Sau hai phút đồng hồ, Trần Hổ Lâm đã nằm co quắp dưới đất, rên hừ hừ như heo.
- Tiền ở nơi đâu? Nói đi!
Diệp Phàm ngồi trở lại trên ghế, môi khẽ nhếch lên, đây là động tác quen thuộc của hắn, có vẻ hơi tà dị.
- Muốn tiền không có, muốn chết có một.
Trần Hổ Lâm nằm ở dưới chân Diệp Phàm còn rất kiên cường, lớn tiếng hừ nói.
- A, miệng còn rất khoẻ mạnh.
Diệp Phàm vừa nói xong thì dẫm một cước vào bắp đùi Trần Hổ Lâm, thoáng cái đã nghe tiếng xương kêu răng rắc.
Dĩ nhiên là vẫn chưa gãy vì Diệp Phàm rất có chừng mực, nếu muốn cho người gãy tuyệt đối sẽ gãy, nếu không thì muốn gãy cũng không được, đây là sự khống chế lực lượng tinh xảo của cao thủ thất đoạn, cảnh giới đã sắp bước vào con đường lô hỏa thuần thanh.
Trần Hổ Lâm đau đến nước mắt nước mũi đều trào ra, tuy nhiên tên này quả thực ngoan cố, vẫn không hề mở miệng, chỉ có người phụ nữ dáng vẻ đầy đặn kêu khóc:
- Hổ Tử, đem tiền cho bọn họ là được, Hổ Tử.
Người phụ nữ này chính là tình nhân của Trần Hổ Lâm, tên là Trương Hoa Cúc, thân hình ả rất gợi cảm, tuyệt đối đủ tư cách để làm một cái ghế sa *** hợp cách.
- Tiền cái rắm! Hoa Cúc, cút đi cho ông, tìm thằng khác mà nói đạo đức.
Trần Hổ Lâm nằm bẹp dưới đất liều mạng dãy giụa, xem ra vô cùng đau lòng với bảo bối.
Diệp Phàm có chủ ý, nhắm đũng quần Trần Hổ Lâm nhẹ nhàng dẫm một cước, cười âm hiểm:
- Lô Vỹ, cậu nói cái đồ dưới đũng quần của anh Hổ chúng ta có phải làm bằng thịt hay không?
- Không phải là thịt chẳng lẽ là đúc bằng sắt, đại ca không phải là hồ đồ rồi chứ?
Lô Vỹ cũng ra vẻ, cười rất khí thế.
- Người anh em, cậu bảo là nếu tôi giẫm xuống một cái có biến thành một Trần công công không?
Diệp Phàm cười nhạt, di chân vào đũng quần Trần Hổ Lâm, dường như đang tìm vị trí.
- Đại ca, với lực chân của anh muốn đem đại ca Trần Hổ Lâm của thị trấn Giác Khê biến thành công công cũng hơi khó đấy, chẳng phải một cước của đại ca có thể đá gãy một khối đá xanh dày sao, tuy nhiên ở đây lại cần tinh tế.
Em e là một cước của anh hạ xuống lại làm cho cả phần dưới hai trứng cũng vỡ ra thì làm sao, nghe nói nó mà vỡ ra là người cũng đi tong đấy.
Hắc hắc, vì thế đại ca nhẹ chân một chút để người ta thành thái giám thôi chứ đừng chết, lỡ như xảy ra án mạng chẳng phải anh em còn phải đi đưa cơm tù cho anh sao.
Lô Vỹ ra vẻ buồn bã .
Lời nói của gã làm cho ả mập Trương Hoa Cúc kia tái nhợt, đột nhiên gào toáng:
- Dừng tay, dừng tay, tiền, để tôi đưa cho các anh một nửa đã, sau này sẽ trả tiếp.
- Một nửa là bao nhiêu?
Diệp Phàm quay đầu hỏi Yến Chiếu Nguyệt. phía sau
Hai tám vạn!
Yến Chiếu Nguyệt mừng rỡ, số tiền này cô đòi đã nửa năm mà chưa được, em trai Yến Thu Lâm thiếu chút nữa bị đánh tàn phế mà không được một đồng nào, có được từng đó cũng là may mắn rồi.
- Lấy ra! Nhanh lên một chút, ông mày không rảnh rỗi ngồi đây.
Diệp Phàm cười nhạt, lộ ra vẻ rất thân thiết.
- Để tôi lên lầu lấy tiền.
Trương Hoa Cúc lảo đảo chạy lên lầu, không lâu sau thì cầm một túi tiền xuống, chắc là trên lầu có quỹ bảo hiểm.
- Đây là toàn bộ gia sản của tôi rồi, chỉ còn lại mười mấy đồng ngày mai mua thức ăn.
Trương Hoa Cúc nghẹn ngào, nhìn chằm chằm vào túi tiền.
- Bà chủ Yến đếm đi.
Diệp Phàm tiện tay ném túi tiền cho chị em Yến Chiếu Nguyệt, bọn họ đều nhìn túi tiền vẻ kích động.
Diệp Phàm thấy vậy cũng hơi chua xót:
- Ai! Tiền này vốn là của các người, cầm lấy tiền rồi chữa bệnh, xúc động làm gì chứ.
- Ừ! Diệp tiên sinh, không sai.
Yến Chiếu Nguyệt rưng rưng.
- Đem chìa khóa xe ra đây, vừa khéo còn lại hai tám vạn, tiện nghi cho tiểu tử ngươi, xe mới này cũng chỉ mười mấy vạn, chạy một năm cũng mất giá đi nữa.
Diệp Phàm đá một cái vào hông Trần Hổ Lâm làm gã rên hừ hừ, thuận chân móc chìa khóa bên hông xuống.
- Xe là của tôi.
Ả nhân tình Trương Hoa Cúc kêu lên.
- Cô! Có có tiền mua không, có muốn mời công an điều tra thêm, cô thất nghiệp không có việc làm, cả ngày ngồi nhà lại có thể mua được một chiếc xe ba vạn, còn có cả nhà tầng mười mấy vạn.
Chẳng lẽ cô buôn lậu ma túy? Vừa hay có thể mời công an điều tra thêm.
Diệp Phàm nhìn lướt qua trang thiết bị cao cấp trong nhà thì điểm trúng ngay huyệt Trương Hoa Cúc.
- Tiền này vốn đúng là của bà chủ Yến, chồng người ta còn mất mạng, các người có muốn tính toán xem một mạng người bao nhiêu tiền không.
Lô Vỹ chen vào.
- Không, không cần, tôi không cần xe, các người cứ lấy đi!
Trương Hoa Cúc run bần bật, chỉ mong đám người Diệp Phàm nhanh chóng rời đi vì nhà và xe của ả là do Trần Hổ Lâm mua .
Trương Hoa Cúc thì làm sao kiếm ra tiền, đơn giản là nằm ngửa ra ngủ với Trần hổ lâm mà ra, mà gã làm sao kiếm tiền thì Trương Hoa Cúc biết rất rõ.
Trần Hổ Lâm ngoài việc buôn lậu còn mở sòng bạc ngầm, những thứ này mà điều tra ra thì chắc chắn gã sẽ ngồi tù mọt gông, vì thế Trương Hoa Cúc làm sao còn dám lên tiếng, chỉ mong sao sát tinh Diệp Phàm nhanh chóng rời đi.
Diệp Phàm cũng lờ mờ đoán được vì vừa rồi Lô Vỹ cũng đã điều tra, vì thế nên một mực ép đối phương xùy tiền.
Người như thế nói đạo lý với gã không có ích gì, công an tới cũng chưa chắc có hiệu quả vì tiền đã bị chuyển đi rồi.
- Người nào! Có chuyện gì xảy ra, toàn bộ đứng yên đó.
Phía sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân rầm rập, không lâu sau thì có bảy, tám cảnh sát oai phong bước vào.
Trong đó có một cảnh sát ánh mắt sắc như dao, chắc là đồn trưởng đồn công an thị trấn, bên cạnh là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc một bộ hàng hiệu châu Âu.
Trần Hổ Lâm vừa thấy cảnh sát đi vào thì lập tức lấy lại thần sắc, liều chết dãy giụa hô lên:
- Anh họ, em sắp chết rồi, bọn chúng là một đám lưu manh, giữa ban ngày ban mặt đến nhà dân chúng cướp đồ giết người.
- Cút ngay!
Người đàn ông đẹp trai nhảy tới, đưa tay xô Diệp Phàm.
- Hừ! Anh là ai?
Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay đẩy lại.
- Mày là ai? Tao là trưởng phòng tổ chức, còn không mau bắt người?
Y có vẻ giận dữ, gào lên làm nước miếng văng tung tóe.
- Tuân lệnh! Trưởng phòng Vi.
Đồn trưởng Dương tươi tỉnh, ra hiệu cho thủ một cái, hai cảnh sát xoay xoay cái còng sáng loáng tiến tới Diệp Phàm.
- Khốn kiếp, dám đến thị trấn Giác Khê chúng ta giương oai, không biết Trần Hổ Lâm là em họ của trưởng phòng Vi sao, quá vô pháp vô thiên rồi, còn đoạt xe, đập phòng, giết người.
Hai cảnh sát vừa đi còn cười ha hả.
- Đồn trưởng Dương, anh chưa hỏi rõ trắng đen đã bắt người. Anh phá án cũng phải hỏi rõ tình huống chứ, chúng tôi là người bị hại, tới đây để đòi tiền .
Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, vận khởi thuật dưỡng sinh lấy khí thế ép đồn trưởng Dương.
- Đòi tiền, Hổ Lâm, anh thiếu tiền hắn à?
Đồn trưởng Dương âm hiểm cười nói, mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi không hiểu vì sao khí thế của tiểu tử này đột nhiên tăng lên rất nhiều, tuy nhiên vẫn chưa dọa được y.
- Thiếu cái rắm, tên này là Diệp Phàm, tôi không hề quen thì lấy đâu ra thiếu tiền, căn bản là cướp bóc, đầu tiên là đòi giết người, sau đó Hoa Cúc đưa cho hắn bốn vạn còn đòi cướp thêm xe.
Trần Hổ Lâm lấy lại dũng khí, hò hét om sòm .
- Ha ha! Sao không nói phóng hỏa chứ? giết người phóng hỏa đi cùng với nhau đấy.
Lô Vỹ cười cười đưa tay ngăn hai cảnh sát lại, trừng mắt lạnh lẽo, mắng:
- Còn không lui xuống, cục công an thành phố phá án từ lúc nào tới phiên đồn công an các người xen vào.
- Cục công an thành phố phá án?
Hai cảnh sát sau khi nghe xong thì run bắn lùi về sau, nhìn chằm chằm vào Lô Vỹ, tựa hồ chưa từng thấy.
Khu Bàn Long là khu mới, tuy nói là ngoại thành nhưng cảnh sát ở đây vốn có nhiều người quen biết với cục cảnh sát thành phố, tuy nhiên cả hai nhìn Lô Vỹ cũng phân vân, giả mạo cảnh sát trước mặt cảnh sát là chuyện không mấy ai dám làm, nếu quả thật đá trúng thiết bản thì làm sao? Vì thế cả hai vội vàng quay đầu lại nhìn đồn trưởng Dương Giao Dân, không biết nên làm sao bây giờ.
Dương Giao Dân cũng giật mình, thân thể nhất thời thấp đi một nửa, liếc trộm Lô Vỹ, ra sức lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không thấy quen thuộc.
Điều này cũng khó trách y vì Lô Vỹ vừa tiếp nhận chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự của Quách Dương cách đây không lâu. Hơn nữa Dương Giao Dân chẳng qua chỉ là đồn trưởng đồn công an của khu Bàn Long thuộc thị trấn, làm sao có thể tiếp xúc tới cấp bậc này.