- Ý tưởng này rất hay, nhưng thành phố chúng ta hiện nay không thiếu Phó chủ tịch thường trực?
Lô An Cương sờ sờ cằm, lắc đầu nói.
- Không thiếu thì làm cho nó thiếu!
Vu Chí Hải đột nhiên xen vào, khiến Lô An Cương và Chu Ngọc Minh đều không hiểu gì cả.
Túc Nhất Tiêu nói:
- Lẽ nào trong tay Phó bí thư Vu có chứng cứ gì có thể hạ bệ Thôi Minh Khải sao?
- Không có! Nói thật, tôi sắp đi rồi, lo làm gì những việc phiền toái này.
Vu Chí Hải lắc đầu nói.
- Vậy thì lạ thật?
Lô An Cương lẩm bẩm nói.
- Việc này Bí thư Diệp đã có dự tính hết rồi, chi bằng nói ra cho mọi người cùng nghe, để anh Chu cũng biết mà mừng.
Vu Chí Hải nói.
- Ha ha, một chút tính toán, tôi đã nói chuyện với Lý Quốc Hùng, sẽ cố gắng hợp tác đưa Thôi Minh Khải lên ghế do Phó bí thư Vu để lại, ngược lại ông ta cũng sẽ giúp đỡ đẩy anh Chu lên vị trí của Thôi Minh Khải hiện tại, và giúp đưa anh Túc vào trong thường vụ.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Ý hay lắm.
Vu Chí Hải lên tiếng khen ngợi, rồi chợt ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nhưng cho dù chúng ta và Lý Quốc Hùng tạm thời lập thành liên minh nhưng Hà Trấn Nam mà không đồng ý thì cũng sẽ không xong.
- Tôi có cách để Hà Trấn Nam đồng ý việc này.
Diệp Phàm cũng không giấu diếm, nói thẳng ra.
- Cảm ơn, Bí thư Diệp, tôi mượn trà thay rượu, kính anh ba chén.
Túc Nhất Tiêu xúc động đứng dậy, Chu Ngọc Minh cũng như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, cũng muốn kính Diệp Phàm.
- Ba chén này tạm thời cứ để đấy, khi nào chúng ta ngồi được lên vị trí ấy rồi uống cũng không muốn, nhưng đến lúc đó thì không phải là trà mà là rượu, ha ha ha…
Diệp Phàm cười thoải mái.
- Bí thư Diệp, vụ án ở Tập đoàn Dương Điền điều tra thế nào rồi. Bọn chúng cũng thật là ngông cuồng, dám tấn công cảnh sát thành phố.
Lô An Cương có chút tức giận.
- Vẫn như mê cung, nhưng Thanh Lang đã bị chúng tôi bắt lại rồi. Nhưng tay này không đơn giản, hôm đó tôi và Vương Triều quay về, suýt nữa đã chết trong tay hắn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
- Thanh Lang có khai gì không?
Lô An Cương hỏi.
- Tay này rất cứng đầu, không nói gì cả. Sau đó tôi phái người đi điều tra Thanh Lang thì mới biết hắn là con trai một Chủ tịch huyện ở huyện Vân Lĩnh của thành phố Hải Châu, hình như còn là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, biết chút võ nghệ, khó trách hôm đó đánh bị thương mấy cảnh sát của thành phố.
Diệp Phàm nói, ánh mắt kín đáo quan sát Lô An Cương, nhưng đáng tiếc là sắc mặt Lô An Cương không có gì thay đổi, thậm chí còn không nhíu mày.
- Anh nói vậy tôi mới nhớ ra, tay Thanh Lang này tôi còn từng giúp hắn, không ngờ lại giúp phải một người xấu, sớm biết vậy thì đã không giúp nữa.
Lô An Cương có chút buồn rầu, rồi lại nói:
- Bí thư Diệp, hay để tôi đi khuyên hắn ta, có lẽ hắn sẽ khai ra điều gì chăng.
- Ồ, ông từng giúp hắn ta, việc này thật là trùng hợp, ông giúp hắn ta thế nào.
Diệp Phàm ra vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, lúc đó bố của Thanh Lang, cũng chính là Chủ tịch huyện Vân Lĩnh của thành phố Hải Châu…..
Lô An Cương không giấu diếm gì kể hết ra mọi việc, không khác nhiều lắm so với kết quả điều tra của Vỹ Minh Phi.
- Không ngờ Thanh Lang còn có gia cảnh như vậy, tôi thấy Tư lệnh Lô nói không sai, có thể để ông ấy thử đi xem sao, biết đâu Thanh Lang lại khai ra điều gì đó.
Vu Chí Hải chậm rãi nói.
- Vậy thì phiền Tư lệnh Lô đi thử xem.
Diệp Phàm nói.
- Việc nên làm mà, chúng ta cùng một phe, cũng nên giúp đỡ nhau. Bí thư Triệu cũng đã ra thông điệp cuối cùng, nếu vẫn không phá được vụ thảm án 88, tất cả các thường vụ đều mất chức. Vậy thì giúp Bí thư Diệp cũng là giúp chính mình.
Lô An Cương thẳng thắn nói.
Khi quay về Túc Nhất Tiêu nói là lốp xe bị hỏng, nên ngồi cùng xe với Diệp Phàm.
- Anh Túc, để tôi đưa anh về nhà trước.
Diệp Phàm vừa lái xe vừa nói.
- Không cần, người anh em, tôi đến chỗ anh ngồi một lúc.
Túc Nhất Tiêu như có việc gì, Diệp Phàm còn cho rằng anh ta muốn nhờ mình vận động ở trong thường vụ nên cũng đưa anh ta về chỗ ở của mình.
Về đến phòng, Diệp Phàm cười nói:
- Anh Túc, việc của anh tôi đã nói với Chủ tịch Lý Quốc Hùng rồi, còn bên Bí thư Hà thì anh phải nhờ Bí thư Diệp Đông nói với Hà Trấn Nam một câu. Nếu không, Hà Trấn Nam mà không đồng ý thì chúng ta cũng chẳng có cách gì cả. Dù sao ông ta cũng vẫn là nhân vật số 1 ở Ngư Đồng.
- Cảm ơn, chuyện tôi muốn nói với anh không phải là chuyện ấy.
Túc Nhất Tiêu bộ dạng khó nói.
- Nói đi, chúng ta là anh em, lại là đồng hương, có gì phải giấu diếm chứ.
Diệp Phàm rót hai chén rượu, hai người ngồi xuống ghế vừa nói chuyện.
- Tôi nghe nói, hôm xảy ra thảm án 88 có người phát hiện ra có ba quân nhân vốn công tác tại phân quân khu Ngư Đồng đã xuất ngũ nhưng lại quay lại. Họ đến thăm Phó tư lệnh Tưởng ở Nguyệt Đàm, người này vốn là Phó tư lệnh phân quân khu Ngư Đồng, sau khi nghỉ hưu không hiểu sao lại thích sống ở Nguyệt Đàm, dựng nhà nuôi gà vịt luôn ở đấy.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Việc này cũng không có gì kỳ lạ cả. Quân nhân xuất ngũ đi thăm lãnh đạo cũ của mình là việc rất bình thường, nhưng ba người này tên là gì, người nói tin này cho anh có nói ra không?
Diệp Phàm trong đầu chợt lóe lên một ý, cảm thấy Phó tư lệnh Tưởng này ngày càng thần bí, Thanh Lang cũng ở đó, bây giờ lại còn có quân nhân đã xuất ngũ nữa, phải chú ý mới được.
- Ba người đó tên là Dịch Nhất Phàm, Trần Hữu Miên, Đinh Tùng Băng. Nghe nói ba người đó hồi còn ở phân quân khu đều là cao thủ đấm bốc, không hiểu sao lại bị bắt, sau đó nhờ Tư lệnh Lô An Cương ra sức nên mới được thả ra.
Túc Nhất Tiêu nói, vẻ mặt căng thẳng. Anh ta biết Diệp Phàm và Vương Triều đã từng bị hại ở trên đường, suýt mất mạng, nên không thể không lo sợ được. Can dự vào việc này để rồi mất mạng thì thật không đáng.
- Ai nói cho anh biết, có thể nói cho tôi biết được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này e là không được, tôi cũng vô tình nghe được người đó nói, người đó chỉ là một người làm ruộng, lúc đó đưa rau quả đến cho Phó tư lệnh Tưởng nên mới biết được. Con trai ông ấy là một tham mưu trong phân quân khu, lúc quay về nhà nghe bố buột miệng nói vậy, con trai ông ấy căn cứ vào miêu tả của bố mình, có thể khẳng định chính là ba người đó.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ừ!
Diệp Phàm gật đầu, nhắc Túc Nhất Tiêu:
- Việc này anh phải giữ kín trong lòng, để tránh phiền phức sau này. Con trai của Phó tư lệnh Tưởng là Phó giám đốc Sở tài chính tỉnh, quyền lực rất lớn.
Túc Nhất Tiêu nghe xong liền đi.
- Dịch Nhất Phàm, Trần Hữu Miên, Đinh Tùng Băng, cả ba đều có quan hệ với Phó tư lệnh Tưởng, Thanh Lang cũng ở tại nhà ông ta, lẽ nào người đứng phía sau những việc này chính là ông ta. Ông ta làm như vậy, mục đích là gì chứ?
Diệp Phàm vừa nhấp rượu, vừa ngẫm nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Trương Hùng, bảo điều tra xem ba người này rốt cuộc vì sao lại bị bắt. Tuy cảm thấy việc này rất khó xảy ra, nhưng Diệp Phàm cũng không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào cả.
Sáng ngày hôm sau có tin truyền tới. Nhờ Lô An Cương khuyên, Thanh Lang cuối cùng cũng mở miệng, khai ra việc Tập đoàn Dương Điền lén lút khai thác đá hóa thạch buôn ra nước ngoài. Nhưng ngay cả Thanh Lang cũng không biết địa điểm khai thác cụ thể, nhưng cảm thấy Ngưu Quy Lĩnh ở cách thị trấn Mai Khê không xa rất có vấn đề. Diệp Phàm liền bố trí đám người Trần Quân bí mật điều tra Ngưu Quy Lĩnh, nhưng kỳ lạ là vẫn không có phát hiện gì. Lẽ nào một công trường khai thác lớn như vậy lại có thể tàng hình được đi sao?
Sáng ngày hôm sau, Phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh phụ trách công nghiệp đến Ngư Đồng kiểm tra công việc. Buổi sáng nghe Phó chủ tịch thành phố phụ trách công nghiệp Giang Thế Húc báo cáo công việc, khen ngợi mấy câu, buổi chiều dưới sự tháp tùng của Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng đi thị sát mấy xí nghiệp khoáng sản lớn, khi đi qua Công ty khoáng sản Dương Điền Phó chủ tịch Chu nói là muốn vào xem, nhưng sau khi nghe nói là công ty này do đánh Phó chủ tịch thành phố, hành hung cảnh sát nên đang bị niêm phong, đến bây giờ vẫn chưa được khai công liền nghiêm mặt nói:
- Phó chủ tịch Túc có bị trọng thương không?
Thôi Minh Khải tháp tùng ở bên cạnh đành phải trả lời:
- Phó chủ tịch Túc lúc đó chỉ bị thương nhẹ, nhưng mấy đồng chí ở Cục đất đai, thủy lợi đi cùng bị gãy xương, hiện nay đã xuất viện, đang nghỉ dưỡng ở nhà.
- Cảnh sát thành phố thì thế nào?
Phó chủ tịch Chu lại hỏi.
- Cơ bản cũng khỏi rồi, có mấy người đã đi công tác trở lại.
Thôi Minh Khải trả lời.
- Thế thì lạ thật, nếu mọi người đều khỏe cả rồi, xử lý thế nào thì xử lý đi, sao vẫn bắt một xí nghiệp hiệu quả cao như vậy phải ngừng sản xuất. Công ty khoáng sản Dương Điền làm không đúng, nhưng cũng có đóng góp không nhỏ cho Ngư Đồng có phải không nào, tạo công ăn việc làm cho biết bao nhiêu người, kích thích bao nhiêu xí nghiệp cùng phát triển. Lãnh đạo Ngư Đồng các anh lẽ nào không biết tính toán hay sao, đặc biệt là hai vị lãnh đạo chính quyền tỉnh, lẽ nào không nhìn thấy lợi ích kinh tế này hay sao? Huống hồ, việc này Cục công an thành phố cũng là đương sự, lại đi xử lý thì có vẻ không hợp lý lắm. Anh tự xử lý việc của anh, rất khó khiến người ta tin rằng có thể làm việc một cách công tâm công bằng được hay không. Hơn nữa, bao lâu như vậy vẫn chưa cho sản xuất trở lại, nếu khiến cho công nhân cán bộ bất bình thì biết làm thế nào.
Phó chủ tịch Chu giọng điệu sắc bén, có ý nhằm vào Cục công an thành phố.