Quan Thuật

Chương 2481: Chương 2481: Oan gia ngõ hẹp.




- Tôi muốn ăn, ăn đã!

Không ngờ Liễu Nguyệt lại đói, cô cắn răng nói như thể sắp được ăn thịt Đường Sở vậy!o

Diệp Phàm từ trong đất móc ra món ăn, một mùi thơm bốc ra, Tề Thiên không chịu được cũng khịt khịt mũi.

- Thơm quá.

- Đương nhiên, cô cũng không xem xem ai chuẩn bị món ăn sao.

Diệp Phàm đắc chí nhìn mọi người xung quanh nói.

- Anh hay quá nhỉ, không phải là thỏ nướng sao, có cái gì mà ghê gớm. Chút nữa mà ăn không ngon thì bản cô nương sẽ không nể mặt anh đâu.

Liễu Nguyệt “hừ” một tiếng.

- Hừ, lát nữa nuốt cả lưỡi đừng trách đồ ăn của tôi quá ngon.

Diệp Phàm cũng nói, xé một miếng mang tới. Liễu Nguyệt cũng không khách khí, xé miếng đùi thỏ nhai ngấu nghiến.

- Ừm.

Không lâu sau, Liễu Nguyệt và Mễ Nguyệt cùng nói, hai người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

- Nhìn cái gì?

Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn hai người nói.

- Thế còn xương thỏ thì sao, lúc trước hình như anh có bỏ xương đi đâu?

Liễu Nguyệt hỏi, còn bĩu môi.

- Đúng vậy, Bí thư Diệp bọc nướng cả con thỏ. Đúng là lạ thật.

Mễ Nguyệt cũng thấy lạ, nhìn Diệp Phàm chằm chằm.

- Đây là bí mật của tôi, không thể tiết lộ được. Bí mật kinh doanh mà!

Diệp Phàm cười thần bí.

- Hừ, có gì chứ, chỉ là hương vị ngon hơn một chút mà thôi.

Liễu Nguyệt không để ý hắn, chuyên tâm với món thỏ nướng này., Diệp Phàm và Tề Thiên vì phải uống rượu, hút thuốc, chậm một chút hai cô gái đã ăn hết một nửa già con thỏ, chỉ còn lại một cái đầu thỏ đáng thương ở trong đĩa.

- Hai cô đúng là biết ăn đấy.

Diệp Phàm không nể mặt bọn họ.

- Bí thư Diệp, thịt thỏ này thật là ngon, tôi từ trước đến giờ chưa được ăn món thịt nào mà ngon như thế.

Mễ Nguyệt dáng vẻ còn thèm thuồng nhìn Liễu Nguyệt nói:

- Cô Liễu, cô nói có phải thế không?

- Cũng tạm được.

Liễu Nguyệt rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Bởi vì Diệp Phàm phát hiện, hai mắt của cô ta vẫn nhìn chằm chằm một nửa con thỏ còn lại.

Diệp Phàm vội vàng dùng đũa chia nửa con thỏ thành hai miếng, đưa cho Tề Thiên một miếng, mình giữ một miếng để ăn.

Hai mắt chim ưng của Diệp Phàm phát hiện Liễu Nguyệt chép miệng mấy cái, có lẽ đang nhuốt nước bọt. Bởi vì con thỏ núi này không to, hơn nữa nội tạng lại phải bỏ hết.

Xương thì lại bị Diệp Phàm dùng nội công và thủ pháp đặc biệt trộn lẫn vào trong thịt, hơn nữa dầu mỡ chảy ra, con thỏ núi này sau khi chín rồi thì còn lại không bằng một nửa lúc đầu. Còn gà rừng cũng không phải to lắm. Vì thế thịt cũng không phải nhiều.

Đương nhiên Liễu Nguyệt và Mễ Nguyệt tương đối biết ăn cũng là một nguyên nhân.

- Cô Liễu, vừa rồi sao cô lại chạy xa như thế. Rất nguy hiểm.

Tề Thiên không kìm được hỏi.

- Là tôi nhìn thấy một con thỏ nên tôi đuổi theo, không ngờ gặp phải đám người cặn bã này. Giống như một số người đều là sói.

Liễu Nguyệt trong khi nói cũng không quên nhắc đến vị Diệp Quân.

- May là gặp sói, nếu không có người đã bị lũ cặn bã làm cái gì đó rồi. Điều đó chứng tỏ gì, chứng tỏ sói còn lương thiện hơn bọn cặn bã nhiều. Hôm nay gặp được sói. Đó chính là vận may của cô.

Diệp Phàm cười nhạt, làm cho Liễu Nguyệt tức trợn mắt nhìn hắn ta.

- Đại ca, phải làm thế nào với tên Đường Sở, anh nói một lời.

Về đến nhà Tề Thiên gọi điện hỏi.

- Ha ha, điểm mấu chốt là ở Liễu Nguyệt mà.

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này em không tiện hỏi. Nếu đưa ra ảnh đã chụp thì cảm thấy... Việc này liệu có làm tổn hại đến danh tiếng của Liễu Nguyệt hay không. Đến lúc đó Tư lệnh Liễu sẽ không ta cho em đâu.

Tề Thiên có chút khó khăn.

- Cậu thật là ngốc, cậu thật không biết tìm chút mánh lới. Ví dụ một phân đội nhỏ của các cậu đang làm một đề tài huấn luyện quân sự nào đó, mà Liễu Nguyệt cũng là quân nhân. Cô ấy xuống để phối hợp với các cậu làm huấn luyện thế không được sao?

Diệp Phàm “hừ” một tiếng.

Tề Thiên bất chợt hít một hơi dài nói:

- Đại ca chiêu này thật là độc đấy, nghe nói Đường gia của Đường Sở rất có thế lực. Như thế này, bọn họ dù có thế lực cũng không thể nhúng tay vào được. Như thế này lại thuộc phạm vi của tòa án quân sự.

- Cậu cứ làm như thế là được, thằng nhóc đó rất đáng ghét, có lẽ phụ nữ đàng hoàng bị hắn hại cũng không ít. Chúng ta đang trừ hại cho dân, loại người cặn bã này bắn chết hắn cũng không quá đáng.

Giọng nói của Diệp Phàm rất lạnh lùng.

- Em lập tức bắt tay chuẩn bị.

Tề Thiên đặt điện thoại xuống.

- Đường Sở, kiếp này có lẽ cũng xong rồi.

Diệp Phàm đặt điện thoại xuống, nét mặt u ám.

Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng hai, thời tiết tuy hơi lạnh, nhưng có mặt trời, không khí khá tốt.

8 giờ, Diệp Phàm dẫn mấy người Mễ Nguyệt cùng đi đến đập suối của trạm điện Hồng Cốc. Đương nhiên là nhận lời mời của Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Thắng Liễu Tây Hà đến đập nước dự lễ khánh thành lắp đặt cửa cống mới.

Vừa đến nơi.

Ôi...

Thật là náo nhiệt.

Khổng Đoan đã sớm dẫn theo mấy người Trì Hạo Cường đến, mặt mũi Liễu Tây Hà thực là không nhỏ. Còn mời được cả Phó Chủ tịch tỉnh Trần Húc, Phó giám đốc sở công an tỉnh Hồ Quý Thiên và một số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh thành phố Đồng Lĩnh tỉnh Tấn Lĩnh.

Cờ phướn giương trên đập, chiêng trống vang trời, chấn động khiến đập như cũng phải rung lên.

- Xin lỗi Chủ tịch Trần, tôi đến muộn một chút. Có vài việc phải làm.

Diệp Phàm hướng vẻ mặt xin lỗi chào hỏi Phó chủ tịch Trần.

- Không muộn đâu, bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm trưa.

Trần Húc ha hả cười đưa tay bắt tay Diệp Phàm, y châm chọc Diệp Phàm đến chỉ để ăn cơm.

- Ha ha, sáng đã ăn một bữa no rồi. Ngồi trên xe đi bụng xóc lên xóc xuống nên thực sự cũng hơi đói một chút. Xem ra bữa cơm trưa hôm nay Chủ tịch hội đồng quản trị Liễu nhất định làm sẽ rất phong phú.

Diệp Phàm tỏ ra nghe không hiểu lời châm chọc của Phó chủ tịch Trần, còn dương dương tự đắc, vui vẻ cười hớn hở.

- Bí thư Diệp thật xứng là giá áo túi cơm.

Không ngờ lúc này một giọng nói rất quen thuộc mà không hài hòa phát ra, quay đầu nhìn, đó chẳng phải là Liễu Nguyệt thì là ai? Cô ta đang đứng cạnh Liễu Tây Hà cười nhạt.

Quái lạ, Liễu Nguyệt họ Liễu, lẽ nào có quan hệ thân thích với Liễu Tây Hà... Diệp Phàm thầm suy đoán.

Liễu Nguyệt hôm nay lại thay đổi phong cách, mặc một bộ váy mùa đông dày có hoa và đường viền màu trắng.

Kết hợp với áo choàng màu trắng, áo bên trong màu vàng lông dê cao cổ. Thêm vào đó là đôi giầy màu đỏ, đúng là có phong cách khác.

Mái tóc dài thả bay trong gió, nhìn rất xinh đẹp.

- Ừm, cô sao lại ở đây? Có phải là đến thăm quan, phong cảnh ở đập suối này cũng rất đẹp.

Diệp Phàm sau khi hơi giật mình liền chào hỏi.

- Sao tôi lại không được đến, cắt băng khánh thành công ty của chú Liễu, đương nhiên tôi cũng phải đến góp vui rồi.

Liễu Nguyệt thản nhiên nói và đưa tay vòng vào khoác tay của Liễu Tây Hà, thể hiện là rất thân thiết.

Diệp Phàm lại giật mình, thầm nghĩ quả nhiên là thân thích, nên mới đến góp vui. Liễu Tây Hà đang khoe khoang với ta rằng sau lưng hắn không phải là tầm thường. Hơn nữa, nhìn bộ dạng, quan hệ gia tộc của Liễu Tây Hà và Liễu Nguyệt tương đối là thân thiết.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ tiểu sử của Liễu Tây Hà lại thâm sâu như thế. Nghe Tề Thiên nói gia tộc nhà Liễu Nguyệt rất có thực lực.

Cha ruột của cô ta là Phó Tư lệnh thứ nhất của Quân khu Yến Kinh, nghe nói trong gia tộc này còn có người làm chức quan còn to hơn cha của cô ta.

Bằng không cũng khó có thể ngồi được lên vị trí quan trọng như thế. Triệu gia thế lực như vậy mà cũng không thể làm cho Triệu Quát ngồi được vào vị trí này.

Diệp Phàm tin rằng, đối với Liễu Tín Đông mà nói thì đây cũng chỉ là một giai đoạn quá độ mà thôi. Nội tình của Liễu gia rất phong phú.

Hơn nữa, nghe Liễu Nguyệt vừa gọi, trong lòng Diệp Phàm gợn lên những đợt sóng gió. Vốn cho rằng Liễu Tây Hà có liên quan đến Khổng gia ở Đồng Lĩnh.

Còn việc của trạm điện Hồng Cốc cũng là Khổng gia nhúng tay vào. Bây giờ xem ra cũng không nhất định là Khổng ra. Rất có thể là Liễu Tây Hà lợi dụng thế lực của Liễu gia thúc đẩy việc này. Diệp Phàm không thể không xem xét lại việc này.

Bởi vì, Liễu gia có thực lực hơn so với Khổng gia.

- Hóa ra là vậy, tôi thay mặt cho nhân dân Đồng Lĩnh hoan nghênh Chủ tịch hội đồng quản trị Liễu và cô Liễu đã đến làm khách của Đồng Lĩnh.

Diệp Phàm cười nói.

- Không thèm, chẳng có gì thú vị cả. Hơn nữa lại gặp phải sói. Sớm biết như vậy tôi sẽ không đi nữa.

Liễu Nguyệt không giữ thể diện cho Diệp Phàm một chút nào, hơn nữa còn ẩn ý nhắc đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.

- Gặp sói. Tiểu Nguyệt, cháu phải chú ý an toàn. Nếu không ta không có cách nào để gặp anh trai đâu. Về sau nhớ kỹ, muốn đi đâu ta sẽ phái hai cao thủ đi với cháu.

Liễu Tây Hà thể hiện sự quan tâm, quay sang nhìn Diệp Phàm nói:

- Bí thư Diệp, xem ra, Đồng Lĩnh các anh vẫn thực sự là đàn sói thành tinh. Hay là phải tổ chức vài người đi đánh sói?

Liễu Tây Hà đương nhiên cũng ý tứ nói, châm chọc Diệp Phàm quản lý Đồng Lĩnh không an toàn, trị an không tốt.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu ra. Liễu Tây Hà gọi Liễu Tín Đông là “anh trai”. Việc này rõ ràng là đang khoe khoang.

- Cô Liễu Nguyệt, tôi phân công việc cho công an. Có vấn đề gì cô cứ việc nói với tôi. Nếu là “sói” ở thành phố Đồng Lĩnh quá hung dữ, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí ở Đồng Lĩnh chú ý đánh sói. Nếu không, còn cô gái nào dám ra khỏi cửa nữa phải không nào?

Trần Húc cũng thêm vào, mấy người cũng vây lại tấn công Diệp Phàm.

Hồ Quý Thiên còn làm tốt hơn, lập tức gọi Ninh Mãn lại, mặt nghiêm túc nói:

- Cục trưởng Ninh, nghe cô Liễu nói Đồng Lĩnh các anh gần đây lang sói thành tinh, anh là giám đốc sở công an quản lý vấn đề trị an, phải chú ý tiêu diệt bọn sói hung dữ trước khi có nguy hiểm. Nếu không Hồ Quý Thiên tôi phải bắt anh để hỏi đấy.

Đương nhiên, ở đây đều là những người giảo quyệt. từ việc “sói” này đều có thể nghĩ đến nhiều việc khác.

- Cô Liễu, không biết cô bị sói tấn công ở chỗ nào. Tôi lập tức phái người đi giết sói. Việc này phải cảm ơn cô Liễu, nếu không để sói sát hại người thì trách nhiệm của tôi sẽ rất lớn.

Ninh Mãn nhìn Diệp Phàm nói:

- Ôi, đây là do trước kia không làm tốt mà. Xảy ra việc lớn như vậy không ngờ lại không phát hiện ra.

- Trước kia không làm tốt, ai nói đấy?

Không ngờ giọng nói của Trì Hạo Cường lại phát ra. “Trước kia”, mấy người ở đây cũng đều hiểu được là đang ám chỉ Bao Nghị, trên thực tế cũng là chỉ trích Diệp Phàm là do Bao Nghị đề bạt lên.

Tuy nhiên, Trì Hạo Cường trong lòng tức giận. Cho rằng việc này là nói tới hắn ta là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đồng Lĩnh, tự nhiên xung với Ninh Mãn và chất vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.