Nên ạ, đồng chí Diệp Phàm là người thích hợp nhất.
Lam Tồn Quân hét lớn, kéo theo một số đông đảo cán bộ.
- Tốt lắm, ông lão như tôi cũng nên chào cảm ơn mà lui về nghỉ rồi. Tôi cũng mệt rồi, tất cả mọi chuyện của Đông Cống nay đều giao cho Bí thư Diệp, giao cho Bí thư Diệp….
Vi Lý Quốc lặp lại mấy chữ cuối này mấy lần rồi cả người đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống tại chỗ.
Diệp Phàm vội vàng đỡ Vi Lý Quốc và cả Phó Quốc Vân, Tằng Cửu Thiên bên cạnh đều chạy lại đỡ lấy Bí thư Vi. Nhưng động tác của Diệp Phàm nhanh hơn, hắn một tay ôm lấy Vi Lý Quốc, vội vàng đưa tay ra kiểm tra.
Lập tức trên đài chủ tịch rối lên.
- Gọi xe cứu thương nhanh.
Phó Quốc Vân hét lên, Tằng Cửu Thiên và Trịnh Đông Thăng cũng hét lên.
- Lão Bí thư đã đi rồi.
Giọng Diệp Phàm khàn khàn, kéo tay từ ngực Vi Lý Quốc trở về. Bởi vì, trái tim của Vi Lý Quốc đã ngừng đập.
- Đồng chí Lý Quốc, đồng chí Lý Quốc…
Bí thư Phó giọng cũng đầy đau thương. Cả hội trường giống như tràn ngập không khí đau thương tang tóc.
Không lâu sau, xe cứu thương đã đến. Tuy nhiên, thầy thuốc kiểm tra tại chỗ xong cũng chứng nhận đồng chí Vi Lý Quốc đã ra đi. Người bí thư một lòng vì đảng vì dân đã ra đi ngay tại hội trường.
- Toàn thể các đồng chí đứng dậy, một phút mặc niệm bắt đầu.
Lúc này giọng Lý Tinh Tinh vang lên trên loa. Căn bản là không cần cô phải nói, tất cả mọi người đều đứng dậy.
Trong đoàn lãnh đạo thăm hỏi gia đình Bí thư Vi, Bí thư Phó đã cẩn thận dặn dò Diệp Phàm:
- Lo chuyện hậu sự của đồng chí Lý Quốc cho tốt. Còn nữa, nếu người nhà có yêu cầu gì hợp lý thì cho phép đáp ứng. Ngoài ra, còn phải tuyên truyền mạnh mẽ tinh thần của đồng chí Vi Lý Quốc trong toàn bộ các đảng viên.
Đoàn người của tỉnh đã ra về ngay trong đêm.
Diệp Phàm dặn Lý Tinh Tinh thành lập một ủy ban chuyên lo chuyện đám tang, giải quyết việc hậu sự của đồng chí Vi Lý Quốc.
Sau đó Diệp Phàm gọi phu nhân của đồng chí Vi Lý Quốc, Lan Mai Lâm ra hỏi riêng:
- Gần đây lão Vi có phải là đã làm gì kiêng kỵ không? Không phải là thầy thuốc nói ông ấy còn có một năm thời gian nữa sao? Thuốc tôi cho ông ấy không uống sao?
- Ôi, lão Vi nói là phải đứng dậy một lần nữa để tiếp tục làm việc. Muốn xây dựng Đông Cống cho thật tốt. Cho nên gần đây đã dùng đến châm cứu trị liệu.
Tuy nhiên, người ta cũng nói, làm như vậy thời gian sống sẽ ngắn lại. Bởi vì châm cứu là kích hoạt tiềm lực của con người, nhưng lại làm ngắn đi thời gian sống của người ta.
Chỉ có điều lão Vi cố ý như thế, hơn nữa cũng không để tôi can ngăn. Không có cách nào đâu, cả đời lão Vi, chính là để lo lắng cho Đông Cống.
Đông Cống chính là sinh mệnh của ông ấy. Nếu tôi ngăn cản thì ông ấy càng vội vàng hơn. Đã như vậy thì tôi còn biết làm thế nào.
Với tính tình bướng bỉnh của ông ấy, dù cho tôi ngăn cản ông ấy cũng âm thầm tự làm. Ôi…
Lan Mai Lâm vừa nói vừa khóc. Bà lấy từ trong phòng ra một quyển sổ tay đưa cho Diệp Phàm nói:
- Lão Vi có dặn tặng cho cậu quyển sổ tay này. Bên trong đều là một số ý tưởng công tác cả đời của lão Vi.
Diệp Phàm cầm quyển sổ tay, cảm giác nặng hơn đến ngàn vạn lần. Lại hỏi Lan Mai Lâm có yêu cầu gì không. Lan Mai Lâm lắc đầu nói:
- Những yêu cầu khác đều không có, các cậu không cần làm gì vì chúng tôi. Tuy nhiên, đêm qua khi ngủ lão Vi có nói đùa với tôi một câu. Nói là nếu ông ấy mất đi có thể được chôn cất ở nghĩa trang liệt sĩ như liệt sĩ thì tốt. Tôi còn cười mắng ông ấy là hồ đồ, ông không phải là liệt sĩ sao có thể được như thế. Ôi, tôi biết, việc này là không thể mà.
- Việc này cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cho lão Vi được yên nghỉ ở nghĩa trang liệt sĩ thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm đứng lên, vẻ mặt kiên quyết nói.
- Đây là tâm nguyện của cả nhà chúng tôi. Cả đời lão Vi không làm ra thành tích gì lớn, nhưng ông ấy vẫn hi vọng làm ra thành tích lớn, sống oanh liệt giống như các liệt sĩ…
Lan Mai Lâm khóc thút thít nói.
- Ai bảo ông ấy không làm ra thành tích lớn, cả đời ông ấy vì đảng vì dân. Sống vì nhân dân thành phố Đông Cống. Đây là thành tích lớn nhất. Ông ấy là tấm gương cho Diệp Phàm tôi học tập, là tấm gương cho toàn thể cán bộ Đông Cống.
Diệp Phàm xúc động nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh đến xin chỉ thị xem có phải sửa lại văn phòng không.
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay áo, nghĩ một chút nói:
- Cô lập tức thông báo cho các ủy viên thường vụ tổ chức một cuộc họp.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm thay mặt Bí thư Thành ủy Đông Cống chủ trì hội nghị thường vụ đầu tiên.
Trước mắt hội nghị thường vụ Đông Cống chỉ có mười ủy viên. Sau khi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố quyết định Diệp Phàm lên chủ trì công tác của Thành ủy xong, Diệp Phàm tự hiểu rằng việc xét cho Lam Tồn Quân vào ban thường vụ thật sự là đã thất bại. Phó Quốc Vân đã hoàn thành một “yêu cầu” duy nhất của hắn.
Yêu cầu này so với yêu cầu đưa Lam Tồn Quân vào thường vụ còn quan trọng hơn. Diệp Phàm hiển nhiên cũng chẳng thể nói gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm giác ngồi trên chiếc ghế mà Vi Lý Quốc và Y Cao Vân đã từng ngồi không được tự nhiên. Cảm giác dưới ghế giống như có một ngọn núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Đến hiện giờ, trong hội nghị thường vụ nhiều nhất hắn cũng chỉ có ba phiếu. Là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng, Trưởng ban tuyên giáo Y Thanh Liên.
Mà Y Cao Vân vẫn còn đến bốn phiếu. Gồm Bí thư Đảng ủy công an Lan Lập Quyền, Bí thư Thành ủy Dương Xuân Đới Trung Cường cùng Trưởng ban Thư ký Lý Tinh Tinh.
Người mới đến nhận chức có Phó bí thư chủ quản Ủy ban Kỷ luật Thái Phi và Phó chủ tịch thường trực thành phố Quách Tắc Quân hiển nhiên là do Bí thư Phó sắp xếp.
Tuy nhiên, trước khác nay khác. Trước kia, Thái Phi có lẽ là đến vì vị trí Bí thư Thành ủy Đông Cống.
Lúc đó có lẽ Phó Quốc Vân cũng có ý này. Hiện giờ, Bí thư Phó lại giao vị trí này cho mình.
Thì Thái Phi không thể không suy nghĩ. Nếu nói Bí thư Phó đã dặn dò Thái Phi ủng hộ công tác của mình có lẽ là không có khả năng.
Nhất mã về nhất mã. Mặc dù là Phó Quốc Vân thì ông ta cũng sẽ không muốn thấy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đều do mình nắm giữ.
Quyền lực quá lớn dễ dàng tạo thành sự sa đọa hủ bại. Dân chủ tập trung chính là một trong những chính sách của đảng. Cho nên, vừa để mình quyền chủ trì công tác của Thành ủy Đông Cống lại để Thái Phi và Quách Tắc Quân liên kết đối kháng với mình.
Có lẽ chính là thủ đoạn của Phó Quốc Vân. Nói khó nghe hơn thì chính là cần duy trì sự cân bằng, đây là cách mà các lãnh đạo hay dùng.
Trong thể chế này nếu có một người được độc quyền thì sẽ thành người kiêu ngạo ngông cuồng. Thứ nhất sẽ dễ phạm sai lầm, thứ hai là dần dần thoát khỏi tầm mắt của lãnh đạo đã đề bạt mình. Cho nên, lãnh đạo thích trò cân bằng quyền lực này cũng hoàn toàn có lý.
Duy nhất còn một đồng chí Diệp Phàm có thể tranh thủ, anh ta chính là tư lệnh phân quân khu Tiền Đào Quốc. Nhưng đến hiện giờ Diệp Phàm cũng chưa tiếp xúc với anh tanhiều. Muốn anh ta ủng hộ công tác của mình thì cũng khá khó.
Nghe nói người này luôn thích một mình, rất ít khi muốn tham gia cùng lãnh đạo địa phương. Hơn nữa, Tiền Đào Quốc một mình đến Đông Cống nhậm chức.
Người nhà và con cái cũng không ở đây. Cho nên, muốn lấy lòng người nhà và con anh ta cũng không thể.
Một mình anh ta tay không xuống đây, lại ở trong hệ thống quân đội, quân đội là một hệ thống độc lập. Bề ngoài thì quân khu là cấp dưới của Đảng ủy địa phương nhưng Đảng ủy địa phương có lúc nào được tham gia vào chuyện của quân khu đâu.
Thói đời như vậy tuy nói đã thoát khỏi cái thời súng ống gậy tre nhưng quân đội vẫn mạnh mẽ hơn chính quyền.
Giống như tại một số nước, vài ngày lại xảy ra một cuộc chính biến. Khi tìm nguyên nhân thì đều là vì lãnh đạo đất nước không có quyền khống chế quân đội.
Còn thể chế của chính phủ Trung Quốc thì khá là tốt, khống chế quân đội từ trên xuống dưới, Bổ nhiệm sư trưởng trong quân đội đều phải qua quân ủy, Chủ tịch nước tự mình ký tên. Đây là biện pháp hạn chế quyền lực rất có hiệu quả.
Cho nên, đối với tư lệnh Tiền Đào Quốc, chính quyền làm sao có thể nắm được anh ta. Người này là một khúc xương cứng. Nếu gặm tốt thì Vi Lý Quốc và Y Cao Vân trước kia đã kéo anh ta về phe mình rồi.
Bởi vậy, hiện giờ Y Cao Vân vẫn đang chiếm ưu thế. Phía sau lại có sự liên kết của Thái Phi. Diệp Phàm có lấy quyền chủ trì công tác của Thành ủy cũng không thể làm gì được
Không làm được thì quyền chủ trì của hắn cũng thành cục sắt gỉ. Nói khó nghe hơn thì hắn chính là một con rối thôi. Nhưng Diệp Phàm vẫn ngập tràn tin tưởng.
Hôm nay các ủy viên thường vụ đến rất nhanh, đông đủ và đúng giờ.
Ghi biên bản chính là Phó Chủ nhiệm Giang Khải. Người này vẫn rất vất vả giúp việc cho Diệp Phàm.
Hôm nay cuối cùng đã hết khổ, khi nhận được thông báo của Lý Tinh Tinh, gọi anh ta đến phòng họp thành ủy ghi biên bản, Giang Khải rất kích động.
Tuy nói chỉ là ghi biên bản mà cũng không phải là người tham gia hội nghị thường vụ. Nhưng Giang Khải biết, có một ngày gần đây…
“Chỉ cần ông chủ Diệp không ngã. Chính mình một ngày nào đó sẽ được ra mặt. Hôm nay là người ghi biên bản, có lẽ mấy tháng nữa ông chủ Diệp cao hứng, sẽ đẩy Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đi.
Thì không phải là mình được thăng chức sao. Giờ kiêm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, sau này mục tiêu của Giang Khải chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy.” Vừa nghĩ đến những điều này trong lòng Giang Khải đã nóng như lửa đốt.
“Mà Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông cạnh bên lúc này thầm nghĩ chỉ muốn đập đầu vào tường chuộc tội. Y không ngừng hối hận, hối hận trước đây y mù quáng nên mới sai lầm đi theo sai chủ.
Vốn y định dựa vào Y Cao Vân, hi vọng có thể thăng tiến một chút. Không thể tưởng tượng được thiên hạ thay đổi bất thường. Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân xuống đây một vòng, Đông Cống đã thay đổi thành nhà họ Diệp.
Vệ Diêu Thông khóc không ra nước mắt.
Huống chi, Giang Khải lại nắm cơ hội này đả kích người khác. Anh ta nhìn Vệ Diêu Thông một cái, gác điện thoại xong vẻ mặt khó xử nói:
- Chủ nhiệm Vệ, ngại quá, công việc anh giao có lẽ tôi phải chậm một chút.
- Ồ, có việc thì cứ để đấy đi.
Vệ Diêu Thông trong lòng thấm mắng đồ chó. Nhưng biết người này hiện tại là thân tín của ông chủ Diệp, không thể trêu vào. Chủ nhiệm Vệ đành mỉm cười.
Trong lòng Giang Khải rất thoải mái. Trước kia chưa từng thấy Chủ nhiệm Vệ cười với mình. Hôm nay thì khác, ngay cả Lý Tinh Tinh khi gọi điện thoại cũng đã lịch sự hơn.
- Vậy phiền Chủ nhiệm Vệ. Trưởng ban thư ký nói tôi phải là người ghi biên bản, thật sự là vất vả. Đã lâu không viết chữ, lại còn phải ghi chép.
Giang Khải vẻ mặt cố ý đau khổ thở dài.