Tức khắc bị hơn mười cái chưởng xoay tròn 360 độ, cuối cùng chống đỡ không được liền ngã xuống đất.
Trên mặt đều là bùn đất cây cỏ. Bởi vì, Diệp Phàm sẽ làm mất đi sự lạnh lùng kiêu ngạo của người phụ nữ này.
- Nhớ kỹ, tôi là Diệp Phàm, ở tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm liền nói một câu, rồi cùng Ngưu Bá và Vương Long Đông đi.
- Diệp Phàm, tôi nhớ kỹ anh rồi.
Người phụ nữ cắn môi, quay người, ngơ ngác nhìn lên trời, nói một câu,
- Thiên Thạc, anh ở đâu?
- Khinh Trần…
Lúc này, một giọng nói có chút u sầu.
Lạc Khinh Trần quay đầu vừa thấy, nhất thời có chút ngây dại.
Một người đàn ông cao 1,75 mét, một cơn gió khiến tóc và áo bay, mang đầy chất nghệ sĩ. Nét mặt trông rất nho nhã cùng với một ánh mắt thật sự rất lạnh.
Khinh công người đàn ông là rất cao, cơ thể giống như không có trọng lượng lướt nhẹ trên cành cây.
Người này, đúng là người phụ nữ miệng vừa kêu Duẫn Thiên Thạc rồi
Người phụ nữ quay đầu lại, uốn éo, hừ nói:
- Lúc này anh đến đây làm gì?
- Làm sao thế, tôi tới không đúng lúc à?
Duẫn Thiên Thạc nhảy tới trước mặt Lạc Khinh Trần, vẻ mặt thân thiết hỏi,
- Sao lại thế này, anh làm sao vậy, là ai làm vậy?
- Diệp Phàm của tập đoàn Hoành Không!
Người phụ nữ lạnh lùng hừ nói.
- Biết rồi.
Thân mình to lớn của Duẫn Thiên Thạc khẽ động, người nhẹ nhàng bay đi.
- Người đàn bà kia rất lợi hại.
Vương Long Đông nói.
- Ngưu Bá nhanh đến 11 đẳng, còn bị người phụ nữ kia chơi đùa thành ra như vậy. Anh nói xem người phụ nữ kia có bao nhiêu lợi hại?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Ngưu Bá một cái.
- Người phụ nữ kia chẳng phải là cao thủ 11 đẳng, còn ở trình độ cao nhất nữa, nhìn qua cũng không già.
Vương Long Đông cả kinh.
- Nhất định chính là lão thái bà, chẳng qua là có chút nhan sắc thôi. Giống như em gái của tôi, cô ấy đã một trăm tuổi, nhưng nhìn qua giống như một cô gái. Trên đời này. Thật đúng là không thể nói rõ ràng lắm.
Ngưu Bá thì thầm nói.
- Không thể nào, người phụ nữa kia lại là lão thái bà, đánh chết tôi cũng không thể tin được.
Vương Long Đông cũng không tin.
- Không tin thì thôi.
Ngưu Bá nói.
Sáng ngày thứ hai, Ôn Bảo Linh của công ty Thiên Lạc mang theo một ít nhân viên vội vàng đến làm việc.
Bộ dạng bây giờ của Ôn Bảo Linh thật sự là một phụ nữ đã có chồng. Hơn nữa phong cách và thái độ đúng mực, càng có lực hấp dẫn.
- Tổng giám đốc Ôn hạ cố đến chơi, khiến cho tập đoàn Hoành Không chúng tôi đúng là được tỏa sáng.
Diệp Phàm bắt tay Ôn Bảo Linh nói.
- Bí thư Diệp cứ nói đùa, làm sao có thể so sánh với sự phát triển của tập đoàn Hoành Không các anh được, công ty Thiên Lạc của chúng tôi chỉ mới phát triển thôi. Giống như một tia sáng chợt lóe thôi.
Ôn bảo Linh cười, khiến cho Diệp Phàm ngây người một chút.
Hai bên đi vào trong phòng khách nói chuyện.
- Vị này chính là tổng giám đốc Khương phải không?
Ôn Bảo Linh liếc mắt nhìn Khương Quân một cái, cười hỏi.
- Chào Tổng giám đốc Ôn, đó chỉ là một công ty nhỏ, làm sao dám gọi là tổng giám đốc ạ.
Khương Quân mỉm cười tiến lên bắt tay Ôn Bảo Linh.
- Tổng giám đốc Khương lại nói đùa. Công ty xây dựng kiến trúc Thiên Mã của các anh rất thịnh vượng. Hơn nữa vừa mới lên từ cấp 3 thành cấp 2
Mà gần đây công việc của các anh lại rất phát triển. Không ngừng tuyển thêm nhân lực. Phỏng chừng. Trong tương lai không xa, kiến trúc Thiên Mã sẽ trở thành một công ty chuyên sản xuất nội thất cho các công trình của quốc gia.
Ôn Bảo Linh nói những lời khiêm tốn.
- Ha hả, làm sao có thể so sánh với Thiên Lạc của Tổng giám đốc Ôn. Chúng tôi vẫn còn thua kém xa ạ.
Khương Quân cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Hỏi,
- Bí thư Diệp, tôi thấy nên khẩn trương, chuyện chuyển rời đã đưa lên quan khẩu rồi. Một khi triển khai là chúng ta không kịp đâu.
- Được rồi, về chuyện của kiến trúc Thiên Mã thuộc Hoành Không hợp tác cùng với công ty Thiên Lạc hai người cứ thương lượng cụ thể đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, chào hỏi với Ôn Bảo Linh rồi đi ra ngoài.
Buổi tối lúc Diệp Phàm đưa Ngũ Vân Lượng tới khách sạn Hoành Không.
- Vân Lượng,anh bây giờ là Bí thư Ủy ban Kỷ luật của tập đoàn Hoành Không. Anh còn nghĩ tới làm công việc khác không?
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên là muốn, làm mãi một công việc rát nhàm chán. Hơn nữa, công việc của Ủy ban Kỷ luật là một công việc không làm ra tiền, nếu tôi làm ra tiền, ngược lại tập đoàn Hoành Không sẽ càng ngày càng đen tối. Trước kia Bí thư Hà, nói thật là anh ta ăn không sót cả nhà vệ sinh. Một vài nhân viên bán hàng, thật sự sợ anh ta như sợ cọp vậy.
Bây giờ Bí thư Diệp đến đây, tôi hy vọng ở phương diện nào đó tập đoàn Hoành Không có thể rút ra được bài học kinh nghiệm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian gần đây, quả thực là rất yên ổn.
Tôi nghĩ, một người bình tĩnh không có vụ lợi có thể khôi phục lại được tập đoàn Hoành Không. Cho nên, tôi phải tìm chỗ khác làm.
Bằng không, cứ yên ổn như vậy, Ngũ Vân Lượng tôi không muốn đem tinh lực lãng phí vô ích hé lộ ra trên báo chí.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Anh đã có ý tưởng, có phải đã xem xét cái gì rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, ý tưởng là có. Hơn nữa, tôi cũng để ý từ lâu. Tuy nhiên, tôi làm việc này không thích hợp, thấy người là phải sợ hãi.
Bộ dạng Ngũ Vân Lượng có chút chần chừ.
- Trước tiên là do anh tính toán thôi, công việc đều là do người làm, không làm tiền thì còn làm cái gì? Hơn nữa, anh xem tôi, công việc nào cũng đã trải qua. Đã từng trải qua công an, trải qua Cục xây dựng, trải qua Chủ tịch huyện, trải qua công tác tổ chức, có thể đứng lên cũng từ trông gai.
Diệp Phàm nói.
- Tôi có điều muốn nói.
Ngũ Vân lượng nhìn Diệp Phàm.
- Nói đi, đừng có mà như bà mẹ chồng thế. Đồng chí Vân Lượng anh là làm công tác Ủy ban Kỷ luật, phải quyết đoán và kiên quyết.
Diệp Phàm nói.
- Tôi muốn đến trợ giúp Mộc Nguyệt Nhi quản lý khu du lịch Hoa Tinh tập đoàn Hoành Không.
Ngũ Vân Lượng hít mạnh một hơi, rốt cục nói. Anh ta nói xong lập tức cúi đầu xuống, giống như ngượng ngùng.
Tuy nhiên, chức vụ hiện tại của Ngũ Vân Lượng là ở sở lại đi quản lý một khu du lịch, là có chút bắt chó đi cày.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm sang sảng cười, chỉ vào Ngũ Vân Lượng nói,
- Anh nha anh!
- Bí thư Diệp, có phải tôi rất có lòng tham hay không?
Ngũ Vân Lượng bị Diệp Phàm cười đến mức cảm thấy có phần lo lắng không yên.
- Cái gì nên tham sẽ tham, đây không phải là lòng tham, đây là khí phách lớn. Anh có cái gì ngượng ngùng nói, anh ý, chỉ sợ người khác nói xuyên tạc. Sợ cái gì. Nếu chần chần chừ chừ, kiếp này anh có thể làm gì?
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc phê bình.
- Bí thư Diệp, tôi có chút lý do. Thật ra, trước kia bên ngoài tỉnh tôi có làm cục trưởng cục du lịch mấy năm.
Đối với phương diện này còn có chút kinh nghiệm. Người ta nói không nắm chắc ba phần ba không dám trên Lương Sơn. Kỳ thật không phải tôi sợ mỗi việc người khác nói xấu.
Còn có một nguyên nhân trọng yếu đó chính là sợ làm không tốt sẽ phụ lòng Bí thư Diệp coi trọng tôi.
Tuy nhiên, hiện tại tôi không sợ. Mẹ ơi, người sống một đời, chúng ta nên làm một cái gì đó. Người khác nói tôi bắt chó đi cày cũng được. Nói tôi dùng tay vớt cũng tốt.
Tấm lòng Ngũ Vân Lượng tôi có thể hỏi trời xanh, tôi chính là muốn làm một chuyện gì đó có ích.
Lòng hăng hái của Ngũ Vân Lượng đang rừng rực.
- Buổi tối gọi anh lại đây tôi cũng có ý tưởng này, Khương Quân đang cùng công ty Thiên Lạc hiệp thương, nhất định là anh ta không đi được.
Còn Bao Nghị chuyên tâm cho công việc trị an. Một khi huyện Hoàng Cương chuyển qua, công việc của Bao Nghị cũng tương đối vất vả.
Cục công an Hoành Không chúng ta cũng có việc làm. Cho nên, hai người bọn họ đều không thích hợp. Còn anh, tôi thấy anh cũng nhàn hạ.
Mà một tập đoàn muốn đầu tư 8 triệu đô la Mỹ cho khu du lịch Hoa Tinh. Hơn nữa chúng ta và tập đoàn Tinh Đại đầu tư bằng tiền nhân dân tệ khoảng 16 tỷ.
Xấp xỉ bằng một nửa tổng kinh ngạch đầu tư của tập đoàn Hoành Không. Đúng thật là một kiệt tác.
Cho nên, khu du lịch của chúng ta nhất định phải xây dựng tốt. Hơn nữa, vừa rồi anh có đề nghị tốt lắm.
Nói ‘ khu du lịch Hoành Không’ thích hợp hơn. Chẳng qua. Về chuyện đổi tên còn có chút phiền phức.
Trong việc này đúng là lão Vân quá bình tĩnh. Anh có thể đến thương lượng với lão Vân một chút. Nếu lão Vân vẫn giữ nguyên. Chúng ta sẽ không phải đổi tên.
Về việc góp vốn người ta là ông chủ lớn, chúng ta khó mà nói được cái gì.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp thực sự giao công việc xây dựng cho tôi?
Ngũ Vân lượng đứng lên, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Tôi đùa giỡn anh hay sao? Một số công việc lớn gần đây tôi phải phân công lại.
Đem việc xây dựng khu du lịch giao cho người khác tôi thấy lo lắng. Bởi vì. Đồng chí Ngũ Vân Lượng anh là bằng hữu của Diệp Phàm tôi.
Hơn nữa, tôi tin tưởng vào con mắt của mình. Anh sẽ là người đại diện cao nhất đưa tập đoàn Hoành Không vào khu quản lý núi Thiên Thông.
Đương nhiên. Ở trong khu quản lý núi Thiên Thông anh chỉ có thể làm trợ lý, tuy nhiên, cho dù chỉ là trợ lý, nhưng anh lại người bản xứ.
Anh cũng là người trợ lý ưu tú nhất. Còn Mộc Nguyệt Nhi không có kinh nghiệm trong phương diện này, sẽ không quản lý được, cô ấy chỉ là một chủ tịch thôi.
Mà tập đoàn Hoa Tinh quản lý nhân viên cho dù khu du lịch núi Thiên Thông, mà anh là Phó tổng giám đốc thứ nhất.
Diệp Phàm vỗ nhẹ lên vai Ngũ Vân lượng, nói,
- Vân Lượng, tôi đem núi Thiên Thông giao cho anh.
- Bí thư Diệp yên tâm, Vân Lượng nhớ kỹ lời của anh. Cả đời Ngũ Vân Lượng cột vào núi Thiên Thông.
Ngũ Vân Lượng nói được những lời này là đầy nghị lực. Xem ra, quyết tâm của anh ta thật là rất lớn.
Ngày 26 tháng 8 năm 2006, Diệp Phàm tới thành phố Côn Đức tỉnh Vân Nam. Được Bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân Nam Trần Cự Đức trực tiếp gọi vào văn phòng.
Trần Cự Đức rất to cao khuôn mặt cũng rất lớn, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng với quần âu. Nhìn qua người thấy mười phần là quan cách.
- Đồng chí Diệp Phàm, tiếng tăm của anh rất lớn.
Vừa mời Diệp Phàm ngồi xuống, Trần Cự Đức còn nói đùa.
- Bí thư Trần cứ nói đùa, ở trước mặt ông, tôi chỉ là một con sâu róm nhỏ, nào dám nói là có tiếng tăm.
Diệp Phàm cười nói.
- Con sâu róm nhỏ, bí thư khu địa ủy Giang Hoa tỉnh Vân Nam chúng ta là một con sâu róm sao? Mấy trăm vạn nhân dân kia cũng không được nho nhỏ như con sâu róm.
Ha hả, đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể không biết, Khai Thành cùng hai vị đồng chí đều đánh giá cao cậu.
Tuy nói thời gian gần đây tôi rất ít chú ý đến tập đoàn Hoành Không, tuy nhiên, các cậu ở bên kia làm cho tôi không thể không chú ý đến.
Bí thư Trần cười nói.
- Đó là do hai vị lãnh đạo quá đề cao tôi, kỳ thật, tập đoàn Hoành Không có thể có ngày hôm nay. Cũng là do thiên thời địa lợi và con người tạo thành, cùng với sự ủng hộ của tỉnh ủy tỉnh.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Ha hả, khiêm tốn thì cứ khiêm tốn thôi, tuy nhiên cũng có lúc cần biểu dương năng lực của mình.
Tại sao trước kia tập đoàn Hoành Không không đứng dậy được, điều này chứng minh cho cái gì, mọi người có mắt, đều nhìn thấy, điểm này tôi sẽ không nói nhiều.
Tuy nhiên, hiện tại một mình cậu kiêm nhiều chức vụ. Tôi hy vọng cậu có thể đem tất cả mọi thứ. Tỉnh Thiên Vân là nhà của cậu, tỉnh Vân Nam chúng tôi cũng là nhà của cậu thôi.
Khu Giang Hoa ở giữa và hạ lưu của tỉnh. Cậu phải chuẩn bị tâm lý, sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, cũng không khác gì so với những khó khăn mà cậu đã gặp ở tập đoàn Hoành Không. Làm gì để khai phá tư tưởng, nâng cao tầm mắt, đi nhanh về phía trước, dẫn dắt nhân dân khu Giang Hoa làm giàu, không riêng gì chuyện của các cơ quan hành chính bên kia, cũng là cậu giúp sức một tay.
Chúng tôi sắp xếp cậu đi nhận chức Bí thư khu Giang Hoa, không phải chỉ là gọi qua qua đây để quản lý, mà nhiệm vụ trọng yếu chính là lãnh đạo mấy trăm vạn nhân dân khu Giang Hoa có cuộc sống ấm no hạnh phúc, trở lên giàu có.
Đây mới là mục đích chính chúng tôi sắp xếp cậu đến đây.
Sắc mặt Bí thư Trần trở nên nghiêm túc nói.