Quan Thuật

Chương 2390: Chương 2390: Nụ cười kỳ lạ của Diệp Phàm




- Tôi coi sự thật là chứng cứ, nếu sự thật chứng minh lời nói của đồng chí Dương Nghĩa là lời nói dối, thì Sở công an tỉnh chẳng những yêu cầu y thậm chí lập án điều tra, bắt y chịu trách nhiệm về việc này.

Đồng chí Diệp Phàm, chẳng lẽ anh phải can thiệp vào việc phá an của cơ quan công an sao? Tuy nói cơ quan Công an nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy nhưng cơ quan công an cũng có phương án phá án riêng.

Chính phủ can thiệp vào việc phá án của cơ quan công an là vi phạm quy định. Tôi nghiêm túc nói với cậu hành vi của cậu là hành vi vi phạm quy định nghiêm trọng.

Hồ Quý Thiên tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên về hành vi này của cậu.

Hồ Quý Thiên bắt đầu ra giọng cấp trên với Diệp Phàm.

- Ha ha, đồng chí Quý Thiên, tôi đã bao giờ nói không có chứng cứ không? Vể lượng nước của trạm phát điện Hồng Cốc chúng tôi đã điều tra trước.

Diệp Phàm nhếch miệng cười, quay sang Mễ Nguyệt nói:

- Đưa tài liệu có liên quan cho các đại biểu của Mặt trận tổ quốc.

Mễ Nguyệt vừa phát tài liệu vừa nói:

- Đây là thống kê về lượng nước của Cục Điện lực huyện Hồng Lĩnh.

Tuyệt đối không phải là giả tạo. Trong tài liệu có ghi đại khái cũng không khác gì của Dương Nghĩa vừa nói. Cho nên, Dương Nghĩa nói chính là sự thật cũng không có chút giả dối nào.

Nhưng thật ra trạm trưởng Thôi Tân Viễn lại nói thế, rốt cuộc y muốn che dấu điều gì? Các vị lãnh đạo và các đồng chí, đây không phải là việc đáng suy nghĩ sao?

- Mặc kệ nước này từ đâu về, chẳng qua là khi đó xây dựng trạm phát điện Hồng Cốc có mâu thuẫn với dân chúng Hồng Cốc Trại

Nước bây giờ thuộc trạm phát điện Hồng Cốc, trạm phát điện có quyền từ chối không nhường. Nếu chính quyền dùng cách này để cưỡng chế tài sản riêng của người khác thì công ty làm sao để hoạt động. Pháp luật cũng có quy định, tài sản công không thể xâm phạm, nhưng tài sản riêng cũng không thể dùng tùy tiện được.

Nếu anh nói là của anh sẽ là của anh thì xã hội không phải là loạn hết ao? Phó Chủ tịch Trần, Giám đốc Hồ.

Trong này tôi muốn nói rõ với các vị về quyết định của tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi, nước này chúng tôi không thể để. Bởi vì, chúng tôi còn chưa đủ dùng để chạy các tổ máy.

Thành ủy Đồng Lĩnh cần nước thì phải cùng chúng tôi bàn bạc chuyện này, nếu không đạt được yêu cầu của chúng tôi thì chúng tôi có quyền không để nước.

Nhưng Bí thư Diệp không ngờ sai cảnh sát đóng tại suối Cốc Khê, chiếm đoạt nước. Chúng tôi yêu cầu Mặt trận tổ quốc và các vị lãnh đạo ngăn hành vi thổ phỉ đồng chí Diệp Phàm.

Bồi thường hết mọi tổn thấy, trừng trị những người lãnh đạo bao gồm cả Diệp Phàm.

- Tôi muốn đồng chí Quách Dương hiểu rõ một chút, so sánh với sự nghiệp của dân sinh, không phải cái gì cũng đổ lên đầu chúng tôi.

Khi nhà nước và chính quyền cần, các công ty cũng có thể suy xét đến vấn đề mà chính quyền và nhân dân cần.

Nhu cầu cơ bản của người dân Hồng Cốc Trại vẫn được đảm bảo, nước này ban đầu là nước của suối, bị các anh lấy hết, tranh chấp này vẫn còn tiếp tục mấy chục năm nay.

Thật ra đã không phải là vấn đề của hai bên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhân dân và chính quyền.

Chúng ta không thể để tình hình này kéo dài nữa, khi sự việc chưa được giải quyết, xả chút nước để giải quyết vấn đề nước dùng cấp bách của nhân dân Hồng Cốc Trại, chẳng lẽ Diệp Phàm tôi làm sai sao?

Là một công ty, nhất định phải gánh vác trách nhiệm xã hội, không thể chỉ kiếm tiền mà không nhìn đến cuộc sống của nhân dân.

Chuyện này hiện giờ vẫn đang giải quyết xả một chút nước chỉ là giải pháp khẩn cấp thôi. Hơn nữa, các anh cũng không phải là không có nước.

Diệp Phàm chí khí hiên ngang nói, nhưng thật ra làm cho đoàn đại biểu Mặt trận tổ quốc cũng hiểu một chút.

Lúc này một đại biểu Mặt trận tổ quốc tóc bạc trắng nói:

- Đúng vậy, vấn đề dân sinh là vấn đề lớn của chính quyền.

Mà hiện tại có một số công ty chỉ lo kiếm tiền cho mình mà không quan tâm đến vấn đề dân sinh. Thật ra các công ty cũng cần có nghĩa vụ đối với xã hội.

Cho dù là xuất phát từ vấn đề nhân đạo, trạm phát điện Hồng Cốc nhất định phải phân bổ lượng nước cho dân Hồng Cốc Trại đảm bảo cuộc sống hàng ngày.

Còn vấn đề nước dùng cho cải tạo đồng ruộng thì hai bên có thể cùng ngồi bàn bạc tìm cách giải quyết.

Tuy nhiên, công ty cũng không thể đòi quá, như 200 nghìn thật sự là không thỏa đáng. Việc này đâu khác gì từ chối thẳng thừng chứ.

- Đây là công ty chúng tôi đòi quyền lợi, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh căn bản cũng chưa bàn bạc với chúng tôi.

Bọn họ một mặt lấy hành động của chính quyền để thay pháp luật, đây là ví dụ điển hình của việc điều khiển pháp luật.

Hơn nữa, làm việc thô bạo, hành vị của họ đã uy hiếp nghiêm trọng đến vấn đề sống còn của công ty chúng tôi.

Nếu ở tỉnh không thể giải quyết vấn đề này, tập đoàn Vạn Thắng chúng tôi sẽ liên hợp với một số công ty nổi tiếng khiếu nại với Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy.

Cứ để bọn họ làm bừa như vậy còn có chỗ cho công ty chúng tôi phát triển sao? Chúng tôi là công ty tư nhân cũng không phải là công ty nhà nước.

Chính quyền không có quyền yêu cầu làm những việc tổn hại đến lợi ích của chúng tôi.

Quách Dương nói.

- Như vậy đi, chuyện xả nước Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh cho chúng tôi một khoản bồi thường là được. Tuy nhiên, trước khi bàn bạc xong, trạm phát điện Hồng Cốc không thể đáp ứng yêu cầu của Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh.

Trần Húc định vợt rồi, nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tuy nhiên, nếu vấn đề liên quan đến nước dùng của dân Hồng Cốc Trại, mà Tỉnh ủy và Bộ tài chính đều quan tâm đến.

Đồng chí Diệp Phàm nhất định anh phải giải quyết tốt vấn đề này. Nếu không, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ trách anh.

Đoàn đại biểu của Mặt trận tổ quốc chúng tôi hôm nay cũng nhìn thấy, nếu anh không giải quyết vấn đề này, các vị ủy viên cũng sẽ báo cáo Tỉnh ủy.

Trần Húc nói những lời này thật đúng là, vừa yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố không được gây ảnh hưởng đến trạm phát điện đây không phải là nói không thể lấy nước sao? Đây là trực tiếp tát Diệp Phàm một cái.

Và để dân chúng Hồng Cốc Trại đều cho rằng Diệp Phàm là người không có năng lực, ngay một vấn đề nước cũng không thể giải quyết. Phân tích thêm, đây là áp chế ảnh hưởng của Diệp Phàm đối với quần chúng.

Mà bên này vừa muốn nhắc nhở Diệp Phàm thận trọng giải quyết. Người ta đã tỏ thái độ nhất quyết không xả nước, đây là một mâu thuẫn lớn. Diệp Phàm bị kẹp ở giữa, căn bản là không giải quyết được. Đây là Trần Húc hướng Diệp Phàm thi triển đại sát thủ, căn bản chính là đưa ra vấn đề không có khả năng giải quyết.

Đến lúc đó, Diệp Phàm chịu oán hận của dân Hồng Cốc Trại, lại chịu sự tức giận của trạm phát điện, lãnh đạo Tỉnh ủy lại muốn truy cứu trách nhiệm. Đây gọi là ba đầu bắt nạt.

- Cảm ơn Phó Chủ tịch Trần cùng các vụ lãnh đạo Mặt trận tổ quốc ủng hộ, Phó Chủ tịch Trần, tôi bây giờ có thể bảo nhân viên đóng cửa đập nước đúng không?

Quách Dương khá đắc ý nhìn Diệp Phàm giọng khá lớn hỏi.

- Tôi không phải mới vừa nói qua sao? Đây là nước của các anh, nhường hay không là quyết định của các anh. Đương nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh đã bàn bạc với các anh, các anh cũng phải phối hợp bàn bạc để có phương án giải quyết.

Trần Húc tỏ vẻ quan tâm đến dân chúng, thật ra là làm chiến thuật mơ hồ.

Bàn bạc đương nhiên có thể, trạm phát điện Hồng Cốc người ta không đồng ý với đề xuất của Ủy ban nhân dân thành phố thì bàn bạc cũng không có kết quả.

Việc này lại không có ngày cụ thể giải quyết, bàn bạc mấy chục năm cũng được. Đến lúc đó có người hỏi tới, người ta nói bàn bạc không có kết quả có cách gì đâu.

- Trạm trưởng Thôi lập tức gọi điện ra lệnh, yêu cầu nhân viên lập tức đóng cửa miệng cống. Đợi chúng ta và Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh bàn bạc xong sẽ có quyết định mới.

Quách Dương lúc này giọng rất vang dội.

Tuy nhiên, trạm trưởng Thôi lại cố ý nhìn sang Diệp Phàm nói:

- Phó Chủ tịch Trần, nếu cục Công an thành phố không cho đóng cửa đập thì làm sao bây giờ? Chúng tôi là dân thường không thể trêu vào họ. Đến lúc đó họ đưa đến một chút vũ khí thậm chí là bị bắt thì làm sao? Nghe nói Phó Chủ tịch Trần cũng quản lý mảng Công an, mời ngài cho chúng tôi một chỉ thị, chúng tôi mới dám làm.

Giọng Thôi Tân Viễn đương nhiên hết sức châm chọc.

Phó chủ tịch Trần nhìn Diệp Phàm một cái,

- Cậu thấy quyết định của tôi như thế nào?

- Tôi chấp hành quyết định của đoàn đại biểu Mặt trận tổ quốc tỉnh.

Diệp Phàm gật đầu nhìn Bao Nghị nói:

- Cục trưởng Bao, thông báo cho toàn bộ nhân viên công an rút về.

- Vâng.

Bao Nghị đứng nghiêm vẻ mặt khó coi cầm điện thoại ra lệnh. Lúc này Quách Dương hơi nhếch môi cười.

- Đồng chí Diệp Phàm, tôi hi vọng sau này không cần xảy ra chuyện như vậy nữa, chuyện gì cũng phải dựa vào pháp luật để giải quyết.

Bàn bạc giải quyết vẫn là phương án tốt nhất để giải quyết tranh chấp. Chính quyền là người đứng giữa, làm người hòa giải, một chén nước nhất định phải giữ thăng bằng.

Nếu giải quyết phiến diện sẽ làm mất đi tính chính xác. Hi vọng cậu có thể nhớ lấy, đương nhiên tôi hiểu cái khó của cậu.

Tuy nhiên, khó khăn cũng không thể không để ý đến cảm nhận của các bên đúng không? Tìm cách giải quyết tốt vấn đề này, hi vọng nhân dân Hồng Cốc Trại sẽ có cuộc sống hạnh phúc.

Việc này các ủy viên mặt trận tổ quốc sẽ luôn chú ý.

Trần Húc còn nói thêm vài câu, ra vẻ an ủi Diệp Phàm thật ra là phê bình, chỉ trích nhiều hơn.

- Phó chủ tịch Trần, báo cáo công tác coi như hoàn thành?

Diệp Phàm đột nhiên hỏi.

- Hôm nay tới đây thôi, cũng đến giờ ăn cơm rồi, cứ ăn cơm ở trạm phát điện đi, bụng cũng đói rồi. Tổng Giám đốc Quách không thành vấn đề chứ?

Trần Húc cười nói.

- Ôi, vừa rồi chỉ chuẩn bị mời cơm các vị lãnh đạo ở tỉnh đến, các đồng chí ở thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi không có cách nào chiêu đãi.

Nếu cứ ở đây ăn cơm chỉ có thể đến căng tin của trạm. Cơm không dắt, chỉ ba đồng là đủ, đây là vì căn tin của trạm phát điện nên ưu đãi cho công nhân giảm một nửa tiền. Đương nhiên, đừng nghĩ chỉ ba đồng, đồ ăn và canh vẫn có.

Quách Dương nói đến đây dừng lại một chút, hình như hạ quyết tâm, nói tiếp:

- Như vậy đi, trạm trưởng Thôi nói với người phụ trách căn tin một câu, không thu tiền ăn của các đồng chí ở thành phố Đồng Lĩnh, coi như trạm phát điện chúng ta cung cấp miễn phí cơm trưa đi.

- Cơm trưa chúng tôi thật đúng là đói rồi. Ba đồng cơm trưa này chúng tôi sẽ trả đủ không thiếu một đồng. Yên tâm.

Diệp Phàm đột nhiên hạ quyết tâm cười ha hả nói, thật ra làm cho mấy người Trần Húc, Hồ Quý Thiên và Quách Dương không hiểu ra sao cả.

Quách Dương thậm chí còn có cảm giác không ổn, thật ra là hơi lạ, không thể là Diệp Phàm da mặt dày như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.