- Chữa cái gì mà chữa, nội trong vòng vài ngày nữa tôi sẽ không chết đâu. Vẫn là Diệp Phàm nói đúng, chân tôi bị ung thư đương nhiên rất kỳ lạ rồi.
Không thì, ung thư là cái gì.
Ông Phượng hừ một tiếng, sau đó liếc nhìn Phượng Chí Thiên một cái với vẻ u buồn, nói:
- Thật đáng tiếc, vẫn muốn có đứa cháu.
Đến bây giờ không ngờ vẫn không thể nhìn thấy đứa cháu chào đời. Các anh, cũng không hăng hái tranh giành rồi.
Chẳng lẽ thật muốn hai chân lão già tôi đạp một cái đến núi Bát Bảo vẫn không nhìn thấy cháu trai sao?
Đôi mắt chim ưng Diệp Phàm phát hiện, lúc ông Phượng nói ra những lời này hai mắt ông nhìn chằm chằm vào con trai cả của Phượng Triều Phong là Phượng Chí Thiên.
Thầm nghĩ cũng lạ, những lời nói này của ông Phượng có ý gì, giống như muốn con cháu sớm lập gia đình.
Hay là, nếu như ông Phượng giả bệnh, đây chẳng phải là trò chơi vải thưa che mắt thánh sao, điều này hoàn toàn là giả dối không ngờ ông Phượng lại đưa ra quân bài giả bệnh.
Tuy nhiên, giống nhưng lại không giống. Lấy sự uy tín của ông Phượng trong Phượng gia, việc hôn nhân của con cái vẫn là do ông ấy định đoạt. Cần gì phải chơi trò chơi này để ép con cháu kết hôn.
- Chí Thiên, ngày lễ quốc tế lao động này nghỉ mấy ngày sao lại không đưa Ngọc Linh về nhà chơi?
Phượng Triều Phong liếc nhìn đứa con một cái hỏi:
- Cô ấy nhiều việc, không rảnh.
Phượng Chí Thiên nói ngay. Tuy nhiên, Diệp Phàm dò xét thấy lời nói của người này không phải là lời nói thật.
Bởi vì khi nói những lời này khí trong cơ thể không thể nào ổn định được, nói rõ ra thì trong lòng người này không bình tĩnh.
- Anh, anh nói dối.
Không thể ngờ được Phượng Khuynh Thành lại đột nhiên hừ nói ra:
- Em gái, đừng nói lung tung, anh nói dối khi nào chứ?
Phượng Chí thiên có vẻ hơi tức giận nhìn em gái hừ nói:
- Ồ. Nói dối, Khuynh Thành, con nói Chí Thiến nói dối cái gì? Không sao, can đảm nói ra, nếu nó thực sự nói dối để xem ta trị nó thế nào?
Khuôn mặt Phượng Triều Phong biểu cảm hỏi:
- Hôm trước chị Ngọc Linh gọi điện cho con, nói là rảnh rỗi gọi con cùng chị ấy đi dạo phố đi. Con nói bảo anh ấy, chị Ngọc Linh nói anh không rảnh. Sau đó con và chị ấy đi dạo cả nửa ngày. Nhưng, dường như trong lòng chị Ngọc Linh có chuyện gì đó. Vẫn rầu rĩ không vui. Con hỏi chị ấy cũng không nói, Con nghĩ, có phải anh ức hiếp chị ấy khiến chị ấy buồn không.
Phượng Khuynh Thành nói:
- Chí Thiên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, con và Ngọc Linh có mâu thuẫn gì sao?
Phượng Triều Phong nhìn chằm chằm đứa con hỏi:
Đồng Ngọc Linh này là con gái của Phó tư lệnh không quân đệ nhất Đồng Hải, Đồng gia cũng là một trong số đại gia ở nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Mấy người anh em đều đang giữ chức vị quan trọng trong quân đội. Cho nên, Đổng Ngọc Linh tuyệt đối là con gái của nhà quyền thế rồi.
Mà Phượng gia về cơ bản là một gia đình quyền thế trong quân đội, phải thực sự nâng đỡ Phượng gia thậm chí là đi sâu hơn nữa. Không có quân đội ủng hộ tuyệt đối không có khả năng.
Thường thường cũng giống như như tất cả các nhà chính trị mọi người đều sẽ chọn cả hai bên kết hợp lại với nhau. Kết hợp hình thức liên minh hoặc hình thức ăn hỏi để củng cố địa vị chính trị trong quân đội.
Loại hình thức này cũng gặp không ít ở những nhà quyền quý.
- Không phải, gần đây trong lòng cô ấy không được vui. Cho nên không muốn tới đây.
Phượng Chí Thiên nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Là trong lòng cô ấy không vui hay là trong lòng con không vui? Chí Thiên. Đừng có đứng ở đây mà giở trò bịp bợm trước mặt lão già này. Nhanh nói thật ra không thì bảo.
Ông Phượng đột nhiên tức giận. Vẻ mặt nghiêm túc nhìn cháu trai.
- Ông nội, cháu thật không có gì để nói. Việc này sao có thể nói ra được, phức tạp lắm.
Phượng Chí Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ý là có người ngoài khó mà nói ra được.
- Ông Phượng, ủy viên Phượng, trưởng ban Phượng…Muộn rồi, tôi xin cáo từ.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng nhìn ra. Lập tức đề xuất cáo từ.
- Hữu Thành về trước, Diệp Phàm ở lại. Diệp Phàm là người có khả năng chữa được bệnh kỳ lạ này. Trước đây đã châm cứu vào chân cho tôi cũng khỏi được mấy năm bệnh không tái phát.
Không để cho hắn chữa bệnh thì bệnh của tôi có khỏi được hơn một năm nay không. Chính là khoảng thời gian này tôi hi vọng có thể bế cháu trai của Phượng gia chúng ta.
Ông Phượng nói. Trương Hữu Thành tự nhiên biết đường cáo từ trước.
Mà Diệp Phàm đành ngồi bên cạnh làm khách nghe thôi.
- Bây giờ nói đi, cháu và Ngọc Linh rốt cuộc sao lại như thế?
Ông Phượng nhìn đứa cháu Phượng Chí Thiên nói:
- Điều này. Em gái, hắn giống như bạn tốt của em vậy. Như vậy đi, em dẫn hắn tới phòng khách nghỉ ngơi một lát đi.
Phượng Chí Thiên vẫn không muốn Diệp Phàm nghe. Cho nên nói với Phượng Khuynh Thành:
- Không sao, hắn có thể nghe một chút cũng được.
Không thể tin được ông Phượng lại có thể khoát tay, Phượng Chí Thiên còn có thể nói được gì nữa, anh ta trầm ngâm một lát, có chút chua xót nói:
- Ông, cháu biết ông có ý kiến với cháu.
Chí Thiên cháu tuy tính tình có bướng bỉnh một chút, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi chuyện đấy. Cũng không giống như những gì mọi người đang nghĩ là Phượng Chí Thiên cháu thay lòng hay đã tìm được người khác rồi.
Điều này tuyệt đối không thể xảy ra, cháu và Ngọc Linh cũng đã biết nhau lâu rồi, năm nay vốn đã nói đến chuyện kết hôn đấy. Tuy nhiên, trong chuyện này có chút chuyện xảy ra.
Phượng Chí Thiên nói đến đây dường như giống như khó có thể mở lời tiếp, đầu cúi xuống. Thật lâu sau đó mới nói thêm:
- Kỳ thật, việc này, nói như thế nào đây, cháu thực sự rất ngại nói ra.
- Không có gì phải xấu hổ, có phải là bệnh nan y khó nói không. Vậy thì càng phải nói ra rồi, có bệnh thì phải nhanh chóng chữa khỏi mới được.
Mắt ông Phượng như hỏa nhãn kim tinh, năng lực hiểu thấu lòng người chính là nể phục Diệp Phàm.
Quả nhiên, Phượng Chí Thiên thở dài, mặt buồn bực nói:
- Đúng vậy, ông nói đúng rồi. Ngọc Linh thật sự có bệnh.
- Chị dâu bị bệnh gì?
Phượng Khuynh Thành không thể kìm nổi thốt ra hỏi:
- Em cùng cô ấy đi dạo không cảm nhận được cô ấy đi rất chậm sao, hơn nữa, đi không lâu sao đó cô ấy sẽ nhíu mày, bộ dạng giống như rất đau khổ sao?
Phượng Chí Thiên hỏi:
Phượng khuynh Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu nói:
- Đúng là bộ dạng đấy, lúc đấy em cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi cô ấy có phải gần đây làm việc nhiều nên mệt không và bảo cô ấy về sớm nghỉ ngơi một chút.
Tuy nhiên, chị dâu nói muốn đi thêm một chút, hơn nữa lúc đấy còn nói một câu sợ không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc đấy em cảm thấy rất buồn cười, cười khanh khách nói điều này sao có thể, cho dù chị dâu kết hôn với anh thì nhiều nhất cũng là khoảng thời gian ngắn sinh em bé đi lại gặp khó khăn một chút.
Như vậy có làm sao đâu, thời gian ngắn đấy cũng tốt, sao có thể nói là không có cơ hội đi nữa hả?
- Ôi, em không biết chân tướng sự việc rồi. Sau khi Ngọc Linh đi Lý Giang du ngoạn trở về cảm thấy cơ thể không được khỏe.
Sau khi đi kiểm tra, bệnh viện cũng không tìm ra được bệnh gì. Tuy nhiên, Ngọc Linh cảm thấy ngày càng khó chịu.
Hơn nữa, hai đùi cô ấy giống như truyền dịch ngày càng trầm trọng. Lúc mới bị còn tưởng do chơi mệt nên mới như vậy, sau đó cảm thấy không phải như vậy.
Theo thời gian hai đùi cô ấy ngày càng trầm trọng. Ngọc Linh nói dường như mỗi khi nâng chân lên cảm thấy đau đớn vô cùng.
Hơn nữa ngày càng nghiêm trọng. Ngọc Linh nói, nếu cứ tiếp tục thế này đoán không chừng một thời gian ngắn sau không thể nâng nổi chân lên được nữa, cô ấy cảm thấy thế.
Ngọc Linh nghi ngờ có phải chân của cô ấy bị ung thư hay không. Tuy nhiên, bệnh viện kiểm tra lại vẫn nói không có bệnh.
Nhưng thật ra việc này rất kỳ lạ. Sau đó, chú Đồng mời chuyên gia từ bệnh viện quân đội tới khám cho cô ấy, tuy nói không kiểm tra ra được bệnh gì.
Nhưng các chuyên gia phỏng đoán, đoán chừng cần phải thay tế bào hoặc sương chân. Nếu cứ tiếp tục thế này khả năng phải cắt chân.
Nói cách khác chỉ sợ tế bảo ung thư hoại tử sẽ chuyển dời khắp cơ thể như thế sẽ nguy hiểm cho tính mạng. Ngọc Linh nói chúng cháu duyện phận đã hết, hy vọng cháu đời này có thể tìm được một người con gái tốt kết hôn. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Ngọc Linh vẫn đang tìm bạn gái cho cháu. Cháu đương nhiên không chịu, Ngọc Linh liền tức giận, khóc.
Ông, ông nói xem, việc này bảo cháu phải làm sao. Cháu thật sự không biết làm gì, trong khoảng thời gian này, trong lòng cháu cảm thấy rất khó chịu.
Phượng Chí Thiên nói đến đây nghẹn ngào không nói thành lời.
Mà nước mắt sớm đã lăn dài trên hai má Phượng Khuynh Thành rồi, khóc ròng nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Trong phòng trầm mặc một lúc, ngay cả ông Phượng cũng đang trầm ngâm không biết đang nghĩ cái gì?
Diệp Phàm chép miệng, tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lúc cũng không nói gì. Tuy nhiên, động tác này của hắn đã bị ông Phượng nhìn thấy rồi, hỏi:
- Diệp Phàm, có điều gì thì nói ra đi. Anh đến đây cũng nhiều lần rồi. Lại là bạn thân của Phượng Khuynh Thành đừng làm như người xa lạ nữa. Hơn nữa, tôi cũng biết là cháu cũng có chút phương pháp phi thường đấy.
- Nếu chuyên gia khám đều không tìm ra nguyên nhân gì, hơn nữa các chuyên gia trong bệnh viện quân đội sau khi kiểm tra cũng nói như vậy. Cháu nghĩ, ngược lại có phải có nguyên nhân khác gây ra khiến cho các chuyên gia kiểm tra cũng không ra kết quả?
Diệp Phàm hỏi:
- Nực cười, chuyên gia trong bệnh viện quân đội đều là người có tay nghề cao. Cho dù là có nguyên nhân khác tuyệt đối cũng có thể kiểm tra ra được. Các chuyên gia không kiểm tra được chẳng lẽ anh kiểm tra ra?
Phượng Chí Thiên lạnh lùng hừ nói, tự nhiên đúng là đồng chí Diệp Phàm không nhìn thấy rồi.
- Tôi thấy chưa chắc, bọn họ không thể tìm ra bệnh cũng không có nghĩa là tôi cũng không thể tìm ra. Giống như bệnh của ông Phượng mà nói, nếu như theo như lời tôi nói không sai….
Diệp Phàm nói đến đây nhìn ông Phượng.
- Cháu không cần phải ngại, nói đi.
Ông Phượng khích lệ nói:
- Ông Phượng thật sự không có bệnh, Diệp Phàm cháu nói thật có được không?
Diệp Phàm rõ ràng cũng kiên trì nói rõ ra rồi.
- Ha ha ha…
Ông Phượng đột nhiên mỉm cười, chỉ hai cái vào Diệp Phàm, nói:
- Diệp Phàm cháu, thật đúng là lợi hại, tôi thật sự không có bệnh.
Cháu nói đúng, ta đây giả vờ bị bệnh. Nguyên nhân cũng là muốn nhanh thấy Ngọc Linh và Chí Thiên kết hôn.
Ta đã già rồi, chỉ muốn có cháu bế. Tuy nhiên, các chuyên gia cũng không kiểm tra ra Diệp Phàm cháu làm sao mà kiểm tra được?
- Điều này, do cháu đoán đấy.
Vẻ mặt Diệp Phàm giả vờ xin lỗi xoa đầu một chút.
- Đoán!
Ông Phượng nói thầm một câu, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc.
- Như vậy, trợ lý Diệp, anh có thể đoán đúng bệnh của ông, vậy dứt khoát phải gọi Ngọc Linh đến đây để anh kiểm tra môt chút. Không chừng cũng có thể đoán đúng, nếu chẳng may đoán đúng thì đây không phải là buôn bán lời hay sao.
Phượng Khuynh Thành vội vàng nói:
- Điều này có giống như có chút thỏa đáng không?
Phượng Chí Thiên do dự một chút nói:
- Anh, anh có yêu chị Ngọc Linh hay không?
Phượng Khuynh Thành hỏi:
- Đương nhiên yêu, bằng không anh đã không phiền não như thế này rồi. Không yêu thì anh hoàn toàn có thể thay đổi người khác rồi. Chính bởi vì yêu nên nhất thời đã khiến cho anh không thể bỏ cũng không thể lấy được, dù sao, bọn anh cũng có tình cảm nhiều năm rồi. Mà việc này, nếu thật sự Ngọc Linh nói là rất phiền toái. Huống chi, Ngọc Linh cũng không chịu sống cùng với anh.
Phượng Chí Thiên có chút bi thương nói:
- Như vậy là được rồi, nếu yêu đương nhiên phải đối tốt với chị dâu là được rồi. Nếu y thuật kỳ lạ của anh Diệp ngay cả bệnh của ông đều có thể kiểm tra ra và chữa khỏi, tại sao chúng ta lại không để cho chị dâu Ngọc Linh cơ hội này. Chỉ cần kiểm tra một chút, lại không có gì? Nếu chẳng may biết được không phải bị bệnh thì cũng giải quyết được phiền não của anh rồi.
Phượng Khuynh Thành nói:
- Điều này…
Phượng Chí Thiên nhìn nhìn ông và cha.