ Tư cất đi.

Bốn thanh niên lực lưỡng đi vào nhấc rương đi, bốn tay thủ hạ Nhật Bản cố ý đứng trước rương, tỏ ý không muốn cho.

Sau đó, Diệp Phàm nhìn Thái Tâm một cái, cười nói: - Lôi thần tôi cảm tạ công ty Đường Thủ đã quyên tặng. Đối với sự giúp đỡ của Công ty Đường Thủ, tộc người Nạp Tây Mễ sẽ không bao giờ quên.

Sau đó hắn khoát tay nói:

- Khiêng đi khiêng đi, để nơi này chướng mắt lắm.

- Thôi được rồi, quá nặng, bọn họ không chuyển được đâu, để tôi giúp một tay. Thiên Đao vung tay lên, hai chiếc rương lớn liền bay ra khỏi cửa, bốn thanh niên nhanh chóng đi khiêng rương.

Khiến cho đám người Thái Tâm ngứa răng, biết lão già này không dễ động vào cho nên đành nhịn.

Hiện tại muốn đổi ý cũng không có cơ hội. Chỉ có thể thầm chửi Diệp Phàm mà thôi.

  - Nếu đã là hợp tác thì cũng nên có thái độ hợp tác đúng không? Chúng tôi không những muốn được phân chia ½ lợi nhuận, mà còn muốn giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ. Hơn nữa ít nhất phải sắp xếp một số vị trí quan trọng cho người của chúng tôi. Ví dụ như Phó Chủ tịch thường trực HĐQT, Phó Tổng giám đốc thường trực. Chỉ có như vậy mới có thể khiến nhân dân Duy Cơ Tư đổ mồ hôi công sức. Việc kinh doanh của các người thực ra cũng là việc dùng đao liếm máu mà thôi. Đừng có tưởng chúng tôi không biết gì. Gần đây nghe nói Đường Thủ đạo hỏa binh với Củng Âm giáo mấy lần, chắc số người bị thương vong cũng không ít có đúng không. Hơn nữa, Đường Thủ đạo đã đưa ra thông báo thu nhỏ phạm vi kinh doanh, “địa bàn” khó khăn lắm mới giành được lẽ nào lại để Củng Âm giáo chiếm đi. Đến lúc đó người ta càng ngày càng lớn mạnh, còn Đường Thủ đạo thì càng ngày càng nhỏ bé. Cuối cùng, việc bị Củng Âm giáo thôn tính chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Thái Tâm, cô nói xem, việc chúng tôi nắm 50% cổ phần có quá đáng không? So với việc bị người ta thôn tính, thì chi bằng hãy chia một nửa cho chúng tôi. Chúng tôi có thể hợp tác để công kích Củng Âm giáo. Cô hãy suy nghĩ đi.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

  

  - Đường Thủ đạo càng ngày càng khó sống rồi, nghe nói kho đạn dược bị nổ, thương vong đến hai trăm người, trong đó có cả một trong tứ đại hộ pháp – Thốn Đinh. Hôm nay thái độ của Lôi thần như vậy đã quá là mềm rồi. Nếu không, ha ha, các người có tư cách quái gì mà đàm phán chứ.

Thiên Đao hừ lạnh nói.

  Sắc mặt của Thái Tâm càng lúc càng khó coi, không ngờ điểm cố yếu của mình đã bị người ta biết, như vậy còn định che mắt ai chứ?

- Chuyện lớn như vậy tôi không làm chủ được, nhưng khi về tôi sẽ hỏi tổng bộ rồi sẽ thông tin sau.

Thái Tâm nói, sau đó liền dẫn người ra về.

- Tôi cho các người thời gian ba ngày.

Diệp Phàm truyền đến một câu cuối cùng.

- 50% liệu có nhiều quá không, e rằng bọn họ thà chịu bị thôn tính chứ không chịu hợp tác với chúng ta thôi.

Bao Nghị nói.

- Nếu cậu là Dã Nhị Điền thì cậu có để kết cục đó xảy ra không?

Diệp Phàm cười nói.

  - Theo lý mà nói nên lựa chọn hợp tác với chúng ta, nếu như Củng Âm giáo lớn mạnh rồi thì sẽ nguy đến cả môn phái Đường Thủ đạo. Tuy nhiên, nếu như bọn họ cam tâm để Củng Âm giáo lớn mạnh thì chúng ta cũng bị nguy hiểm theo.

Bao Nghị nói.

- Thôn Dã Nhị Điền sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế đâu, Củng Âm giáo lớn mạnh là việc không ai mong muốn nhìn thấy cả.

Diệp Phàm nói.

  Buổi sáng ngày hôm sau, Phó giáo chủ của Củng Âm giáo Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng dẫn theo bốn thủ hạ xuống.

Thủ ha không dẫn theo nhiều, đương nhiên cũng là để thể hiện việc bọn họ đến là để đàm phán chứ không phải đánh nhau.

- Các người còn có mặt mũi đến đây à?

Đường Châu Ái hừ lạnh nói.

  - Thù hận của hai bên chúng ta đã kéo đài hơn 1000 năm nay rồi. Hai bên đều thương vong thảm trọng. Chúng tôi biết, thù oán này không thể hóa giải trong ngày một ngày hai, cho nên hôm nay chúng tôi đến đây không để nói về thù oán của hai bên nữa, mà chỉ nói về việc kinh doanh mà thôi.

Nạp Đức nói.

- Không nói về thù hận à, ha ha, người bên phía chúng tôi gấp mấy lần của các người. Hơn nữa, mỗi lần đều là các

người chủ động công kích. Nhân dân Duy Cơ Tư rất yêu hòa bình, nhưng đối với kẻ xâm chiếm thì chúng tôi sẽ kiên quyết chống lại.

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

  

  - Các hạ là?

Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi ở vị trí chủ, còn Đường Châu Ái ngồi bên cạnh, cho nên Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đều âm thầm kinh ngạc, ánh mắt không ngừng đánh giá Diệp Phàm.

- Là Lôi thần của tộc người Nạp Tây Mễ chúng tôi.

Đường Châu Ái nói.

Hèn gì. Các người đúng là đã tìm được Lôi thần rồi.

Nạp Đức sắc mặt trầm lại, nói.

  

  - Đối với điều kiện mà các người đưa ra chúng tôi đã thương lượng và không thể chấp nhận được, quá nhiều. Nếu như 200 triệu USD thì còn có thể suy xét.

Liễu Thiền Anh Hồng muốn kết thúc đàm phán sớm, ở đây thật sự rất không an toàn.

- Giết chết hết bọn chúng đi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu lớn.

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Diệp Phàm chau mày hỏi.

- Lôi thần, bên ngoài đột nhiên đến cả vạn người, yêu cầu chúng ta giết chết mấy tên này để báo thù cho người Nạp Tây Mễ.

Lý Cường đi vào nói.

  - Đường đảo chủ, ra ngoài xem một chút đi.

Đường Châu Ái liền đi ra ngoài.

Không lâu sau đã trở lại, nói:

- Bọn họ không muốn đi, tất cả đang quỳ xuống nói muốn gặp Lôi thần.

Diệp Phàm đành phải đi ra ngoài, những tiếng kêu la ầm ầm, khi Diệp Phàm đến, tất cả vẫn đang quỳ dập đầu xuống dưới đất.

- Lôi thần, hãy giết bọn chúng đi.

- Lôi thần, hãy báo thù cho chúng tôi.

  Lúc này Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng đang nhìn ra ngoài, người run cầm cập. Nếu như Lôi thần không ngăn lại được đám người kia thì e rằng hôm nay mình sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Còn đám thủ hạ kia thì đã đứng không vững nữa rồi, sắc mặt trắng bệch cắt không nổi một giọt máu.

 

  - Hãy đứng im một chút cho tao.

Nạp Đức mắng, thực ra, y cũng sợ chẳng kém gì cả, sắp tè ra cả quần rồi.

- Hỡi những người con của Nạp Tây Mễ, mọi người đều là anh hùng. Nhưng phải nên phân biệt một chút. Hôm nay bọn họ đến đây để đàm phán, chứ không phải để đánh nhau. Do đó nếu chúng ta giết bọn họ, bọn họ sẽ trở lại để đòi công đạo. Hãy yên tâm, có tôi ở đây, mọi người sẽ không phải chịu thiệt đâu. Người Nạp Tây Mễ dũng cảm, chúng ta mãi mãi bất bại.

Những tiếng hào hùng của Diệp Phàm lập tức át đi những tiếng kêu la.

  

- Hãy giải tán đi.

- Chúng tôi không về, nhất định phải giết bọn chúng. Bọn chúng đã giết người thân của chúng tôi.

Bốp ~ một tiếng.

Người đứng đầu bị Hồng Tà giáng cho một cái tát, cả người ngã dúi xuống đất.

- Dám la ó với Lôi thần, các người có muốn bị Lôi thần trừng phạt không? Hãy mau chóng trở về, nếu không, Lôi thần mà tức giận thì các ngươi cũng xong đấy.

Hồng Tà và Thiên Đao cùng nói.

  

  - Đi về thôi, Lôi thần sẽ đòi công đạo cho chúng ta.

Có người lên tiếng, đám người dần dần giải tán.

- Các người thật sự thành ý đến chứ?

Sau khi trở về, Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.

- Đương nhiên rồi, nếu không, chúng tôi đã không đến đây. Đối với chúng tôi mà nói, đây là một nơi đáng sợ.

Nạp Đức nói.

- Tôi cũng không dong dài với mấy người nữa. Con số cuối cùng là 1,5 tỷ USD, thiếu một đồng cũng không được. Tôi cho mấy người thời gian ba ngày, phải đem tiền đến đây. Nếu sau hai ngày mà không có câu trả lời, chúng tôi sẽ giết trước 100 người còn sống kia. Sau đó ném xác xuống biển làm mồi cho cá.

Diệp Phàm hừ nói.

Người của Hồng Ma Tây Lượng Quốc rất tôn trọng người chết, Nạp Đức tức giận xanh mặt rồi.

Hai người nói phải về thương lượng một chút, rồi đi luôn.

- Liên hệ với Công ty Đường Thủ, nói là hai “con cá” lớn đang trở về Củng Âm giáo. Có thể đánh tàn phế, nhưng không được đánh chết. Hơn nữa, còn phải công khai là người của Công ty Đường Thủ làm mới được. Không được để đối thủ đàm phán của chúng ta hiểu nhầm tâm ý của chúng ta mà.

Diệp Phàm nói với Lý Cường.

  

  - Cách này hay lắm, ha ha, tin rằng mỹ nữ Thái Tâm sẽ bằng lòng làm chuyện này thôi. Tuy nhiên, chỉ sợ bọn họ không nghe, đánh chết người rồi không có người về thông báo thôi.

Hồng Tà nói.

- Bọn họ dám không nghe lời thì tôi sẽ tiêu diệt hết.

Diệp Phàm rất bá đạo.

  Không lâu sau truyền đến tin tức, bọn họ đồng ý làm. Tuy nhiên bọn họ nói lực lượng không đủ, yêu cầu bên phía Diệp Phàm cử người hỗ trợ.

- Nạp Đức và Liễu Thiền Anh Hồng phỏng chừng đều có thân thủ tiên thiên. Còn bên Công ty Đường Thủ một mình Thái Tâm có thể đối phó với một người.

Thiên Đao và Hồng Tà đi nữa là đủ. Tuy nhiên, phải để cho Thái Tâm lộ diện nhé. Hơn nữa lần này cũng phải trả tiền, hai tên phó giáo chủ mỗi tên 20 triệu USD là được rồi.

Diệp Phàm nói.

  Lý Cường liền đi liên hệ, không lâu sau quay lại cười khan nói:

- Bọn họ tức giận, nói là người có phải làm bằng vàng đâu.

- Chẳng lẽ bọn họ bằng lòng để mất cơ hội này?

Diệp Phàm hừ nói.

- Bọn họ nói Nạp Đức để chúng ta xử lý, còn Liễu Thiền Anh Hồng thì bọn họ tự giải quyết. Xong sẽ trả 20 triệu USD.

Lý Cường nói.

- Nếu đã keo kiệt như thế thì cứ để Thái Tâm bị thương đi. Mẹ kiếp,mới kiếm được 20 triệu USD.

Không ngờ Diệp Phàm còn chê ít.

Buổi sáng ngày hôm sau truyền đến một thông tin.

  Củng Âm giáo và Công ty Đường Thủ lại đánh nhau nữa, kết quả hai bên đều thương vong mười mấy người. Ngay cả Thái Tâm cũng bị trọng thương. Nguyên nhân là Liễu Thiền Anh Hồng và Nạp Đức trên biển bị người của Công ty Đường Thủ công kích, cuối cùng bị tàn phế rồi.

  

  Buổi chiều hôm sau có người đến rồi.

Công ty Đường Thủ cử người đến ký bản hợp tác với Duy Cơ Tư, hai bên mỗi bên giữ 50% cổ phần của Công ty Đường Thủ.

Tuy nhiên, nhân vật số 1 của công ty này phải do Đường Thủ đạo phụ tract sắp xếp. Còn Diệp Phàm cũng đồng ý thành lập tổ bảo an thực hiện nhiệm vụ đảm bảo an ninh cho Công ty Đường Thủ.

Còn về những người tham gia quản lý công ty, mấy ngày nữa sẽ do Đường Châu Ái sắp xếp.

  Mà Củng Âm giáo trực tiếp dẫn nhân mã đến Duy Cơ Tư, trực tiếp dùng 1,5 tỷ USD để đổi lại số người bị chết của họ.

Việc bên này ổn thỏa rồi, Diệp Phàm liền dẫn người trở về TQ.

Đương nhiên, đối với Duy Cơ Tư tuy bị chết khá nhiều người, nhưng về mặt tiền tài thì lại kiếm được một số lớn.

  Việc quy hoạch lại đối với quần đảo Duy Cơ Tư, Đường Châu Ái đã có kế hoạch cụ thể rồi. Tập đoàn mấy ngày hôm nay đã hoạt động binh thường, Diệp Phàm cũng đỡ phải lo nhiều.

  

  Tuy nhiên, ngày hôm sau Kiều Báo Quốc đến văn phòng của Diệp Phàm.

- Em rể, khu Lục Loan đến giục tiền rồi.

Kiều Báo Quốc nói.

- Không phải đã cấp 200 triệu cho bọn họ rồi sao?

Diệp Phàm nói.

- Lúc đầu cậu đồng ý cấp cho họ 500 triệu đấy.

Kiều Báo Quốc nói.

- Ha ha, lúc đầu là lúc đầu mà. Hiện tại liệu có phải cân nhắc lại một chút không?

Diệp Phàm nói.

- Cũng phải, đồng chí Phong Hồ Ninh cũng cho rằng 500 triệu là quá nhiều đấy.

Kiều Báo Quốc nói.

- Vậy anh nói có cấp nữa hay không?

Diệp Phàm cười nói.

- Hiện tại đồng chí Nhậm Thời Mãn đang phân quản công tác của khu Lục Loan. Ha ha, việc này, cậu hãy đưa ra chủ ý đi. Tôi chỉ làm theo là được rồi. Hơn nữa, Phong Hồ Ninh không muốn cấp nữa rồi. Nếu cậu cũng như vậy thì trước tiên hãy kéo dài thêm một thời gian nữa.

Kiều Báo Quốc cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.