Hợp đồng này vẫn chưa ký kết, không ngờ ông lại nảy ra ý định muốn đào
góc tường. Nếu không có quan hệ tốt với Chu gia thì không chừng người ta đã sớm nhảy sang phố Sư Đầu rồi.
Phong Châu bên này đúng là
phải lấy giỏ trúc mà múc nước rồi. Hơn nữa, bộ dạng như vậy cũng tạo nên cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân ấn tượng không tốt, không thể dựa
dẫm vào về người hợp tác. Vậy thì khi suy nghĩ về tiền đầu tư vào, tự
nhiên sẽ nghĩ rằng những nhân tố này không thể dựa vào được. Phải hạ
thấp độ tin cậy về tập đoàn Thiên Phong ở Phong Châu bên này. Kết quả
khác có tính nguy hiểm khá lớn.
Tuy nhiên, trước hết điều quan trọng vẫn là ổn định Chu gia. Hơn nữa cũng không phải thời điểm phê bình Đằng gia.
- Ha ha ha....
Sau khi nghe thấy Chu Do Tiếu liền cười to, nói:
- Chúng tôi coi trợ lý Diệp là người bạn tin cậy nhất, vậy nên mới nhắc nhở đồng chí.
Nếu không thì chúng tôi cũng không cần phải nhắc nhở cậu, đúng không?
Hơn nữa tập đoàn đã quyết định đầu tư tám trăm triệu vào tập đoàn Phong
Thiên.
Theo số vốn ban đầu thì chúng tôi phải là cổ đông lớn
thứ ba. Thế nhưng tập đoàn Phong Thiên lại bắt tay với hai nhà Đằng Hoa, coi trọng nhà họ Hoa hơn.
Thế nên chúng tôi lại đứng lên vị
trí cổ đông số hai. Đương nhiên có muốn đầu tư thêm vào nữa hay không
phải xem biểu hiện sau này của tập đoàn Phong Thiên.
Ngay cả
có không kiếm ra tiền, chỉ cần có thể kết bạn với trợ lý Diệp, như vậy
là thành bằng hữu rồi, Chu gia chúng tôi nghĩ như vậy là rất đáng quý
rồi.
Diệp Phàm nghe vậy liền hiểu ngay, vốn là Chu gia dự
định không dừng ở con số tám trăm triệu. Hiện tại thì chỉ có thể đưa ra
cho Đằng gia con số tám trăm triệu thôi.
Với lại thái độ của
Chu gia như vậy là tự nhắc nhở bản thân cũng giống như mua một đại ân
tình. Nói cách khác là người ta đã không thèm để ý đến phố Sư Đầu rồi.
Chu gia mà đồng ý lưu lại, hoàn toàn là vì thể diện bản thân chứ không phải vì huyện Phong Châu có cái gì đó hấp dẫn.
Mặc dù là Phong Châu có sức hấp dẫn đi nữa thì vào tay Đằng gia cũng sẽ chẳng còn gì thú vị.
Việc đầu tư lần này hoàn toàn biến thành đầu tư về ân tình. Đằng gia
không làm việc lớn như vậy, xem ra ở phía sau không có quan hệ với Phó
Bí thư địa ủy Phong Châu.
Vì sĩ diện của mình mà Đằng gia không làm việc lớn này. Diệp Phàm tức giận trong người.
Lúc ấy, Diệp Phàm đã quyết định trước khi rời khỏi Phong Châu nhất định phải khiến cho Chu Chính Cương lĩnh giáo một chút cái sự tức giận của
mình.
Chẳng qua lúc này Diệp Phàm đang cố nhịn.
Ban chiều hai bên bắt đầu đàm phán, Diệp Phàm cũng không tham gia. Ăn
tối xong, hắn vào nhà nghỉ nghỉ một lúc, khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã là ba giờ chiều. Tuy không tham gia đàm phán nhưng Diệp Phàm lại ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc và chờ tin vui.
Đến năm giờ, cuối
cùng tin tức cũng đến, hai bên chính thức ký kết hợp đồng. Đến giờ thì
chuyện tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân vào Phong Châu đã kết thúc. Tin
vui này, Diệp Phàm lập tức báo cáo lên ủy ban nhân dân tỉnh.
Bí thư La, Chủ tịch Tề, chủ tịch Điền trong điện thoại đều khen ngợi
chuyện Diệp Phàm làm, và đều đồng ý tới dự lễ cắt băng khánh thành của
tập đoàn Phong Thiên.
Tập đoàn Phong Thiên tổ chức bữa tiệc
tại quán rượu lớn của Hoa gia ở Phong Châu. Diệp Phàm và những người có
quan hệ đều được mời tới tham dự.
Hoa Đông Thành trên người
mặc bộ quần áo truyền thống của thương nhân triều Thanh, còn Đằng Vân
Thanh lại mặc bộ đồ Tây trang trọng đắt tiền. Hai vị lãnh đạo của tập
đoàn Phong Thiên, một cổ một kim, càng khiến cho bữa tiệc cảm giác được
vừa khác người vừa mới lạ.
Bữa dạ tiệc diễn ra rất long
trọng, không khí khá náo nhiệt. Mặc dù đám người Thái Sáng cũng tham dự
nhưng thái độ có vẻ gượng ép. Nụ cười trên mặt đương nhiên cũng là gượng ép rồi.
Hơn 12 giờ đêm, Diệp Phàm mới lê những bước chân nặng nề, say xỉn về căn nhà gồm ba phòng hai sảnh mà y ở tạm thời.
Diệp Phàm vừa mới mở cửa, lướt nhìn qua liền tỉnh rượu, bước nhanh vào đại sảnh. Tức thì ngây ngẩn cả người.
Không hiểu sao Lý Cường lại nằm trong nhà mình. Mà đại sảnh lại rất bừa bộn, ghế sô pha, bàn, chén lộn xộn, dường như đã xảy ra cuộc đụng độn.
Diệp Phàm liền kiểm tra, rồi thở phào nhẹ nhõm. Rất may là Lý Cường vẫn còn sống, nhưng có vẻ là bị thương. Diệp Phàm lập tức kiểm tra và chữa
trị, không lâu sau Lý Cường đã thở và tỉnh lại.
Hắn vừa mở
mắt nhìn thấy tình hình trong phòng khách, liền sợ tới mức ngồi bật dậy, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Diệp Phàm.
- Quỳ cái gì chứ, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Diệp Phàm gỡ tay Lý Cường ra, đớ hắn đứng dậy nhưng hắn không chịu
buông tay ra khỏi hai chân. Thấy vậy Diệp Phàm cũng không giật ra nữa.
- Tiên sinh, cửu lộc xuyên vân đỉnh bị người ta cướp đi rồi.
Lý Cường tức giận mở miệng nói câu đầu tiên.
- Bình tĩnh, từ từ nói mọi chuyện tôi xem nào.
- Hôm qua, lúc ông lên tỉnh họp, khoảng ba giờ chiều, lúc ấy mọi người đều đã đi làm.
Tôi đang cầm cửu lộc xuyên vân đỉnh xem trong tay. Không ngờ cánh cửa
đột nhiên mở. Ngay lập tức tôi nghĩ rằng phải giấu cửu lộc xuyên vân
đỉnh.
Nhưng mà có một gã đội một cái chụp dài bước vào. Trông hắn khá là to cao, điều chỉnh cái máy ghi âm trong tay cho thật to, âm
nhạc lập tức vang lên trong phòng.
Khẳng định là hắn làm như
vậy để che giấu, để không ai phát hiện ra. Cho dù là có hàng xóm ở nhà,
nhưng người ta cũng sẽ nghĩ rằng người trong nhà đang nghe nhạc hoặc
đang khiêu vũ.
Tài nghệ của người này tương đối cao, tuy tôi
rất muốn liều mình để bảo vệ cái lư hương này nhưng cuối cùng lại bị hắn đánh cho bất tỉnh.
Lư hương nhất định bị hắn lấy đi rồi.
Lý Cường giọng khàn khàn nói.
- Có nhìn thấy rõ mặt của hắn không?
Diệp Phàm nhìn quanh bốn phía, hỏi.
- Không nhìn thấy gì cả. Hắn đội cái thứ đồ chơi của nữ nhân lên đầu.
Lý Cường lắc lắc đầu, suy nghĩ rồi nói:
- Chiêu số võ thuật của người này rất nhanh nên tôi không thể nghĩ ra
nó thuộc môn phái nào. Tôi cũng không biết làm thế nào để chống lại thì
đã hôn mê bất tỉnh. Chuyện này làm sao bây giờ?
Đằng gia bên này không ứng phó nổi, liệu có phải thuê người xử lý giúp không?
- Tạm thời vẫn không thể khẳng định, song nghi ngờ bọn họ lắm.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đột nhiên đứng lên.
Y dùng tay sờ xem, rồi thở ra nhẹ nhàng, sau đó vòng vo lấy ra vật gì
đó bằng ngón tay cái. Lý Cường nhìn rất tò mò nhưng không dám lên tiếng.
- Đây là cách kiểm tra mới nhất. Chúng ta đi xem xem. Người không để
lại tên, nhạn không để lại tiếng, cuối cùng thì cũng phải lưu lại cái gì đó chứ.
Diệp Phàm hừ một tiếng. Không lâu sau, ở trong máy vi tính hiện ra một hình ảnh.
- Hình ảnh quả là rõ nét.
Lý Cường thầm nói.
- Đương nhiên rồi, cậu không nghĩ ra việc này là do ai gây ra. Chỉ biết là ngón tay như vậy thì có tới hàng trăm vạn. Hơn nữa không phải mua
sản phẩm, chuyên cung cấp nhóm gián điệp cao cấp và nhân viên tình báo.
Diệp Phàm nói, hai người chăm chú nhìn lên video.
- Lý Cường, cậu có nhìn ra cái gì không?
Diệp Phàm quan sát một hồi rồi hỏi.
- Người này không cao lắm, nhưng thể trạng khỏe mạnh. Cậu nhìn bắp thịt trên cánh tay xem.
Nhưng mà chỉ ngần ấy cũng không tìm ra là ai. Chỉ riêng những đặc điểm này thì cả thế giới có quá nhiều rồi.
Cái camera kia nếu như có thể nhìn xuyên thủng nhìn cái tất kia thì tốt rồi.
Lý Cường thở dài, xoa nắn đùi bị thương.
- Ha ha ha, cậu lại còn nhìn thấy đầu của hắn.
Diệp Phàm cười thần bí. Lý Cường nhìn kỹ lại xem, cuối cùng vẫn lắc đầu không hiểu được.
- Người này đầu trọc, hơn nữa trên đầu hắn có cái gì đó đặc biệt?
Diệp Phàm gợi ý.
Chẳng lẽ là tên hòa thượng?
Lý Cường giật mình đứng lên, nhưng do đau đầu gối nên lại nhíu mày ngồi xuống.
- Chớ có nóng vội. Chân cậu bị thương. Tôi đã kiểm tra, da cũng không có vấn đề gì, người này là một cao thủ.
Làm cho chân kinh mạch của cậu bị rối loạn, nếu không gặp được tôi thì
đời này xem ra cuộc đời còn lại của cậu sau này phải nằm giường.
Người này ra tay âm lạt quá. Tuy nhiên nếu đén để cướp đi cửu lộc xuyên vân đỉnh thì xem ra cũng là có quan hệ với Đằng gia.
Chẳng lẽ Đằng gia muốn mượn cơ này để buộc tôi nhúng tay vào phá rối
tập đoàn Phong Thiên, hay là Đằng gia dắt tâm muốn thay thế vị trí Chủ
tịch hội đồng quản trị của Hoa gia.
Có điều ngón tay của người này vẫn không thể che giấu nổi, cậu nhìn xem có phải ngón út bị chặt đứt một nửa?
Thêm vào đó người này lại giống như hòa thượng. Như vậy thì phạm vi điều tra đã thu nhỏ lại rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đằng gia là mối nghi vấn nhiều nhất. Có điều chúng ta không có chứng
cớ thì cũng không làm gì được. Trừ phi có thể tìm thấy tên hòa thượng có ngón tay út bị chặt một nửa.
Lý Cường có chút buồn bực, nói.
- Hắn là một tên hòa thượng, tên này trên đầu còn có giới ba. Cậu đã là cao thủ có khả năng ở cấp 6, vậy mà người này lại dễ dàng xử lý cậu,
chứng tỏ hắn là cao tay hơn cậu.
Xem ra năng lực cũng khoảng
cấp 8. Nếu như nhìn vào việc hắn đã phá hỏng bộ phận kinh mạch ở chân
cậu thì người này phải có bản lĩnh cấp 9.
Bởi vì nội khí của
tên này tràn ra ngoài rất nhiều, người luyện võ ở cấp 8 thì nội khí sẽ
không tràn ra ngoài được. Như vậy, hòa thượng cao tay như vậy ta nghĩ
ngoài Thiếu Lâm Tự ra chỉ có thể ở Ngũ Đài Sơn mới có.
Đương
nhiên cũng không bỏ qua số ít trường hợp hòa thượng giống như ẩn sĩ, hay một vài sơn dã trong miếu nhỏ. Tuy nhiên nếu có quan hệ với Đằng gia
thì hòa thượng này chắc chắn là từ hai nơi này tới.
Hơn nữa
ngoại trừ ngững người sống trên núi, nếu có thể gọi là ẩn sĩ thì bọn họ
nhất định không muốn xuất hiện ngoài đời trần để gây chuyện.
Cho nên phạm vi này lại được thu nhỏ. Đợi tôi kiểm tra lại đã, dấu vết này nói sau.
Diệp Phàm nói xong đi tới đại sảnh, đưa mắt nìn dò xét.
Sau khi hung thủ hành động qua 48 giờ thì Diệp Phàm vẫn có thể tìm được chút dấu vết đấy.
Quả nhiên, sau khi dùng radar quét qua thì hiện ra một vệt màu mờ mờ,
nhạt nhạt. Diệp Phàm cẩn thận nhớ lại đặc điểm của vệt đường mờ này.
Bởi cơ thể người thường xuyên sẽ xuất ra ngoài một lượng khí cơ thể một cách tự nhiên. Khí này ở mỗi người lại không hề giống nhau, so với việc dùng dấu vân tay cũng không có sự sai khác lắm.
Chỉ cần nhớ kĩ khí trên cơ thể người này, khi gặp lại thì sóng radar sinh vật của Diệp Phàm sẽ hiện lên.
Xem ra trên đời này cũng chỉ có Diệp Phàm mới có khả năng đặc biệt này. Đây là một biểu hiện đặc biệt của đôi mắt thần của Diệp Phàm.
Chỉ có điều muốn gặp được người này cũng không dễ, Diệp Phàm quyết định đi lên Ngũ Đài Sơn với Thiếu Lâm Tự để giải quyết mọi chuyện.