Quan Thuật

Chương 2673: Chương 2673: Nhà họ Phí có cao nhân




Phí Đống vừa nói đến đấy thì Phí Bát Độ kinh sợ mà thốt ra :

- Yến Song Song, có phải là nhân vật lợi hại tọa trong ngũ cực không? Chắc không phải bà ấy chứ?

- Đúng vậy, chính là bà ấy. Trong tay có chiếc roi da màu đỏ. Mà sau này còn làm “huyết mai mạt”, mà dân giang hồ còn gọi là “tử vong thiếp”.

Đương nhiên thời của ta khi đó còn chưa có ngũ đẳng. Có thể phải mười lăm năm sau mới có thế giới thập đại cao thủ như nay.

Rồi cũng phải mười năm sau nữa mới có tên gọi như thế. Còn mười một vị cao thủ xuất hiện sau tuổi 40.

Không may là cả ta và Lôi Vô Chân đều thích Yến Song Song, hồi đó bà ấy mới 18 tuổi. Mà cũng là do tính cách còn quá nóng vội.

Vốn ba chúng ta đều chơi với nhau, nhưng cuối cùng chỉ vì chữ “tình” mà lật mặt nhau.

Ta và Lôi Vô Chân bao lần đánh nhau, lần cuối cùng thì khuôn mặt ta đã thành ra thế này.

Hơn nữa, cả hai chân của ta cũng bị phế. Ta bỏ mạng mới trở về Phí gia trang, mà khi đó Lôi Vô Chân cũng không tìm đến, khuôn mặt của cả hai ta đều bị hủy hoại.

Lôi Vô Chân còn chặt đứt một chân nhưng ông ta còn may, không ngờ lại dặp được tuyệt thế kỳ dược, công lực lại được đột phá nhanh chóng, sau mười mấy năm đã thành người của 11 người đó.

Còn ta thì không may như thế. Cả đời này chỉ trong chiếc xe lăn này thôi. Và cả những người trong Phí gia trang đều không biết ta còn sống, ta cũng không muốn cho họ biết. Hy vọng mấy người các anh có thể giữ bí mật.

Phí Đống nói đến đây nét mặt điềm tĩnh, khiến cho Diệp Phàm hết sức khâm phục.

- Trống tà Lôi Vô Chân đúng là một trong tam tà thuộc 11 người đó. Vậy tạo sao ông ta không đến nhà họ Phí để trả thù. Nếu như nói ông ta đã quên thù rồi, thì tại sao lại phải xui khiến đồ đệ của bạn tốt đi tìm Thanh Sơn làm gì. Người này đúng là khiến cho người ta khó hiểu.

Phí Trường Thiên không hiểu gì nói.

- Việc này cũng có nguyên do của nó. Năm đó chúng ta đã quyết đấu chết đi sống lại, đã khiến cho Yến Song Song tức giận mà bỏ đi, nhưng trước khi đi bà ấy có nói: nếu như sau này hai người mà còn tìm chuyện với đối phương thì Yến Song Song này sẽ không quen biết gì hai người nữa.

Từ đó, có thể chính do câu nói của Yến Song Song mà ông ta không đích thân tìm đến ra tay. Nhưng chắc chắn là ông ta không cam tâm.

Cho nên đã âm thầm xui khiến Lý Trúc tìm người để gây sự. Có thể ông ta nghĩ sẽ gây sức ép cho nhà họ Phí từ Thanh Sơn.

Phí Đống than thở nói :

- Xem ra, Lôi Vô Chân đúng là rất yêu Yến Song Song. Nhưng không biết sau này họ có sống cùng nhau không.

- 80% là không sống cùng nhau, nếu như sống cùng nhau có thể Yến Song Song cũng không lôi ra danh tiếng đó. Hơn nữa nếu Lôi Vô Chân cũng đã bị hủy hoại dung nhan thì cũng sẽ hổ thẹn.

Phí Trường Thiên nói.

- Mấy đứa đã làm đệ tử của Cổ Tà bị thương. Chắc chắn họ sẽ tìm đến Phí gia trang của chúng ta.

Sau này, Phí gia trang lúc nào cũng phải chuẩn bị đề phòng trước. Nhưng ta tin rằng tuy Trống tà nói “Tà môn” nhưng với danh tiếng hiện nay của ông ta thì chắc chắn không làm hại đến người bình thường nhà họ Phí. Nếu như nhằm vào Phí gia trang thì cũng là nhằm vào Trường Thiên thôi. Nếu như sau này họ đến tìm, mà không giải quyết được thì hãy nói ta ra.

Thù hận của ông ta là ở ta, ta nhất quyết phải chết cùng lão.

Phí Đổng rất cô đơn, Diệp Phàm thấy xót xa trong lòng.

Không ngờ nhân vật chiến đấu cùng Trống Tà năm đó lại rơi vào tình trạng thế này. Đúng là không thể nói được về chữ “Tình”. Đó là con dao giết người mà không cần nhìn thấy máu.

- Tuyệt đối không được đại bá.

Phí Thanh Sơn ồm ồm, bóp chặt tay nói.

- Đúng vậy, ông cả cứ yên tâm. Cho dù tất cả người trong Phí gia trang có chết hết cũng không để cho Trống tà thực hiện được âm mưu đâu. Xã hội hiện nay chúng ta đều có súng. Bảo đảm lão ta có đến một phát là chết ngay.

Phí Bát Độ tức giận nói.

- Tiểu tử này, cháu thì biết gì chứ. Cổ Tà nếu vẫn còn sống đến ngày hôm nay tức là đã đến được cửa thần tiên, có sức mạnh vô thường rồi.

Có cho cháu một khẩu súng thì cũng không thể giết được ông ta. Linh cảm và tốc độ phản ứng của người ta chắc chắn hơn cháu vài chục lần rồi.

Cháu chưa rút súng hoặc chỉ trong nháy mắt chuẩn bị bóp cò thì cháu đã mất mạng rồi.

Những cao thủ thế này, nếu như dùng sóng âm tấn công, thì chỉ cần nói một câu là mất mạng cháu rồi.

Súng không cần thiết. Bằng không người nào mà biết lại phải truy hỏi ra có việc gì thì phiền.

Phí Đống nhìn mọi người một lượt, nói :

- Thực ra ta cũng sống đủ rồi.

Sống mà thế này thì cũng chẳng ích gì. Nếu như Cổ Tà đến ta sẽ đối diện với lão ta để giải quyết rõ việc của năm xưa.

Bằng không, cả đời này trong lòng ta đều lo sợ. Chỉ tiếc là mấy chục năm không gặp Song Song rồi, không biết là đã qua đời chưa.

Cô ấy còn trẻ hơn ta sao lại có thể đi trước được chứ?

Phí Đống đã 110 tuổi mà còn không quên được tình. Chứng tỏ “tình” kia không biết đã có bao nhiêu anh hùng hảo hán phải mất mạng.

- Lão Cổ là đồ đệ của Lôi Vô Chân, ông ta chắc chắn là người ở thập nhị đẳng. May mà cháu và Diệp Phàm liên thủ mới đánh thương được hắn. Nếu là sư phụ của hắn thì ít nhất cũng thuộc vào đẳng cấp nửa Thần tiên.

Phí Thanh Sơn cũng âm trầm nói.

Không ngờ sóng cũ chưa qua mà sóng mới đã tới. Uy danh của lão Cổ là ép cho một hào kiệt như Phí Thanh Sơn phải nếm cảm giác nghẹt thở.

- Thanh Sơn, võ công nhà họ Phí đã xuống dốc rồi. Con phải gây dựng lại mới được, bằng không có thể trăm năm sau nhà họ Phí sẽ trở thành gia tộc không biết võ.

Võ công trong xã hội súng pháo hiện nay có thể nói là “gân gà”, nhưng võ công cũng có tác dụng không thể đem ra mà đo được trong xã hội hiện đại.

Thứ nhất, võ công có tác dụng lớn nhất trong việc bảo về sức khỏe. Người có võ công cao thì cơ thể càng khỏe, mà nếu cơ bắp cùng kinh mạch được luyện tập thường xuyên chắc chắn sẽ mạnh khỏe hơn người bình thường.

Quá trình trao đổi chất cũng nhanh hơn người thường.Vì thế những người có võ công cao thường đa phần là người thọ hàng trăm tuổi.

Mà những người có võ công càng cao, lại có súng, pháo trong tay thì khả năng tấn công lại tăng lên rất nhiều lần.

Phí Trường Thiên thở dài, nét mặt cũng có chút buồn.

- Cha, võ công nhà họ Phí chúng ta tuyệt đối không xuống dốc.

Phí Thanh Sơn kiên nghị nói. Hơn nữa lại không do dự mà liếc mắt sang Diệp Phàm.

- Không thể xuống dốc, chỉ nói mồm thôi thì tác dụng gì? Thanh Sơn, con cũng là người bảy mấy tuổi đầu rồi.

Cả đời này có thể đột phá lên thập nhị đẳng ở tầng cao nhất là may rồi. Hiện nhà họ Phí chúng ta cũng…

Nghe nói Nhất Độ là người có võ công cao nhất trong đám trẻ, đến giờ cũng chưa qua lục đẳng.

Nhất Độ cũng ba mấy rồi, theo trình độ của nó thì không có hy vọng mà đạt được mức độ cao siêu được.

Nhìn chúng trong hậu bối nhà chúng ta chẳng có ai có thể học được đến Đại Lương cả?

Phí Đống dùng ngôn từ sắc bén, không hề nể mặt cả cháu Phí Thanh Sơn này.

- Đại bá, cháu nói vậy là có lý do chứ. Lẽ nào bá không biết cậu ta có quan hệ gì với nhà chúng ta sao?

Phí Thanh Sơn chỉ vào Diệp Phàm nói.

- Ừ, ta đã quên cậu ta rồi. Phương Thành có thể thu nhận một đệ tử tốt thế này, có lẽ, tâm nguyện của nhà chúng ta sẽ phải nhờ cậu ta thực hiện. Diệp Phàm, giờ cậu ở tầng giới nào rồi?

Phí Đống sau khi sững sờ rồi gật đầu, nhìn Diệp Phàm.

- Tầng thứ hai thập nhị đẳng ạ.

Diệp Phàm nhìn Phí Đống nói:

- Nhưng, sư bá, công lực của cháu 60% là chó ngáp phải ruồi mà có được.

Nội khí thì phù phiếm, không ổn định. Nếu như có tăng lên một bậc nữa thì cũng khó.

Dù sao, nền móng không vững chắc, có xây lâu đài cao đến cỡ nào cũng rất nguy hiểm.

Phí Đống vừa nghe liền im lặng, cả phòng trầm lắng. Mà rõ ràng là mắt ông ấy đã nhắm lại, như đang suy nghĩ chuyện gì.

Mãi lâu sau, ông ấy đột nhiên mở mắt. Trong mắt như phóng ra một ánh hào quang.

Đúng là công lực lợi hại. Diệp Phàm thấy kinh ngạc trong lòng. Đột nhiên ông ta quay xe lăn lên không trung, Diệp Phàm bị ông ta đánh một quyền ra ngoài đất bên ngoài vườn.

- Dùng hết công lực của cháu đánh ta đi.

Phí Đống ra lệnh như băng nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã ra một chưởng về phía Phí Đống.

Ba…

Một âm thanh nặng nề vang ra. Diệp Phàm cảm thấy ngực như bị sét đánh.

Cổ họng rung rung, và không kìm nổi, phun máu ra ngoài.

- Bảo cháu lấy hết công lực ra tấn công ta mà, nếu không sử dụng hết, ta đây không nể tình đâu. Đến lúc đó mất mạng đừng trách ta, xông lên, tấn công ta đi.

Phí Đống nghiêm túc nói, chiếc xe lăn lại bay lên không trung một vòng, Thái sơn áp đỉnh cả người và xe hướng về phía Diệp Phàm mà đè.

Lập tức, một đợt chấn động, khí như con sóng chạy đến. Chú ý, không khí sẽ chạy nhưng không tản ra, tốc độ còn nhanh hơn cả mũi tên.

Phí Nhất Độ xoay ghế, không khí xung quanh như biến thành khối băng ngưng đọng lại.

Diệp Phàm dùng lực, phát hiện nội khí bị ép lại như đóng băng. Lập tức hắn ta rất kinh hãi, không ngờ người tàn phế mấy chục năm lại còn lợi hại hơn cả Xa Nhất Đao.

Không hổ danh là cao thủ cùng tầng lớp với Tam tà Lôi Vô Chân.

- Nếu không đánh lại cậu sẽ chết.

Phí Đống nói không chút tình cảm gì, cùng với âm thanh đó, Diệp Phàm cũng thấy áp lực như càng tăng lên. Cứ như bụng đều thấy khó thở.

- Bảo cháu đánh thì cháu cứ đánh, đừng nghĩ ngợi gì.

Phí Trương Thiên nói :

- Anh ta không nói dối bao giờ, cháu làm thương ông ấy hay lấy mạng ông ấy thì nhà họ Phí cũng không trách cháu nửa lời.

Lời nói của Phí Trường Thiên cũng vô tình, ác nghiệt, dường như trong nháy mắt hai anh em nhà này đã thành người khác.

Diệp Phàm hiểu được, những lời mà hai vị hơn trăm tuổi này nói đều là sự thật. Vì thế Diệp Phàm cũng không nghĩ gì nhiều nữa.

Độc đan điền kết hợp với nội khí như dòng suối chảy ra, mà áp lực từ trước chưa từng có.

Da thịt toàn thân đột nhiên co giật lên, Diệp Phàm phát hiện thấy sợ, như kiểu lang khí tích trong da thịt đã muốn nổ tung ra.

Nhưng Phí Đống lại gây áp lực càng lớn cho Diệp Phàm. Áp lực đó đã biến thành nội khí đóng băng, không khí trong tích tắc đã như chất lỏng sền sệt lại.

Diệp Phàm bị ép tới mức khuôn mặt méo mó, như máu từ ngũ quan phun mạnh ra vậy.

Cứ như kiểu động tay động chân, rất đau đớn, và cũng có cảm giác như bước đi cũng khó khăn.

Áp lực càng ngày càng nặng nề, nếu như không phát huy lực hết sức thì chắc chắn sẽ bị ép chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.