Một Bí thư Đảng ủy Công an không còn kiêm chức Cục trưởng Công an, giống như một con hổ bị nhổ răng, chẳng có gì đáng sợ cả.
Huống chi, Vạn Phú Tài ỷ anh trai là Phó giám đốc sở sở Tài chính thường vụ tỉnh, đó cũng là một trong những nhân vật hoành tráng của thành phố Đồng Lĩnh. Vạn Phú Tài căn bản không xem những Phó chủ tịch thành phố đó ra gì.
- Họ Bao, tự đắc sớm quá đấy. Cục công an này là Cục công an nằm dưới sự lãnh đạo của Đảng, ai dám đắc tội?
Trì Hạo Cường sắc mặt cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Tuy nhiên, đôi khi, cơ hội một khi mất đi, rất khó tìm lại được.
Sự vui mừng khi thấy người khác gặp họa của Trì Hạo Cường tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe ra.
- Hừ, Cục trưởng tôi đây làm việc cũng chẳng kém vị Bí thư nào đấy đâu. Dạo này, trong túi áo không có tiền đố anh sống được.
Vạn Phú Tài ý chỉ Trì Hạo Cường chỉ có cái danh, mà không tiền không quyền.
- Tiền của nhà nước mà dám rót vào túi mình à?
Trì Hạo Cường vừa nói đến đây, Khổng Đoan nhíu mày, nói:
- Được rồi, được rồi, nào, hai vị, uống miếng canh vịt cho hạ hỏa nào.
Tất nhiên, Khổng Đoan đang làm dịu bầu không khí.
Thấy Khổng Đoan ra mặt, hai người tự nhiên cũng không mỉa mai ngầm đối phương nữa, để tránh mất mặt.
Sau khi uống một ít canh, Khổng Đoan đưa tay cầm khăn lau miệng. Rút một điếu thuốc ra, liếc nhìn mọi người một lát mới nói:
- Hôm nay mời tất cả mọi người đến đây chủ yếu là vì có hai tình huống mới.
Bí thư Diệp nói là nghe trên tỉnh nói, Tập đoàn Điện lực quốc gia Viễn Đông gần đây có một dự án nhiệt điện lớn đang tìm chỗ đầu tư, bọn họ vốn định đi xuống mấy tỉnh phía Nam xem xét tình hình.
Bởi vì bên đó điện lực khan hiếm. Tuy nhiên, Bí thư Diệp nói là muốn giành lấy dự án này về cho Đồng Lĩnh chúng ta.
Mà ngày mai phải thảo luận vấn đề này tại hội nghị thường ủy. Hơn nữa, Bí thư Diệp trước cũng ám chỉ rằng dự án này có thể sẽ đặt tại thị xã Chương Hà, các anh nghe xong có ý kiến gì không?
- Dự án to đến mức nào?
Tất Vân Lý vừa nghe, lập tức ngồi thẳng người.
Nhâm Tín Thiên Bí thư Quận ủy Đồng Lĩnh cũng không khác là bao. Ngay cả Phó chủ tịch thành phố La vừa mới vào cũng có chút nhấp nhổm. Đối với chiếc “bánh ngọt lớn” này, mọi người đều muốn được chia cho một phần.
- Nghe nói số tiền liên quan khoảng 5 tỷ.
Khổng Đoan giơ năm ngón tay, nói rất bình tĩnh. Tuy nhiên, sau khi nói xong vẫn mịt mờ quan sát biểu hiện của mấy đồng chí đó.
Quả nhiên có chút kinh ngạc. Người Tất Vân Lý vươn càng thẳng hơn, tay cầm thìa của Nhâm Tín Thiên không ngờ khe khẽ run rẩy.
Mà Phó Chủ tịch La lòng dạ còn chưa đủ sâu, cho nên, biểu hiện càng rõ ràng hơn. Miếng thịt kẹp trên đũa không ngờ bị rơi thẳng vào trong bát.
Khổng Đoan rất muốn cười, không khỏi thầm than thở trong lòng: “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi, không có lợi thì không dậy sớm, câu nói này quả thật rất có tính triết lý.”
- Tính chân thực của việc này là bao nhiêu?
Tất Vân Lý hỏi.
- Tuyệt đối là thật, anh nghĩ, Bí thư Diệp sẽ nói những lời vô căn cứ sao? Đã phải thảo luận trên hội nghị thường ủy, rõ ràng đây là chuyện lớn của toàn thành phố. Tuy nhiên, việc này, tôi lo rằng Bí thư Diệp đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, không có việc cho chúng ta đâu. Chúng ta ấy à, chỉ phải giơ tay tỏ ý tán đồng trong hội nghị thường ủy. Hắn đơn giản chỉ muốn một cái danh nghĩa chính thức mà thôi.
Khổng Đoan nói.
- Ừ, hắn đã ám chỉ muốn để nhà máy nhiệt điện đặt tại thị xã Chương Hà. Điều này, ai ai cũng đều biết.
Trì Hạo Cường hừ một tiếng, đối với dự án này, ông ta không hy vọng gì, ông Trì không khỏi có chút buồn bực. Thấy một chiếc bánh ngọt lớn, không ngờ lại không có chuyện cho mình?
- Con chó đó của Chương Hà chỉ là Vương Long Đông mà thôi.
Tất Vân Lý hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Khổng Đoan nói:
- Việc này, chúng ta không thể cứ để cho con chó họ Vương kia lấy đi được. Đặt tại thị xã Chương Hà cũng được, nhưng, đây là chuyện của Ủy ban nhân dân chúng ta, sao đến lượt con chó họ Vương kia đến chủ trì đại cục? Diệp Phàm kia không để Ủy ban nhân dân chúng ta vào mắt sao?
- Đúng, dự án này, chúng ta phải giành về cho Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Người chủ trì đại cục ngoài Chủ tịch Khổng còn ai vào đây nữa? Chúng ta phải phối hợp với Chủ tịch Khổng làm tốt dự án này là được. Vương Long Đông ấy à, cho uống chút canh thừa là được. Dù sao, nhà máy nhiệt điện này đặt tại Chương Hà phải không? Hơn nữa, để cho Ủy ban nhân dân thành phố ra mặt là hoàn toàn chính đáng. Diệp Phàm anh quản lý mũ quan, nhưng tay cũng không thể vươn quá dài.
Nhâm Tín Thiên nói.
- Chủ trì đại cục, ha ha, theo lý mà nói tất nhiên là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta rồi. Tôi nghĩ, Diệp Phàm cũng có thể hiểu được cái lý này mà.
Anh cũng không thể ôm đồm hết Ủy ban nhân dân thành phố, vậy còn cần Khổng Đoan tôi làm gì? Cho nên sáng ngày mai, chúng ta cần phải giành lấy dự án này về phía Ủy ban nhân dân thành phố rồi nói sau.
Về phần phân phối công việc cụ thể, đến lúc đó chúng ta thương lượng rồi làm. Còn công việc cụ thể ấy à, phải phiền đến Chủ tịch Tất ra tay rồi.
Khổng Đoan tôi chỉ biết khua môi múa mép thôi. Mà Tín Thiên cũng có thể giúp đỡ bên cạnh. Đến lúc đó, dự án nhiệt điện lớn như vậy, nhất định phải móc nối với khối công an luật pháp rồi.
Lúc đó, lão Trì phải ra tay rồi.
Việc này vẫn chưa định, nhưng Khổng Đoan đã sớm hứa hẹn này nọ. Ngay cả Trì Hạo Cường dường như cũng có thể được chia một muỗng súp.
- Việc này, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Nếu Diệp Phàm phát hiện ra, hắn đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Chỉ có điều, nếu phải bỏ phiếu biểu quyết, chúng ta có đánh thắng Diệp Phàm không?
Tất Vân Lý cũng không lạc quan bao nhiêu, ngược lại cau mày đắn đo.
- Chỉ dựa vào bốn người chúng ta nhất định không đủ. Tên Lý Vi miệng không kiểm soát được, lúc nói này lúc nói nọ, không có gì chính xác.
Mà người này lại làm công tác Ủy ban Kỷ luật, tính tình thối không khác gì hòn đá trong nhà xí, trước kia chúng tôi cũng đã thử tiếp xúc với gã.
Tuy nhiên, người này không tiếp, luôn luôn giả ngu. Cho nên, muốn tranh thủ sự ủng hộ của gã là không thể nào.
Có điều, chúng ta thế này, Diệp Phàm có lẽ cũng sẽ bị lạnh nhạt. Phượng Thủy Linh ngã từ trên cao xuống, cô ta giờ như chim sợ cành cong, có lẽ sẽ lựa chọn bỏ quyền.
Nhưng Xa Quân người này ngày đó bị Diệp Phàm làm mất hết mặt mũi, nhất định sẽ ghi hận trong lòng. Xem ra có thể tiếp xúc một chút, khả năng ông ta giúp chúng ta là rất lớn.
Khổng Đoan phân tích nói.
- Xa Quân dễ nắm bắt, có điều muốn kéo ông ta nhập bọn là không thể được, chỉ có thể nói là tạm thời kết đồng minh thôi. Lần này ông ta có thể giúp chúng ta, năm sau không phải ông ta muốn làm cán bộ huấn luyện tư tưởng hay sao, chúng ta cũng có thể nhanh chóng thúc đẩy việc này, xem như đáp trả lại ân tình của ông ta.
Nhâm Tín Thiên nói.
- Ừ, chỉ có việc này mới có thể nắm thóp ông ta. Chỉ có điều, còn có Trần Đại Hải, người này vừa tới không lâu, cũng không phát hiện ra hắn qua lại thân thiết với ai. Phỏng chừng, cũng sẽ chọn con đường từ bỏ quyền. Tính như vậy, chúng ta nhiều nhất có năm phiếu. Như thế, không có cách nào thông qua được. Diệp Phàm thấy bất lợi cho mình, rất có thể sẽ lựa chọn gác lại việc này, sang năm nói tiếp.
Khổng Đoan nói.
- Đáng tiếc, tên Ngọc Xuân Phong này vẫn rất kiên cường không chịu khuất phục. Có phải là do chúng ta chèn ép chưa đủ mạnh không? Chủ tịch Khổng, có nên mạnh tay hơn chút nữa không? Dứt khoát biếm người này vào lãnh cung. Đến lúc đó, gã bị lạnh lâu rồi tự nhiên sẽ “cảm mạo” thôi.
Trên khuôn mặt Tất Vân Lý lóe lên một nét hung ác nhàn nhạt.
Tất nhiên, ông Tất đã thấy được giá trị lớn của dự án này. Có lẽ, nếu có thể giành về được thì đây sẽ là chiến tích vô cùng lớn. Đến lúc đó, ông Tất liền có thể leo lên càng cao.
- Chèn ép quá mức thì không tốt, dù sao gã cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy. Chuyện gì không cho gã quản, người ta sẽ không đến chỗ Diệp Phàm mà nói à?
Đến lúc đó Diệp Phàm hỏi đến, ngay cả tôi cũng không biết nên trả lời thế nào. Có điều, vẫn phải có biện pháp. Hiện giờ gã vẫn đang phân quản mấy phòng ban cửa sau, chúng ta hoàn toàn có thể khống chế toàn diện gã từ mấy phòng ban này.
Khổng Đoan tôi muốn Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ gã ngay cả khả năng sai khiến cấp dưới cũng không có. Đến lúc đó, Ngọc Xuân Phong hắn tôi thấy phải sửa thành Ngọc Đông Phong rồi.
Trên mặt Khổng Đoan hiện lên khí phách vô tận, khác hẳn với con người thường ngày nói năng thận trọng.
- Biện pháp hay lắm, cái này dễ thôi. Chỉ cần mời lãnh đạo các đơn vị cấp dưới đến chỉ đạo một chút là đủ rồi. Đến lúc đó, dù cho Diệp Phàm có hỏi, chỉ có thể nói là Ngọc Xuân Phong anh không có năng lực mà thôi. Ngay cả các phòng ban cấp dưới cũng không nghe lời anh, anh còn làm Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ cái quái gì! Cũng không phải chúng ta không để gã phân công quản lý, đúng không nào?
Trì Hạo Cường cười khan nói.
- Chủ tịch thành phố, chèn ép như vậy có khi nào lại chọc giận Ngọc Xuân Phong khiến cho gã ngược lại rơi vào vòng tay của Diệp Phàm hay không?
Vạn Phú Tài nói xen vào một câu.
- Ha ha, sẽ không đâu.
Khổng Đoan rất tự tin cười nói, vẻ mặt thản nhiên thong dong.
- Sao lại sẽ không, vật cực tất phản (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại - DG). Con người cũng có tâm lý phản nghịch, chó cùng đường không phải cũng sẽ nhảy tường hay sao?
Vạn Phú Tài có chút không tin.
- Anh nói xem, Phú Tài, Ngọc Xuân Phong ngả về phía Diệp Phàm thì sẽ được lợi gì. Gã đắc tội Khổng Đoan tôi thì được lợi gì?
Khổng Đoan nói.
- Có vẻ có lý, ít nhất, trước khi bị mất mặt hoàn toàn gã vẫn còn có thể phân công quản lý mấy phòng ban.
Ít nhất còn có quyền lực nhất định. Nếu gã ngả về phía Diệp Phàm, hiện giờ Ủy ban nhân dân thành phố là do Chủ tịch Khổng anh đứng đầu.
Hơn nữa, đám người Chủ tịch Tất căn bản cũng không có không gian sinh tồn của Ngọc Xuân Phong. Muốn khống chế toàn diện gã dễ như trở bàn tay. Diệp Phàm tuy là bí thư, nhưng cũng không thể can thiệp quá nhiều vào công việc cụ thể của Ủy ban nhân dân thành phố.
Vạn Phú Tài gật gật đầu.
- Tín Thiên, La Phong hai người cũng có việc phải làm đấy. Hồng Cốc Trại một khi tiền rót từ bộ Tài chính xuống, việc này, tôi chuẩn bị đề nghị cho Tín Thiên đi làm.
La Phong phối hợp làm ở Hồng Cốc Trại. Nghe nói bộ Tài chính chuẩn bị móc nối với Hồng Cốc Trại. Đến lức làm ra chuyện, lực ảnh hưởng sẽ không nhỏ đâu.
Các anh không thấy sao? Chủ tịch Điền đang rất quan tâm từng ngày từng giờ đấy. Chỉ cần các anh làm tốt, Chủ tịch Điền nhất định sẽ coi trọng các anh.
Chủ tịch tỉnh Điền là một người thực tế, ông ta chỉ chú trọng vào biểu hiện của các anh. Đối với những điều khác, Chủ tịch Điền không để tâm đâu.
Khổng Đoan nói.
- Diệp Phàm có lẽ cũng sẽ cản trở?
Nhâm Tín Thiên nói.
- Vậy ngày mai ở hội nghị thường ủy sẽ thấy rõ thôi.
Khổng Đoan đột nhiên nghiêm mặt, như một bức tượng, hết sức đăm chiêu.
- Nghe nói ngày mai tổ đi tuần của Mặt trận Tổ quốc sẽ xuống, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh Trần Húc dẫn đầu. Tổ viên trong tổ đều có lai lịch không vừa, ví dụ như, Hồ Quý Thiên Sở phó Sở thường vụ tỉnh. Lần trước, Diệp Phàm và Chủ tịch Trần xích mích, lần này bọn họ xuống có phải là có trò hay để xem rồi hay không?
Vạn Phú Tài vẻ mặt phấn khởi.
- Ha ha, trong tổ còn có lãnh đạo và các chuyên gia trong Sở Xây dựng và Sở Thủy lợi. Hơn nữa, còn có những người như Phó kiểm sát trưởng Viện Kiểm sát, Tòa án. Lần này cấp bậc của tổ tuần tra rất cao, là một bộ phận thành viên có đeo hàm ủy viên thường vụ của Mặt trận Tổ quốc tỉnh đi xuống.
Khổng Đoan thản nhiên cười nói, uống một ngụm trà. Bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.
- Đừng nói là nhắm vào Diệp Phàm mà tới đấy?
Tất Vân Lý bất ngờ chấn động, nhìn Khổng Đoan.
- Ông nói xem, ông Tất?
Tâm tình Khổng Đoan lúc này rất tốt, nói rất thoải mái sảng khoái.
- Nhắm vào chuyện gì mà tới nhỉ?
Tất Vân Lý nghĩ ngợi, lão cảm giác dường như chuyện này Khổng Đoan đã biết ít nhiều.