-Xin cảm ơn.
Diệp Phàm ôm quyền hai tay giơ giơ lên quay người lại đi nhanh về phía xe, bước chân rất mạnh mẽ.
Sau khi về đến Thủy Châu Diệp Phàm nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đến Ban tổ chức cán bộ báo cáo công tác.
-Diệp Phàm, cậu không trách tôi chứ?
Trưởng ban Lô Minh Châu hơi ngượng ngùng hỏi ngay khi Diệp Phàm vừa ngồi xuống.
-Nghe nói đây là quyết định của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy. Tôi tin rằng Trưởng ban Lô đã cố gắng hết sức rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
-Ôi!
Lô Minh Châu thở dài nhìn Diệp Phàm một cái. Nghĩ một chút rồi tiếp:
-Hôm đó, Bí thư Tề cùng Bí thư Đoạn đều tức giận đến độ đập bàn rầm rầm…
-Cảm ơn!
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn Lô Minh Châu nói:
-Tôi còn được biết, hôm đó chị đã không cẩn thận để ngón tay bị mảnh chén trà vỡ cứa đứt.
-Không việc gì, tay bị run nên như vậy thôi. Nhiều tuổi rồi, không giữ được chắc nữa.
Lô Minh Châu bình tĩnh nói, bà nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Thật ra, ở đời cũng có lúc này lúc kia. Luôn thuận buồm xuôi gió thì thử hỏi còn có ý nghĩa gì.
Ngày xưa ông cha chúng ta lên rừng xuống biển, có vị quan còn bị ngăn cản bắt cho vào chuồng lợn. So với họ, thì việc này có là gì.
Cậu phải tin tưởng, là vàng một ngày nào đó nhất định sẽ tỏa ánh kim. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm.
Cán bộ đi giao lưu học hỏi thôi mà. Ba năm chẳng mấy mà trôi qua, cậu lại có thể trở về.
Cũng có thể Đông Cống sẽ là điểm khởi đầu của cậu.
Chúng ta phải tin tưởng, mỗi người ở đâu cũng có cơ hội.
Giọng Lô Minh Châu giống như bề trên đang nói chuyện với Diệp Phàm.
Sau đó là Yến Xuân Lai gặp mặt toàn bộ các cán bộ đi giao lưu.
Đơn giản là nói cố gắng này nọ, sau đó mời mọi người một bữa cơm rồi quay mông cuốn đít đi thẳng. Từ đầu đến cuối không nói với Diệp Phàm câu nào. Bắt tay cũng chỉ là qua loa cho có.
Diệp Phàm cũng giả bộ ngu ngơ ngớ ngẩn, không nói câu nào cả. Mấy cán bộ khác đều nói năng hùng hồn, chỉ có Diệp Phàm lấy tay ra hiệu ý là cổ họng hắn hiện không nói được.
Phó chủ tịch thường trực Trang Trữ PhươngTrang Trữ Phương thấy vậy biết Diệp Phàm đang rất tức giận. Định nói vài câu. Nhưng vừa mới nói ra bốn chữ :
-Đồng chí Diệp Phàm…
Thì đột nhiên
-Cộc..
Một tiếng vang chói tai, mọi người quay lại nhìn, thấy Tề Chấn Đào không ngờ không cẩn thận làm rơi chén trà trên bàn.
Trang Trữ Phươngsau khi sửng sốt thì đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhìn Yến Xuân Lai một cái rồi không ngờ không dám nói tiếp nữa.
Lần này Tỉnh ủy thật ra không thúc giục Diệp Phàm đến Đông Cống. Mà Diệp Phàm cũng muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày. Muốn thư giãn một chút đúng lúc có thể giải quyết vấn đề Xuân tiêu.
Tám giờ sáng ngày 8 tháng 7 năm 2003. Tại Sở Thiên các Diệp phủ. Ba người Trần Quân, Lý Cường và Diệp Phàm sau khi chuẩn bị sẵn sàng đã xuất phát đến huyện Quy Nguyên của Đức Bình.
Lúc này, điện thoại vang lên. Không ngờ là Lam Tồn Quân ở bộ Thương mại gọi đến. Diệp Phàm cũng liền mời y đến nhà. Lam Tồn Quân không hề nghĩ ngợi đã đồng ý ngay. Không lâu sau đã lái xe đến Sở thiên các Diệp phủ.
-Sao thế lão Lam? Có phải là nhớ cô em họ Tô ở Hải Đông?
Diệp Phàm thấy Lam Tồn Quân có chút buồn bực liền thản nhiên cười đùa.
-Ôi, nói về việc này tôi rất xấu hổ. Không thể tưởng tượng được Tô Nguyệt Nhi lại gây ra họa lớn như vậy cho anh. Tôi cũng ngại không dám gặp anh. Ôi, việc này thật sự ngại quá đi mất.
Lam Tồn Quân liên tục thở dài.
-Không có gì, nhà họ Tô là nhà họ Tô, cậu là cậu, hai việc khác nhau.
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu tỏ vẻ không cho là đúng.
-Anh Diệp, việc này tôi cũng không tiện tham gia. Nói thật đến hiện giờ, cô ta không còn để ý đến tôi. Hai chúng tôi có kết quả hay không cũng khó nói. Chuyện tình cảm là không thể cưỡng ép.
Lam Tồn quân cười chua xót.
-Ha ha, không để ý đến cậu là bên ngoài thôi, không có nghĩa là trong lòng cô ta đã quên cậu. Tô Nguyệt Nhi là người kiêu ngạo đến mức không cô gái nào có thể sánh được. Tuy nhiên, cậu em à, cô ta cũng rất mạnh mẽ, cậu yếu mềm như thế quả không tốt lắm.
Diệp Phàm cười cười vỗ vai Lam Tồn Quân. Rồi chợt nghiêm mặt nói:
-Cậu Lam, nói trước chút chuyện để cậu biết mà đề phòng.
-Anh Diệp cứ nói.
Lam Tồn Quân vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe. Biết Diệp Phàm có việc cần phải nói với mình.
-Mối thù của tôi và nhà họ Tô đã định rõ rồi. Có lẽ là bế tắc đến độ không thể giảng hòa. Hôm tôi dẫn người đến phá sân Golf của Tô thị, ánh mắt của Tô Trang Thành anh trai Tô Nguyệt Nhi nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Ngoài ra còn nói là sẽ nhớ mặt nhớ tên tôi…
Diệp Phàm nói.
-Đáng đời…
Làm Tồn Quân hừ một tiếng, quay sang chuyện khác nói:
-Anh Diệp, anh không cần quan tâm đến tôi. Giống như anh vừa nói, nhà họ Tô là nhà họ Tô, Tô Nguyệt Nhi muốn đấu với anh thì chỉ cần anh không đánh cổ đến tàn phế là được.
Đánh cho cổ bị thương là đáng lắm. Hơn nữa, đối với nhà họ Tô tôi cũng không có tình cảm tốt đẹp gì.
Bọn họ cũng rất kiêu ngạo, cũng không coi tôi ra gì.
Cho nên, cho dù anh Diệp có diệt nhà họ Tô chỉ cần giữ lại một mạng của Tô Nguyệt Nhi là được. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi. Huống chi tôi nghe nói trước đây có người đánh lén anh. Việc này, phải điều tra rõ ràng. Bằng không, địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng sẽ không ổn lắm. Nếu thật sự là nhà họ Tô ra tay, chúng ta tuyệt đối không thể mềm lòng.
-Yên tâm, người dám ra tay đối với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho y.
Diệp Phàm nói câu này giọng rất lạnh lùng.
Quay sang chuyện khác Diệp Phàm hỏi:
-Ông em, chuyện chức vụ giải quyết có ổn không?
-Ôi…
Lam Tồn Quân có chút xấu hổ, lắc lắc đầu nói:
-Chuyện lần trước thiếu chút nữa làm cho Chủ nhiệm Trương phải sượng mặt.
-Sao lại thế?
Ánh mắt Diệp Phàm chợt lóe lên.
-Lão già Đinh Chí Trung đã kết thù với tôi rồi. Cũng gần giống như mối thù của anh với nhà họ Tô. Có lẽ là bế tắc. Chủ nhiệm Trương Vệ Thanh gặp riêng Thủ trưởng của chúng tôi, không ngờ hai người lại ngầm đối đầu đến vài lần. Kết quả, Bộ trưởng Lan cũng là mới nhậm chức, nếu Phó trưởng ban thường trực như Đinh Chí Trung vẫn một mực không đồng ý nên…
Cuối cùng Bộ trưởng Lan gặp phải thái độ kiênn quyết của Đinh Chí Trung. Đành phải nói lời xin lỗi với Chủ nhiệm Trương.
Lam Tồn Quân có chút giận dữ nói.
-Chẳng lẽ bây giờ cậu còn chưa có chức vụ? Chỉ là hưởng đãi ngộ của Phó giám đốc sở mà không được làm gì sao?
Diệp Phàm có chút căm tức, không thể tưởng tượng được Đinh Chí Trung lại ngoan cố đến nông nỗi ấy. Không nể mặt cả Chủ nhiệm văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh và bộ trưởng Lan.
-Có cách nào khác đâu. Tuy nhiên tôi thấy tức giận. Hôm nay tới tìm anh là bởi vì sau này Lam Tồn Quân tôi chính là lính của anh.
Lam Tồn Quân cười ha hả nói.
-Ông em, tôi không hiểu cậu đang nói gì.
Diệp Phàm thực sự không rõ. Nhìn Lam Tồn Quân hỏi.
-Đúng vậy, quyết định của tôi đã được phê duyệt. Mấy ngày nữa tôi cũng đến thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm công tác.
Lam Tồn Quân cười thần bí.
-Chức vụ gì?
Cuối cùng Diệp Phàm mới hiểu, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Lam Tồn Quân từ phó vụ trưởng của bộ Thương mại xuống đây, chức vụ hẳn sẽ không thấp. Kể cả điều chuyển ngang cũng phải là vị trí Phó chủ tịch thành phố. Vẫn có thể trở thành cấp dưới đắc lực của mình. Huống chi, với gia thế nhà họ Lam, hẳn là phải tiến thêm một bước.
-Có lẽ, hẳn là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống.
Lam Tồn Quân cười nói.
-Tốt, tốt lắm, ha ha…
Diệp phàm vô cùng vui sướng kêu lên.
-Trần Quân, đem rượu ngon ra đây, tôi cùng cậu Lam nhất định phải uống.
-Anh Diệp, uống rượu sẽ không thể lái xe.
Trần Quân do dự một chút nói.
-Lái xe, nếu các anh có việc thì bỏ đi. Mới sáng sớm đã uống rượu gì chứ.
Lam Tồn Quân đảo mắt nhìn hiểu ngay. Ba người này hình như có việc phải đi xa.
-Không có việc gì, cậu không cần uống. Cậu và Lý Cường lái xe. Tôi và lão Lam sẽ uống.
Diệp Phàm cười cười, quay sang hỏi:
-Cậu Lam, có rảnh không. Nếu rảnh thì đi cùng chúng tôi một chuyến rất thú vị.
-Chuyện thú vị à, có chuyện gì vậy?
Đến đây Lam Tồn Quân cũng hứng thú nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Huyện Quy Nguyên ở Đức Bình có trang trại của nhà họ Cổ. Có một ông lão họ Cổphát hiện một loại cây giống cây ớt, chúng tôi gọi nó là Xuân tiêu…
Diệp Phàm nói qua một chút.
-Lão Cổ nói Xuân tiêu sinh trưởng ở một nơi giống như hầm mộ.
Lam Tồn Quân rất tò mò. Việc này, nói đến hầm mộ thần bí thường làm cho người ta thích thú.
-Chỉ là giống mộ thooi chứ cũng không thể nói đó chính là lăng mộ. Lúc đó lão Cổ nói rất khó đi vào đó, cũng không nói thêm cái gì khác. Chúng ta cứ đến đấy hỏi sẽ biết.
Diệp Phàm cười nói.
-Tốt lắm. Tôi sửa soạn chút quần áo chúng ta lập tức xuất phát. Đến lúc đến chỗ Xuân tiêu tôi và anh Diệp phối chế Long Sĩ Đầu hoàn, chúng ta uống xong rồi hát.
Vẻ mặt Lam Tồn Quân hiện lên một tia bỉ ổi, ra chiều thích thú hơn cả Diệp Phàm.
-Một đám quỷ phong lưu.
Đột nhiên từ trên tầng vang lên tiếng ai đó.
Em gái Diệp Tử Y của Diệp Phàm xuất hiện. Thường xuyên nghe Diệp Phàm nói đến Long Sĩ Đầu hoàn, lâu lâu tất nhiên cũng hiểu ngay được ý tứ là gì.
-Em gái, đàn ông không phong lưu phụ nữ không yêu.
Trần Quân cười gượng cãi.
-Anh phong lưu cho em xem. Lớn mật rồi có phải không Trần Quân?
Lúc này một tiếng nói khác vang lên. Trần Quân rụt đầu vẻ mặt xấu hổ cười nói:
-Việc này, ha ha. Hạnh Nhi, tôi không phải có ý này.
Người đi ra tất nhiên là bà xã của Trần Quân,Đoàn Hạnh Nhi.
-Chị Hạnh Nhi, chị cần phải quản lý tốt anh Trần Quân. Nếu không, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đàn ông mà để mặc kệ là không được, mà không được là sẽ phiền toái đấy. Sau này chỉ có nước khóc mà thôi.
Diệp Tử Y nhân cơ hội gây sự.
-Tử Y, đừng nói thế, Trần Quân tôi là hạng người như vậy sao? Việc này, anh Diệp là người rõ nhất về tôi.
Trần Quân vội vàng phân bua.
-Trần Quân, ha ha khá lắm, khá lắm.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu cười.