Quan Thuật

Chương 3478: Chương 3478: Nhậm Thời Mãn tức giận.




- Không có cách nào, nhà họ Nhậm bảo cậu xuống chính là phối hợp công tác với các cậu. Nhà họ Nhậm chúng tôi đã nghĩ các cách để đề bạt cậu cậu lại ủng hộ công tác của tôi như vậy?

Lần này may mắn còn là thế hòa. Trên thực tế là chúng ta thắng, nhưng nếu hôm nay bị đánh bại thì Bành Nhất Khải cậu thành tội nhân của nhà họ Nhậm.

Việc này tôi sẽ nói với cha tôi. Có người, vừa lên chức có phải là đã lên mặt tìm không ra. Nhậm Thời Mãn quát vào mặt Bành Nhất Khải.

- Hiện giờ tôi muốn giải thích một chút với anh. Bành Nhất Khải vẻ mặt xấu hổ.

- Giải thích, cậu nói xem, nói đi. Tôi thật ra muốn nghe một chút xem như thế nào. Nhậm Thời Mãn tiếp tục nhăn mặt.

- Hiện giờ khu kinh tế Hoành Không đang phát triển tốt, khoản tiền ủng hộ của cấp trên chắc chắn cũng rất lớn. Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên cấp. Bành Nhất Khải nói.

- Cậu nói vậy có ý gì? Khoản tiền cấp cho khu kinh tế có lớn hơn nữa thì cũng không đến túi của Bành Nhất Khải cậu, cậu ở đó nói nhảm cái gì? Tôi thật sự không nghĩ ra được lý do gì cậu ủng hộ đề án của Diệp Phàm. Cậu bị đá rơi vào đầu có phải không? Nhậm Thời Mãn hừ nói.

- Không phải tôi muốn lấy, là có người nhìn thích. Bành Nhất Khải nói.

- Hả, có người nhìn thích nhúng tay có phải không? Nhậm Thời Mãn hừ nói.

- Ôi, nói thì rất dài dòng. Bành Nhất Khải thở dài, sau đó châm một điếu thuốc ngẩng đầu lên nói - Ô Vân sơn hẳn là anh quen.

- Cậu nói đến Ô Vân sơn của tập đoàn điện khí Tây Nam? Nhậm Thời Mãn hỏi.

- Đúng vậy, chính là anh ta. Trên thực tế tôi phải gọi anh ta một tiếng anh mới đúng. Bành Nhất Khải nói.

- Gọi là anh, có ý gì? Nhậm Thời Mãn hơi kinh ngạc.

- Anh ta đúng thật sự là anh tôi, chẳng qua trước đây thất lạc. Gần đây mới quen biết nhau, chẳng qua việc này đã qua mấy chục năm, cho nên không nói cho người ngoài. Bành Nhất Khải nói.

- Vậy thì sao? Việc này có liên quan gì đến tiền của khu kinh tế? Chẳng lẽ cậu còn muốn cho anh ta một chút tiền, việc này sao có thể. Nhậm Thời Mãn nói.

- Vốn là không có khả năng, nhưng nếu làm cho Tập đoàn điện khí Tây Nam trở thành Tập đoàn cấp dưới của khu kinh tế Hoành Không có thể đúng không? Bành Nhất Khải nói.

- Bọn họ trước đó không phải kiên quyết phản đối gia nhập vào khu kinh tế Hoành Không sao? Hiện giờ sao lại thay đổi ý định? Có phải nhìn bên trên cấp cho nhiều tiền cũng thích? Nhậm Thời Mãn châm chọc nói.

- Trước khác nay khác, hiện giờ khu kinh tế Hoành Không được thành lập hơn nữa lại phát triển tốt như vậy.

Thấy tập đoàn cơ khí Trung Quốc sau khi gia nhập được nhiều ưu đãi như vậy làm cho tập đoàn Điện khí Tây Nam đương nhiên cũng không ngồi yên.

Mà anh tôi năm nay mới vừa 50, giữ chức phó bộ đã nhiều năm. Bành Nhất Khải nói.

- Cũng đúng, đồng chí đó cũng không nghĩ ngồi lên vị trí rất cao. Phó bộ nói cho dễ nghe thật ra chỉ là cán bộ cấp bộ thôi. Nhậm Thời Mãn khẽ gật đầu - Cho nên, bọn họ nghĩ đến anh. Dù sao lúc trước bọn họ phản đối, cũng phải giữ chút sĩ diện có phải không?

- Vấn đề thể diện thật ra là việc nhỏ, quan trọng là quan hệ của họ và Diệp Phàm trước kia đầy mâu thuẫn. Hiện giờ muốn hòa hoãn cũng khó khăn. Hơn nữa lúc ấy nói rất hay. Nếu muốn gia nhập khu kinh tế Hoành Không đúng là cần qua cửa Diệp Phàm này. Bành Nhất Khải buồn bã nói.

- Ha ha, một cửa Diệp Phàm khổ sở, chẳng lẽ cửa của tôi tốt sao? Nhậm Thời Mãn hừ nói.

- Không giống nhau, Diệp Phàm không có quan hệ nhiều với tôi. Hơn nữa, vài lần trước tôi đều cực lực phản đối hắn trong cuộc họp

Cho nên, tôi cũng muốn hòa hoãn một chút quan hệ với hắn trước khi đem tập đoàn của anh tôi vào khu kinh tế Hoành Không nói sau. Còn anh thì không giống thế, quan hệ của chúng ta thế nào?

Là đã trải qua khảo nghiệm có phải không? Lúc mới bắt đầu tôi lo anh không đồng ý, chỉ có thể sẽ giải thích sau.

Tôi biết làm như vậy không đúng, nhưng tôi không có cách nào. Chẳng qua may mắn hôm nay không thể thông qua, vậy cũng là một điều tốt. Bành Nhất Khải nói.

- Ôi, điều này cũng thật sự là một vấn đề. Tập đoàn điện khí Tây Nam muốn gia nhập khu kinh tế Hoành Không chắc chắc phải được lãnh đạo bộ máy quản lý khu kinh tế thảo luận. Nói thật, đến hiện giờ tôi còn không có thể nắm chắc trong tay cả ban lãnh đạo. Việc này có phải là quá mất mặt không. Nhậm Thời Mãn nói.

- Không thể nói như vậy, anh đến đây chưa lâu. Mới vừa bắt đầu không phải người ủng hộ anh càng ít hơn sao?

Hiện giờ không đến nửa năm số này đã gia tăng rồi. Hôm nay không ngờ đánh tay ngang với Diệp Phàm. Trên thực tế là Diệp Phàm thua, bởi vì phương án của hắn bị phủ quyết.

Đây đối với chúng ta mà nói là thắng lợi lớn. Mà cũng thể hiện năng lực của anh trong ban lãnh đạo.

Tôi tin tưởng không cần nửa năm, anh sẽ nắm trong tay ban lãnh đạo của khu kinh tế. Bành Nhất Khải không đánh mất cơ hội nịnh nọt.

- Cậu cũng thật lòng với tôi như vậy tôi còn nói cái gì? Huống chí Ô Vân Sơn là anh cậu, vì quan hệ này tôi cũng phải giúp có phải không?

Nếu muốn giúp thì phải nhanh, bảo Ô Vân Sơn không cần lo lắng, cứ lớn mật đưa ra yêu cầu với Đảng ủy hai tỉnh.

Tôi nghĩ, việc này quyền quyết định hẳn là trong tray hội nghị thường vụ của khu kinh tế. Chỉ cần khu kinh tế cùng ý kiến, tỉnh Thiên Vân và một bộ một tỉnh khác hẳn là không có ý kiến gì lớn. Nhậm Thời Mãn nói.

- Thật ra anh ta nếu có thể gia nhập thì vẫn là tốt đối với chúng ta. Đến lúc đó toàn bộ tập đoàn điện khí Tây Nam ủng hộ công tác của chúng ta.

Nghe anh tôi nói ân oán của nhà họ Cố đối với Diệp Phàm cũng rất sâu. Đến lúc đó bọn họ gia nhập có lẽ sẽ toàn bộ theo anh tôi vào trong đảng ủy.

Chúng ta vô hình chúng có thêm hai phiếu. Đến lúc này mới là lúc anh quản lý ban lãnh đạo. Bành Nhất Khải nói.

- Nói rất hay. Nhậm Thời Mãn hào hứng vỗ đầu gối cười ha hả.

Buổi chiều sắp tan tầm Diệp Phàm không ngờ nhận được điện thoại của Bành Nhất Khải mới Diệp Phàm đến Ngưu Hoa lầu ngồi.

Ngưu Hoa lầu mới được xây dựng ở trấn Hoành Không, giữ lưng chừng núi Thiên Thông. Hơn nữa được coi là một nhà hang xa hoa ở mặt tiền khu du lịch, cũng mới khai trương không lâu.

Nhưng bởi vì thu phí cao, hơn nữa khu du lịch núi Thiên Thông còn chưa khai trương cho nên khách cũng không phải rất nhiều.

Nhưng nơi đây thật sự là đẹp, nhưng thật ra là nơi rất hợp với những kẻ có tiền có quyền nói chuyện.

Đối với lời mới của Bành Nhất Khải, Diệp Phàm cũng khá khó hiểu, nhưng buổi sáng hôm nay Bành Nhất Khải ra vẻ còn giúp mình cho nên, Diệp Phàm đương nhiên cũng đồng ý. Đương nhiên cũng muốn thăm dò ý tứ của anh ta.

Đương nhiên, nếu như nói Bành Nhất Khải đã giơ cành ô liu về phía mình muốn gia nhập Diệp Phàm cũng không khờ dại như vậy.

Bởi vì Diệp Phàm hiểu rõ về Bành Nhất Khải, biết rằng anh ta do nhà họ Nhậm nhấc lên. Có lẽ xuống đây để ủng hộ công tác của Nhậm Thời Mãn.

Giống như Kiều Báo Quốc đến khu kinh tế cũng là phối hợp với công tác của hắn.

Cho nên Diệp Phàm đối với thái độ buổi sáng nay của Bành Nhất Khải cũng biết là mười phần tốt. Dù sao không phải ăn một bữa cơm thôi sao.

Bởi vậy năm giờ tối Diệp Phàm đến Ngưu Hoa lầu. Phát hiện Bành Nhất Khải đang đứng ở một góc hút thuốc.

Có lẽ là Ngưu Hoa lầu không nên đứng. Nếu để Nhậm Thời Mãn nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.

Vừa thấy Diệp Phàm xuống xe Bành Nhất Khải liếc xung quanh một cái mới đi tới. Hai người hàn huyên một câu sau đó vào bàn.

- Chủ tịch Diệp đến Bành Nhất Khải rất vui, mời ngồi. Bành Nhất Khải ra vẻ tôn trọng Diệp Phàm, để Diệp Phàm ngồi ở vị trí trung tâm. Tuy nói chỉ là hai người nhưng vẫn phân biệt chủ khách.

Trên thực tế chính là sự sắp xếp đơn giản.

- Sao thế được hôm nay trợ lý Bành làm chủ, anh mới là ông chủ tôi chỉ là khách. Diệp phàm cười nói.

- Không thể nói vậy Chủ tịch Diệp chính là ông chủ, là phó bí thư đảng ủy kiêm chủ nhiệm, là lãnh đạo của tôi, đương nhiên phải ngồi trên. Bành Nhất Khải kiên trì nói.

Diệp Phàm cố ý giả vờ nhận một chút rồi ngồi xuống, theo lý mà nói thì lẽ ra nên như vậy. Cũng không thể để cấp dưới ngồi trên lãnh đạo, đây không phù hợp với quy củ.

Hai người uống một ngụm trà, Bành Nhất Khải đột nhiên nhíu mày thở dài nhìn Diệp Phàm một cái nói - Chuyện buổi sáng thật đáng tiếc, còn kém một phiếu. Nếu đồng chí Cung Chí Quân ở lại sẽ được thông qua. Năng lực của tôi có hạn không thể làm nhiều việc của Chủ tịch Diệp. Trong lòng hơi thẹn.

- Ha ha, không thể nói như vậy. Tuy nói buổi sáng không thể thông qua, nhưng trợ lý Bành đã làm hết sức. Thái độ của anh hôm nay xem ra chúng ta có tiếng nói chung rồi. Diệp Phàm cười ha hả nói.

Hai tên đều là mang ý xấu.

- Đúng vậy trước kia không biết đến điều này. Tôi trước kia có chút mâu thuẫn với Chủ tịch Diệp. Nhưng hiện giờ tôi bắt đầu thay đổi. Bành Nhất Khải hạ thấp thái độ làm Diệp Phàm cảnh giác.

- Ha ha, cố tìm cái chung, gác lại bất đồng thôi. Nhận thức cũng là đang không ngừng dần đến trung. Tin tưởng đồng chí Nhất Khải sẽ cùng một suy nghĩ với tôi trong công việc. Chúng ta có thể cùng tiến bộ. Diệp Phàm cười nói.

- Đúng vậy, nhận thức này sẽ thay đổi về chiều sâu theo thời gian. Hơn nữa, nhận thức cũng phải thay đổi theo khí hậu và thời tiết.

Như tập đoàn điện khí Tây Nam mà nói đi, trước kia khu kinh tế chúng tôi mời bọn họ gia nhập nhưng bọn họ kiên quyết chống lại.

Hiện tại không giống, bọn họ hẳn là cũng thấy được tiềm năng phát triển rất lớn của khu kinh tế Hoành Không. Bành Nhất Khải cười nói.

Diệp Phàm suy nghĩ, đánh giá việc này liên quan đến điện khí Tây Nam, chẳng lẽ là đồng chí Bành đến đây làm thuyết khách.

- Đúng vậy, tôi lúc đó đã nói các anh sẽ hối hận. Diệp Phàm nói, trên thực tế cũng trải đường cho Bành Nhất Khải lên tiếng.

- Đúng vậy, bọn họ hiện giờ có chút hối hận. Bành Nhất Khải nói ra.

- Hối hận, không thể nào đâu, tôi sao không nhận được tin tức liên quan đến việc họ hối hận? Diệp Phàm cố ý giả ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.