Ôi tập đoàn tài chính có mấy cái. Nhưng tôi thấy ảnh hưởng quá nhỏ. Nếu có thể tìm được tập đoàn như tập đoàn Phi Thành Hồng Kông thì tin đồn sẽ tự tan.
Tằng Tuấn Tài thở dài, nhìn Diệp Phàm có vẻ chờ mong, nói:
- Việc này, tôi còn phải mời Chủ tịch thành phố ra tay. Tôi vẫn chưa làm được.
Tập đoàn Phi Thành cũng là do Chủ tịch thành phố mời đến, tôi nghĩ, cấp bậc của Chủ tịch thành phố cao hơn tôi, quen nhiều bạn bè, tầng lớp bạn bè cũng khác. Việc này, không giống tôi, khả năng cũng không giống.
- Ha ha, Tuấn Tài, cậu cũng quá khiêm tốn. Việc này, để tôi nghĩ cách. Tôi muốn xem Tô Nguyệt Nhi có thể làm được cái gì mới.
Diệp Phàm cười nhạt, vỗ vỗ vai Tằng Tuấn Tài.
- Hơn nữa, làm chuyện gì thì đừng có tức giận. Luôn luôn có cách giải quyết. Ngoài ra, ở xã hội này, nếu sống yên bình, có thú vị gì đúng không? Thường thường có người cùng chúng ta vật tay luyện tập chút sức khỏe, cũng là việc thú vị.
- Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, chủ tịch thành phố, chị của tôi nói đột nhiên muốn mời anh ăn cơm.
Tằng Tuấn Tài chuyển sang đề tài khác.
- Được, Bí thư Lưu mời ăn cơm tốt rồi. Tôi còn có chuyện muốn nói.
Diệp Phàm cười nói. Lưu Chân Mai có thể mời hắn ăn cơn, đây là tin tức tốt. Việc này có nghĩa là mời ăn cơn, tình cảm cũng sẽ thân thiết hơn.
Lưu Chân Mai là Bí thư Đảng quần chúng. Là nhân vật thứ ba trong Thành ủy, đây cũng là nhân vật quang trọng. Trước mắt cô còn chưa có phát huy. Nếu thật sự có thể hợp tác chặt chẽ với cô, tin rằng, Phạm Viễn muốn khống chế trên hội nghị thường vụ cũng có chút khó khăn.
Tuy nhiên, hiện tại đã có Trương Nhất Đống đến đây, thật sự là gặp khó khăn. Trương Nhất Đống là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, cũng có thể tham gia họp các Bí thư. Có thể có nhiều thay đổi.
Y tuyệt đối sẽ không hợp tác với hắn. Chắc chắn sẽ chọn Phạm Viễn. Về sau, cuộc họp bí thư, rất có khả năng sẽ trở thành ba phe.
Mà Phạm Viễn đương nhiên mạnh nhất, giống như Tam Quốc thời Ngụy quốc. Ông ta có sự ủng hộ của Cổ Dị Hùng, Trưởng ban tổ chức cán bộ, được cho là mạnh hơn Trương Minh Sâm. Tuy trước mặt Bí thư Phí, Diệp Phàm nói không muốn khống chế Thành ủy cho dễ nghe.
Đấy chỉ là nói ngoài miệng thôi, nhưng có thể đối kháng lại Phạm Viễn, sẽ hỗ trợ rất nhiều cho việc xây dựng phát triển thành phố và công tác của Ủy ban nhân dân thành phố.
Như việc điều chỉnh bộ máy của Thanh Ngưu. Nếu hắn có thể chiếm được nửa giang sơn ở hội nghị thường vụ thì lời nói của hắn còn có phân lượng. Phạm Viễn không thể không suy xét đến lời của hắn. Đương nhiên, muốn đạt được điều đó trách nhiệm của hắn cũng nặng nề.
- Chủ tịch thành phố, chị Lưu nói là phải cảm ơn anh.
Tằng Tuấn Tài nói.
- Cảm ơn tôi, cảm ơn tôi vì cái gì? Lần trước giúp đồng chí Vương Long Đông cô mới là người làm chủ. Mà Vương Long Đông có thể lên làm Chủ tịch huyện Đào Mộc, tôi cũng rất vui, dù sao y cũng là bạn học thời đại học của tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không phải chuyện này. Thật ra, đại sư Thanh Y của Hàn Lâm tự tên là Lưu Quần Phong, ông ấy là cha của chị Lưu. Trước kia đã xảy ra hiểu lầm rất lớn, hai cha con luôn bất hòa. Sau khi nghe anh giải thích xong, chị Lưu đã nghĩ rất nhiều,hiện giờ chị ấy chỉ còn mỗi cha là người thân thích, sau khi hiểu được chân tướng sự việc, bây giờ chị đã nghĩ thông và làm lành với cha rồi...
Tằng Tuấn Tài nói.
- Làm lành, thật sự đáng mừng.
Diệp Phàm cười nói, thầm nói, đây là mưu do hắn lập ra, cuối cùng vẫn đạt được chút thành tựu.
- Vâng, đại sư Thanh y và chị Lưu đều phải cảm ơn anh. Cho nên, tối nay muốn mời anh tới nhà riêng ăn cơm. Đến lúc đó, bạn học cũ Vương Long Đông cũng đến.
Tằng Tuấn Tài vẻ mặt vui mừng nói.
- Hóa ra vậy, buổi tối tôi sẽ đến.
Diệp Phàm cũng tươi cười nói. Có thể làm việc thiện, cũng rất vui mừng.
Buổi chiều, Diệp Phàm mang mấy người đi kiểm tra tình hình khe suối Vượng Phu. Cảm thấy có một quân cờ có thể dùng.
Buổi tối, Lưu Châm Mai rất nhiệt tình.
Vừa thấy Diệp Phàm đến, Thanh Y đã nhiệt tình chào đón, miệng vẫn nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, cậu là đại ân nhân của nhà họ Lưu chúng tôi.
- Tôi cũng không làm việc gì. Chỉ có điều làm đúng dịp thôi. Đại sư quá lời.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Ôi, tôi rất xin lỗi Lưu Chân Mai…
Mắt Thanh Y hơi ướt.
- Đại sư, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi, cô ấy đã tha thứ cho ông.
Vả lại, việc này cũng không phải là sai. Chỉ có điều, tạo hóa trêu ngươi thôi.
Diệp Phàm an ủi nói, nhìn Lưu Chân Mai một cái, nói:
- Chúng ta phải quý trọng hiện tại có phải không? Bí thư Lưu, tôi nói có đúng không?
- Ừ, nhiều năm như vậy, tôi không có hiếu đạo. Cảm ơn Chủ tịch thành phố.
Lưu Chân Mai thành thật nói.
- Không có gì, chỉ là tác động một chút thôi.
Diệp Phàm cười, nhìn Vương Long Đông một cái, hỏi:
- Thế nào, huyện Đào Mộc đã mở có khách đến không?
- Ngày hôm sau đã có hai khách hàng ở Bắc Kinh đến.
Đó là Phó tổng Giám đốc tập đoàn chè Hoàng Hoa ở thành phố Phổ Hải.
Khi còn còn đang vội mở đầu đã đến rồi. Nói là cố ý đến để đặt mua toàn bộ các gốc đào cổ thụ gần đây. Chuẩn bị xây dựng một nhà máy sản xuất đồ gỗ.
Quy mô đầu tư đạt đến ba mươi triệu. Việc này đã thảo luận, đồng ý ký hợp đồng. Lạ nhất là trong vòng hai ngày đã nói bỏ.
Vương Long Đông nói.
- Không phải là một kẻ lừa đảo chứ?
Tằng Tuấn Tài đứng cạnh hỏi.
- Không có khả năng, chúng tôi đã điều tra, thật sự có công ty này. Hơn nữa, khi ký hợp đồng họ đã đặt cọc 200 ngàn, bảo chúng ta cấp cho mặt bằng ở xã Bảo Kiếm.
Phải biết rằng, xã Bảo Kiếm là xã nghèo, 200 ngàn này hoàn toàn có thể mua được mảnh đất rộng.
Vương Long Đông nói.
- Đã liên hệ với hai vị chủ tịch không?
Diệp Phàm hừ nói, cũng có chút nghi ngờ.
- Đã liên hệ, họ nói bỏ 200 ngàn. Nói là đột nhiên cảm thấy Đào Mộc cũng không có tiền đồ phát triển. Hơn nữa, hai vị phó tổng giám đốc vừa đi, lại có mấy lời đồn, nói là gỗ đào sẽ gọi quỷ đến… người nhà đều không an toàn. Có kiêng kỵ gì đó, cứ như vậy mấy người khách đến sau đó đều bỏ đi hết.
Vương Long Đông có chút tức giận nói.
- Ai bịa đặt chuyện này?
Diệp Phàm nghiêm túc nhìn Vương Long Đông một cái, nói:
- Điều tra.
- Lúc đó tôi cũng thấy có chút lạ, cho nên, bí mật điều tra một chút. Hình như có vài người nơi khác, không phải là người Nam Phúc chúng ta.
Vương Long Đông nói.
- Vậy phải điều tra cho rõ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Bắt lại, việc này không thỏa đáng lắm. Bọn họ không phạm pháp gì.
Vương Long Đông hơi lo lắng.
- Việc này tôi sẽ giao cho Cục trưởng cục Công an thôi. Có lẽ có người cố ý gây sự.
Diệp Phàm hừ nói.
- Nếu quả thực là như vậy, tôi cho người ép hỏi bọn họ xem.
Trong mắt Vương Long Đông hiện lên một tia tàn nhẫn. Xem ra, cũng không phải là điềm tốt.
- Bí thư Lưu, Hải Đông chúng ta tuy nói là ngành khai thác mỏ phát triển nhưng cũng phá hủy rất nhiều môi trường sống. Không biết Bí thư Lưu có để ý đến việc này không?
Ngồi xuống bàn, Diệp Phàm vừa ăn cơm vừa nói.
- Ôi, vấn đề nan giải. Lãnh đạo Hải Đông ai không biết tình hình này. Chỉ có điều, phát triển đối lập với bảo vệ. Nếu hạ quyết tâm quản lý công ty khai thác mỏ thì kinh tế Hải Đông sẽ phát triển chậm lại. Cho nên mọi người đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua.
Lưu Chân Mai thở dài, mặt nghiêm túc nói.
- Thật ra, Chủ tịch thành phố đã có hành động trước. Cải tạo khe suối Vượng Phu chính là tiếng pháo mở đầu, cũng không thể cứ để cho môi trường bị phá hủy.
Tằng Tuấn Tài nói, tất nhiên là hiểu được ý của Diệp Phàm.
- Long Đông, anh nói một chút xem. Chỗ nào của Hải Đông chúng ta ô nhiễm nặng nề nhất, cái gì cũng ô nhiễm. Cậu ở Hải Đông không ít năm, hẳn là đã nghe nói. Chúng ta hôm nay vừa ăn vừa nói chuyện…
Diệp Phàm muốn mượn lời của Vương Long Đông nói ra. Tất nhiên là muốn thăm dò thái độ của Lưu Chân Mai một chút.
Đối với việc này, nếu Phí Mãn Thiên đem gánh nặng đặt lên đầu hắn, lại không trợ giúp hắn, mà Phạm Viễn lại không muốn động đến bộ máy Thanh Ngưu. Chỉ có thể đào từng góc tường. Nếu có thể tranh thủ được sự ủng Lưu Chân Mai cũng là tăng thêm chút lực lượng.
- Nghiêm trọng nhất.
Vương Long Đông thì thầm một câu, nghĩ một chút, nhìn Lưu Chân Mai nói:
- Hẳn là Thị xã Thanh Ngưu?
- Tuấn Tài, anh cho rằng ở đâu ?
Diệp Phàm kéo theo đồng lõa.
- Đúng, ở Thị xã Thanh Ngưu khai thác mỏ phát triển nhất. Thu ngân sách của Thị xã Thanh Ngưu chiếm một phần rất lớn thu của Ủy ban nhân dân.
Tuy nhiên, cũng mang đến vấn đề ô nhiễm môi trường rất nặng nề. Nói trắng ra, đã đến lúc không thể khống chế được.
Nếu không quản lý, tôi lo rằng toàn bộ Thị xã Thanh Ngưu sẽ biến thành nơi nhiều ruồi bọ nhất. Bên ngoài đẹp thật ra bên trong đã hỏng hết.
Tằng Tuấn Tài nhíu mày, nói ra ý của Diệp Phàm.
- Bí thư Lưu thấy thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi tiếp
- Thật sự là gay go. Nghe nói dưới huyện đó hỗn độn. Đôi khi kéo bè kéo lũ đánh nhau cũng có.
Lưu Chân Mai chỉ nói tình hình, cũng không thể hiện thái độ gì nhiểu.
- Tôi muốn ra tay quản lý Thị xã Thanh Ngưu một chút. Tuy nhiên, Thị xã Thanh Ngưu hình như là thị xã điển hình?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ừ, bí thư Phạm tạo ra điển hình. Nào là thị xã cải cách phát triển kiểu mẫu. Nếu thật muốn động đến bộ máy Thanh Ngưu, lực cản quá lớn. Chủ tịch thành phố Diệp, cũng phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần mới được. Bằng không, Thanh Ngưu không thay đổi, những lời này truyền ra ngoài, sẽ để lại nỗi hận trong lòng các thành viên trong tập thể lãnh đạo Thanh Ngưu.
Lưu Chân Mai nhìn Diệp Phàm nói.
- Nếu tôi thật sự muốn động, bí thư Lưu có thể ủng hộ không?
Diệp Phàm hỏi rõ.
- Thực ra, tôi là xuất gia. Tuy nói không hiểu được cái gì là bảo vệ môi trường nhưng ở Hàn Lâm Tự cũng không khác gì. Lúc trước chủ tịch thành phố Diệp muốn khai thác phát triển Hàn Lâm Tự, tôi còn không đồng ý. Tuy nhiên, đến giờ, tôi thấy trước đây tôi sai lầm. Khi khai thác phát triển kết hợp với chú ý bảo vệ môi trường, vừa khiến tăng ni trong chùa có cuộc sống tốt, môi trường ngày càng đẹp. Sông Lương Khê, bẩn không chịu được. Tôi thấy, việc này, con ủng hộ Chủ tịch thành phố Diệp một phen đi.
Lúc này Lưu Quần Phong cũng lên tiếng nói giúp.