- Ôi, thực lực như thế chúng tôi thật sự theo chân họ còn có tầm mười năm chênh lệch.
Tuy nhiên, chỉ cần là không tay không trở về liền là chiến thắng lớn của chúng ta rồi. Còn tập đoàn Hoành Không không thể gọi là đối thủ của chúng ta.
Một vai phụ nhỏ thôi. Đến lúc đó, tôi thật sự là khó có thể tưởng tượng đến. Đến lúc đó đồng chí Tổng giám đốc Diệp của chúng ta hai tay trống trơn sẽ về giải thích như thế nào.
Nghe nói lão hổ Cái vừa đến Hoành Không liền thể hiện khí phách. Lần đầu tiên trong cuộc họp của ủy viên thường vụ không ngờ đã thắng Diệp Phàm.
Chính là chuyện của nhà máy Khánh Đông ở thành phố Liễu Tân, việc này có liên quan lớn đến Công ty máy móc Trung Quốc của các anh.
Lão Ngô, anh nói xem, Cái Thiệu Trung nói tự tin như thế, nắm chắc như thế thậm chí nhìn qua chính là khoe khoang khoác lác.
Ông ta dựa vào cái gì để tự tin như thế. Công ty máy móc Trung Quốc các ông còn quan tâm đến một nhà máy Hoành Không sắp phá sản sao?
Ô Vân Sơn mặc dù là đang ở Canada nhưng bất cứ lúc nào cũng biết tin tức của đối thủ Hoành Không.
- Trở về giải thích như thế nào, vẻ mặt cầu xin chứ sao. Tuy nhiên, sau khi trở về chịu nghe lão hổ Cái châm chọc cười nhạo chế ngạo đó là chắc chắn.
Tuy nhiên, lão hổ Cái này nhìn qua khí phách, giống như rất chắc chăn. Kỳ thật trong sự chắc chắn này có sự tinh tế tỉ mỉ.
Tuy nhiên, lão Ô, tâm trạng của tôi rất phức tạp.
Ngô Trung Bảo hung hăng uống một ngụm trà.
- Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, muốn cho Diệp Phàm trở về chịu nhục, thì phải khiến cho lão hổ Cái lấy được đơn hàng của Khánh Đông mới được.
Nếu không, Diệp Phàm hai tay trống trơn, lão hổ Cái cũng hai tay trống trơn đấy. Vậy hai người họ chẳng phải là hòa nhau, cũng không thể nói đến nhục nhã hay không làm nhục.
Tuy nhiên, lão Ngô, mặc dù tôi trong lòng cũng mâu thuẫn. Nếu để lão hổ Cái thành công thì không phải là Công ty máy móc Trung Quốc của các anh bại trận.
Việc này cũng không phải là tập đoàn các anh có khả năng nhịn được có phải không?
Ô Vân Sơn vẻ mặt mâu thuẫn.
- Đơn đặt hàng của nhà máy đồ đúc Khánh Đông không phải có bốn trăm triệu, chúng ta hoàn toàn có thể cho Cái Thiệu Trung hai trăm triệu. Chỉ cần lão hổ Cái không tay không trở về, Diệp Phàm sẽ do ông ta quyết định. Sau này, hắn thua không được cái gì.
Ngô Trung Bảo vẻ mặt tự tin.
- Chủ ý này cũng không tệ lắm, tuy nói trong lòng còn có chút không bỏ được nhưng có thể làm cho Diệp Phàm trần truồng trở về cũng là lựa chọn không tồi.
Để Che lão hổ trừng trị hắn một chút đi. Cái Thiệu Trung làm nhân vật số một có thể nhưng bảo ông ta quản lý một tập đoàn hẳn vẫn chưa được đấy.
Chỉ cần có thể đánh đè Diệp Phàm xuống, khiến cho hắn co đầu rụt cổ đứng lên, còn tập đoàn Hoành Không do lão hổ Cái nắm giữ, thì Hoành Không có lẽ liền hết thuốc chữa.
Ô Vân Sơn cười nói.
Hai ngày đã trôi qua, các công ty tham dự lần đấu thầu này đều đang âm thầm chuẩn bị cho buổi triển lãm, không chút lơ là.
Cuối cùng đã tới. Chín giờ sáng ngày thứ ba, triển lãm thật sự náo nhiệt. Hơn mười công ty tham gia đấu thầu đều triển khai giới thiệu. Ở đây tập hợp các đại gia trong ngành chế tạo thiết bị điện lực cùng với chế tạo thiết bị quốc tế.
Thật ra, qua triển lãm thấy các công ty cũng không khác nhau lắm, sự khác biệt cũng không phải là lớn. Việc này thật ra là các công ty đều rất quan tâm đến việc triển lãm.
Nhưng, ở thời đại này, anh có thể nghĩ đến thì người khác cũng có thể nghĩ đến. Cho nên, cuối cùng, người nổi bật cũng không nhiều.
Lần này quan trọng là thể hiện sản phẩm thu nhỏ, phải giống với sản phẩm thật. Bởi vậy, đây mới là điểm lớn nhất của triển lãm lần này.
Bởi vì tập đoàn Bang Đỗ sắp xếp vị trí triển làm của các công ty theo thứ hạng. Ba công ty trong top 500 thế giới được bố trí ngay sảnh ngoài.
Vị trí như vậy tất nhiên cơ hội xuất hiện càng lớn.
Còn tập đoàn Hoành Không xếp hạng thấp, cuối cùng chỉ có được vị trí ngõ ngách trong triển lãm. Việc này tuy nói Tra Thái Lâm đã tỏ vẻ bất mãn rất nhiều lần với người phụ trách triển lãm của tập đoàn Bang Đỗ. Nhưng người ta trả lời, xếp hạng của các ông không được, chỉ có thể như thế, tôi là lực bất tòng tâm.
Nói xong người này còn nhún vai tỏ vẻ xin lỗi.
Tra Thái Lâm tức giận đến nỗi muốn uống hết chai rượu ngất đi rồi nói sau.
- Ha ha ha, thấy không, đây là đãi ngộ đối với vai phụ.
Ngô Trung Bảo ngoác miệng cười, y phát hiện Diệp Phàm liền nháy mắt với Ô Vân Sơn đứng cách đó không xa. Hai vị Chủ tịch đã đi đến, vẻ mặt không thể tin nổi chỉ vào Chủ tịch tập đoàn Hoành Không
- Tổng giám đốc Diệp, sao lại trốn ở đây vậy?
- Đúng rồi, chỗ này trước kia hình như là kho.
Ô Vân sơn lập tức phối hợp.
- Hai vị Chủ tịch, phòng tạp hóa làm sao có thể đặt trong triển lãm. Phòng tạp hóa đều đặt phía sau triển lãm, còn cách cả vách tường đấy. Hai vị Chủ tịch chớ không phải hoa mắt, không nhìn thấy bức tường kia chứ. Xem ra, có phải là vất vả quá không, nhanh chóng mua sâm bồi bổ thôi.
Tra Thái Lâm lập tức cãi lại.
- Ha ha, cám ơn Chủ tịch Ngô và Chủ tịch Ô khích lệ.
Không thể tưởng được Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười.
- Khích lệ, ha ha ha, Tổng giám đốc Diệp nói rất hay. Tooi cùng Chủ tịch Ô chính là đến cổ vũ các anh đấy.
Ngô Trung Bảo cười sang sảng.
- Tuy nhiên, nếu Tổng giám đốc Diệp vừa rồi nói khích lệ, tôi không hiểu, có thể giải thích một chút không? Vừa rồi chúng tôi hình như cũng không có khích lệ tập đoàn Hoành Không cái gì. Chỉ hỏi sao tập đoàn Hoành Không lại đặt ở trong khu tạp hóa bỏ đi của triển lãm như vậy, có phải là quá khác biệt không?
Ô Vân Sơn vẻ mặt đứng đắn.
- Đối với các anh mà nói, cảm thấy không phải khích lệ kỳ thật đối với tôi mà nói chính là khích lệ. Đây là hai vị Chủ tịch tán thành công ty chúng tôi.
Các anh nói, sản phẩm này được cho vào kho? Mà trong đó nếu là phòng kho, mà chỉ tập đoàn Hoành Không chúng tôi có sản phẩm ở đây.
Đây chẳng phải là đại diện cho, ha ha, sản phẩm của tập đoàn Hoành Không chúng tôi trúng thầu rồi. Bởi vì, sản phẩm của chúng tôi chuyển vào kho của tập đoàn Bang Đỗ.
Tất nhiên là được tập đoàn Bang Đỗ nhận rồi. Còn công ty của hai vị, xin lỗi rồi, những thiết bị kia là hàng mẫu, vẫn phải vận chuyển về thôi.
Phòng kho này còn chưa đến lân các anh đặt.
Diệp Phàm nói ra thiếu chút nữa khiến Ngô Trung Bảo nghẹn rồi.
- Tổng giám đốc Diệp thật đúng là tự sướng thật sự. Sản phẩm của Hoành Không cho vào chỗ vứt đi còn vui đến như vậy. Thật sự khiến chúng tôi phải học tập.
Ngô Trung Bảo kẹp súng tấn cong.
- Ôi, Chủ tịch Ngô, anh nói chuyện cũng quá khách khí đi. Đống rác chính là đống rác, còn nói gì là vật vứt đi. Chúng ta đều là công ty Trung Quốc, người một nhà, nói chuyện thẳng thắn một chút cho dễ hiểu có phải không? Không cần phải quanh co.
Ô Vân Sơn vẻ mặt kinh ngạc nói.
- Ha ha, hai vị thật đúng là nói chuyện hay. Thiết bị điện gió này đều bị các anh cho thành đống rác rồi.
- Cong cong cong
Diệp Phàm âm hiểm cười hai tiếng, ngón tay nhẹ nhàng bắn một chút, một chút gì liền bắn vào người hai vị chủ tịch.
Mười giờ đúng, Giám đốc điều hành của Bang Đỗ Rabus cùng đoàn chuyên gia đến triển lãm.
Trước tiên đến chỗ ba công ty trong top 500 thế giới. Vừa đi chuyên gia vừa giới thiệu, các công ty cũng ra sức thuyết ming giảng giải.
Nhìn vẻ mặt của Rabus tương đối hài lòng.
Không lâu đến gian triển lãm của Công ty điện khí Tây Nam và tập đoàn máy móc Trung Quốc. Ngô Trung Bảo mặt tươi cười ra hiệu cho nhân viên bắt chước thuyết minh giảng giải.
Mà Ô Vân sơn cùng bắt tay Rabus, vẻ mặt lão già này cũng hớn hở. Đúng lúc này Rabus đột nhiên A một tiếng, lập tức tức giận nhìn tay phải của mình.
Mọi người phát hiện, cổ tay của giám đốc La không ngờ xuất hiện một rãnh máu, hiện nhiên là do bắt tay với Ô Vân Sơn rồi.
- Rất… rất xin lỗi, tôi không chú ý.
Thấy nhiều người nhìn như vậy, Ô Vân Sơn mặt biến thành cà tím, miệng ấp úng nói.
Khi Chủ tịch La nói chuyện không thể tưởng tượng được Ngô Trung Bảo đột nhiên ai nha ai nha giống như ca hát vậy, vừa hát vừa lắc lư.
Mà Ô Vân Sơn vừa nghe, hình như cũng chịu ảnh hưởng, không ngờ cũng nhún nhảy theo, ra vẻ coi rẻ Giám đốc La.
Hai người càng xoay biên độ càng lớn, giống như vũ công vậy. Thật ra là hai người ngứa không chịu được đành phải mượn động tác này để che dấu nếu không, thể nào cũng phải cởi quần áo.
- Đây là cách tiếp đón của họ sao?
Giám đốc La nói bằng tiếng anh.
Một người cố vấn bước lên nói nhỏ
- Hình như không phải, đây giống như là bệnh động kinh của người Trung Quốc.
- Trung Quốc thật đúng là hài hước, không ngờ dùng hai người điên làm Chủ tịch công ty.
Giám đốc La không ngờ cười cười nói.
- Giám đốc, bên góc kia còn có một công ty Trung Quốc, có muốn sang một chút.
Cố vấn hỏi.
- Không cần, công ty điên vậy có thể sản xuất sản phẩm gì? Rabus tôi cũng không muốn điên phải nhập viện.
Rabus nhún vai xoay người muốn đi.
Đúng lúc này đột nhiên
Xoảng một tiếng nổ vang. Mọi người sợ tới mức nhìn về chỗ phát ra tiếng động.
Bọn họ lập tức ngẩn người.
Nhân viên của tập đoàn Hoành Không đang cẩu thiết bị của họ lên cao, sau đó đập xuống sàn. Thiết bị nhảy vài cái, không ngờ không việc gì.
- Đập toàn bộ một lần.
Giọng Diệp Phàm tuy nhỏ nhưng tất cả người trong triển lãm đều nghe thấy.
Bịch bịch bịch…Tất cả thiết bị của tập đoàn Hoành Không tham gia triển lãm đều treo ngược lên không trung đập xuống nền đá.
- Người Trung Quốc thật đúng là điên, vừa mới xuất hiện hai người điên, chẳng lẽ vị Chủ tịch này cũng điên sao? Toàn kẻ điên.
Giám đốc La lắc lắc đầu, xoay người muốn đi.
- Chủ tịch La, nếu anh đi thì sẽ hối hận.
Diệp Phàm nói.
- Hả, Tống giám đốc Diệp nói thế có ý gì?
Một nhân viên công tác ngồi bên cạnh Chủ tịch La giới thiệu một chút về Diệp Phàm bằng tiếng anh.