Vì có sự khống chế của thủy công nên thạch lôi chỉ phát huy một phần tác dụng nhỏ. Nếu không thì tên công tử bột đó đến xác cũng không còn huống chi là còn bị cháy sém đứng ở đó.
Sau một hồi giao đấu, bọn người Nạp Đông Lặc Bố đều đã bị khống chế.
Đúng lúc đó, Xa Thiên Nhất bay về đến đại sảnh, thông báo:
- Bên ngoài có hơn một trăm người mặc toàn đồ da thú màu đên đang đến. Bọn họ mang theo các loại vũ khí như cũng, nỏ, côn tiến thằng vào đây.
- Đó là đội kỵ quân màu đen của Nạp Đông Lặc Bố. Bọn họ người nào cũng rất lợi hại, là cận về của đại tù trưởng, do Nạp Hải đích thân dẫn đầu. Chỉ khi nào chinh phục được đội kị quân màu đen này thì mới có thể hoàn toàn chinh phục được cả bộ lạc.Đại tù trưởng mỗi một kì đều gây dựng một đội kị binh màu đen để bảo vệ nơi mình ở.
Lúc này Điền Tín Thiên Trạch mới nhìn Diệp Phàm, giải thích:
- Có lẽ các tù trưởng khác cũng đã biết tin nên sẽ nhanh chóng tới đây.
- Thật đúng lúc. Nếu Đường tù trưởng muốn lên cái vị trí đại tù trưởng thì cũng phải để cho các tù trưởng khác đến bái kiến chứ.
Diệp Phàm lạnh lùng lên tiếng. Hắn khoát tay, cả đoàn người tiến ra bên ngoài.
- Nếu đã phải chinh phục thì chúng ta chinh phục vậy.
Diệp Phàm lại giơ tay lên khoát khoát. Cả đoàn người nhằm thẳng về phía đội hắc kị binh.
Phi đao của Diệp Phàm lao thẳng về phía trước. Mấy chục chiếc phi đao nhằm thẳng về hướng đội hắc kị binh cách đó hơn một trăm mét.
Những âm thanh kì lah vang lên, lập tức mười mấy hắc kị binh trẻ tuổi ngã nhào xuống, bị ngựa giẫm đạp lên.
Xa Thiên và Xa Nhất Đao sớm đã dùng đôi cánh tốc độ bay thẳng đến đội hắc kị binh dù bọn họ có đem theo cung và nỏ.
Nhưng Xa Thiên và Xa Nhất Đao đều là các cao thủ, cung nỏ bình thường đều không thể làm hại bọn họ được. Ngược lại nội công của bọn họ khiến cho các cung tên đều bật quay trở lại, khiến một số hắc kị binh ngã nhào xuống.
Bọn người Diệp Phàm cũng đã đến trước mặt đội hắc kị binh. Đám người võ công chỉ đạt chừng nhị đẳng này thì làm sao có thể phản kháng lại Diệp Phàm được.
Chỉ trong vòng năm phút, đội hắc kị binh Nạp Đông Lặc Bố dày công xây dựng đã bị đánh bại, chỉ còn lại các anh hùng của bộ tộc Nạp Tây Mễ nằm sõng soài trên mặt đất kêu la.
Mọi việc diễn ra rất thuận lợi.
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Phàm đã hoàn toàn khống chế được tòa nhà nghị sự quan trọng nhất của bộ lạc.
Đây chính là nơi đại diện cho trung taem quyền lực của bộ tộc Nạp Tây Mễ. Nó giống như là nơi họp Đảng của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Diệp Phàm cùng mọi người nghỉ ngơi một chút. Quà nhiên chưa đầy một tiếng đồng hồ sau đó, mấy trăm người vội vàng từ dưới chân núi đi lên.
- Bốn tù trưởng còn lại đã đến. Bọn họ đều đam thao mấy trăm thanh nhiên đến. nhưng đám người này không có gì phải lo lắng cả bởi vì bên này đều đã giải quyết xong hết rồi.
Đường Châu Ái nói với Diệp Phàm.
- Đường tù trưởng, các ông định tạo phản có phải không? Sao lại bắt đại tù trưởng lại như vậy?
Tứ tù trưởng Không Hóa của đảo Nam Nạp cũng là người có võ nghệ cao nhất trong sáu tù trưởng chỉ về phía Đường Tín Thiên Trạch lên tiếng hỏi.
- Không Hóa, đừng vung tay múa chân trước mặt người khác như vậy. Đừng tưởng tôi không biết, không lẽ ông không muốn ngồi lên cái vị trí đại tù trưởng này hay sao?
Ông lại còn chỉ trích tôi. Đường Tín Thiên Trạch tôi dựa vào bản lĩnh của chính mình mà ngồi lên được đây. Mười mấy năm trước Nạp Đông Lặc Bố đã đối phó với tôi như thế nào?
Ông ta đã câu kết với Củng Âm giáo nhằm thanh toán ngầm tôi. Cái vị trí đại tù trưởng này của ông ta vốn thuộc về tôi.
Đường mỗ đã phải nằm trên giướng mười mấy năm. Hôm nay đến đây lấy lại thứ thuộc về mình thì có gì là sai?
Huống hồ mười mấy năm về trước Nạp Đông LẶc Bố đối xử với tôi như thế nào, Không Hóa ông có đứng lên nói lẽ công bằng hay không?
Bây giờ mọi chuyện lật ngược lại, không lẽ ông còn muốn đứng đây bịp bợm các huynh đệ trong bộ lạc chúng ta?
Đường Tín Thiên Trạch phản bác lại một cách rất hợp tình hợp lí.
- Cái chức vị đại tù trưởng vốn đã nhuốm đầy sự tàn khốc của máu tanh. Ông phải nằm liệt trên giường thì chỉ có thể trách lang thuật cuả ông chưa đỉnh. Ông cứ bằng chứng gì để chứng minh đại tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố câu kết với người của giáo phái Củng Âm để tàn sát người Nạp Tây Mễ chúng ta? Ở đây không thể nói suông để đánh động mọi người được. Xem ra sở trường của Đường Tín Thiên Trạch ông phát huy tác dụng rồi.
- Nói không sai. Nếu tù trưởng Đường đã nói như vậy thì hãy đưa chứng cứ ra.
Lúc đó nhị tù trưởng Nhược Cương của Đông Nạp đảo lên tiếng.
- Đưa Ma Lâm Tạp đến.
Đường Tín Thiên Trạch ra lệnh, lập tức ngay sau đó, tên công tử bột Ma Lâm Tạp đã bị cháy đên thui bị người giải tới.
- Tùy tiện đưa một người đến thì ai chẳng làm được. Trò này ai cũng nghĩ ra được hết.
Không Hóa nói.
- Tùy tiện đưa một người ra ư? Có điều người này không dễ tùy tiện bị đưa ra như vậy đâu. Hắn ta là Ma Lâm Tạp, con trai của giáo chủ giáo phái Củng Âm -Khả Đông Lại.
Đường Chu Ái lạnh lùng đáp trả.
- Nói láo. Làm sao hắn ta có thể là Ma Lâm Khả được. Củng Âm giáo là kẻ thù của người Nạp Tây Mễ chúng ta.
Có cho Ma Lâm Tạp mười lá gan hắn cũng không dám tới chỗ chúng ta. Đường Tín Thiên Trạch, ông tự đêm người ngoài đến sát hại người Nạp Tây Mễ chúng ta, ông còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa?
Lập tức thả tôi ra. Nếu không thì, Không Hóa, ông lập tức chiêu tập toàn bộ thanh niên trai tráng trong bộ tộc đến.
Người Nạp Tây Mễ chúng ta không thể để người ngoài hiếp đáp được. Chúng ta căm hận nhất là loại người bán cả bộ tộc này.
Không Hóa, thời khắc sinh tồn quan trọng của bộ tộc Nạp Tây Mễ đã đến.
Đúng lúc đó, Nạp Đông Lặc Bố đã bị điểm huyệt đạo không đi được nữa lên tiếng.
Tất nhiên là Diệp Phàm đã cố ý để cho ông ta nói. Nếu muốn đưa Đường Châu Ái lên vị trí đại tù trưởng thì phải khiến cho người trong bộ lạc tin phục mới được.
Người không đến thì sao có thể khiến người khác phục được. Hôm nay Diệp Phàm sẽ phải thể hiện uy lực để quy phục bộ lạc Nạp Tây Mễ này.
- Ha ha ha, có phải là bán cả bộ tộc hay không thì tự ông biết. Cái vị tên là Khiếu Ma Lâm này không lẽ chính là con trai của giáo chủ giáo Củng Âm ?
Không ngờ tù trưởng Không Hoa đột nhiên cười. Ông ta hỏi với giọn điệu có chút nghi ngờ.
Diệp Phàm đã đoán ra được chân tướng. Có lẽ tên Không Hóa đó sớm đã nhằm vào cái vị trí trưởng tộc.
Lúc đó hắn ta không biết xấu hổ cố ý làm xấu mặt Nạp Đông Lặc Bố để loại trước một đối thủ.
- Không Hóa, ông nói những lời này là có ý gì?
Nạp Đông Lặc Bố suýt nữa nổi đóa lên, hai mắt trừng trừng nhìn Không Hóa.
- Không lẽ đến hỏi ông cũng không cho người khác hỏi. Nếu trong lòng không thấy hổ thẹn thì sợ gì người khác vặn hỏi mình? Đại tù trưởng, phải làm rõ mọi việc đã rồi mới biết ai bán cả bộ tộc chúng ta. Dù ông là đại tù trưởng nhưng không phải là không thể bán bộ tộc, có đúng không?
Không Hóa không hề sợ Nạp Đông Lặc Bố.
- Mễ Lâm, ông hãy nói vài lời công bằng đi. Nạp Đông Lặc Bố tôi sao có thể cấu kết với con trai của MA Khả Đông Lai được. Ông hãy chứng thực đi, Nạp Đông Lặc Bố tôi đường hoàng công minh.
Nạp Đông Lặc Bố trợn mắt lên nhìn tam tộc trưởng Mễ Lâm của đảo Tây Nạp rồi nói. Lúc này ông ta đang vơ cỏ mà nắm để cố giữ mạng mình.
- Đại tù trưởng, cái này tôi cũng không rõ lắm.
Mễ Lâm nhìn thấy Không Hóa trợn mắt nhìn mình thì rụt cổ lại nói.
Tất cả những tình tiết ấy đều không qua khỏi đôi mắt ưng thần của Diệp Phàm. Hắn thấy uy tín của Không Hóa trong bộ lạc Nạp Tây Mễ khá cao, hơn nữa con người này cũng rất bá đạo nên người khác có phần sợ hắn mà thôi.
- Thực ra muốn chứng thực người này có phải là con trai của giáo chủ Ma Khả Đông Lai hay không rất đơn giản, chỉ cần tìm được một người trong bộ lạc ta đã từng đến Củng Âm giáo là được rồi.
Lúc này lục tù trưởng Khang Khứ Đông Lai của đảo Tuyền Ki bỗng đưa ra ý kiến hay.
- Đúng đó, đúng đó. Sau trận chiến năm đó, chẳng phải bộ lạc chúng ta đã cử người đến đó để ngầm thăm dò tin tức hay sao? Tin rằng anh em mật thám sẽ nhận ra được Ma Lâm Tạp.
Mễ Lâm cũng gật gật đầu. Nạp Đông Lặc Bố không nén được cơn tức nữa, lên tiếng chửi bới:
- Mễ Lâm, lương tâm của ông bị chó tha đi rồi à?
- Đại tù trưởng, những gì tôi nói đều là sự thật, không biết có chỗ nào sai?
Mễ Lâm nao núng hỏi lại.
Bởi vì Nạp Đông Lặc Bố là một tù trưởng kiêu hùng. Trước đây khi chinh phục bộ lạc ông ta đều dùng đến những thủ đoạn máu lạnh.
Người nào không phục, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì có khả năng mất đầu. Vì thế mà các tù trưởng của các phân đảo đều có phần sợ hãi ông ta.
Đặc biệt là Mễ Lâm, ông ta từng bị Nạp Đông Lặc Bố đánh cho gãy hai con răng cửa. Tuy bây giờ Nạp Đông Lặc Bố đã bị người nhà họ Đường khống chế nhưng thế gian này có ai dám khẳng định Nạp Đông Lặc Bố sẽ không có cơ hội lật ngược lại tình thế.
Như Đường Tín Thiên Trạch trước đó vẫn còn nằm trên giường thế mà giờ đã đi lại được.
Hơn nữa ông ta còn đem đến rất nhiều cao thủ, khiến cho thuộc hạ của Nạp Đông Lặc Bố cũng không động chân khuya tay gì được trước mặt họ.
- Ông là đồ khốn khiếp, còn phải chứng minh cái gì nữa? Tôi là người Nạp Tây Mễ, một lòng trung thành với bộ lạc. Không lẽ các ông đều đã quên, Nạp Đông Lặc Bố tôi đã cũng sát cánh bên bộ lạc chống lại bao nhiêu kẻ thù, giết chết bao nhiêu dối thủ.
Nạp Đông Lặc Bố hét lên, tiếng hét như sấm rền.
- Nếu ông trung thành như thế với bộ lạc thì sợ gì việc kiểm chứng? Hơn nữa làm như thế cũng tốt cho đại tù trưởng thôi. Minh oan cho đại tù trưởng mà.
Không Hóa bật cười, rồi ông ta lập tức quay đầu lại, ra lệnh cho đám thuộc hạ:
- Lập tức đi gọi một người trong đội mật thám giáo phái Củng Âm đến đây.
- Không Hóa, đừng cho rằng Nạp Đông Lặc Bố ta là tên ngốc. Ông sớm đã nhắm vào cái vị trí đại tù trưởng của tôi.
Trước đây nếu không vì chưa đủ thực lực thì trong lần giao tranh trước đây ông đã dám đứng lên rồi, đúng không?
Bây giờ thì tốt rồi, lông cánh mọc dài thêm nên muốn câu kết với người khác ngầm thanh toán đại tù trưởng.
Bây giờ ông gọi một người đến, chẳng phải là đã thương lượng trước với tên đó rồi hay sao?
Nạp Đông Lặc Bố tuyệt vọng hét lên một cách tuyệt vọng.
- Vàng thật không sợ lửa, ông lo cái gì. Tôi thực sự hoài nghi liệu có phải đại tù trưởng của chúng ta là quỷ dữ thật hay không?
Nếu không tại sao ông cứ ngăm cảm không cho tôi gọi người của đội mật thám đến. Mà nói đến đội mật thám thì xin mọi người cứ yên tâm.
Tôi sẽ mời người có uy tín nhất là Cách Lỗ và Tiếu Ngư trưởng lão để nói mấy câu công bằng.
Còn mật thám thì cũng để bọn họ gọi bất kì người nào đó. Tấm lòng Không Hóa tôi ông trời biết rõ.
Không Hóa nói với bộ dạng hết sức công minh, chính nghĩa.
Không lâu sau Cách Lỗ và Tiếu Ngư đã đến. Hai vị trưởng lão đều đã chỉ điểm người nên có thêm hai tên mật thám đến nữa.
Hai tên này vừa nhìn thấy Ma Lâm Tạp thì một tên mặt gầy lên tiếng:
- Không sai, hắn chính là Ma Lâm Tạp. Hắn có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra. Khi đến Củng Âm giáo để thăm dò tin tức, tôi đã bị chính hắn cho vào phát đạp. Xương cốt đến tận bây giờ vẫn còn đau. Hắn ta có một cái đột bao màu đen. Sau khi bị hắn đá, tôi vẫn ngầm tìm cách trả thù. Tôi dùng hai tấm da thú hạng tốt đổi với một kĩ nữa nên biết được điều này.
Đường Tín Thên Trạch lạnh lùng nói, giọng ông ta rền vang. Khuôn mặt Nạp Đông Lặc Bố bỗng trắng bệch ra.