Quan Thuật

Chương 3340: Chương 3340: Nhất Diệp cắn câu rồi.




- Vậy thì được. Hai đồng chí phụ trách của tập đoàn cơ khi TQ đều đã đồng ý rồi. Trước khi đến tin rằng vấn đề này các cậu cũng đã thông qua bộ máy tập đoàn rồi?

Cao Nhất Thiên nói.

- Đúng vậy, đã đưa lên Đảng ủy rồi. Hai chúng tôi đều đồng ý, tin rằng các đồng chí cũng suy xét cho thông.

Kiều Báo Quốc gật đầu nói.

- Vậy việc tập đoàn cơ khí TQ nhập vào đại quy hoạch Hoành Không cũng quyết định rồi, Bộ sẽ gửi công văn chính thức xuống trong một vài ngày tới.

Cao Nhất Thiên nắm lấy thời cơ, khiến Nạp Mãi Đề Lâm không có cơ hội đổi ý.

Còn Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn thì ngồi ngậm tăm, không lên tiếng.

- Còn hai đồng chí thì sao?

Cao Nhất Thiên hỏi Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn.

- Việ này hiện tại chúng tôi không thể đồng ý, chúng tôi thấy tập đoàn chúng tôi làm độc lập được. Hơn nữa cũng tin rằng, một số đồng chí sau này sẽ phải hối hận. Tuy nhiên, trên đời này không có phương thuốc hối hận nào đâu.

Cố Hữu Toàn lời này đương nhiên là nhắm vào Nạp Mãi Đề Lâm mà nói.

Ba người đều đã thương lượng xong rồi, Nạp Mãi Đề Lâm lại đứng không vững, đương nhiên là khiến cho Cố Hữu Toàn bực mình rồi.

Tuy nhiên, Nạp Mãi Đề Lâm trong lòng hối hận thì cũng không dám phản bác. Đành phải cúi đầu xuống, coi như chưa nghe thấy gì hết.

- Ha ha, tôi hy vọng đại quy hoạch Hoành Không có thể đạt được thành tích, cũng hy vọng quyết định của tập đoàn Cơ khí TQ là chính xác. Tuy nhiên, chúng tôi cũng cho rằng mình làm chính xác.

Ô Vân Sơn bình thản nói.

Sau đó, dưới sự chủ trì của Cao Nhất Thiên hai tập đoàn ký kết một số hiệp nghị.

- Ha ha, lão già Cố Hữu Toàn hôm nay không tức hộc háu mới là lạ.

Vừa ra khỏi Ủy ban Quốc tư Cái Thiệu Trung nói.

- Càng hộc máu càng khỏe mà…

Diệp Phàm kéo dài giọng cười nói.

- Chú em, nếu Điện khí Tây Nam đã không biết tốt xấu như vậy thì chúng ta phải “ra sức đánh” mới được. Chúng ta phải để bọn họ nhìn thấy nếu như không có tập đoàn Hoành Không làm chỗ dựa thì bọn họ sẽ càng ngày càng thảm,

Cái Thiệu Trung lạnh lùng nói.

- Ngày khổ sở của bọn họ sắp đến rồi, lần đàm phán này đến cả Chủ nhiệm Cao bọn họ cũng đắc tội, bên Ủy ban Quốc tư kia chỉ cần động tay chân một chút là khổ ngay ấy mà.

Diệp Phàm cười khan vài tiếng.

- Ừ…

- Báo Quốc, tôi thấy người không được khỏe lắm, chắc bệnh cũ lại tái phát rồi. Vừa rồi tôi đã xin Chủ nhiệm Cao cho nghỉ, thời gian này việc ở tập đoàn nhờ cậu quản lý dùm nhé, cậu quyết định đi.

Nạp Mãi Đề Lâm không muốn nhìn thấy cái ngày tập đoàn bị nhập vào tập đoàn Hoành Không, cho nên mượn cớ bị bệnh để về nghỉ ngơi một thời gian. Đương nhiên, cũng là không muốn nhìn thấy Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn.

- Vậy Bí thư Nạp phải chú ý sức khỏe nhé, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng mà. Tuy nhiên, ông cứ yên tâm, thời gian ông nghỉ ở nhà tôi sẽ thường xuyên gọi điện đến để báo cáo công việc.

Giờ phút này Kiều Báo Quốc đương nhiên là mừng như điên, thời gian ông không có mặt tôi dễ dàng chỉnh sửa bộ máy hơn, tuy nhiên trên mặt gã vẫn hiện lên vẻ tôn kính đối với Nạp Mãi Đề Lâm.

- Việc lớn thì nói cho tôi một chút là được, đừng dùng từ “báo cáo”.

Nạp Mãi Đề Lâm nói rồi lên xe luôn.

- Bí thư Nạp về nhé.

Kiều Báo Quốc đóng cửa xe cho ông ta. Cái này đương nhiên là để cho lòng dạ ông ta thoải mái một chút.

Buổi tối, Diệp Phàm mời hai ông lão đến.

Cười nói:

- Việc này thành rồi.

- Diễn kịch lúc nào vậy?

Lệ Vô Nhai hết sức hưng phấn.

- Tôi lừa Trương Thiến Thiến là ánh nắng chiều ở núi Thanh Vân rất đẹp, buổi chiều này sẽ đến núi Thanh Vân. Phỏng chừng trước thời điểm hoàng hôn là có thể “diễn kịch” được rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ha ha, Diệp Phàm, bản lĩnh lừa con gái của cậu cũng thật là giỏi.

- Người ta là cao thủ của cao thủ mà.

Chu Chân Chân đứng bên cạnh nói châm chọc.

- Cũng tàm tạm thôi.

Diệp Phàm mặt dày nói.

Buổi chiều hôm sau, cảnh sắc của núi Thanh Vân quả thật rất mê người.

Một ni cô tuổi trung niên dẫn theo một cô gái xinh đẹp mặc váy liền áo chậm rãi đi lên núi Thanh sơn. Ni cô trung niên chính là Nhất Diệp sư thái của phái Nga Mi, còn cô gái xinh đẹp kia chính là đồ đệ Trương Thiến Thiến.

- Sư phụ nhanh lên một chút mà, nếu không sẽ bỏ lỡ mất ánh nắng chiều đấy…

Trương Thiến Thiến có chút vội vàng.

- Con ấy à, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà cứ như trẻ con vậy. Với sức đôi bàn chân của chúng ta, chậm mà lại nhanh, có gì mà không kịp chứ. Con xem đi, không phải sắp đến rồi sao?

- Con sốt ruột mà.

Trương Thiến Thiến nói.

- Có mà con sốt ruột đi gặp anh Diệp của con thì có ấy.

Nhất Diệp sư thái cười nói.

- Con không đi nữa đâu, sư phụ cứ chọc con hoài.

Trương Thiến Thiến mặt đỏ nói.

- Không có gì thì đừng có nhìn ngang nhìn dọc như vậy nữa, chung quanh không có ai đâu.

Nhất Diệp sư thái cười nói.

Tôi không phải là người sao? Diệp Phàm đứng cách đó không xa nhìn hai thầy trò này mà không khỏi cảm thấy buồn bực.

Với công lực hiện tại của hắn, thân thủ 12 đẳng của Nhất Diệp sư thái căn bản không thể phát hiện được.

- Con đâu có.

Trương Thiến Thiến vùng vằng, đôi gò bồng đảo căng đầy lại rung lắc không thôi, khiến cho Diệp Phàm lại phải nuốt nước miếng.

- Con xem con kìa, giống như kẻ trộm vậy. Tuy nhiên, tên Diệp Phàm kia nghe nói là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Không, người ta đã có vợ có con rồi. Con đừng để cho hắn lừa đấy. Đàn ông bây giờ không như ngày xưa đâu, thấy con gái xinh đẹp là lại buông lời đường mật ngay được đấy. Đừng tưởng hắn thật tâm mời con đến ngắm cảnh sắc núi Thông Thiên nhé, còn bí kíp của Tinh Tuyệt cổ mộ gì gì đó nữa, nếu thật sự là bí kíp thì người ta đã giữ cho bản thân mình rồi. Đâu để cho con học chứ, trừ phi đó là thứ vô dụng.

Nhất Diệp đại sư nói.

Tôi mà có phẩm chất kém như vậy sao?

Diệp Phàm lại cảm thấy buồn bực rồi.

- Không đâu sư phụ, anh Diệp rất tốt mà. Người ta đẹp trai, võ công lại cao cường, ngay cả Hoành Đoạn Thiên Hà cũng bị đánh gục, thật đúng là anh hùng. Chuyện mà Trương Vô Trần đại sư không làm được mà anh ấy làm được. Hơn nữa, người ta còn trẻ như vậy, con không nghi ngờ gì khi anh ấy là đệ nhất cao thủ của thế hệ thanh niên.

- Con thật sự nguy hiểm rồi.

Nhất Diệp đại sư nói.

- Có gì nguy hiểm ạ?

Trương Thiến Thiến cảm thấy khó hiểu.

- Lời con nói cũng có vấn đề đấy, cái gì mà đẹp trai, tay Diệp Phàm đó mà cũng được gọi là đẹp trai sao? Với diện mạo của hắn thì chỉ ở mức bình thường thôi, so với Trương Học Hữu thì còn kém xa.

Nhất Diệp đại sư nói.

Tôi mà kém xa Trương Học Hữu sao? Diệp Phàm lại tiếp tục buồn bực.

- Anh ấy đẹp trai mà, Trương Học Hữu thì là cái gì chứ? Anh Diệp là cao thủ, với khí chất đó, cô gái nào cũng thích.

Trương Thiến Thiến lầm bầm nói.

- Lệ tiền bối, mục tiêu sắp vào vòng rồi, có thể bắt đầu diễn kịch được rồi.

Diệp Phàm truyền âm nói.

- Hồng Tà, hôm nay xem ngươi trốn ở đâu. Không giao ra Nhất thủy thước, thì hôm nay ngươi sẽ phải chôn thân ở đây.

Giọng nói của Lệ Vô Nhai đặc biệt vang dội, đương nhiên là nói để Nhất Diệp đại sư nghe.

Tiếp theo đó truyền đến những tiếng đánh nhau kịch liệt.

- Họ Lệ kia, ngươi xưng Nho sĩ cái gì. Ta thấy ngươi còn chẳng bằng một con chó, Hồng Tà ta thà chết cũng không giao ra vật mà ngươi cần. Ngươi cứ nằm đấy mà mơ. Nếu như không phải các ngươi liên thủ thì ta phải như vậy sao? Một đôi cẩu nam nữ, ha ha…

Hồng Tà giống như bị thương rất nặng, đang giãy dụa.

Ba ~ một tiếng chấn vang, bỗng chốc hai cây to trong rừng bị đánh gục.

- Còn dám già mồm à.

Lệ Vô Nhai cười lạnh, phỏng chừng là ra tay liên tục.

- Sư phụ, hình như có người đang đánh nhau.

Trương Thiến Thiến không phải đang kinh hoảng mà là hưng phấn.

Đâu biết là Nhất Diệp đại sư đã lóe thân ảnh đi vào rừng cây rồi.

- Chờ con một chút sư phụ.

Trương Thiến Thiến kêu lên.

Nhất Diệp đại sư đột nhiên quay người nói:

- Con đừng tới đây, người ở trong rừng kia rất lợi hại, sư phụ đi qua coi lén một chút.

Trương Thiến Thiến vừa nghe liền dừng bước.

- Chân Chân, chúng ta đánh gãy một chân của hắn rồi nói.

Lệ Vô Nhai lúc này nghiêm mặt dữ tợn, cùng với Chu Chân Chân định tung chân đạp lên người Hồng Tà lúc này đang máu me bê bết.

Hồng Tà đúng là một diễn viên trời sinh, trên người ông ta đều là máu chó. Hơn nữa, đầu tóc giống như một lão điên thật vậy…

Nhất Diệp sư thái ở gần đó quan sát.

Bá bá bá bá...

Hồng Tà giống như bị mất đi lực phản thủ, nhưng vẫn còn đang giãy dụa.

Bạc..h.. Diệp Phàm đưa tay kéo Hồng Tà, khiến mông ông ta bị đập trúng gốc cây.

Hồng Tà nóng rồi, bụng nghĩ dù là diễn kịch thì cũng phải chú ý một chút chứ, đừng có lợi dụng để đánh lén ông đây.

Còn Nhất Diệp đại sư ẩn mình cách chỗ Hồng Tà chừng mấy chục mét, bà đang chuyên chú nhìn Hồng Tà, giống như đang nhìn kỹ để xác nhận xem có phải là người tình Hồng Tà của mình trước đây không. Dù sao cũng mấy chục năm rồi không gặp, hơn nữa với tình hình thảm thiết hiện tại của Hồng Tà, nhất thời bà nhìn không ra.

- Nhất Diệp, tôi không bảo vệ được vật mà bà tặng rồi, để cho nó vỡ đi.

Hồng Tà từ trong người lấy ra một miếng ngọc định đánh vỡ nó.

- Đúng là Hồng Tà, a…

Nhất Diệp đại sư không do dự, thân ảnh nhoáng lên, hai tay cầm tảng đá hung hăng công kích Lệ Vô Nhai.

Bên này kéo lấy Hồng Tà chạy ra ngoài bìa rừng. Bà biết sự lợi hại của Lệ Vô Nhai, may mà vợ chồng họ cũng bị thương, nếu không, hôm nay cũng phải khổ sở.

- Chạy mau.

Thấy Trương Thiến Thiến theo tới, Nhất Diệp đại sư kéo lấy cô, ôm Hồng Tà mà chạy trốn.

- Ừm, người đâu, đuổi theo.

Vợ chồng Lệ Vô Nhai đuổi tới…

- Hồng Tà, là ông thật sao?

Nhất Diệp sư thái ôm lấy chân bị gãy của Hồng Tà, hỏi với giọng bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.