- Thiệu Trung, trước tiên xin bớt giận. Việc này quả thực là việc phát
sinh đột ngột. Tuy nhiên, không nói cho cậu cũng không có nghĩa là sau
này không nói cho cậu. Hơn nữa, chuyện này không nói cho cậu cũng vì
muốn tốt cho cậu thôi.
Không ngờ Bí thư Kim lại có thể nói chuyện như thế.
- Bí thư Kim nói gì tôi nghe không rõ, không nói cho tôi là vì muốn tốt cho tôi, đây được gọi là đạo lý gì đấy?
Cái Thiệu Trung hỏi.
- Việc này cậu còn muốn hỏi tôi sao? Chẳng lẽ chính cậu không hiểu
được. Đồng chí Ngưu Kiến Quốc đã làm những gì? Còn có vài vị đồng chí
của cục Điện lực thành phố cũng đã làm những gì? Cậu muốn hỏi rõ có thể
đến Tỉnh ủy để hỏi.
Giọng điệu bí thư Kim nghiêm nghị.
- Bí thư Kim, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi muốn hỏi một chút lão lãnh
đạo có phải hay không thôi? Không phải là có ý muốn chất vấn Tỉnh ủy ạ.
Cái Thiệu Trung khẩn trương giải thích một chút, thật ra trong lòng đã hiểu ra được một nửa rồi.
Lập tức, trên trán Cái Thiệu Trung đã toát cả mồ hôi hột.
- Được rồi, mình tự chú ý một chút là được rồi. Có một số việc, đừng
gây sức ép quá mức. Trên tỉnh vẫn muốn đỡ tập đoàn cơ điện Hoành Không
trở thành xí nghiệp lớn.
Đối với Thiên Vân mà nói cũng là một gánh nặng rất lớn. Gánh nặng này ép lên trên tỉnh nhanh đến mức khiến
cho tỉnh ngạt thở, có một số việc khiến cho không đủ sức nhìn.
Cũng phải có mức độ, một khi vượt qua giới hạn sẽ không tốt rồi. Ngưu Kiến Quốc cũng là do vượt quá giới hạn đó.
Cậu phải nhớ kỹ, ở thành phố Hạng Nam tuy nói đồng chí Cái Thiệu Trung
cậu là một thanh thủ, nhưng đồng chí Cái Thiệu Trung cậu vẫn dưới sự
lãnh đạo của nhân vật số một Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Làm nhiều việc có lợi cho nhân dân cho đất nước một chút, nói đến thế thôi, cậu suy nghĩ một chút, xin chào.
Bí thư Kim kết thúc câu chuyện, Cái Thiệu Trung cầm điện thoại đứng ở
đó ngẩn ngơ nửa ngày. Rất lâu sau mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên
trán. Sắc mặt u ám như mực.
Lúc này, Ngưu Kiến Quốc cũng gọi điện thoại, cũng hỏi vấn đề giống như trước.
Không ngờ đầu dây bên kia có âm thanh truyền đến.
- Chính cậu làm mà cậu không rõ sao? Nếu không phải để cho cậu tự kiểm điểm, cậu đã sớm bị khai trừ rồi.
- Tôi chỉ... ‘
Lập tức mặt Ngưu Kiến Quốc đỏ lên, ấp úng nói không ra lời.
- Chỉ có điều, một trong chiếc mũ của cậu. Là người lãnh đạo, mà còn như một đứa trẻ, một chút cơ bản cũng không biết.
Hoành Không có thể loạn được sao? Đừng tưởng rằng cứ ở trên địa bàn của các cậu thì muốn làm thế nào thì làm, ở trên Hạng Nam còn có Tỉnh ủy
đấy.
Các cậu khiến cho tất cả các đồng chí đều thấy không
chấp nhận được. Hôm nay là trạm biến thế ngày mai sẽ biến thành mạng
lưới tải điện, ngày mốt không khởi công được trạm phát điện.
Thủ đoạn của các cậu còn quá thấp. Cái Thiệu Trung làm sao có thể nhận
sai cho cấp dưới, mà làm sao cậu ngu xuẩn đến mức bị người khác lợi dụng làm vũ khí sử dụng.
Muốn chơi thì phải thông minh, muốn chơi được người khác thì ngay cả manh mối cũng không để tìm thấy và có thể
làm cho người khác đau khổ mới là cao thủ.
Các cậu làm cái gì thế, như một đứa trẻ tập chơi trò chơi của người lớn. Quá ngu ngốc.
Giọng nói kia không hề khách khí.
- Tôi không có nói gì, kiểm tra lại điện lực trong thành phố cũng là
chuyện rất bình thường phải không? Việc này, trước kia vẫn thường xuyên
kiểm tra mà. Vì sao lần này lại không được, chẳng lẽ cũng không cần đến
an toàn.
Trong lòng Ngưu Kiến Quốc bực dọc, cảm thấy rất oan uổng.
- Việc cậu kiểm tra là không sai, đó là việc các cậu cần làm. Nhưng
đoạn hội thoại bí mật giữa cậu và Cục trưởng Cục điện lực Tống Đại Mâu
lại được đặt trên mặt bàn của Tỉnh ủy rồi.
Còn ba hoa khoác
lác muốn xem Diệp Phàm làm thế nào, Tống Đại Mâu còn nói muốn cho Diệp
Phàm một trận. Có phải các cậu coi trời bằng vung rồi đúng không?
Việc này bản thân cậu rõ ràng nhất, nếu muốn tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu nghe. xem chương mới tại tunghoanh(.)com nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Hậu quả của thủ đoạn lừa bịp chính là như thế. Lúc đầu đã định chơi thì sẽ phải suy nghĩ kỹ càng rồi.
Tiếng từ đầu dây bên kia hừ nói.
- Tôi... Trong sạch... Tôi...
Giọng điệu Ngưu Kiến Quốc vô cùng tẻ nhạt.
- Mở to mắt ra đi, lần này vận khí của Cái Thiệu Trung tốt rồi. Nói cách khác, cũng chỉ bị xử lý bình thường thôi.
Nói xong đầu dây bên kia cúp điện thoại xuống.
- Họ Diệp kia, mày không được chết tử tế đâu, mày giết Ngưu Kiến Quốc
tao rồi. Tao là Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại hiểu chưa!
Ngưu Kiến Quốc giống như một kẻ điên đang lên cơn trong nhà vệ sinh.
Cuối cùng Đông Phương Bất Bại vẫn làm cho người ta thu thập, nhưng Ngưu Kiến Quốc không có nhìn thấy hết toàn bộ bộ phim.
Đương nhiên, người đứng sau Ngưu Kiến Quốc cùng Cái Thiệu Trung sẽ
không dễ dàng nhìn kẻ dưới của mình bị Diệp Phàm ra tay thảm như vậy
đâu.
Phản công.
Sáng ngày thứ hai, Vệ Ngọc Cường gọi điện thoại tới, yêu cầu Diệp Phàm đến phòng họp để họp Đảng ủy.
Tổng công ty tập đoàn cơ điện Hoành Không có chín ủy viên thường vụ
Trong đó Bí thư Đảng ủy là Cái Thiệu Trung.
Ngoại trừ Diệp Phàm là Phó bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch còn có hai
người Phó bí thư Đảng ủy chuyên trách , theo thứ tự là Dương Chấn Đông
phân công quản lý đảng vụ, Ngô Hồng Sơn quản lý phát triển kinh tế..
Ngoài ra còn có năm ủy viên thường vụ.
Theo thứ tự là ủy viên thường vụ, phó tổng giám đốc công ty – đồng chí Tào Nguyệt.
Ủy viên thường vụ , cố vấn pháp luật công ty – đồng chí Cung Trường Hỉ.
Ủy viên thường vụ, phó tổng giám đốc Chu Đống.
Ủy viên thường vụ, trợ lý tổng giám đốc Nghiêm Phương Long.
Ủy viên thường vụ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Chủ tịch Công đoàn Hà Toàn Lý.
Chu Đống bị giam lỏng chưa được về, bên trong có tất cả bảy người, vẻ
mặt Diệp Phàm bình tĩnh đảo qua mặt bảy người, sau đó đi qua bên trái.
Bởi vì, đây là phòng họp Đảng ủy. Bí thư Cái Thiệu Trung và Diệp Phàm đương nhiên là phải ngồi ở giữa.
Mà Diệp Phàm ngồi chiếc ghế bên trái rồi. Chiếc ghế thứ nhất phía bên phải là của Chấn Đông phụ trách công tác Đảng vụ
Thực ra, các chi nhánh phía dưới của tổng công ty tập đoàn đều được phân cho các ủy viên thường vụ quản lý.
Mà hai nhà máy khác nhau do hai vị ủy viên thường vụ chuyên môn phụ trách, chủ hai nhà máy không phải chuyện đùa.
Trước đó Vệ Ngọc Cường cũng không có nói qua với Diệp Phàm nội dung lần họp hội nghị thường vụ là gì, cho nên, Diệp Phàm cũng không biết phải
làm gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm mơ hồ cảm giác được có phải chuyện bên kia Hạng Nam bên này đã biết.
- Cũng đến đông đủ rồi họp thôi, Chủ nhiệm Tào làm thư ký nhé.
Vệ Ngọc Cường hung hăng bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, sau đó hướng về chỗ Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Tào Khải Hùng nói.
Tất cả mọi người ngồi ngay ngắn nhìn Vệ Ngọc Cường.
- Hôm nay triệu tập họp hội nghị khẩn cấp, là vì chúng tôi nhận được
một tin tức khủng khiếp. Tin tức này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng, quả thực là làm người khác không thể tin được, khiến người ta
đau lòng và khiếp sợ.
Vệ Ngọc Cường dùng hai chữ “Khủng khiếp” trước khiến mọi người lo sợ. Sau đó liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Diệp tổng, chắc cậu đoán ra đươc chuyện gì chứ?
- Có phải là bên kia tỉnh Vân Nam gửi đến văn bản gì đúng không?
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Đúng rồi, bên kia gửi đến một văn bản chính thức . Tôi hy vọng Diệp
tổng giải thích rõ ràng sự thật việc này cho các ủy viên thường vụ.
Vệ Ngọc Cường giống như là công an đang thẩm vấn phạm nhân, còn nói đến hai chữ ‘Giải thích’.
- Tôi sẽ thông báo chi tiết việc này trước hội nghị thường vụ, tuy
nhiên, bởi vì ngày hôm qua có rất nhiều việc... vấn đề điện tạm thời kéo dài. Chuyện chỉ có như vậy, tôi đại diện cho công ty ký kết với bên kia tỉnh Điền Nam...
Diệp Phàm nói thật ra, lập tức, hội nghị phản đối kịch liệt, kính mắt vỡ đầy rơi xuống đất.
Vẻ mặt Vệ Ngọc Cường âm trầm, rút một điếu thuốc ra châm xong lại dập
tắt trong cái gạt tàn thuốc. Két một cái, chiếc bút máy được đặt trên
bàn.
- Im lặng.
Vệ Ngọc Cường hừ nói, đợi trong phòng hội nghĩ im lặng lại, mới lên tiếng,
- Các đồng chí nói chuyện đi, nói thoải mái về vấn đề này.
- Diệp tổng, tôi thật sự không hiểu. Việc này dường như cậu cũng không
có thông báo qua hội nghi thường vụ để chúng tôi biết. Trong biên bản
họp Đảng ủy công ty không có ghi trao quyền cho cậu, việc này hình như
là vi phạm quy định rồi. Hơn nữa, cũng không có hiệu lực pháp lý.
Lúc này, Phó bí thư Đảng ủy Ngô Hồng Sơn nói.
- Tôi là Tổng giám đốc công ty, tất cả mọi công việc của tập đoàn Hoành Không chúng ta đều do tổng giám đốc chịu trách nhiệm. Tôi có quyền ký
kết thỏa thuận này, hơn nữa, vừa rồi tôi cũng đã trình bày qua.
Vì sự phát triển cuối cùng của Hoành Không, cũng chỉ còn duy nhất một
cơ hội cuối cùng này. Nếu chúng ta không cố gắng, tập đoàn cơ điện Hoành Không sẽ trở thành lịch sử.
Đó không phải là Diệp Phàm tôi
nói để mọi người sợ hãi, mà là sự thật. Trong lòng các đồng chí đều biết rất rõ tình trạng của Hoành Không.
Tỉnh ủy và Ủy ban nhân
dân tỉnh có thể trợ giúp chúng ta bao lâu nữa, lỗ thủng của Hoành Không
không thể tiếp tục đổ vào vô thời hạn nữa.
Để phát triển được cần gì chứ, đương nhiên cơ hội là quan trọng nhất. Hiện tại chúng ta
phải tìm cơ hội, một khi cơ hội đã đến, nếu chúng ta không có tài chính
tối thiểu để hoạt động, cơ hội tới làm sao được chứ?
Chẳng lẽ gọi công nhân đang bị đói, kinh phí hoạt động mấy ngày đều không có thì khôi phục sản xuất sao được?
Lần trước vay năm mươi triệu, kỳ hạn một tháng. Thời gian cũng không
phải dài, nháy mắt một cái là hết một tháng. Mấy ngày nay chúng ta đã
kiếm được bao nhiêu tiền?
Nếu không ký kết thỏa thuận này, năm nay Ủy ban nhân tỉnh Điền Nam có thể trợ cấp cho chúng ta bao nhiêu.
Tiền năm ngoái bọn họ thiếu, lần này tôi cũng đã cầm về rồi. Đương nhiên, khoản tiền này là của Ủy ban nhân dân tỉnh.
Mà năm nay phía tỉnh Thiên Vân đã hạ chỉ thị, không trợ cấp tiền cho
chúng ta nữa. Mà Điền Nam thấy Thiên Vân không cho tiền, khẳng định cũng sẽ không cho chúng ta đến một xu đâu.
Đến lúc đó, chẳng lẽ
Tổng giám đốc tôi bảo các công nhân bụng rỗng không mỗi này hát tuồng
hay sao? Ngày nhậm chức các vị không thể không nhìn thấy, các công nhân
đã nhẫn nại đến cực hạn.
Thật sự nếu chúng ta không muốn đón
hậu quả nghiêm trọng. Đến lúc đó, thử hỏi một chút, các đồng chí ngồi
đây có thể lẩn tránh trách nhiệm.
Bởi vì mỗi chúng ta là một
thành viên trong bộ máy tập đoàn Hoành Không, tất cả mọi người đều phải
có trách nhiệm. Mà lần này có thể lấy thành công của Vân Nam 100 triệu.
Mà mỗi năm bọn họ trả cho Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân bốn mươi triệu Chủ tịch tỉnh đã đồng ý cho chúng ta hai mươi triệu.
Vậy 120 triệu này là toàn bộ gia sản của chúng ta. Nếu trả năm mươi triệu vừa mới mượn, chúng ta chỉ còn lại 70 triệu.
Bảy mươi triệu, nghe thì có vẻ như một con số rất lớn, nhưng tiền lương mỗi tháng của công nhân đã mất hơn mười triệu.
Cộng thêm chi phí hàng ngày cho đến lúc vận hành, không có hai mươi triệu một tháng không được.
Diệp Phàm bình tĩnh, quay mặt về phía mọi người nói từng khoản rõ ràng.
- Tổng giám đốc phụ trách chính là không sai, đây chỉ nói về phía cạnh điều hành công ty.
Ví dụ như công ty việc công ty phát triển.Tuy nhiên, trong việc quyết
định các vấn đề về quyền sở hữu của công ty lãnh đạo cấp trên cũng không có giao quyền lực này cho Diệp tổng.
Mà công ty có quy định, mọi chuyện trọng đại hoặc quyết định đều phải được thông qua qua trong
buổi họp thảo luận lãnh đạo Đảng ủy công ty mới được.
Hơn nữa còn phải được ban giám đốc phê duyệt. Diệp tổng cũng không có được công ty trao quyền, càng không có thông qua ban giám đốc quyết định.
Việc Diệp tổng ký thỏa thuận là không có hiệu lực. Hơn nữa, cho dù chúng tôi đồng ý.
Nhưng, tập đoàn cơ điện Hoành Không chúng ta là đơn vị trực quản cấp
dưới của Ủy ban nhân dân tỉnh. Còn cổ phiếu cũng là Ủy ban nhân dân hai
tỉnh Thiên Vân và Vân Nam nắm giữ trong tay.
Ủy ban nhân dân
tỉnh Vân Nam đồng ý như thế, nhưng Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân không
có đồng ý. Việc này, chỉ có hai bên cổ đông ngồi xuống hiệp thương, cùng cho phép mới có thể xác định được quyền sở hữu công ty.
Bởi
vì, pháp nhân của tập đoàn cơ điện Hoành Không là Ủy ban nhân dân tỉnh.
Không phải là cá nhân Bí thư Vệ cũng không phải là Diệp tổng.
Lúc này, tổng cố vấn pháp luật Cung Trường Hỉ dùng pháp luật công kích Diệp Phàm. Chỉ trích Diệp Phàm làm việc không đúng, vi phạm quy định.