Quan Thuật

Chương 1942: Chương 1942: Nụ cười đắc ý của tôi




Haha, không đến nỗi là thần hộ mệnh. Tuy nhiên, việc các thế hệ của Vương gia đều quan tâm đến quốc gia là sự thật. Tuy nhiên Vương gia chúng tôi cũng rất khiêm tốn, không ai làm quan, chỉ hiểu chuyện làm việc vì nước. Chúng tôi là một đám anh hùng không có tiếng tăm gì.

Vương Nhân Bàng nói.

- Cũng đúng, tuy nhiên, có phải sau này anh sẽ tiếp nhận nhóm của ông nội không?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng nói.

- Dừng lại, tôi cũng rỗi đến mức quan tâm đến chuyện ấy. Nếu không phải vì ông nội tôi, tôi cũng không đến cái nơi này để “giải sầu”. Mẹ nó, thiếu chút nữa mất mạng. Tôi vốn là một thanh niên tốt của nền chủ nghĩa xã hội khoa học, đến giờ còn chưa có vợ. Vẫn là tính mạng quan trọng, vì cưới vợ mà phải phấn đấu.

Vương Nhân Bàng thật là mặt dày.

- Thôi được rồi, tôi thử xem, anh ở đây chú ý, hễ có chuyện gì liền ra tay.

Diệp Phàm nói. Chân vừa động, đống cát dưới đất liền xuất hiện một cái hang.

Diệp Phàm bò rạp xuống, hai tay để về phía trước thành một mũi nhọn. Bàn tay dưới nội khí. Thân thể lập tức xoay tròn như hình chóp trong gió.

Cùng với việc xoay tròn của hắn, với sự tác động của khí ở bên trong hai bàn tay kết hợp với động tác hai tay xoay tròn, cát ở phía trước đều tản ra. Tốc độ nhanh dần lên.

- Lợi hại, đây là uy lực cửu đẳng. Mẹ nó, sao lại cảm giác lão đại thoáng cái đã biến thành một con chuột đất.

Sau khi ngạc nhiên, Vương Nhân Bảng không khỏi trầm trồ. Nếu để Diệp Phàm nghe thấy thì không biết sẽ cảm thấy sao.

Khoảng cách hai trăm mét, Diệp lão đại chỉ cần mười phút đã tiếp cận sông.

Cuối cùng đợi một chút mới chui qua làn cát mang nước cuối cùng rồi trườn vào lòng sông, như con cá lớn bơi về phía trước.

Bơi thẳng tới bờ bên kia nhưng cũng chưa phát hiện ra điều gì.

Xui xẻo, phí công làm con tê tê. Diệp lão đại cảm thấy có chút xúi quẩy. Đang định lên bờ thì đột nhiên cảm giác trong đống cát khoảng một trăm mét ở phía trước hình như có gì đó lạ.

Lập tức hắn đảo mắt, thầm nghĩ kẻ thù đúng là mưu mẹo, không trốn trong sông mà trốn trên bờ. Thường thường lúc này đối phương sẽ thả lỏng cảnh giác, như vậy vừa lên bờ sẽ bị tấn công trí mạng.

Diệp lão đại dứt khoát trốn trong sông nghỉ ngơi một chút, bên này đương nhiên có một cái ống để thở. Hắn cảm thấy sức lực hồi phúc cũng khá, sau khi truyền âm cho Vương Nhân Bảng, lại đào cát đi từ đáy bờ bên kia lại.

Đám người Vương Nhân Bàng và Nghiêm Thế Kiệt chuẩn bị cẩn thận trước khi hành động, sau đó ném lựu đạn về phía sông. Lập tức, tiếng nổ của súng ầm vang mãnh liệt. Toàn bộ lực lượng đánh về phía sông.

Nước sông lập tức bị nổ tung bắn lên thành thác nước cao chừng hơn mười mét. Trong tiếng đạn, âm thanh đào cát của Diệp lão đại đều bị át đi.

Chơi trò con tê tê với mình à, bản lĩnh còn non lắm. Diệp Phàm nghe thấy tiếng thở nhẹ.

Vừa tấn công đã trúng, tên kia đang trốn trong đống cát đang dùng một cái ống thở để thông ra bên ngoài. Còn chưa phản ứng lại thì đã bị Diệp lão đại dùng một dao đâm thủng ngực.

Thi triển mở đôi mắt ưng nhìn, da trắng mắt xanh, hẳn là người Mỹ.

Xem ra, là tiếp cận mục tiêu. Đối thủ tấn công Vương lão chắc chắn chủ yếu là mấy người làm ngành dược phẩm của Mỹ.

Diệp Phàm suy nghĩ, trốn trong đống cát lại nghe thấy tiếng động. Phát hiện bên trái ba mươi mét có một chút động tĩnh.

Diệp Phàm đột nhiên bay thẳng lên không trung, lúc rơi xuống đất thì hung hăng dùng một chân dẫm nát đầu tên kia. Một tiếng “sát” phát ra.

Tên kia rõ ràng bị Diệp lão đại giẫm lên đến mức bị vùi sâu xuống khoảng bảy tám mét dưới cát. Nơi này chính là phần mộ miễn phí của anh ta. Diệp lão đại căn bản là không nhìn, lại bay lên trời, ném mấy viên lựu đạn xuống đất.

Quả nhiên, bốn tên người Mỹ còn lại trốn trong đống cát không kìm nổi tất cả sợ đến mức ngoi lên rồi chạy cả sang một bên, bay thẳng lên không trung.

- Tiến lên…

Nghiêm Thế Kiệt ra lệnh. Vương Nhân Bàng đã nhân cơ hội này tiến đến bờ sông từ lâu. Mấy tiếng phịch đã tới bờ đối diện.

- Quy Tôn Tử, chết hết cả cho ta.

Vương Nhân Bàng điên cuồng, dứt khoát chạy về phía tên địch Hải Lang người Mỹ.

Súng trường trong tay tên kia “ba” một tiếng, bay lên độ cao hơn mấy mét. Vương Nhân Bàng duỗi tay ra, xoay quả đấm tay kéo căng dây cung.

Ba…ba…ba…

Đúng là trút được giận.

Tên kia phỏng chừng thuộc ngũ đẳng. Tuy nhiên, dưới tay của một bát đẳng như Vương Nhân Bàng, sau khi đầu bị đánh mấy quyền, Vương Nhân Bàng cảm thấy tên này mềm nhũn, cuối cùng tay phóng lực về phía đầu, một tiếng não nề vang lên, máu tươi văng khắp nơi, tất cả xương trong người đều bị gãy. Người này trừng mắt cá vàng đến bái kiến Thượng Đế.

Diệp lão đại tốc độ nhanh hơn, đã giải quyết được hai tên. Còn lại Nghiêm Thế Kiệt và Đông Phương lao vọt tới. Mấy cao thủ bát đẳng cùng xuống tay, mấy tên ngũ lục đẳng người Mỹ đều không chạy thoát, toàn bộ hết nợ.

- Lại xử lý được sáu cao thủ lục danh Hải Lang người Mỹ. Tiếp tục chiến đấu, sau khi trở về tổng bộ nhất định sẽ khen ngợi.

Những nếp nhăn trên mặt đồng chí Cung Khai Hà đều giãn ra. Lý lão không ngờ giơ ngón tay gõ nhịp bài hát “cười đắc ý”.

Tuy nhiên, Lý lão chỉ chỉ biết vài câu, giai điệu của phần sau đều quên cả rồi. Nhất thời tức giận, quát ông đại tá bên cạnh:

- Tìm bài hát này cho tôi nghe một chút. Thật tức chết, chỉ có việc chúc mừng một chút cho các đồng chí ở tiền tuyến mà cũng không có cách làm cho chu toàn.

- Mau tìm bài “cười đắc ý” của Lý Lệ Phân.

Cung Khai Hà liếc mặt nhìn đại tá một cái rồi ra lệnh.

Không lâu sau, phòng họp tác chiến vang lên giai điệu nhẹ nhàng.

Cuộc đời con người vốn dĩ là một cuộc chơi.

Ân oán cần gì phải quá để ý.

Danh và lợi a

Là thứ gì vậy?

Sống không mang đến, chết không mang đi.

Thế sự khó liệu, nhân gian buồn vui.

Không lâu sau, không ngờ hòa nhịp vào, mấy ông cán bộ trong phòng họp đều cất cao giọng hát theo.

Những giọng khàn khàn hòa vào với nhau, thực sự rất chói tai, tuy nhiên mọi người hát rất có khí thế. Bất kể hát đúng hát sai, ít nhất về mặt khí thế cũng là hiếm người làm được.

Bởi vì bọn họ buồn bực lâu như vậy, cũng nên thoải mái một chút.

Trong đó, Lý Khiếu Phong giọng cao nhất. Hình như đến trần nhà cũng phải rung lên. Với sự kết hợp của giọng hát của những cao thủ này, khí thế vẫn khá là rung động lòng người.

Với một người bình thường không có chút bản lĩnh nào, phỏng chừng sẽ hơi bị choáng. Ngay như đồng chí Tương Đại Hải cũng thế, đầu óc có chút quay cuồng choáng váng.

Tuy nhiên, anh ta cũng hát hết sức. Anh hát kiên cường, không cho phép mình ngất đi. Bởi vì đồng chí Tương Đại Hải hôm nay cũng rất vui.

- Thiên Trùng, khu Loạn Thạch Sa chính là nơi mà máy tình báo trên người Vương lão phát tín hiệu.

Lúc này, nhân viên tình báo tiền phương báo cáo thông tin tình báo mới nhất cho đồng chí tổng chỉ huy hành động phá thiên, Nghiêm Thế Kiệt.

Nghiêm Thế Kiệt nhìn kỹ không bỏ sót cồn cát nào phía trước mặt, mặt nhăn mày nhó rất căng. Vội vàng gọi Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng lại. Ba người nhìn cồn cát chỉ toàn cát mà không có bất cứ thứ gì khác ở phía trước, mặt mày cũng nhăn nhó cả lại.

- Để đuổi tới khu Loạn Thạch thì phải qua cồn cát rộng lớn này. Xuyên qua loại cồn cát không có công sự che chắn kiểu này rất nguy hiểm. Đối thủ chỉ cần chia tản ra ở khu Loạn Thạch, anh đột ngột đi tới, tỉ lệ thương vong quá lớn. Thậm chí toàn quân chôn vùi cũng có khả năng.

Nghiêm Thế Kiệt vẻ mặt ngưng trọng, liếc nhìn Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng nói.

- Mẹ nó, đến chỗ ẩn thân cũng không có. Nếu khoảng cách ngắn thì còn có thể xuyên qua cồn cát mà sang, còn khoảng cách này, quá dài, chừng ba bốn mét, đến con tê tê cũng phải mệt chết.

Vương Nhân Bàng cũng nhíu mày lại đến mức sắp có thêm một kẽ hở.

- Một cồn cát lớn như vậy, đối phương chỉ cần sử dụng súng trường ngắm bắn là đã xong rồi. Chúng ta đều biết, ai cũng là cao thủ, nhãn lực chuẩn, ngắm bắn chuẩn. Mấy chục người chúng ta, chỉ cần bắn tỉa là toàn bộ đã bị diệt sạch. Còn chưa tới khu Loạn Thạch thì cả đám đã xong đời.

Diệp Phàm nói.

- Ngay cả cao thủ cửu đẳng cũng vô dụng, khoảng cách quá xa. Bất kể anh dùng biện pháp gì cũng phải đột kích qua đúng không?

Cao thủ cửu đẳng cũng là con người bằng xương bằng thịt, với sức tấn công của súng đạn thì cũng sẽ mất mạng. Hơn nữa, đã có người lập kế hoạch giết Vương lão và Tư Bì Lang người Mỹ.

Vậy đối phương cũng là cao thủ, ví như cao thủ cửu đẳng người Nhật Bản chúng ta vừa đụng độ khi nãy. Nếu đối phương có giấu cao thủ kiểu đó,

vậy cách bắn súng sẽ không phải bàn nữa. Chúng ta đột kích qua, căn bản chính là tự dâng đồ ăn.

Đông Phương sau khi qua nhìn hiện trường, mặt mũi cũng thâm trầm, mỗi người đều có chút bất lực.

- Tôi xung phong, chết thì chết, ít nhất có thể khiến kẻ thù chậm trễ một khoảng thời gian. Chúng ta chính là dù có phải dùng người bịt lỗ châu mai thì cũng phải tiến lên.

Đến lúc đó, Cẩu Tử tranh thủ thời gian tấn công. Tôi nghĩ, chỉ cần có thể vọt tới khoảng cách hơn một dặm, với tốc độ trượt trên không như Cẩu Tử vừa nãy, chỉ nháy mắt đã tới được khoảng cách một dặm.

Vương Nhân Bàng đá một cước thật mạnh dẫm nát đất, định lao đi. Bởi vì, anh ta lo lắng cho ông nội mình, không đợi được.

- Để tôi suy nghĩ xem

Diệp Phàm giơ tay túm lấy Vương Nhân Bàng rất chắc không cho anh ta đi tới chỗ chết.

- Lão đại, vì tôn bất hiếu, anh cho tôi đi chết đi.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt bi thương.

- Huynh đệ, Vương lão là Vương lão của anh, cũng là Vương lão của tôi. Im lặng đã, cho tôi năm phút.

Diệp Phàm không cho phép Vương Nhân Bàng hành động, lời nói ra chỉ vỏn vẹn hai từ “im lặng”. Ý tứ chính là ông nội của anh cũng là ông nội của tôi.

Hiện trường lập tức yên ắng. Diệp Phàm mặt đỏ phừng phừng, mắt nhìn chằm chằm biển cát trống trải. Tiếc là buổi sáng, nếu là buổi tối, nhờ bóng đêm lại dễ đột phá. Diệp lão đại tính toán suy nghĩ rất nhanh trong đầu.

- Chúng tôi tình nguyện bịt lỗ châu mai.

Lúc này, một đội viên tổ đặc nhiệm A đứng ra nói. Không lâu sau, tất cả các đội viên còn lại đều xung phong bịt lỗ châu mai.

- Thủ trưởng, chúng ta cũng đông, họ có muốn động súng thì cũng phải mất một khoàng thời gian. Lúc bọn họ bắn chết tất cả chúng tôi, các anh có thể tiến lên.

Người đội viên kia kiên quyết nói.

- Mẹ nó, hai mươi năm sau, tôi vẫn quyết làm một hảo hán như này. Tôi đi đầu.

Lúc này, một đội viên cường tráng của Tổ đặc nhiệm A chờ lệnh nói.

- Câm miệng hết cho tôi

Diệp Phàm đột nhiên hừ một tiếng. Hắn dùng âm mê thuật, tiếng vang mà mọi người nghe thấy, thực ra là mệnh lệnh bảo bọn họ im lặng. Cả đám đều chăm chú nhìn Diệp lão đại.

- Tôi vẫn bò dưới đống cát giống như con tê tê, Tình Thứ và Thiên Trùng đi theo sau. Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất để vọt tới khoảng cách cách khu Loạn Thạch hai dặm rồi phân chia ra.

Sau đó đột ngột tung toàn bộ cát lên không trung, bên này lựa tình hình ném đạn khói vào, các đội viên phía sau theo vào với tốc độ cao nhất.

Chỉ cần vài người chúng tôi có thể tiến lên, chúng ta sẽ có cơ hội. Tôi nghĩ, các thành viên chủ lực của chiến đội đặc biệt của mỗi quốc gia hẳn là đều ở địa khu số 01.

Bên này tấn công Vương lão hẳn là không nhiều lắm, ngoại trừ một vài cao thủ.

Diệp Phàm sau khi nói xong không để cho mọi người suy nghĩ, trước tiên thu tất cả sức lực của cơ luồn vào đống cát như một con tê tê.

Vương Nhân Bàng và Nghiêm Thế Kiệt theo sát Diệp lão đại xuyên qua đống cát tiến về phía trước.

- Cậu lên chỉ huy.

Nghiêm Thế Kiệt trao quyền chỉ huy cho Đông Phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.