Quan Thuật

Chương 1895: Chương 1895: Người đeo mặt nạ lộ diện




Loại người này đều là những kẻ máu lạnh, chỉ cần có thể hạ gục đối phương, việc gì cũng sẽ làm.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Nhân Bàng có thể đối phó với hắn.

Diệp Phàm nói.

Pang…

Một tiếng gãy phát ra, thanh gỗ đã bị Vương Nhân Bàng tung một cước đá gãy vụn ra. Khi gãy ra giống như là một đám vụn gỗ bị nén phía trong một quả bóng đầy khí nay vỡ ra rơi khắp trời như mưa mạt gỗ.

Tên đeo mặt nạ cũng bị nội kình đẩy lui trở lại.

Đúng lúc này, mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện tên đeo mặt nạ đột nhiên rút ở thắt lưng ra một thanh nhuyễn đao hướng về phía Vương Nhân Bàng mà chém tới.

Diệp Phàm nhẹ nhàng cử động, cầm trong tay thanh Liễu Diệp Phi đao sẵn sàng chuẩn bị ứng phó tình huống bất ngờ.

Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cũng không chậm chạp, bất ngờ lộn một vòng lớn về phía sau và hướng vào không trung xoay người như chim diều hâu, kỳ lạ là không ngờ đã ở phía sau tên đeo mặt nạ, tung một cước đạp tới.

Bụp…

Tên đeo mặt nạ không đứng vững được nữa, bổ nhào xuống đất. Thanh nhuyễn đao trong tay cũng bay ra cách đó bảy, tám mét. Vương Nhân Bàng đứng lên bước một bước dài đến trước mặt người này.

- Tên khốn, còn dám chém ông, đi chết đi.

Vương Nhân Bàng không lưu tình một chút nào, chân đang mang đôi giầy da dày dùng lực dẫm lên đầu tên đeo mặt nạ. Đầu của y bị Vương Nhân Bàng dùng lực nhấn xuống vũng bùn.

Tên đeo mặt nạ giãy dụa nhưng Vương Nhân Bàng không để y thoát ra, nhanh chóng thu chân về đạp túi bụi vào hông và đùi y. Mồm miệng của y bị ấn vào trong bùn cho nên không thể kêu la thêm được tiếng nào.

Ư, ư…

Hông và đùi của tên đeo mặt nạ có lẽ đều đã bị Vương Nhân Bàng đạp gãy. Hơn nữa da đầu còn bị bong tróc ra một mảng lớn, máu chảy đầm đìa.

- Nói, ai phái mày đến?

Vương Nhân Bàng nắm tóc, kéo đầu tên đeo mặt nạ lên và giáng cho hắn một cú đấm. “Pêng” một tiếng, mặt tên đeo mặt nạ như một quả dưa hấu bị vỡ. Máu mũi chảy ra đầy mặt.

- Không nói ông sẽ cắt lưỡi mày.

Vương Nhân Bàng tức giận, ngón tay chỉ chực móc lưỡi hắn ra.

- Dừng tay, mang hắn lại đây.

Diệp Phàm bất ngờ lên tiếng.

- Hừ!

Vương Nhân Bàng dùng chiêu chim ưng bắt gà con nhấc tên đeo mặt nạ lên, khi đi ngang qua bốn tên đang nằm trên đất lại bồi thêm cho chúng mấy đạp.

Bốn tên kia liền bất tỉnh, Lam Tồn Quân lập tức nhảy ra, lại bồi tiếp cho chúng vài cước nữa. “Răng rắc” vài tiếng kêu của xương gãy phát ra, bốn tên dưới đất đều đã bị tàn phế. Có lẽ sau này chỉ có thể ngồi xe lăn đến hết đời.

Những hình ảnh này, đối với Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm đều coi như không thấy. Họ đã từng nhìn thấy nhiều rồi, đây chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

Mấy người bọn họ lục soát nhanh khắp người tên đeo mặt nạ, chủ yếu là sợ tên này sẽ cắn độc tự sát. Vạch mặt nạ của hắn ra thì phát hiện mặt tên này không bị thương hay sẹo gì cả. Có lẽ tên này đeo mặt nạ là để che đậy nhân dạng của mình.

- Mày có từng nhìn thấy một người Trung Quốc tuổi trung niên trốn ở chỗ của bọn mày?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, Lam Tồn Quân lấy ra một bức ảnh chụp Trần Đông Kinh, tổng giám đốc công ty Huệ Cảnh đưa đến trước mặt tên đeo mặt nạ.

Tuy nhiên tên này không hé răng nửa lời.

- Không nói phải không?

Lam Tồn Quân lại đạp cho tên này vài cái.

Tuy nhiên y vẫn không chịu hé răng.

- Lùi qua một bên, để cho tôi.

Diệp Phàm nói rồi sử dụng Phân cân thác cốt thủ, tay như một con rắn thi triển trên người tên đeo mặt nạ.

Bề ngoài thì giống như Diệp Phàm đang mát xa cho y, nhưng các đồng chí của hắn hiểu rằng sự đau khổ mà tên này đang phải chịu thì người thường không thể nào chịu đựng nổi.

Quả nhiên, các khớp xương đều bị Diệp Phàm bẻ lìa ra từng mảnh. Chịu đựng được khoảng chừng 2 phút, tên đeo mặt nạ cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.

Nói bằng tiếng Anh:

- Tôi nói, tôi nói!

- Mày tên là gì?

Diệp Phàm dừng lại hỏi.

- Iphy.

Tên đeo mặt nạ trả lời.

- Iphy, mày có quan hệ gì với Evana?

Lam Tồn Quân hỏi xen vào.

- Con bé là em gái tao, chúng mày đã bắt nạt nó, đương nhiên tao phải trả thù. Chúng mày hãy đi hỏi xem, ở phố số 9 có ai là không biết Bọ cạp Iphy.

Iphy nói.

- Mày xuất hiện là để xử lý việc này hộ cho cô ta?

Diệp Phàm lanh lùng hỏi.

- Ừm ừm!

Iphy gật đầu không ngừng.

- Xem ra, mày vẫn không chịu trung thực.

Diệp Phàm nói, đột nhiên hét lên như tiếng nổ hỏi:

- Mày đảm nhiệm công việc gì ở Đông Cẩu?

Đây là âm thanh được Diệp Phàm đã dùng kình khí hoá âm mê thuật của cao thủ cửu đẳng để phát ra. Iphy không đề phòng nên đã sửng sốt và thốt ra lời:

- Giám đốc cơ sở Bối Lỗ Đinh.

Trong nháy mắt Iphy phản ứng trở lại, lập tức thay đổi cách nói:

- Tôi không biết ông đang nói gì, cái gì mà đông cẩu tây cẩu, nhà tôi không nuôi chó, tôi ghét nhất là chó.

Tuy nhiên, rõ ràng là lời nói của hắn ta không có sức nặng nữa, mọi người lạnh lùng nhìn hắn.

- Điều tôi nói là sự thật, tôi thật sự không thích chó.

Iphy vội vàng nhấn mạnh một chút.

- Hãy nói hết ra đi, mầy ắt hẳn chỉ là người phụ trách bù nhìn của Bối Lỗ Đinh còn trên thực tế người phụ trách thực sự là Ewegoalder có phải không, hắn hiện giờ ở đâu. Chúng mày bảo vệ một người Trung Quốc tên là Trần Đông Kinh hiện đang trốn ở đâu. Nếu mày muốn tiếp tục chịu đựng sự đau đớn thì không cần phải trả lời, nếu không, ta vẫn có cả nghìn cách để có thể bắt mày muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong.

Diệp Phàm lạnh lùng đe dọa.

- Đại ca, thực ra không cần phải đợi đến lúc bắt được Evana về đây làm gì. Người đàn bà này rất ghê gớm, tôi sờ mông cô ta mà đã không chịu nổi, chắc tối nay sẽ nghe tiếng cô ả rên rỉ trên giường cho coi.

Nhân Bàng thể hiện một điệu cười thô tục.

- Mày dám!

Iphy thốt lên.

- Có cái gì mà ta không dám.

Vương Nhân Bàng thản nhiên cười đáp.

- Ewegoalder sẽ giết mày!

Iphy hét lên.

- Evana là nhân tình của Ewegoalder có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, lời nói của mày chúng ta sẽ tin sao? Mẹ kiếp, giải quyết tình nhân của Ewegoalder có lẽ cũng rất tốt!

Vương Nhân Bàng càng tỏ ra vẻ bỉ ổi, chỉ chực chảy nước dãi ra.

Tên này diễn kịch đúng là một thiên tài. Lam Tồn Quân khinh miệt Nhân Bàng mà thầm nghĩ trong đầu.

- Con bé không phảilà tình nhân của y, nhưng Ewegoalder lại thích nó. Vì thế luôn theo đuổi em gái tôi.

Iphy nói.

- Kỳ lạ, Ewegoalder còn phải theo đuổi cô ta sao? Hắn là ai chứ, mày muốn lừa cũng không lừa nổi bọn ta đâu.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

- Đó là sự thật, Ewegoalder thích em gái của tôi. Tuy nói ông ta lợi hại, nhưng không ép buộc. Ông ta theo đuổi phụ nữ đều muốn họ tự nguyện lên giường với ổng. Ewegoalder đã nói, như vậy mới thú vị.

Iphy nói.

- Bớt những lời vớ vẩn đi, nói, Trần Đông Kinh đang ở đâu?

Diệp Phàm chuyển qua hỏi.

- Tôi thực sự không biết người Trung Quốc nào cả, tôi theo em gái tôi từ khi mở ra quán bar này.

Quán đó là từ người đồng hương Ấn Độ của tôi chuyển qua. Sau đó Ewegoalder thích em gái tôi.

Thỉnh thoảng cũng ghé qua.

Iphy vội vàng nói, nhìn dáng vẻ hắn thì dường như không phải là nói dối.

- Ewegoalder ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi không rõ, từ trước đến giờ hắn không nói cho tôi biết nơi ở của hắn.

Iphy lắc đầu.

- Bắt Evana về tra hỏi, có lẽ cô ta sẽ biết gì đó.

Diệp Phàm vừa nói với Vương Nhân Bàng, Vương Nhân Bàng liền xoay người đi bắt người ngay.

- Các ông, các ông hãy bỏ qua cho em gái của tôi, thực sự tôi không biết nơi ở của Ewegoalder.

Tuy nhiên, có một lần vô tình tôi phát hiện.

Có một người thanh niên tóc rất ngắn uống rượu cùng với Ewegoalder.Sau đó tôi chú ý theo dõi phát hiện người này tên là A Kim, làm việc tại trang viên Cadilky.

Hình như đó là một người pha chế rượu, rồi sau đó cũng có vài lần khác uống rượu cùng với Ewegoalder. và cũng đã từng mời Ewegoalder đến Trang viên uống rượu.

Iphy nói.

“Bụp” một tiếng, Diệp Phàm đấm một quyền làm cho Iphy ngất đi.

- Chúng ta đánh giá quá cao người này rồi, thân thủ Iphy cao lắm cũng chỉ là Tứ đẳng, Evana chắc cũng như vậy, có lẽ cô ta cũng là Tứ đẳng. Hai anh em họ đến từ Ấn Độ. Nói không chừng chỉ là nơi được Đông Cẩu thuê, trên thực tế cơ sở cấp trên cũng không phải là quán bar Bối Lỗ Đinh mà đáng nghi hơn phải là Cadilky.

Diệp Phàm nói.

- Ừm, chúng ta đi theo dõi xem sao.

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Những tên này thì làm thế nào?

Lí Cường nhìn Iphy và bốn tên đang nằm dưới đất.

- Tạm thời đưa chúng đến giấu ở nhà trọ, đừng giết chúng, chờ bắt được Trần Đông Kinh rồi hãy nói.

Diệp Phàm nhìn mọi người và nói tiếp:

- Việc cần nhất bây giờ, chúng ta phải lập tức đến Cadilky. Nếu Iphy mất tích quá lâu, sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của Evana rồi sẽ là cả Ewegoalder. Ở đây Trang viên Cadilky không được để ý nhiều, danh tiếng cũng không phải lớn lắm.

Hơn nữa còn cách London rất xa.

- Nếu đó là cơ sở của Đông Cẩu, vậy tên nào sẽ là thủ lĩnh đây.

Bỏ chiếc ống nhòm trong tay xuống, Diệp Phàm nói.

- Quan trọng là chúng ta chưa biết rõ tình hình bên trong Trang viên, nhìn bên ngoài chỉ là một nơi yên tĩnh với vài tên bảo vệ.

Mà kiến trúc đều là mới được xây dựng, nhìn bên ngoài thì có thể phát hiện được gì. Phải vào bên trong đó, đầu tiên chúng ta phải phá hỏng được camêra hồng ngoại của bọn chúng.

Thiết bị này được lắp đặt ở quanh bốn bức tường, chỉ có thể cắt dây hoặc làm hỏng thiết bị từ bên trong.

Tôi nghĩ, bên trong nhất định có một phòng điều khiển, lúc nào cũng có người giám sát, tương đối khó khăn đấy.

Thiết Chiêm Hùng vừa nhìn ống nhòm vừa nói.

- Đào một đường hầm xuyên qua tường để vào thì thế nào?

Lúc này Lam Tồn Quân nói.

- Như thế quá ồn ào, hơn nữa, tốc độ quá chậm. Nếu mấy người chúng ta cùng làm và đất có dễ đào đi nữa thì cũng cần phải có thời gian. Khi đào tiếng động phát ra rất lớn. Nếu bị bọn chúng phát hiện thì không ổn.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Trừ khi vào được bên trong.

Vương Nhân Bàng nhíu mày nói.

- Nhưng chúng lại không có người nào đi ra, nếu có người đi ra thì bắt tra hỏi là tốt hơn.

Diệp Phàm lẩm bẩm nói và nhìn về phía trang viên Cadilky.

- Cách này không được cách kia cũng không được.

Dựa vào thân thủ của chúng ta, nhanh chóng trèo qua tường tấn công. Khi chúng phát hiện ra thì cũng đã quá muộn rồi. Chỉ cần chúng ta hành động nhanh một chút, là có thể khống chế bọn chúng rồi.

Vương Nhân Bàng tỏ ra không kiên nhẫn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.