Đương nhiên, cũng biết được trong lòng mấy người này không phục. Có lẽ đều thầm nói tình cảnh hiện tại của tổng công ty còn thảm hơn chúng tôi, anh có thể vì thể diện mà lải nhải mấy lời này đấy thôi.
- Chúng tôi sẽ nhớ kỹ chỉ thị của Bí thư Diệp, hết thảy nghe theo chỉ huy của Bí thư Diệp, phương hướng mà Bí thư Diệp chỉ ra chúng tôi sẽ theo sát.
Nếu Bí thư Diệp đến đây rồi, chúng tôi mời Bí thư Diệp vạch cho chúng tôi một con đường. Nếu Bí thư Diệp cảm thấy chúng tôi có thể thay đổi.
Đem nhà máy chế tạo thiết bị máy móc từng bước chuyển thành xưởng đóng tàu, chúng tôi lập tức quy hoạch, từ hôm nay trở đi, nhà máy Phi Không hoàn toàn dựa vào phương hướng mà Bí thư Diệp chỉ ra. Bí thư Diệp chỉ đông chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi tây.
Giám đốc Tống vẻ mặt cung kính, thậm chí nói là nhún nhường nói.
Diệp Phàm biết, người này là muốn lập công chuộc tội. Bởi vì ngày hôm qua biểu hiện quá kém, thói quen này bị mình bóc trần rồi, có lẽ người này cả đêm qua không ngủ.
- Bí thư Diệp, thật ra, suy nghĩ này tôi đã đề cấp với các đồng chí trong nhà máy. Ngài xem, chúng ta nhìn ra biển rộng, độ sâu ở đây vừa thích hợp cho xây dựng cảng.
Chỉ cần xây một con đập kéo dài ra ngoài là có thể xây dựng một bến tàu nhỏ. Vị trí địa lý của nơi này quả thực là một vị trí thiên nhiên lý tưởng cho một xưởng đóng tàu.
Hơn nữa, nhà máy Phi Không của chúng ta đã được xây dựng hai mươi năm rồi, kỹ thuật tích lũy cũng khá mạnh.
Chỉ là xưởng chúng tôi cũng mất đi rất nhiều cơ hội, nhân tài kỹ thuật của nhà máy chúng ta có nhiều đồng chí ra ngoài đã ở vị trí thiết kế của nhà máy đóng tàu. Đáng tiếc.
Lúc này phó Giám đốc Chu Mạo Thắng vẻ mặt đau lòng nói.
- phó Giám đốc Chu, anh đưa ra đề nghị này với Đảng ủy lúc nào?
Giám đốc Tổng vừa nghe, mặt thiếu chút nữa tái đi rồi, hừ lạnh một tiếng.
- Sáu năm trước tôi đã đề cấp rồi, lúc ấy bộ máy không thông qua. Lúc đó tôi không phải phó Giám đốc mà là quản đốc phân xưởng lắp ráp.
Sau đó tôi còn làm một báo cáo chuyên môn gửi cho tổng công ty, chỉ có điều tổng công ty cũng không phê duyệt. Nguyên nhân chủ yếu là không có tiền. Muốn cải tạo nhà mày thành nhà máy đóng tàu cần số tiền đáng kể.
Tôi đành trơ mắt nhìn lão Ngô và lão Ký tiếc nuối ra đi. Không đầy năm năm sau, hai người đã là thiết kế của nhà máy đóng tàu khác rồi.
Tuy nhiên, hai người bọn họ vẫn chưa quên nhà máy Phi Không, đôi khi gặp uống rượu nói chuyện phiếm còn rất xúc động.
Phó Giám đốc Chu nói.
- Nói nghe hay hơn hát, lúc trước chúng ta cũng không đuổi họ, là chính họ muốn xin chuyển đi, đơn giản là vì tiền lương cao.
Tôi thấy họ đều ra đi vì tiền. Chúng ta là công ty nhà nước, tiền lương và phúc lợi đều có những quy định nhất định không thể xằng bậy.
Hơn nữa, nhà máy chúng ta hiệu quả và lợi ích cũng bình thường. Bên kia lại trả lương gấp năm sáu lần. Người hướng lên trên, tất nhiên là họ động tâm rồi.
Cái này thật buồn cười, đã chuyển đi rồi còn nói những lời yêu nhà máy này, yêu nhà máy mà họ đồng ý ra đi sao? Đơn giản không phải là vì tiền sao? Mạnh miệng như vậy ai mà không nói được?
Giám đốc Tống có vẻ hơi tức giận hừ nói.
- Tôi thấy cũng không hẳn như thế, nhà máy chúng ta lúc đó cũng không công bằng với họ. Việc này có lẽ mới là nguyên nhân mà hai người họ bỏ đi.
Trong thời gian trước, khi nói đến những vấn đề này họ đều rơi nước mắt. Hiện giờ tuy nói có tiền nhưng không thể có được cảm giác như ở nhà máy chúng ta.
Điều này chỉ rõ cái gì, chứng tỏ hai người họ còn rất quý trọng nhà máy chúng ta.
Lúc này quản đốc phân xưởng lắp ráp Đường Nhất Sơn thêm vào.
- Không công bằng, Đương Nhất Sơn, không thể nói lung tung, nói chuyện phải có chứng cứ.
Giám đốc Tống rất nổi giận, Tuy nhiên, trước mặt Diệp Phàm ông ta cũng không dám quá kịch liệt. Tuy nhiên, trong giọng điệu vẫn tương đối nghiêm khắc.
- Làm gì cần chứng cứ, chuyện của Lão Ngô và lão Lý toàn bộ mấy nghìn người của nhà máy có ai không biết. Cuối cùng người ta ra đi vì sao, chỉ cần hỏi một đồng chí nào đó đều có thể nói ra. Giám đốc Tống chẳng lẽ thật sự muốn đem việc này ra bàn có phải không?
Phụ trách bộ mấy sản phẩm Triệu cũng lạnh lùng nhìn Giám đốc Tống hừ nói, vừa nhìn đã thấy người này là người có tính ngay thẳng.
- Nếu không thì tìm một vài đồng chí ngẫu nhiên hỏi một chút Giám đốc Tống?
Lúc này Phó Giám đốc Chu thản nhiên cười rất có tư thế bức cung.
Diệp Phàm vừa thấy trong lòng hiểu ngay. Xem ra Giám đốc Tống có lẽ là làm cho nhiều người tức giận. Trước kia những người này không dám như thế vì không có cơ hội.
Có lẽ là chuyện ăn cơm lúc tối qua đã rơi vào tai những người này rồi. Cho nên một đám rắm rối vây đánh Giám đốc Tống.
- Được rồi, việc này sau hãy nói.
Diệp Phàm khoát tay, hơn nữa ngày hôm qua Giám đốc Tống biểu hiện quá kém, Diệp Phàm quyết định phải bắt hạ người này rồi, nhìn mọi người một cái hỏi:
- Nếu hiện giờ chúng ta mời hai người Lão Ngô và lão Lý về, liệu họ có về không?
- Trở về mới là lạ, hai người hiện giờ lương một năm bảy tám nghìn, gấp năm sáu lần nhà máy chúng ta, làm sao có thể trở về?
Giám đốc Tống nói.
- Cũng không thể nói vậy, với người tình cảm như lão Ngô, nếu nhà máy thực sự coi trọng họ, hơn nữa giải quyết chuyện không công bằng lần trước, không chừng họ đồng ý quay trở lại. Đương nhiên về vấn đề tiền lương phải có đãi ngộ thích hợp. Dù sao người ta cũng là người có trình độ kỹ thuật, đãi ngộ cao cũng là bình thường có phải không?
Giám đốc Chu nói.
Một câu nói “chuyện không công bằng”. Đây chắc chắn là có mưu mẹo, có lẽ là phó Giám đốc Chu công kích đòn sát thủ đối với Giám đốc Tống rồi.
- Tống Thủy Dương tôi khi nào thì không công bằng đối với Lão Ngô và lão Lý. Chu Mạo Thắng hôm nay Bí thư Diệp lãnh đạo tổng công ty cũng ở đây, anh nói rõ ràng đi.
Nếu không lãnh đạo sẽ nghĩ tôi đối với hai người họ như thế nào? Nếu không thể nói ra thì sau này Tống Thủy Dương tôi sẽ triển khai hội nghị xử phạt bất cứ ai tung tin đồn.
Nhà máy chúng ta vừa mới khôi phục khí thế, tôi không hi vọng những người nào cố ý gây mất đoàn kết.
Loại người đấu tranh nội bộ này là không được. Đối với nhà máy chúng ta so với giặc ngoài tấn công còn đáng sợ hơn.
Tống Thủy Dương cũng không nhịn được nữa, tức giận đến đỏ mặt.
- Quấy rối, đồng chí Tống Thủy Dương, anh nói là ai quấy rối. Nếu hôm nay anh đã nói như thế chúng ta sẽ nói rõ.
Chu Mạo Thắng lạnh lùng hừ nói.
- Được rồi, muốn nói thì đến phòng họp nói đi, tôi cũng muốn nghe một chút xem rốt cuộc là có việc gì?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa đi đến phòng họp.
Không lâu sau đi vào phòng họp, Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai, ngồi ngay xuống vị trí vốn thuộc về Giám đốc Tống.
Giám đốc Tống thở phì phì ngồi bên trái phó Giám đốc Chu ngồi bên phải. Người thân với Giám đốc Tống cũng ngồi bên trái, thân Phó Giám đốc Chu ngồi bên phải.
Trong ban lãnh đạo nhà máy nghiêm nhiên chia làm hai đội, nhìn số người hai bên không khác biệt lắm.
Thế lực ngang nhau rồi!
- Đồng chí Mạo Thắng, anh có thể nói.
Giám đốc Tổng trước tiên gây khó dễ, không biết là thực sự lo lắng hay là phô trương thanh thế.
Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên hai tiếng nói tức giận:
- Bí thư Diệp, ngài phải làm chủ cho hai chúng tôi.
- Sao lại thế này?
Diệp Phàm nhíu mày nghĩ không biết có phải Ngô Công và Lý Công đến rồi. Xem ra chuyện hôm nay thật đúng là có âm mưu, ánh mắt lơ đãng quét nhìn Chu Mạo Thắng một cái.
- Bí thư Diệp là lão Ngô và lão Lý.
Đường Nhất Sơn nói.
- Gọi họ vào.
Diệp Phàm hừ nói, phát hiện sắc mặt Tống Thủy Dương có chút khó coi.
Người này khẽ cắn môi nói:
- Bí thư Diệp rõ ràng là hai người này đến quấy rồi rồi. Cũng không phải người của nhà máy, hôm nay đột nhiên xất hiện, đây hoàn toàn là âm mưu, âm mưu. Bí thư Diệp, ngàn vạn lần đừng mắc mưu người ngoài.
Giám đốc Tống có chút tức giận hổn hển nói.
- Tống Thủy Dương, hai chúng tôi bị ông vu cáo, hãm hại suốt hai năm rồi. Ông có phải người hay không, chẳng lẽ quyền khiếu nại của chúng tôi cũng không có?
Không biết lão Lý hay là lão Ngô lên tiếng.
- Còn không mở cửa để họ vào đây?
Diệp Phàm nghiêm mặt Khổng Ý Hùng bước vài bước ra mở cửa.
Diệp Phàm phát hiện hai người đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng cửa bước đến.
Hai người lần lượt chào Diệp Phàm.
- Lão Ngô, lão Lý, đừng kích động, ngồi xuống từ từ nói, nếu hai ông thật sự có oan khuất tổng công ty sẽ giải quyết công bằng.
Tuy nhiên, nếu như là cố tình gây sự thì công ty sẽ nghiêm túc xử lý. Mặc dù hiện giờ hai ông đã rời khỏi nhà máy.
Nhưng tổng công ty là công ty nhà nước, bàn tay của tổng công ty có thể không với đến hai người, nhưng tôi tự có cách.
Cho nên, tôi nói như vậy không phải có ý uy hiếp các ông mà nói cho hai ông biết, phải nói sự thật, phải nói rõ đầu đuôi.
Không thể nói chút giả dối và trộn lẫn tình cảm cá nhân. Đương nhiên, nếu trong nhà máy thật sự không công bằng với hai ông.
Diệp Phàm tôi hứa sẽ trả lại công bằng cho hai ông. Mặc dù hiện giờ hai ông không còn ở Phi Không nhưng Diệp Phàm tôi nói chuyện có nghĩa.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc vừa bắt tay hai người vừa nói.
- Cảm ơn, cảm ơn… chúng tôi dứt khoát nói rõ đầu đuôi, tuyệt đối không nói nửa lời nói dối. Nếu nói dối, Bí thư Diệp bắt chết chúng tôi.
Hai người đều môi run rẩy, tương đối kích động.
- Lưới trời thưa nhưng khó lọt, hai vị đồng chí, tôi hi vọng hai ông cẩn thận nói ra. Tuyệt đối không thể nói loạn, ông trời trừng mắt nhìn đấy.
Giám đốc Tống lời này ý như uy hiếp.
- Câm miệng cho tôi, không đến lượt ông nói. Là lãnh đạo của Phi Không một chút quy củ cũng không hiểu, anh lãnh đạo hay là tôi?
Diệp Phàm đột nhiên tức giận quay người lớn tiếng giáo huấn. Mặt Tống Thủy Dương lập tức đỏ bừng, hậm hực đứng không được ngồi xuống không xong.
Mấy người phó Giám đốc Chu tất nhiên là vui mừng, đám người Tống Thủy Dương ngồi im không dám hé răng.
Lãnh đạo tổng công ty ra oai mọi người vẫn sợ, hơn nữa khí thế của một cao thủ như Diệp Phàm phát ra, thậm chí làm người ta run sợ.
- Ngồi đi lão Ngô lão Lý.
Quay người Diệp Phàm vẻ mặt bình thường lại, thất thiết mời hai người ngồi xuống. Tuy nhiên Diệp Phàm vừa về vị trí hai người vội vàng đứng lên, có lẽ vẫn còn lo lắng.