Quan Thuật

Chương 3582: Chương 3582: Nơi cất giấu Thái Dương thần phù.




- Lão Ma, xem ra ông còn có nhiều bí ật chưa tiết lộ nhỉ? Điệp Nhãn này chắc ông phải có bản vẽ chứ đúng không? Diệp Phàm hừ nói.

- Đương nhiên là có rồi, nhưng cho cậu cũng vô dụng thôi. Huyễn Ma nói. - Tấm Thái Dương thần phù của sư muội Thiên Tâm của ông thì sao? Diệp Phàm hỏi.

- Chờ một thời gian ngắn nữa ta sẽ cho cậu xem. Huyễn Ma nói.

- Quái, Ni La Oa có quan hệ với hậu duệ của Cửu Chỉ. Chẳng lẽ Thi Vương là người đối nghịch với Cửu Chỉ hay sao?

Nếu Ni La Oa gả cho hậu duệ của Cửu Chỉ thì hậu duệ của Cửu Chỉ đâu rồi? Ngay cả vợ mình mà cũng không bảo vệ được. Hơn nữa, đống tam giác này là ai thiết kế? Diệp Phàm đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu.

- Cái này ta không rõ lắm, lúc đó nghe Thiên Tâm sư muội nói là Ni La Oa có quan hệ với hậu nhân của Cửu Chỉ.

Đương nhiên, quan hệ như thế nào thì cô ấy không nói. Hình như là nói Thái Dương thần phù này có bí mật lớn.

Chẳng qua mấy ngàn năm rồi ta cũng chưa phát hiện Thái Dương thần phù này có bí mật gì. Huyễn Ma nói.

- Lm, mau lấy Thái Dương thần phù của ông ra nghiên cứu một chút. Nếu như có thể sớm phá giải bí mật này thì có lẽ có thể trợ giúp cho việc chuyển kiếp của ông có đúng không? Diệp Phàm nói.

- Ha ha, ngươi biết Thái Dương thần phù của ta giấu ở chỗ nào sao? Huyễn Ma cười gượng vài tiếng.

- Không phải ở Thu Sơn (Akiyama) đại viện thì ở một nơi nào đó của Nhật? Diệp Phàm nói.

- Ha ha, đều không phải. Ở một nơi mà cậu không thể tưởng tượng được đâu. Huyễn Ma cười nói.

- Nơi nào vậy? Diệp Phàm rất hứng thú.

- Tử Cấm Thành của các người. Huyễn Ma cười nói.

- Mẹ kiếp, ông đúng là biết giấu đấy. Nhưng, như vậy rất không tiện. Mỗi lần đều phải cân nhắc khi đi lấy.

Diệp Phàm nói.

- Cậu thì biết cái gì, Tử Cấm Thành là nơi ở của Hoàng đế Trung Hoa trước kia. Chỗ ở của Hoàng đế đương nhiên là nơi tốt rồi.

Nơi đó có địa thế chi khí rất tốt. Hơn nữa, bao nhiêu đế vương đều ở đó.

Cho nên, cũng để lại chút khí của họ khi còn sống. Thái Dương thần phù giấu ở đó có thể khiến cho nó cảm thụ được đế vương chi khí.

Hơn nữa, Thái Dương thần phù này ta nghi ngờ có quan hệ với Cửu Chỉ. Gia tộc của Thiên Tâm sư muội thần bí như vậy, ngay cả nhánh của Cửu Chỉ cũng nói không chuẩn được. Huyễn Ma nói.

- Cửu Chỉ, Cửu Chỉ, mẹ kiếp, tôi sắp bị ông ta làm cho hôn mê rồi. Diệp Phàm bất mãn nói, cảm thấy muốn nghỉ ngơi rồi. Diệp Phàm đang muốn hạ lệnh quay về pháo hạm. Bởi vì pháo hạm cũng đã được tu sửa tương đối rồi.

Đúng lúc này, Xa Thiên đi đến, nói là chúa đảo Duy Cơ Tư bị nhóm người không rõ thân phận công kích.

- Tất cả lên thuyền nhỏ, về đảo Duy Cơ Tư với tốc độ nhanh nhất. Diệp Phàm hạ lệnh, hơn mười chiến thuyền phóng như bão táp mà đi.

- Đây chẳng lẽ là do Củng Âm giáo và Thiên Huyết đường làm hay sao? Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng thấy nghi ngờ, anh xem, chúng ta trên hoang đảo cũng không phát hiện bao nhiêu cao thủ của Củng Âm giáo.

Tuy nói là có người của họ đến, nhưng đều là người bình thường. Mà quân chủ lực cũng là đám chú sư mà Thiên Huyết đường mời đến.

Tôi nghĩ, liệu có phải việc chúng ta công kích giả Đường Thủ đạo đã bị bọn họ theo dõi không? Cho nên, mới cố ý vây chúng ta trên hoang đảo.

Một khi người của đảo Duy Cơ Tư đến cứu viện bọn họ cũng động thủ. Kế này thật độc ác. Xa Thiên nói.

- Bên kia trụ được không? Diệp Phàm hỏi.

- Toàn bộ người đều kéo lên rồi, bao gồm cả hai tiểu đoàn còn lại của biên đoàn của chúng ta và một sư đoàn chính hiệu. Mà các phân đảo cũng phái người cứu viện. Chẳng qua bọn họ có quá nhiều cao thủ đến, chỉ có thể dùng hỏa lực dày đặc để ngăn chặn tạm thời.

Đã làm bị thương hai ba trăm người của bọn họ rồi. Phỏng chừng là không trụ được nữa. Nhưng Diệp Đường Thiên Thu tôi đã giao cho Thủy Mẫu và Tuyết Lý Hồng cất giấu ở một nơi bí mật rồi.

An toàn của hắn chắc không có vấn đề gì, chỉ là việc làm của Củng Âm giáo đã khiến Duy Cơ Tư bị tổn thương nguyên khí. Hơn nữa người của bọn họ vừa đến đã làm loạn đảo lên rồi.

Một số công trình chúng ta mới xây xong cũng bị bọn họ phá hủy rồi. Đám con cháu nhà rùa này, lần này chỉ cần bọn chúng không đi thì chúng ta nhất định phải tấn công một trận. Xa Thiên nắm tay kêu răng rắc.

- Xem ra, phải cấp cho đảo Duy Cơ Tư một chiếc trực thăng quân dụng mới được. Để dùng trong những trường hợp như thế này. Diệp Phàm nói. Gấp cũng vô dụng, liền ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mà pháo hạm nổ càng chậm, chỉ có thể theo phía sau.

Mấy ngày sau, rốt cuộc đã nhìn thấy đảo Duy Cơ Tư, phát hiện trên đảo chủ khắp nơi đều có khói đen dày đặc, mà tiếng kêu thảm thiết cách xa mấy trăm mét đều nghe thấy, có lẽ là người của Củng Âm giáo phóng hỏa.

Thuyền nhỏ vừa mới tới gần, phát hiện có hai pháo hạm nhỏ đang thủ gần đó. Vừa thấy ca nô đi đến, đạn pháo liền phóng tới.

Hơn nữa, đạn súng máy vang lên dát khắp mặt biển. Mặt biển nổi lên rất nhiều thi thể máu chảy đầm đìa, không dưới hai ba trăm người.

Trong đó có có hai người là đảo chủ của các phân đảo. Phỏng chừng là người của các phân đảo đến tiếp viện thì bị chết.

Vũ khí trang bị trên phân đảo quá kém, cơ bản không thể là đối thủ của các tiểu pháo hạm được.

- Giết. Diệp Phàm đỏ mắt, rống to một tiếng, cả người bay lên cao sắp đến gần chỗ pháo hạm. Dây Thiên thiết trướng lên bằng miệng bát, treo lên Diệt Hồn thương và Thiên Loan đao.

Diệt Hồn thương phá không đi ra, giống như đạn đạo bắn về phía pháo hạm.

Đoàng

Tiểu pháo trên pháo hạm bị Diệt Hồn thương xuyên thấu đổ xuống, đạn pháo tự nổ tung. Nhất thời, xác của các pháo thủ toàn bộ bay loạn.

Thiên Đao bay lên không trung rút bảo kiếm ra, giống như một chiếc máy chém bổ về phía chiến hạm, nhất thời mười chiếc đầu người từ trong bay ra. Pháo hạm bốc hỏa, hơn mười chiếc ca nô tiếp cận đảo chủ.

Dây Thiên thiết giống như Diêm Vương vậy, cứ nhìn thấy người của Củng Âm giáo là giết, một đường vung qua, là có hàng chục người chết.

Một người trung niên mặc áo đen bay lên không trung, tới trước mặt Diệp Phàm, giơ búa chém về phía Diệp Phàm. Một đường khí sóng địa chấn từ cây búa truyền đến như phong đao.

- Đi mẹ mày đi. Dây Thiên thiết của Diệp Phàm vừa kéo, Ba một tiếng giòn vang, quật gãy đôi chiếc búa.

Một đường khí xé không khí mà đi, ba một tiếng, tên kia nhất thời thành hai mảnh. Nội tạng bắn cả ra ngoài.

Diệp Phàm tốc độ bay rất nhanh, không lâu sau đã đi tới tổng bộ Duy Cơ Tư.

Phát hiện ba bốm trăm người đang vây quanh đại lầu tổng bộ, mà ở bên trong đã sớm chất bao cát che chắn. Mấy súng máy hạng nặng dát phun hỏa.

Mà ở bãi đất trống phía trước chất đống khoảng hai trăm thi thể người Nạp Tây Mễ. Đây là binh lính do Trần Quân huấn luyện. Bọn họ dùng xác người tạo thành một bức tường để ngăn cản sự tiến công của Củng Âm giáo.

Một cái đầu phun huyết bay tới không trung, một trưởng lão Củng Âm giáo cười điên cuồng giơ đại đao lên.

Sau đó bên trong rừng cây la liệt xác người, phỏng chừng không dưới ngàn người, tất cả đều là người Tây Nạp Mễ.

- Giết, giết. Diệp Phàm tiến vào trạng thái điên cuồng.

Một quyền phá không mà đi, trưởng lão kia còn chưa cười xong. Ba một tiếng, đầu y lập tức nổ tung như quả dưa hấu.

- Mẹ kiếp, giết Diệp Phàm bay lên không trung, phối hợp với Thiên Đao, Diệt Hồn thương xuyên qua.

Nhất thời xuyên qua mấy trăm giáo đồ Củng Âm giáo, trong nháy mắt ngã xuống mấy chục tên, đó chính là nhát thương đoạt mệnh.

Bao Nghị ôm súng máy điên cuồng bắn phá, Trương Ẩn Hào giơ đạn hỏa tiễn bắn qua. Một người thân thủ cao cưỡi hỏa tiễn thăng thiên.

Lúc này, một người trung niên mặc áo choàng đỏ từ đại lầu tổng bộ chạy đi ra.

Tên kia nhảy lên chỗ cao mấy chục mét, trong tay cầm một cây gậy ba toong to bằng nắm tay hướng lên không trung ném đi.

Chiếc gậy ba toong nhất thời trướng to bằng thùng nước, mấy đường hào quang màu trắng đi ra, một cây giá chữ thập lớn bay về phía Diệp Phàm.

- Mẹ kiếp, đi chết đi. Diệp Phàm gào thét, thi triển thuật Thần hành, Thiên Loan đao chém xuống dưới, chém vào giá chữ thập trên không.

Két một tiếng, giá chữ thập nhất thời rơi rụng.

- Chúa ơi, hãy ban cho con lực lượng. Tên kia hét to một tiếng, cây ba toong trong chớp mắt vung tới trước mặt Diệp Phàm.

- Ông đây sẽ đưa ngươi đi gặp thượng đế. Thiên Đao quát to một tiếng, bảo kiếm két một tiếng gạt gậy ba toong ra đâm vào bụng y, giúp y đi gặp thượng đế.

Đại lầu tổng bổ đồng thời xuất hiện hai người áo đen, trên tay đều cầm khảm đao. Tuy nhiên, đều bị mấy người Diệp Phàm, Hồng Tà, Thiên Đao chém nát.

- Chạy mau, mấy tù trưởng đều chết hết rồi.

Có một giáo đồ Củng Âm giáo sợ hãi, hét to một tiếng, nhất thời, còn lại đến ba trăm giáo đồ Củng Âm giáo hoảng loạn xoay người định bỏ chạy.

- Còn muốn chạy à, không giữ ai cả. Diệp Phàm ra mệnh lệnh tàn khốc.

- Giữ lại một chút, đánh cho chúng tàn phế đi Xa Thiên chạy tới nói.

- Ý tưởng này không tồi. Diệp Phàm ra lệnh một tiếng, tất cả đều nhanh chóng hành động.

Đối với một đám như lang như hổ, hôm nay nhất định Củng Âm giáo hành động bi kịch. Không lâu sau, hơn trăm người bị bắt sống.

Số may mắn chạy ra đến bờ biển gặp phải một tiểu đoàn binh lính do Đường Châu Ái từ hoang đảo dẫn về, tự nhiên tất cả đều bị bắt hoặc bắn chết.

- Báo cáo, tổng cộng đánh gục 283 giáo đồ Củng Âm giáo, bắt sống 162 tên. Lý Cường đi vào nói.

- Số người thương vong bên mình càng nhiều hơn đúng không? Diệp Phàm thở dài hỏi.

- Ừm, thống kê sơ sơ một chút, gần hai ngàn người. Bên này những người được đưa đến như Nhất Độ, Xa Thiên, Lạc Phi đều bị thương.

Hơn nữa, cả biên đoàn cũng tổn thất đến ba trăm người. Giống như ba tiểu đoàn mất đi một tiểu đoàn vậy.

Phải huấn luyện bổ sung binh lực. Tổn thất tài sản càng nặng nề hơn, phỏng chừng không dưới 1,5 tỷ.

May mắn trạm phát điện cách chỗ này xa nên không bị ảnh hưởng. Tuy nhiên, như vậy cũng khiến nhóm công nhân xây dựng hoảng hốt.

Ai nấy đều phải về nước. Phải ổn định bọn họ trước mới được. Những người này cơ bản đều là những công nhân lành nghề, và một số kỹ sư giỏi. Bọn họ mà đi thì công trình không thể tiếp tục thi công được. Lý Cường thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.