Quan Thuật

Chương 1918: Chương 1918: Phí Thanh Sơn có chuyện




Lý Tinh Tinh tuy là phụ nữ, nhưng tính cách mạnh mẽ.

Bị Thái Phi cho một đòn, hơn nữa lại nhớ đến ánh mắt khinh thường của Y Cao Vân. Trong nháy mắt Lý Tinh Tinh đưa ra một quyết định thay đổi cực lớn.

Miệng cô cứ liên tục lẩm bẩm:

- Là các anh ép tôi, tôi chỉ có một người em trai.

Nói xong lời này, Lý Tinh Tinh xuống tầng, gọi taxi đi.

Diệp Phàm cảm thấy thời tiết hôm nay rất tốt. Trời cao trăng sáng. Xe vừa dừng lại trước cửa thì nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh mời mình đến Hồi dương các ăn thịt dê chính cống của Tân Cương.

Diệp Phàm tất nhiên là đồng ý. Đây là Lý Tinh Tinh ra tín hiệu với mình. Cho nên, hắn không chút do dự, quay người lái xe thẳng đến Hồi dương các.

Xe vừa dừng ở Hồi dương các thì phát hiện một cô gái mặc váy đứng ở bãi cổ. Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì thường ngày Lý Tinh Tinh đều mặc âu phục, rất ít khi thấy cô mặc váy. Vẻ mặt Lý Tinh Tinh bình thường nhưng dáng người cao ráo. Hiện giờ lại mặc váy nên vẫn có chút thú vị.

Hai người mỉm cười bắt tay.

- Tôi thật ra mới đến đây lần đầu tiên. Nghe nói rất nổi tiếng. Từ đồ gia vị đến thịt dê đều là sản phẩm chính cống Tân Cương.

Diệp Phàm nhìn tòa nhà ba tầng mang đậm phong cách xây dựng Tân Cương cười nói.

- Vâng, ông chủ mất rất nhiều công sức. Dê cũng được vận chuyển từ Tân Cương đến. Đầu bếp và nhân viên phục vụ đều là người Tân Cương. Canh thịt dê, thịt dê thui, thịt dê nướng,… toàn là những món ăn nổi tiếng của Hồi dương các. Cả những món này cũng được nấu theo phong cách Tân Cương. Người Đông Cống chúng ta thích nơi này, chính là thích cái hương vị lẳng lơ của loài dê.

Lý Tinh Tinh cười nói cùng Diệp Phàm bước vào phòng.

- Bí thư Lý, có thể đem đồ ăn lên chưa ạ?

Lúc này một người dáng vẻ người Tân Cương cung kính đi lên cười nói.

Người này nhìn Diệp Phàm hơi sửng sốt xong lập tức cơ mặt co giật vài cái. Diệp Phàm hiểu, có lẽ người này nhận ra mình nên kinh ngạc.

- Ông chủ Mục, hôm nay tự ông xuống bếp đi. Nếu canh không ngon tôi sẽ giận đó.

Giọng Lý Tinh Tinh lúc này như giọng đàn ông. Bởi vì Lý Tinh Tinh là “quản gia” của một thành phố. Bình thường chiêu đãi khách đều do cô chủ trì.

Thật ra cô khá quen thuộc với người quản lý nhà hàng khách sạn. Giám đốc khách sạn hoặc quản lý nhà hàng nào không muốn nịnh bợ một thần tài. Trong một năm một thành phố cấp 3 cũng có thể có được nhiều hay ít tiền mặt gì đó.

- Đương nhiên, Trưởng ban thư ký tự đã mình đến, tôi cũng sẽ tự mình cầm đao ra trận, đảm bảo khiến cô hài lòng.

Ông chủ Mục trong mắt hiện lên chút đắc ý, quay nhìn Diệp Phàm một cái.

- Ông chủ Mục là người Tân Cương?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Đúng vậy, thịt dê nhà họ Mục chúng tôi là hạng nhất ở Tân Cương. Nếu lãnh đạo không tin có thể đến Ô Lỗ Mộc Tề(Urumsi) tìm hiểu. Chắc chắn có một nhà gọi là Hồi dương các. Đương nhiên nhà chúng tôi ở Ô Lỗ Mộc Tề lớn hơn Hồi dương các ở đây rất nhiều. Nếu nói theo tiêu chuẩn thì Hồi dương các của chúng tôi ở đó chỉ có thể xếp tiêu chuẩn bốn sao…

Ông chủ Mục bắt đầu khoe khoang.

- Tốt lắm, ông chủ Mục. Sau này gặp thì ông gọi anh ấy là Diệp Phàm là được. Ông nhanh mang lên đi, chúng tôi đang chờ để nhấm nháp.

Lý Tinh Tinh khoát tay xua ông chủ Mục ra, hai người sau đó đi vào phòng riêng.

Trà sữa được mang lên, hai người vừa nhấm nháp chút trà sữa vừa nói chuyện.

Sau khi uống xong một ly trà.

Lý Tinh Tinh nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Bí thư Diệp, chúng ta không phải là người làm ăn nhưng hôm nay tôi muốn trao đổi mua bán một chút.

- Hóa ra là như vậy, có mua bán là có lợi nhuận.

Diệp phàm cười nói, hắn cũng không nghĩ Lý Tinh Tinh sẽ nói trắng ra như thế. Thật sự cô ta đã khiến Diệp Phàm hơi ngạc nhiên.

- Em trai tôi Lý Hương Phong đang làm ở phòng thư ký của văn phòng Tỉnh ủy…

Lý Tinh Tinh không chút do dự nói chuyện của em trai ra.

- Một chức phó phòng có thể làm khó cô sao?

Diệp Phàm nói.

- Lần này thật sự là làm khó tôi. Việc này tôi đã liên hệ. Tuy nhiên, gần đây nghe nói có chút thay đổi. Tôi đã suy nghĩ, việc này chắc chắn có người muốn gây khó dễ. Tuy nhiên, có lẽ sức ảnh hưởng so với Phó Chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy cũng không kém gì. Anh nói một chút xem, đối địch với nhân vật như thế Lý Tinh Tinh tôi tự nhận là bất lực.

Lý Tinh Tinh nói đầy ám chỉ.

- Ồ…

Diệp Phàm gật gật đầu, suy nghĩ một chút. Nếu quả thật là một phó Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy gây khó dễ thì chuyện đề bạt thật sự là phiền phức. Hơn nữa, văn phòng Tỉnh ủy có phó chủ nhiệm là do Phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm.

Cho nên, việc này mặc dù là đối với hắn cũng không dễ dàng làm được. Vả lại, văn phòng Tỉnh ủy Tây Lâm hắn cũng không quen biết ai. Muốn giải quyết việc này, ít nhất phải tìm một người cấp bậc cao một chút.

Ít nhất phải là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Mà Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lâm Hồng, người này lại là phụ nữ, mình lại chưa gặp bao giờ. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không có cách.

Chỉ cần nói với Trương Vệ Thanh của văn phòng Trung ương một tiếng. Để anh ta nói với Lâm Hồng giải quyết chuyện này. Chỉ có điều, vì một chức phó phòng mà nhờ đến Trương Vệ Thanh, Diệp Phàm có cảm giác như đại pháo đánh muỗi- không có lời lãi gì ở đây.

- Chi bằng bảo Hướng Phong về Đông Cống. Tôi sắp xếp cho cậu ấy công tác tại văn phòng Thành ủy thì sao? Đến lúc đó không cần nói đến chức phó phòng, hai năm nữa lên Trưởng phòng cũng không thành vấn đề.

Diệp Phàm nói.

- Nó ngang bướng không chịu về, trước kia tôi đã nói với nó.

Lý Tinh Tinh từ chối đề nghị của Diệp Phàm.

Cô nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Tôi chỉ có một đứa em trai như vậy, nếu tôi không thể giúp nó thì ai có thể giúp nó. Kể cả về nhà cũng bị cha mẹ cằn nhằn đến chết mất.

Lý Tinh Tinh nhíu mày.

Việc này rõ ràng luôn đi, nếu anh chịu cố gắng thì sau này tôi sẽ ủng hộ công tác của anh.

- Ha ha, để tôi hỏi trước xem sao đã.

Diệp Phàm cười nói, cầm điện thoại gọi luôn. Nếu muốn thu phục Lý Tinh Tinh thì làm ngay việc “show hàng” mới được.

Thoạt tiên là ân cần hỏi thăm:

- Thứ trưởng Thiết, hôm qua anh cũng không chịu ở lại, tôi còn muốn uống với anh vài chén.

- Là cậu Diệp à. Tôi muốn ở lại, chỉ có điều công việc bận quá. Có rất nhiều việc phải làm, không thể rời đi được. Nếu không lần sau cậu lên tỉnh, tôi mời cậu được không?

Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn cười ha hả nói, thật ra đã xuất chiêu “đổi khách thành chủ”.

Ngày hôm qua Phó Quốc Vân vô cùng thân thiết với Diệp Phàm khiến Thiết Hậu Sơn thiếu chút nữa tức nổ con mắt. Vốn tưởng Chủ tịch Chúc ra sức ủng hộ Diệp Phàm, không thể ngờ bí thư Phó Quốc Vân cũng nhiệt tình với Diệp Phàm như thế.

Việc này khiến Thiết Hậu Sơn luôn suy nghĩ lý do vì sao. Nhưng lão Thiết buồn bực cả ngày cũng không nghĩ ra được tại sao. Tuy không nghĩ ra là tại sao nhưng Thiết Hậu Sơn cũng vẫn tỏ thái độ thân mật với Diệp Phàm.

Cuối cùng Thiết Hậu Sơn kết luận luôn một lý do, đó là nhà họ Kiều đã đánh tiếng với Bí thư Phó. Bởi vì lần trước Kiều Hoành Sơn ra tay giúp bạn tốt Y Định Giang chính là do Diệp Phàm trực tiếp làm. Thiết Hậu Sơn tin rằng Diệp Phàm chắc chắn có quan hệ với nhà họ Kiều ở Bắc Kinh. Lần này thái độ của Phó Quốc Vân thay đổi lớn càng củng cố cho niềm tin đó của lão Thiết.

- Trưởng ban Hậu Sơn mời khách đương nhiên là tôi phải tới rồi. Không ăn hết không về.

Diệp Phàm cố ý đùa.

Những câu này tất nhiên là cố ý nói để Lý Tinh Tinh nghe. Diệp Phàm còn sợ Lý Tinh Tinh không biết Thiết Hậu Sơn là ai, cuối cùng còn nói rõ Trưởng ban Hậu Sơn.

Quả nhiên, nghe nói Thiết Hậu Sơn muốn mời Diệp Phàm ăn cơm, Lý Tinh Tinh không khỏi chớp mắt vài cái.

- Tốt lắm, ông em đến tỉnh thành chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được.

Thiết Hậu Sơn nói.

- Được.

Diệp Phàm trả lời rồi dừng một chút mới nói tiếp:

- Trưởng ban Hậu Sơn, lần trước nói chuyện phiếm với anh hình như anh có nói bạn thân của anh đang làm Giám đốc sở nhân sự tỉnh có cần một thư ký. Không biết Giám đốc Cổ đã tìm được người thích hợp chưa?

- Vẫn chưa tìm được, cậu cũng biết, làm lãnh đạo rất coi trọng thư ký. Thư ký chẳng khác nào bà xã. Nếu gặp phải thư ký không biết gì không phải là tự tìm phiền toái sao. Cho nên, lão Cổ vẫn đang tìm. Thư ký tìm quá là khó đi.

Thiết Hậu Sơn không ngờ thở dài.

Diệp Phàm thầm nhủ, thư ký là một phần của lãnh đạo, lãnh đạo không quan tâm có được không.

Thiết Hậu Sơn hỏi:

- Sao thế, cậu đã chọn được người thích hợp có phải không?

- Thích hợp hay không tôi không rõ. Tuy nhiên, thực ra có một người là Lý Hướng Phong, hiện tại đang công tác tại phòng thư ký văn phòng Tỉnh ủy. Tốt nghiệp đại học sư phạm ngành ngôn ngữ Trung…

Diệp Phàm nói qua về Lý Hướng Phong.

- Cậu Diệp, việc này tôi nói không tính được. Phải hai người họ gặp nhau mới được. Như vậy đi, chúng ta chọn thời gian gặp nhau, đến suối nước nóng Dũng Sơn ngâm nước nóng nhé.

Thiết Hậu Sơn nói.

- Cứ như thế đi anh Sơn.

Nếu Thiết Hậu Sơn đã mấy lần gọi mình là cậu Diệp. Diệp Phàm cũng không tiếc gì gọi một tiếng anh Sơn.

- Tốt lắm, cậu cứ chọn thời gian, tôi nói với lão ấy một tiếng.

Thiết Hậu Sơn cười nói, nghĩ một chút

- Như vậy đi, nếu giám đốc Cổ không hài lòng với Lý Hướng Phong, tôi nghĩ, nếu cậu không chê Ban tổ chức cán bộ chúng tôi thì tôi có thể chuyển cậu ta đến chỗ tôi.

- Đúng là anh Sơn nghĩ quá chu đáo. Tôi thay mặt Hướng Phong cảm ơn anh.

Diệp Phàm nói, sau khi gác điện thoại liền nói qua với Lý Tinh Tinh.

Trong chuyện này Thiết Hậu Sơn có vẻ rất chủ động, cũng không hỏi quan hệ giữa Diệp Phàm và Lý Hướng Phong. Tất nhiên, hai bên đều hiểu nên không cần nói ra.

Về đến nhà không lâu, Phí Nhất Độ gọi điện thoại đến hỏi:

- Đại ca, bác cả muốn hỏi anh một chút, luận võ với nhà Hoành Đoạn lui lại mấy tháng có được không?

- Lui lại, sao lại lui lại?

Diệp Phàm kinh ngạc cảm thấy có khả năng có thay đổi liền hỏi.

- Việc này là do nhà họ Đoạn đề xuất. Bọn họ lấy lý do là bà nội mới qua đời. Tuy nhiên, chúng tôi đã điều tra qua.

Thật sự là có chuyện đó. Nhưng, hiện giờ cách thời gian luận võ cũng còn gần một tháng. Sao phải đổi ngày. Một tháng lo hậu sự cũng có thể đúng không?

Sau đó qua điều tra mới biết, nhà Hoành Đoạn đang luyện tập một loại võ công bí mật. Gọi là 'Brokeback Mountain (một bộ phim nổi tiếng về đồng tính luyến ái nam)' …

Nghe nói món võ công này người công lực đạt đến bát đẳng mới có thể luyện tập. Đây cũng không phải của nhà Hoành Đoạn mà vốn làcủa nhà “Cửu điền tử (Hisada)”.

Hisada ngại gia quy nên cả đời giấu biệt. Đến chết mới chịu đem ra.

Phí Nhất Độ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.