Việc này là đương nhiên, nếu đồng chí Thôi Đồng nói là bị đánh đập tàn ác, chứng tỏ các đồng chí Ủy ban kỷ luật khi phá án có sử dụng một số phương pháo không được phép. Vì sao phải dùng những phương pháp đó? Trong này chắc chắn có vấn đề.
Phó bí thư Thái Quý Quyền không ngờ lên tiếng.
- Tôi đồng ý, chỉ cần có thể chứng minh đồng chí Thôi Đồng và ba vị đồng chí kia bị đánh đập dã man, tôi sẽ nghiêm túc xử lý các đồng chí của Ủy ban kỷ luật thành phố.
Trương Nhất Đống bình tĩnh gật gật đầu, Trương Minh Sâm cũng gật đầu.
Cuối cùng, Dương Chí Đức cũng gật đầu. Y nhìn Diệp Phàm nói:
- Vậy mời Chủ tịch thành phố Diệp đưa ra chứng cứ chứng minh. Nếu Chủ tịch thành phố Diệp có thể chứng mình thật sự là Ủy ban kỷ luật thành phố trong khi phá án đã sử dụng một số phương pháp không được phép. Mà vụ án này là do tôi phụ trách, trước mặt các vị lãnh đạo, tôi hứa lập tức từ chức về nhà bán khoai lang. Và xin chịu mọi hình phạt của tổ chức.
- Hừ !
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Dương Chí Đức một cái nói :
- Nếu chứng minh được là có vấn đề, anh không chỉ từ chức về nhà mà còn chịu sự trừng phạt của pháp luật, kỷ luật của Đảng. Đối với việc cưỡng ép các đồng chí làm từ chứng cứ thật thành giả, phá án lung tung như vậy, thay trắng đổi đen pháp luật khó dung tha.
- Múa mép khua môi có ích gì. Chủ tịch thành phố Diệp cứ đưa ra chứng cứ rồi nói tiếp. Nếu không đưa ra được chứng cứ, tôi nghi ngờ là Chủ tịch thành phố có động cơ. Chứng cứ giả muốn làm thành chứng cứ thật. Đây chẳng lẽ không phải là đối trắng thay đen sao, đúng sai chẳng phân biệt được. Làm Chủ tịch một thành phố, tôi tin là chủ tịch thành phố Diệp sẽ tự nhận hình thức xử phạt.
Trương Nhất Đống không ngờ tiến lên, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Ha ha, nếu Diệp Phàm tôi đổi trắng thay đen, tôi xin Bí thư Phạm đại diện cho tổ chức xử phạt nặng đối với tôi. Nếu tôi điều tra ra chứng cứ, thì đồng chí Trương Nhất Đống là người quản lý Ủy ban kỷ luật thành phố. Việc này, có phải anh cũng phải chịu trách nhiệm không? Tôi xin hỏi, anh nhận hình thức xử phạt gì?
Diệp Phàm lạnh lùng phản bác lại.
Phạm Viễn đến đây tất nhiên hứng thú. Ai nấy đều bình tĩnh ngồi, giống như việc này không liên quan đến mình.
- Việc này tuy không phải tôi tự mình điều tra, là do đồng chí Dương Chí Đức phụ trách. Nhưng, như Chủ tịch thành phố nói, tôi là người quản lý Ủy ban kỷ luật không trách được phải chịu trách nhiệm. Tôi xin tổ chức xử phạt nặng đối với tôi. Tôi nói lời này tuyệt đối nghiêm túc.
Trương Nhất Đống rất xảo quyệt, đầu tiên là đổ trách nhiệm lên đầu Dương Chí Đức.
Sau đó, tìm lý do xử phạt nặng tắc trách qua loa. Tất nhiên, đây là đề phòng nếu xảy ra việc gì. Có một số việc, cũng không thể chính xác trăm phần trăm được.
- Vậy được.
Diệp Phàm gật đầu nhìn Phạm Viễn một cái, nói:
- Không biết Bí thư Phạm cùng các đồng chí ngồi đây có làm chứng cho việc này không?
- Không cần cậu nói đến những việc khác, nếu điều tra ra có đồng chí bóp méo sự thật, tôi cũng sẽ đại diện cho Đảng, đại diện cho tổ chức xử phạt nặng.
Phạm Viễn vẻ mặt chính trực nói.
Việc này cho dù như thế nào cũng là Diệp Phàm và Trương Nhất Đống có một người chịu xử phạt nặng, Phạm Viễn tất nhiên là hài lòng với mọi tình huống.
Sau này, người đó sẽ không thể ngẩng đầu ở hội nghị thường vụ.
Muốn cạnh tranh với mình, thì không cần phải suy nghĩ.
- Lý Mộc, anh bảo Vu Hữu Hòa đến văn phòng của tôi, trên giá sách có một lọ thuốc nước, lập tức đem đến đây.
Diệp Phàm nói với người thư ký đang đứng ở ngoài cửa.
Vừa nghe đến nước thuốc, mi mắt Trương Nhất Đống không khỏi động động. Chính các vị ủy viên thường vụ ngồi đây đều nghi ngờ, không biết Diệp Phàm định làm quái quỷ gì.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười cười, nhìn mọi người một cái, không giải thích. Không lâu sau, Vu Hữu Hòa cầm lọ nước thuốc chạy vội vàng đến.
- Bình nước thuốc là là do bộ đội đặc chủng Báo Săn ở Thủy Châu bào chế ra. Năm đó tôi có một người bạn tốt là một sĩ quan của Báo Săn.
Khi thấy thuốc này tôi tò mò ,nên y đưa cho tôi một lọ. Đương nhiên, thuốc này là bí mật quốc gia. Tôi hi vọng các đồng chí ngồi đây hôm nay không cần nói ra bên ngoài.
Báo Săn là bộ đội như thế nào, chắc mọi người cũng đã nghe nói một chút. Không cần tạo ra phiền toái không đáng có cho mình.
Diệp Phàm đầu tiên là cảnh cáo một phen. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, đột nhiên nói:
- Thôi Đồng, cởi hết quần áo ra, chỉ giữ là đồ lót là được.
Thôi Đồng cũng không kịp thẹn thùng, cởi quần áo.
- Bí thư Phạm, tôi mượn bàn của hội nghị một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Cứ tự nhiên.
Phạm Viễn gật gật đầu, hình như đến đây cảm thấy hứng thú. Bởi vì, Báo Săn rất thần bí, mặc dù là Bí thư thành phố như Phạm Viễn nhưng cũng không biết gì. Bởi vì y còn chưa đến cấp bậc đấy.
Diệp Phàm thấy các ủy viên thường vụ đều chuyển ra xa bàn hội nghị một chút mời nhìn Thôi Đông nói:
- Nằm lên đó.
Thôi Đồng nằm lên bàn.
Diệp Phàm dùng ngón tay lấy một chút nước thuốc sau đó vẽ lên người Thôi Đồng. Mấy phút sau, lúc mọi người đang chờ đợi, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Bụng Thôi Đồng đang bình thường bỗng hiện lên một số vết thương. Hơn nữa, càng lâu, càng hiện nhiều vết xanh tím. Cuối cùng thật sự vô cùng thê thảm.
- Sau lưng còn cần tôi thử không?
Diệp Phàm giơ bình thuốc thản nhiên nói.
- Thôi không cần.
Phạm Viễn khoát tay nói, thở dài:
- Cậu chịu khổ rồi, đứng lên đi, mặc đồ vào đừng để cảm lạnh.
- Phó phòng Lý, Cố Đức Tiêu còn cả Lưu Nhất Chu, mời các đồng chí cởi quần áo.
Diệp phàm đột nhiên nói.
- Không cần, bọn họ đều thế. Bí thư Phạm, lần này là tôi sai lầm rồi. Bọn họ vẫn không chịu nói chứng cứ là giả, tôi không có cách nào. Đành phải dùng một số cách không được phép. Tôi xin nhận xử phạt của tổ chức.
Dương Chí Đức mặt giống như người chết, cúi đầu nói.
Tuy nhiên, y còn muốn giãy dụa, vẫn không đồng ý thừa nhận sự thật. Ngược lại nói là vì điều tra rõ sự thật mới làm như vậy.
Việc này ở Ủy ban kỷ luật cũng không hiếm thấy. Những người ngồi ở đây đều hiểu được, không thể không nói, sắp chết còn muốn cắn ngược lại như Dương Chí Đức là người có bản lĩnh tốt.
Hắn biết, chỉ cần có thể bảo vệ việc này Trương Nhất Đống nhất định sẽ giúp hắn. Dựa vào thế lực của họ Trương, có gì không được.
Tuy nhiên, hiển nhiên trong lòng y có quỷ, nên mặt tái nhợt.
Diệp Phàm hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu.
Nếu y là tay sai của Trương Nhất Đống. Mà Trương Nhất Đống lại không thể buông tha hắn. Vậy phải kiên quyết tấn công, tạo ra uy tín cho mình. Nếu không, một người cũng có thể cắn hắn, con chó này phải đánh chết hoàn toàn.
- Dương Chí Đức, anh còn dám nói là họ làm chứng cứ giả? Sự thực đã rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, anh còn dám nói dối.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn một cái nói:
- Bí thư Phạm, tôi thấy đồng chí Dương Chí Đức có sai lầm lớn về tư tưởng.
Không thích hợp tiếp tục đảm nhận sự phân công của Đảng. Là cán bộ Ủy ban kỷ luật, hiểu pháp luật mà phạm luật. Không ngờ sai khiến người làm giả chứng cứ. Nếu việc này truyền ra ngoài thì thật sự là làm tổn hại lớn đến uy tín của Đảng. Hủy hoại nghiêm trọng uy tín của Ủy ban kỷ luật.
Hơn nữa, lại sai khiến người hãm hại đồng chí Vu Hữu Hòa cán bộ ủy ban nhân dân thành phố. Đổi trắng thay đen, trái phải lẫn lộn. Tôi đề nghị, tổ chức lập tức khai trừ Đảng viên, đề nghị Ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra rõ việc này.
- Bí thư Phạm, tôi chỉ phạm sai lầm nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ. Hi vọng tổ chức có thể suy xét đến thái độ nhận lỗi của tôi, mà xử lý nhẹ tay…
Dương Chí Đức hét lớn lên, vừa nói vừa ứa nước mắt.
- Bí thư Phạm, đồng chí Dương Chí Đức là lính của tôi. Luôn luôn làm việc không tồi, công tác vững vàng, hơn nữa, thái độ rất nghiêm chỉnh. Chuyện này chỉ là hồ đồ nhất thời. Nói đến hồ đồ, tôi cũng có khi hơi hồ đồ. Con người không ai toàn vẹn cả, vàng không có vàng mười. Cho nên, việc khai trừ Đảng không cần thiết. Chỉ phạt cảnh cáo Đảng là được. Tạm thời cách chức, cho y viết kiểm điểm. nhìn lại thái độ của mình trong thời gian qua, trong công việc có chỗ nào không đúng, tự nhắc nhở kiểm điểm sâu sắc…
Trương Nhất Đống nói.
- Dương Chí Đức, vì sao anh lại phải sai khiến Lý Trương Minh, Cố Đức Tiêu và Lưu Nhất Chu làm giả chứng cứ? Đây là chủ ý của anh có phải không? Nếu không phải tôi hi vọng anh có thể thành thật giải thích rõ ràng, tranh thủ sự khoan hồng.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng, ép Dương Chí Đức.
Trương Nhất Đống vừa nghe thấy, qua nhiên không lên tiếng. Y còn lo lắng một chút, Diệp Phàm làm thế nếu Dương Chí Đức không chịu được. Cuối cùng nói ra chính y thì phiên toái.
Hơn nữa, Trương Nhất Đống hung hăng nhìn Dương Chí Đức một cái. Thấy ánh mắt của y Dương Chí Đức cúi đầu nói:
- Tôi nhận xử lý của tổ chức.
- Khai trừ tư cách Đảng viên, đưa sang cơ quan tư pháp điều tra xử lý.
Phạm Viễn nói mắt như nhìn Dương Chí Đức và Trương Nhất Đống.
Trương Nhất Đống hiểu, đây là Phạm Viễn gõ y. Ông ta muốn y hiểu rằng, ở Hải Đông này Phạm Viễn là lãnh đạo đại diện cho Đảng. Không phải y đến phá rối.
- Dẫn đi trước.
Mặt Trương Nhất Đống tối sầm, nhìn mấy nhân viên của Ủy ban kỷ luật nói.
- Bí thư Phạm, Chủ tịch thành phố, tôi biết tôi sai rồi, hi vọng tổ chức có thể rộng lượng xử lý.
Dương Chí Đức khi bị mang đi khóc than rất thảm. Tuy nhiên, giọng kia càng lúc càng nhỏ, vì càng ngày càng xa phòng họp.
- Bí thư Phạm, Cục trưởng cục Tài chính thành phố Lưu Nhất Tiêu cố ý phá rối. Làm cục trưởng Cục Tài chính lại ngang nhiên đối địch với Ủy ban nhân dân thành phố. Làm trái quyết định của Ủy ban nhân dân, còn lôi kéo người của Ủy ban nhân dân.
Tôi thấy, y không thích hợp đảm nhiện chức Cục trưởng cục Tài chính thành phố.Đề nghị tổ chức cách chức Bí thư, cục trưởng của đồng chí Lưu Nhất Tiêu.
Ngoài ra, cục Tài chính thành phố cũng không thể không có người phụ trách. Cục Tài chính là phòng chuyên môn quan trọng, không thể một ngày không có người lãnh đạo.
Hôm nay đúng lúc họp Hội nghị thường vụ có lẽ chúng ta nên thảo luận một chút về việc chọn người phụ trách Cục Tài chính thành phố.
Lúc này Thái Quý Quyền vẻ mặt nghiêm tục đề nghị.
- Bí thư Phạm, Lưu Nhất Tiêu chỉ là nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, mấy ngày qua, đồng chí Nhất Tiêu đã kiểm điểm sâu sắc. Viết kiểm điểm hơn mười trang. Một đồng chí có kinh nghiệm nhiều năm như vậy đối với lĩnh vực tài chính của chúng ta là một nhân tài quý giá. Có phải là nên xử lý nhẹ. Cách chức tôi thấy không cần thiết, cảnh cáo Đảng là được.
Trương Minh Sâm tất nhiên đứng ra phản đối.