Dĩ nhiên, bài phát biểu của Diệp Phàm đã được toàn thể các đồng chí Phòng đốc tra vỗ tay. Đó là bởi vì Diệp Phàm đang phát biểu vì mọi người. Còn Điền Lâm vẻ mặt bình tĩnh, tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện khuôn mặt y có chút dao động.
- Haha, Ủy viên Trương có thể giải thích rõ việc này không, thật tỉ mỉ vào!
Điền Lâm sắc mặt không đổi, mỉm cười nói.
Rõ ràng y đang nghi ngờ Diệp Phàm nói dối để giữ thể diện. Thế nên, y đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tỉ mỉ”.
Đúng vậy, Ủy viên Trương trong lúc bận rộn vẫn có thể bớt chút thời gian đến trực tiếp chỉ đạo công việc cho phòng Đốc tra, như vậy quả là “tỉ mỉ”, chu đáo! Ủy viên Trương là tấm gương để tất cả các đồng chí phòng Đốc tra chúng ta học tập theo. Chúng ta phải học tập đồng chí ấy, chuyên tâm trong công việc, làm việc “tỉ mỉ”, cẩn thận!
Diệp Phàm nhấn mạnh hai chữ “tỉ mỉ”, như thể đang chuyên tâm thảo luận với Điền Lâm về hai chữ ấy. Diệp Phàm này cũng khá ranh ma. Chỉ đạo chuyên môn cái gì chứ, chẳng qua hắn đang muốn ám chỉ việc Trương Hướng Đông đi quá giới hạn. Trương Hướng Đông chỉ là một uỷ viên quốc hội nội các Chính phủ, dựa vào cái gì mà ông ta lại đến Phòng Đốc tra văn phòng trung ương vung chân múa tay chỉ đạo người khác. Ở đây đâu phải không có lãnh đạo, Chủ nhiệm Giang Điền lại còn là thân tín thật sự của Chủ tịch Đường. Bình thường có chuyện gì lớn, cũng chỉ hỏi thăm một chút. Trừ phi có việc gì vô cùng đặc biệt, không thể không đưa chỉ thị hoặc phê bình. Hơn nữa, muốn điều động nhân viên xuống cũng phải thuộc Phòng đốc tra của nội các chính phủ. Sao lại để Phòng Đốc tra văn phòng trung ương ra tay. Hai bên căn bản không giống nhau, văn phòng trung ương phục vụ Đảng ủy, Văn phòng nội các chính phủ phục vụ khối chính phủ. Hai bộ máy tuy nói là cùng cấp đấy, nhưng Đảng quản chính phủ là quy định của hiến pháp, cho nên, vô hình chung lại cách nhau nửa cấp. Mọi người ai cũng biết rõ, chỉ không nói ra mà thôi. Giọng điệu Diệp Phàm rất cứng rắn, lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Lần này sắc mặt Điền Lâm có chút thay đổi, nhưng rồi y cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Haha, Chủ nhiệm Diệp nhớ được chỉ thị của Ủy viên Trương là tốt rồi. Cũng là vì nhân dân cả thôi! Tỉ mỉ trong công tác là yêu cầu mà mỗi cán bộ đảng đều phải tuân thủ. Không tỉ mỉ, để tâm thì sẽ trở thành qua loa, bất cẩn. Mà bất cẩn sẽ gây ra tai họa. Các đồng chí ở đây, ai nấy đều tỉ mỉ. Chỉ có như vậy, mới không khiến Đảng và nhân dân thất vọng.
Phát biểu của Điền Lâm cũng nhận được tràng vỗ tay ủng hộ, nhưng không nhiệt liệt bằng Diệp Phàm. Đương nhiên, sáu đồng chí đi cùng y thì nhiệt tình vỗ tay rồi.
- Trưởng ban thư ký Điền, lần trước tính cả nhân viên Văn phòng xóa đói giảm nghèo Chính phủ cùng với Ủy ban Kế hoạch và Phát triển đi Giang Đô là có tổng cộng 16 người. Lần này vì phòng Đốc tra có nhiều việc, nên tạm thời không điều được người. Cho nên, 16 người này sẽ giảm xuống còn 10 người. May là có anh đưa xuống thêm bảy đồng chí, bằng không, chúng tôi thực sự thấy thiếu người.
Diệp Phàm nói,tiện cũng giải thích luôn về việc nhân sự.
Phòng đốc tra bận, nhưng việc nhỏ sao có thể làm lỡ việc lớn, như vậy là không được. Ủy viên Trương dặn, những việc càng lớn, càng phải tỉ mỉ, không thể nào qua loa được! Năm ngoái các anh cũng từng xuống rồi, nghe nói chỉ mới điều tra sơ bộ. Năm nay nếu xử lý không xong, đến lúc đó Ủy viên Trương sẽ hạ gậy xuống. Các đồng chí, chúng ta phải đốc thúc sát sao mới được. Phải thực hiện bằng được vấn đề tam nông ở Giang Đô mà ủy viên Trương đã bỏ ra rất nhiều công sức. Bằng không, dân chúng sẽ nghĩ về Ủy viên Trương như thế nào. Còn Ủy viên Trương sẽ nghĩ về các nhân viên phòng Đốc tra chúng ta như thế nào?
Điền Lâm nói.
Chuyện nhỏ, Phòng Đốc tra văn phòng trung ương có những việc không hề nhỏ. Đương nhiên, nếu so với vấn đề tam nông ở Giang Đô của Ủy viên Trương, thì một số việc hơi nhỏ hơn 1 chút. Nhưng, nếu Phòng đốc tra đã tiếp nhận, thì không thể bỏ dở nữa chừng. Nếu làm như vậy dân chúng sẽ nói Phòng đốc tra chúng tôi làm việc thiếu trách nhiệm. Nếu ngay cả việc nhỏ còn xử lý không được, thì sao xử lý được việc lớn đúng không Trưởng ban thư ký Điền?
Diệp Phàm nở nụ cười nói.
- Haha, hy vọng là như vậy.
Điền Lâm thản nhiên cười cười. Những đồng chí khác, dĩ nhiên là ngồi xem kịch vui rồi. Không thể nào hai vị đầu sỏ vừa tiếp xúc đã đối đầu nhau. Xem ra, lần này hành trình đi Giang Đô tương đối náo nhiệt. Nhưng, tám nhân viên Đốc tra Giang Đô cũng thầm khâm phục Chủ nhiệm Diệp gan dạ sáng suốt. Nếu là Chủ nhiệm cũ, chắc hẳn vừa thấy những lời chỉ trích ám chỉ của Điền Lâm là đã không dám nói cái rắm gì nữa rồi. Còn Chủ nhiệm Diệp thì vẫn còn khả năng đối đáp lại. Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng Chủ nhiệm Diệp gan dạ được như vậy là nhờ hắn kiêm chức Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Tuy nói Phó chánh văn phòng chỉ là cái danh, nhưng cái danh này quá vang dội. Đối với đa số cán bộ Đảng mà nói đều có uy lực nhất định. Lúc này, lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm, Trần Thiên Hòa đang đọc báo. Sau khi đọc xong hừ lạnh một tiếng nói:
- Không thể nào tưởng tượng được!
Trần Thiên Hòa đang định cầm điện thoại lên gọi thì chuông điện thoại cũng vang lên. Vừa nhìn dãy số, thấy đó chính là Yến Xuân Lai mà mình đang định gọi.
- Đã đọc báo chưa?
Yến Xuân Lai trong giọng bình thản có chứa niềm vui sướng nói
Vừa mới đọc, đúng là không thể tưởng tượng nỗi. Việc này, nhất định phải xử lý nghiêm túc. Đường đường là Chủ nhiệm phòng Đốc tra mà lại có hành vi như vậy. Có đi Thang Đế cũng phải khiêm tốn một chút, con người mà, đôi lúc cũng phải thư giãn, cái này, chúng ta không thể trách được đúng không nào? Nhưng, bản thân động thủ đánh người, còn xui khiến người khác đập phá Thang Đế của người ta. Đây là hành vi của một Đảng viên nên làm sao? Đây đường đường là Chủ nhiệm phòng Đốc tra, có thể làm như vậy được sao?
Trần Thiên Hòa hừ giọng nói, dĩ nhiên là đang biểu diễn cho Yến Xuân Lai thấy rồi.
- Lão Trần, cơ hội của anh đến rồi. Nghe nói Diệp Phàm đang họp, haha.
Yến Xuân Lai thản nhiên cười nói, ngẫm nghĩ một lát lại nói thêm:
- Tên này đúng là chứng nào tật nấy. Trước kia từng được gọi là Chủ tịch thành phố bạo lực, giờ lại được gọi là Chủ nhiệm bạo lực. Lần này, hắn nổi tiếng rồi. Nghe nói là ra tay vì một cô gái tên Tuyết Hồng, lão Trần anh nói, chuyện này rốt cuộc là sao, haha...
- Một ngàn vụ đánh nhau trên đời này thì có một nửa là vì phụ nữ rồi. Lão Yến, anh nói thử xem, cái cô nàng tên Tuyết Hồng có phải có quan hệ gì với hắn không?
Trần Thiên Hòa cười nói
- Quan hệ, chắc chắn là có rồi. Bằng không hắn dính vào mấy chuyện rối rắm này làm quái gì. Không ngờ lại đâm đầu gây sự với Thang Đế. Thang Đế là chỗ nào tôi với anh đâu phải không rõ. Đại tiểu thư cao quý Nhạc gia tức giận. Tiết nhị công tử của Tiết gia nghe nói bị đánh thê thảm, giờ chắc mới ra khỏi phòng mổ đấy. Nên biết, trong Thang Đế còn có Kiều gia. Cái tên này lăn lộn trong chốn quan trường cả chục năm rồi mà sao còn khinh suất như vậy? Chẳng hỏi thăm gì về Thang Đế đã đập phá bừa bãi. Cái này là hồng nhan họa thủy mà! Lão Trần, chúng ta nhất định phải lấy đó làm gương.
Yến Xuân Lai trêu chọc nói.
- Không cần nói gì khác, chỉ riêng nước bọt dư luận cũng đủ nhấn hắn chết chìm rồi. Lão Yến, anh nói thử xem, Kiều đại tiểu thư đọc được tờ báo này sẽ có cảm giác như thế nào? Kiều Viễn Sơn sẽ ra sao?
Trần Thiên Hòa mỉm cười.
- May là tôi sớm nghe được phong thanh, bằng không, lão Trần, hôm nay anh sẽ không đọc được tờ báo này đâu.
Yến Xuân Lai nói.
- Có thể là do Kiều Đông Phương kia nhờ người ra tay, đừng đánh giá thấp ảnh hưởng của Thang Đế.
Trần Thiên Hòa vừa đoánđã đúng.
- Ừ, lúc ấy ban Tuyên giáo Thành ủy có người ra chỉ thị, không cho phát tin tức này. Tuy nhiên, ha hả, chẳng qua chỉ là một Phó trưởng ban ban Tuyên giáo Thành ủy. Lãnh đạo trực tiếp vừa ra mặt thì sao dám không nể mặt được?
Yến Xuân Lai cười nói.
- Việc này chắc hẳn Diệp Phàm còn chưa biết, bằng không, làm sao hắn có thể bình tỉnh dự họp, chắc hẳn mông sắp cháy lên rồi. Hay là như vậy, để giờ tôi tới đó cho hắn ta một tát tai, trút giận cho lão Yến anh.
Trần Thiên Hòa nói.
- Không ổn!
Yến Xuân Lai trực tiếp bác bỏ.
- Không ổn, có chút không ổn. Việc này tôi phải báo lên Chủ nhiệm Khâu một chút mới được.
Trần Thiên Hòa ngạc nhiên nói.
- Đúng rồi.
Yến Xuân Lai mỉm cười. Vừa mới họp xong, nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm trưa. Diệp Phàm thu dọn bàn, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm. Nghe nói trưa nay Kiều đại tiểu thư làm món súp hươu bào gì đó. Diệp Phàm cũng muốn về nhà hưởng lộc. Thời gian này Kiều đại tiểu thư chẳng làm gì khác, ngoại trừ thời gian đi dạy, thời gian còn lại chỉ dùng để nấu nướng. Sắp trở thành đầu bếp riêng của Diệp Phàm mất rồi. Đương nhiên, Kiều đại tiểu thư không ở lại Hồng Diệp Bảo, dù sao cũng chưa kết hôn mà. Đương nhiên, cách năm ba bận lại đến Hồng Diệp Bảo một lần, để Diệp Phàm được hưởng thụ vòng tay dịu dàng của mỹ nhân. Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói có chút nghiêm khắc của Chủ nhiệm Khâu Hoa:
- Anh đến đây lập tức!
Đã xảy ra chuyện gì lớn mà lại phải gấp gáp như vậy, trong lòng Diệp Phàm thầm cân nhắc, nhanh chóng bước đến văn phòng Khâu Hoa. Phòng làm việc của Chủ nhiệm Khâu không đóng cửa, trong lòng Diệp Phàm hơi chấn động, chuyện này tương đối khác thường, nó cho thấy rõ là Chủ nhiệm Khâu đang để cửa chờ mình. Quả nhiên, thư ký Vệ vừa nhìn thấy Diệp Phàm tới, lập tức nhỏ giọng:
- Chủ nhiệm Diệp, anh vào đi, Chủ nhiệm Khâu đang ở trong đó.
- Ừ!
- Diệp Phàm gật đầu, nhẹ nhàng gõ cửa
- Ngồi đi!
Chủ nhiệm Khâu ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, đặt tờ báo trên tay xuống, chỉ vào ghế đối diện. Diệp Phàm vừa ngồi xuống, nhìn Chủ nhiệm Khâu chờ đợi.
- Vội vàng kêu cậu đến như vậy là có chuyện cần nói với cậu, sắp đến giờ cơm rồi, cũng không để lỡ nhiều thời gian lắm đâu.
Chủ nhiệm Khâu giải thích, nhẹ nhàng đặt tờ báo trước mặt Diệp Phàm, nói:
- Cậu đọc đi!
- Chắc nói về chuyện của tôi ở hộp đêm Thang Đế ngày hôm qua?
Diệp Phàm vừa cầm tờ báo lên vừa nói.