Quan Thuật

Chương 1506: Chương 1506: Nhặt được một em gái Chủ tịch tỉnh




-Tiểu tử cậu, quỷ quái lắm. Cũng đúng, có thể mổ heo thì chúng ta ngại gì mà không làm đồ tể một lần đúng không nào?

Yến thiếu gia trong nháy mắt, đã cảm thấy có lời rồi, liếc mắt nhìn giám đốc Triệu Hải, hừ nói:

-Cho anh cơ hội lập công đây.

-Yến thiếu gia, ngài nói đi ạ!

Triệu Hải vẻ mặt cung kính cười nói, biết Yến thiếu gia hết giận rồi, trong lòng lập tức cũng thoải mái hơn.

-Tối nay những món nào có thể đem lên hết, đưa những loại rượu mắc nhất. Mấy cái chai rẻ tiền vài ngàn một chai thì đừng đem lên cho mất mặt.

Hơn nữa, có thể thì thêm vào vài tiết mục giải trí nữa. Chẳng hạn nếu được mời minh tinh đến biểu diễn, chúng tôi tiếp cô Triệu cô Tào ăn uống cũng được vui vẻ đúng không nào?

Hơn nữa, những tiết mục không thể thiếu cũng đưa lên hết, đương nhiên, phải chú ý không thể để cô Triệu buồn nôn, hiểu không? Cái này, dù sao, anh cũng hiểu ý mà đúng không?

Yến thiếu gia đột nhiên học được cả giọng Nhật Bản, có vẻ giống tư thế vị thiếu tá quân Quan Đông. Còn đưa ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ ngực Giám đốc Triệu.

-Cái này… cái đó… nhưng con số tương đối lớn, hắn là kẻ làm công ăn lương, làm sao trả cho nổi?

Triệu Hải chần chừ, kỳ thực, tên này có dự tính khác, với những thứ Yến thiếu gia đã dặn dò, thì chắc chắn sẽ không dưới tám mươi ngàn. Chỉ sợ Diệp đại Bí thư không trả nổi tiền chùi miệng bỏ của chạy lấy người mất, vậy chẳng phải khách sạn phải thanh toán thay cho hắn sao. Nếu Diệp đại Bí thư chỉ tiêu tốn khoảng hai ba ngàn, Giám đốc Triệu Hải quyết định tối nay không thu tiền, để Diệp lão đại ăn không ở Hoa Thắng. Sau này cũng tiện tiếp giao với Bí thư Diệp. Người ta là Bí thư khu Hồng Liên, về sau có người đến đều tiếp đãi ở đây, sợ gì không kiếm lại được tiền.

-… Hừ! Lời tôi nói không đáng giá nữa đúng không?

Yến thiếu gia nghiêm mặt, hừ một tiếng, chỉ ngón tay trước ngực Giám đốc Triệu, hừ nói:

-Ông tin không, chỉ cần ông đây nói một câu, Hoa Thắng các ông nội trong ba ngày sẽ phải đóng cửa.

-Tôi tin, để tôi đem lên!

Triệu Hải vội vàng gật đầu với Yến thiếu gia, ông không thể trêu vào được, bố người ta là Yến Xuân Chủ tịch tỉnh Nam Phúc. Anh ta bảo trong ba ngày đóng cửa Hoa Thắng thì sẽ làm được như vậy. Đến lúc đó đồng chí Yến thiếu gia người ta đến bộ phận nào đó hừ một cái, đột nhiên xuất hiện ba bốn đơn vị nào điều tra thuế, nào kiểm tra an toàn, rồi còn đến kiểm tra xem có tội phạm bỏ trốn không.

Cả đống thứ như vậy, khách sạn Hoa Thắng dù không bị đóng cửa, thì cũng chẳng có khách nào dám đến ở. Ai muốn ở chung chỗ với tội phạm truy nã gì đó chứ, vậy chẳng phải là chê sống thọ quá sao. Tóm lại, người có quyền muốn chỉnh thương nhân, đó là chuyện rất dễ dàng.

Diệp Phàm nhẹ nhàng gõ cửa bên trong truyền ra tiếng cười nói của chị Trương:

-Vào đi, đúng là, chị đây đã đến rồi còn phải giục cậu đến mấy lần. Giờ thăng quan rồi có phải bắt đầu khoe khoang sự hẹp hòi của cậu đúng không, đường đường là quan phụ mẫu thành phố Thủy Châu, mời có bữa cơm mà cũng trốn mất. Chị Trương đã nhìn nhầm cậu rồi.

Cửa vừa được mở ra, không phải vẻ mặt tươi cười của chị Trương Oánh Nguyệt thì còn ai. Hơn nữa, miệng kia giống như một loạt pháo, suýt chút nữa đã nổ cho Diệp lão đại mình đầy thương tích rồi.

-Chị Trương, em nào dám trốn, lúc nãy ở đại sảnh gặp mấy người bạn bị họ kéo lại hàn huyên chẳng thoát ra được.Suýt chút nữa không thoát được là tối nay phải mời cả bên bàn kia nữa rồi. Để chị Trương phải chê cười rồi, chị đến thì sao em dám trốn được chứ?

Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười bước vào phòng riêng, đảo mắt nhìn, trong phòng có vài người cả trai lẫn gái.

Trong đó có một người phụ nữ trung niên hình như mình đã gặp qua, là Phó chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương phân công quản lý Văn hóa vệ sinh. Thằng nhãi này vội vàng bước lên trước chào hỏi, nói:

-Chủ tịch tỉnh Chu, chào cô, tôi là Diệp Phàm.

-Bí thư Diệp, cậu không biết, lúc nãy cậu đến muộn một chút. Chị Trương cứ ngồi lãi nhãi mãi. Tai tôi sắp sinh kén rồi đây này. Đáng ghét!

Phó Chủ tịch tỉnh Chu vui vẻ, mỉm cười nói.

-Tổ trưởng Diệp, chị Chu là bạn học cũ của tôi. Cậu cứ gọi là chị Chu đi, đừng có Chủ tịch tỉnh này Chủ tịch tỉnh nọ, nghe xa lạ lắm.

Lúc này Trương Oánh Nguyệt nói.

-Chào chị Chu.

Diệp Phàm đương nhiên sẽ không khách khí, đang có chuyện còn muốn nhờ Phó Chủ tịch tỉnh Chu giúp đỡ.

Gọi một tiếng chị Chu cũng chẳng thiệt thòi gì.

Hơn nữa, Chu Phi Sương so với chị Trương còn có vẻ trẻ hơn. Nghe nói khoảng 45 tuổi, da trắng. Có trang điểm sơ, mặt không nhìn thấy nếp nhăn. Xem ra người này cũng giữ gìn lắm, hơn nữa hậu đài cũng tương đối mạnh mẽ. Phụ nữa còn trẻ như vậy mà đã ngồi lên ngai vàng Phó Chủ tịch tỉnh, bối cảnh năng lực chắc chắn không cần nói rồi.

-Được, được, cậu em trai này, chị Chu tôi nhận.

Chu Phi Sương gật đầu vẻ mặt tươi cười, đột nhiên, nghiêng đầu nhìn Trương Oánh Nguyệt, hỏi:

-Có chút chuyện mình không hiểu, cậu kêu cậu ấy là Diệp tổ trưởng, vậy là có ý gì?

-Haha, Diệp tổ trưởng là bạn học của mình ở trường Đảng, lúc ấy chẳng phải có lớp nâng cao cán bộ kiệt xuất sao? Vì làm một đề tài, lúc đó trong lớp chia thành 10 tổ, tôi được phân vào tổ của Tổ trưởng Diệp. Mà Tổ trưởng Diệp còn là Lớp phó lớp mình đó.

Trương Oánh Nguyệt tạo thế cho Diệp Phàm, nói xong còn liếc mắt nhìn Chu Phi Sương một cái, nói thêm:

-Chắc cậu không biết, tổ chúng mình có lai lịch lắm.

-Lai lịch?

Chu Phi Sương có chút nghi hoặc nhìn Trương Oánh Nguyệt, cười nói:

-Đương nhiên có lai lịch. Có cả Bộ trưởng Trương cậu trong đó nữa cơ mà.

-Mình thì tính cái gì?

Trương Oánh Nguyệt hơi lắc đầu, ánh mắt các đồng chí trong phòng đều bị hấp dẫn quay sang nhìn.

-Cô mà không tính gì, cái này tôi hơi khó tin đó Bộ trưởng Trương. Là lớp nâng cao cán bộ Trung niên, không phải chỉ là lớp tiến tu của bán bộ cấp cán bộ tỉnh đâu chứ? Lúc đó nghe nói Bộ trưởng Trương cũng ngoài danh sách sau này mới bổ sung vào vài cán bộ trung niên để có tác dụng làm tấm gương đúng không?

Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính cười nói. Ý người đàn ông đeo kính rất rõ, Trương Oánh Nguyệt là quan lớn cấp Thứ trưởng. Trong lớp tiến tu của Diệp Phàm cao nhất cũng chỉ là cấp Thứ trưởng, hơn nữa còn tác dụng làm tấm gương.

Người đàn ông đeo kính tên Lâm Thông, Vụ phó Bộ Y tế.

Người này chính là hàng xóm người mắc bệnh tim ở bệnh viện Thủy Châu một mà Tô Hoài đã nói. Lần này Trương Oánh Nguyệt xuống chủ yếu là tuần tra quản lý y tế, cũng tiện thể muốn điều tra chuyện này.

-Đúng vậy, Vụ trưởng Lâm hỏi rất đúng.

Phó Chủ tịch tỉnh Chu Phi Sương cười nói, cũng không hiểu.

-Lúc đó trong tổ chúng mình còn có Thứ trưởng bộ đường sắt đồng chí Thôi Nhất Tân, Phó trưởng ban hợp tác đối ngoại mậu dịch kinh tế đồng chí Lưu Chấn. Còn có Cục trưởng cục hai Văn phòng thư ký quốc vụ viện đồng chí Tiền Quang, còn có Thái Lâm…

Chị Trương giống như Hoàng bà, bắt đầu tự thổi phồng lên.

Sau khi nói xong thấy ánh mắt mọi người lộ vẻ ngạc nhiên, chị Trương khôn ngoan nói:

-Hơn nữa, mấy cán bộ cấp Thứ trưởng chúng mình chỉ làm Tổ phó thôi, còn Diệp Phàm mới là tổ trưởng. Chắc mọi người không biết, Tổ trưởng Diệp là học viên đặc biệt duy nhất trong lớp chúng tôi, Phó chủ tịch nước Đường đã đích thân chọn làm học viên xuất sắc. Em trai của Phó chủ tịch nước Đường học cùng lớp chẳng qua chỉ kiếm được cái giấy chứng nhận danh hiệu ưu tú.

Sau khi nói đến đây, tuy nói ngoài mặt mọi người trong phòng riêng đều rất bình tĩnh, nhưng kỳ thực, bên trong đã sớm biến sắc rồi. Phó chủ tịch nước Đường là ai? Là người nối nghiệp Chủ tịch nước cộng hòa trong tương lai, là người nối nghiệp Trấn Sơn Hà đã chọn.

Không khí trên bàn rượu rất tốt, hơn nữa có hai vị lãnh đạo nữ ở đó, càng tăng thêm không khí. Đồ ăn cũng được dọn lên bàn, Diệp Phàm cũng đã chào hỏi một vòng. Trên bàn bắt đầu nói chuyện phiếm rôm rả.

Lúc này, đám Triệu Tứ và Tào Phi Nhi cũng bao một đại sảnh xa hoa khác. Tại sao lại gọi là sảnh, bởi vì đây là phòng riêng loại lớn đặc biệt, quả thực có thể so với sàn nhảy. Bên trong vừa có thể ăn uống, vừa có thể hát karaoke, không ngờ còn trang bị cả phòng tắm hơi nữa. Nghe giám đốc Triệu nói đây là phòng bao riêng mắc nhất của Hoa Thắng.

Lúc đó Triệu Tứ nhìn thấy xa hoa như vậy thì cũng hơi do dự, kết quả bị Yến đại thiếu gia đứng bên nói mấy câu khích tướng:

-Sao vậy, đại Bí thư Diệp ngay cả chút tiền rách này mà cũng không trả nổi à? Hay để tôi kêu người qua thanh toán nhé?

-Hừ! Anh có vài đồng tiền rách mà bày đặt khoe khoang cái gì?

Triệu Tứ không chút nể mặt Yến đại thiếu gia, thành thực quăng một câu không khách khí.

-Haha, tôi nào dám khoe khoang trước mặt tiểu thứ Tứ chứ.

Yến đại thiếu gia xấu hổ cười. Kỳ thực, tối nay tên này cũng hơi oan uổng. Có người nhờ gã đến cùng đi với Triệu Tứ, chứ cũng không phải Yến đại thiếu gia có ý gì với Triệu Tứ.

Kỳ thực, Yến đại thiếu gia cũng có chút ý đó, nhưng hình như có người lai lịch hơn cũng có ý với Triệu Tứ, nên Yến đại thiếu gia đành rút lui. Tối nay đành chua xót làm sứ giả hộ giá thôi.

Sau khi vào phòng căn bản chẳng cần Triệu Tứ và Tào Phi Nhi phải làm gì, cứ theo như những gì Yến đại thiếu gia chỉ bảo, giám đốc Triệu sớm đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi. Hơn nữa, không lâu sau còn có cả một dàn nhạc, nghe nói là đặc biệt mời từ viện ca vũ kịch tỉnh đến. Giá, chắc chắn không rẻ.

Triệu Tứ nhìn nhìn, nhíu mày nhưng không phản đối. Tào Phi Nhi đứng cạnh cười trộm không ngừng, biết Yến đại thiếu gia ghen tỵ với Diệp Phàm. Tào Phi Nhi vô tâm vô phế thấy vui vì được thấy Diệp lão đại mất mặt một lần. Vì, mấy lần trước đấu với hắn Diệp lão đại đều chiếm thế thượng phong, Tào Phi Nhi và Triệu Tứ đều có chút buồn bực. Vất vả lắm mới có được cơ hội, đương nhiên phải lợi dụng rồi.

Phòng riêng 308.

-Chị Trương, ở đây cũng có mấy vị lãnh đạo Bộ y tế xuống. Em muốn hỏi một chút, nếu khu Hồng Liên chúng em với căn cứ vịnh Lam Nguyệt muốn hợp tác xây dựng bệnh viện và trường học quân đội, khoản tiền này có thể xin Sở y tế và sở giáo dục tỉnh cấp cho chúng em được không? Hơn nữa, trên bộ có phải cũng có thể cấp xuống một ít không?

Diệp Phàm không ngại ngần hỏi, kỳ thực, thằng nhãi này rõ ràng đang cố ý.

Trương Oánh Nguyệt đâu phải không biết suy tính của thằng nhãi này, liếc mắt nhìn Phó Chủ tịch tỉnh phân công quản lý văn hóa vệ sinh Chu Phi Sương một cái, cười nói:

-Trên bộ đương nhiên cũng có thể cấp tiền xuống. Chủ yếu là phải xem năng lượng của cậu. Ở tỉnh vẫn là chính, cái này, vừa hay có chị Chu ở đây, dù gì thì cũng phải cho cậu cái phong bao gặp mặt chứ nhỉ?

Chị Trương nói xong quay sang nhìn Chu Phi Sương cười mấy tiếng.

Chu Phi Sương hơi đỏ mặt, trợn mắt nhìn Trương Oánh Nguyệt, cười nói:

-Được đó chị Trương, cậu từ bộ xuống, các cậu cấp bao nhiêu thì tỉnh chúng mình cấp bất nhiêu, theo lý thuyết chị Trương từ tỉnh xuống, phong bao phải càng dày hơn mới đúng chứ.

-Quân đội và địa phương cùng hợp tác quản lý trường học và bệnh viện rất hiếm thấy, kể ra đều là vì nhân dân phục vụ đúng không nào? Tuy nhiên, muốn lấy tiền từ bộ, các cậu phải thông qua tỉnh trước mới được. Có em Chu ở đây thì cậu chẳng cần phải lo đâu. Chỉ cần em Chu này nói với người phụ trách của Sở y tế và Sở giáo dục một tiếng, chuyện báo cáo chẳng thành vấn đề rồi.

Bên bộ à, tôi đây cũng giúp được, nhưng, bộ giáo dục bên đó tôi bó tay. Hay là Diệp Phàm, cậu đi tìm Đường Lâm ấy. Kể ra dù cậu ấy không cùng tổ với chúng ta, nhưng dù sao cũng cùng lớp mà. Cũng có chút tình bạn học chứ!

Trương Oánh Nguyệt đưa ra đề nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.