Lão Hà, anh cũng giễu cợt tôi à. Chuyện của tôi anh còn không rõ ràng sao. Còn không phải là khu Tây Thành hiện đang muốn xây dựng, nhu cầu về nước rất cấp bách.
Mà Tây Thành không có con sông, cho nên, tôi liền mượn chút nước cho các cô. Nhưng Vu Tây Dương không trôi qua, chỉ trích chúng tôi trên thượng du đem nước sông Ngọc Diệp vào hồ của khu Đông Hồ bọn họ, còn có thể gọi là khu Đông Hồ sao?
Hơn nữa, việc này còn liên lụy đến khu Hồng Liên.
Lý Kiện Pha nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái.
-Không có việc gì, anh tiếp tục nói, tôi cũng muốn nghe xem.
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng không có ý trách Lý Kiện Pha. Mà Diệp Phàm trong nháy mắt cũng hiểu, hóa ra là Lý Kiện Pha muốn mượn lực của hắn để đả kích Vu Tây Dương. Bởi vì hắn cũng là ủy viên thường vụ Thành ủy. Hơn nữa còn là cấp Giám đốc sở, phó bí thư. Vị trí trong đảng cao hơn Vu Tây Dương vài bậc.
Trong lòng Diệp Phàm quả là muốn cười, hắn định mượn lực lượng của Lý Kiện Pha đi liên lụy một chút Vu Tây Dương. Không thể tưởng tượng được Lý Kiện Pha thật ra muốn lợi dụng mình.
Thói đời thật là không rõ, môi người hình như đều lợi dụng người khác. Mà mỗi người hình như đều bị người khác lợi dụng. Ừ! Không bị người khác lợi dụng là không có khả năng, muốn không lợi dụng người khác là không có khả năng, nói thế quá đúng.
-Không có việc gì, Lý Kiện Pha Bí thư Diệp đại nhân độ lượng, bảo anh nói thì anh cứ nói tiếp.
Lúc này Hà Nghi Viễn cổ vũ Lý Kiện Pha nói.
-Vu Tây Dương nói là gần đây khu Hồng Liên muốn xây dựng lớn, đặc biệt nước sông Hồng Liên toàn bộ chảy ngược lên sông Ngọc Diệp của khu Đông Hồ. Làm khu Đông Hồ mù mịt toàn rác rưởi. Mà khu hồ Ngọc Tuyền của kh Đông Hồ vì thế mà có một lượng lớn nước sông tiến vào, hiện tại hoàn toàn bị ô nhiễm và phá hủy. Mà khu suối nước nóng Ngọc Tuyền cũng ngừng kinh doanh. Khu Đông Hồ phản ứng rất lớn, đã có người tổ chức đến quận làm ầm ĩ.
Còn nói sông Hồng Liên là do Bí thư Diệp chủ trì, Vu Tây Dương phải tôn trọng lãnh đạo. Hình như có giận mà không dám nói. Mà quay đầu y chỉ trích chúng tôi đem dẫn nước về phía Tây thành khiến cho sông Ngọc Diệp lượng nước giảm gần một nửa.
Tăng thêm ô nhiễm cho khu Đông Hồ. Yêu cầu chúng tôi lập tức dừng cấp nước, hơn nữa, phải bồi thường hết tổn thất tạo ra cho khu Đông Hồ.
-Hừ, đây đúng là ăn nói lung tung. Gần đây mưa ít, lưu lượng nước sông giảm bớt, đây chỉ là thiên tai thôi. Sao có thể chỉ trích chúng ta bơm nước cho Tây Thành.
Vả lại, chúng tôi có thể bơm nhiều nước, ba máy bơm cùng lúc hoạt động, một giờ có thể bơm nhiều hay ít, đây căn bản là ép người thôi!
Tôi cũng can thiệp với anh ta, Vu Tây Dương lập tức nghiêm mặt phê bình, nghiễm nhiên y chính là lãnh đạo, tôi là lính không hơn không kém phải chấp hành mệnh lệnh của Bí thư.
Lý Kiện Pha khá phẫn nộ nói.
-Việc này Vu Tây Dương cũng quá đáng, dùng máy bơm có thể làm sông Ngọc Diệp rút đi tám phần. Đây quả thực là điều thiên hạ chê cười.
Sông Ngọc Diệp khá rộng. Rộng nhất chừng hơn trăm mét, chỗ hẹp cũng năm sáu mươi mét. Máy bơm có thể bơm ra nhiều hay ít nước.
Vả lại nước sông Ngọc Diệp người khu Đông Hồ sẽ sử dụng, vì sao khu Nam Cảng không thể dùng. Mọi thứ chẳng lẽ đều cho Vu Tây Dương hết.
Tất cả mọi người đều biết khu Tây Thành không có sông, thiếu nước nghiêm trọng. Là anh em, khu Đông Hồ càng cảm thông Tiền Hồng và trợ giúp mới đúng.
Sao có thể vì lão Lý giúp nước mà muốn phê bình. Hơn nữa, theo tôi được biết, Bí thư Diệp chủ trì sông Hồng Liên có rút chút nước sang khu Đông Hồ. Sao có khả năng đem khu Đông Hồ thành khu ô nhiễm rác rưởi. Đây chỉ là bịa đặt sinh sự thôi.
Hà Nghi Viễn lạnh giọng hừ nói.
-Chắc chắn, nói như hồ nước nóng Ngọc Tuyền, ngừng kinh doanh là ngừng kinh doanh. Tuy nhiên nghe nói không phải vì nước mà vì làm hoạt động mại dâm bị Cục công an thành phố bảo dừng. Cũng có người đồn, Tây Dương có cổ phần danh nghĩa trong đó. Đương nhiên, việc này cũng không kiểm tra được, chúng ta chỉ có thể đoán. Rốt cuộc sao lại thế, chỉ có Chủ tịch sơn trang Ngọc Tuyền biết.
Hoàng Cửu Lâm lạnh lùng hừ nói.
-Vậy hiện tại lão Lý chuẩn bị dừng bơm nước cho Tây thành?
Hà Nghi Viễn hỏi.
-Dừng cái con khỉ, Lấy ra một chút nước đều không được có phải quá thể không? Nước sông Ngọc Diệp cũng không phải là nước khoáng nhà Vu Tây Dương.
Lý Kiện Pha vì my nhân cũng không đếm xỉa.
-Vậy cậu nghe cung có thể hiểu được. Dù sao Vu Tây Dương tốt xấu cũng là lãnh đạo, hơn nữa, nếu Vu Tây Dương đem việc này nói cho Phó Chủ tịch tỉnh Cố. Đến lúc đó Phó Chủ tịch tỉnh Cố hỏi đến thì Sở Thủy lợi tôi có chút phiền phức. y được phân công quản lý về Thủy lợi. Tôi cuối cùng phải trả lời có phải hay không?
Hà Nghi Viễn lộ ra ý định.
Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng suy nghĩ tối nay Hà Nghi Viễn mời mình ăn cơm. Sao có thể nói đến Cố Tắc Phi. Có phải những người ngồi đấy đều đã từng chịu uất ức của Cố Tắc Phi. Cho nên, Hà Nghi Viễn muốn dùng cách hợp lực, trừng trị Cố Tắc Phi một chút, rất có khả năng có ý này
-Lão Hà, anh sẽ không càng sống càng thụt lùi chứ. Cố Tắc Phi gây anh đến tình trạng này. Đánh tả tơi mặt, chẳng lẽ anh còn giơ má cho y tát phải không? Năm đó tôi cùng Cố Tắc Phi không để cho y làm thế. Y chụp bàn tôi liền quăng chén. Hừ, làm lãnh đạo cũng không thể như vậy có phải không?
Lúc này Phó giám đốc Sở Vệ Sinh Hoàng Cửu Lâm có chút tức giận nói.
-Lão Hoàng, kết quả thể nào, anh không phải chịu thiệt chứ. Người ta Cố Tắc Phi hiện tại đã là Chủ tịch tỉnh. Anh hiện tại chỉ ở sở Vệ Sinh không hơn. Có cách gì, người ta có thể nhẫn trước hiết. Nhẫn càng khỏe.
Hà Nghi Viễn cố ý thở dài.
-Tôi không phục hắn, Cố Tắc Phi thì thế nào. Anh xem hắn phạm chút chuyện gì. Vài năm trước ở thị xã Liên Vân không phải là muốn làm công trình thủy lợi rất lớn, không phải xây một kênh dẫn nước dài sao?
Còn có tên gọi mỹ miều là kênh Hồng Tinh, nói là kênh dẫn nước có chứ hương vị Hồng quân, có kế thừa truyền thống cây cỏ, tốt lắm.
Kết quả thế nào, từ hơn năm mươi triệu, muón làm kênh dẫn nước, căn bản là lừa bịp.
Nghe nói kênh Hồng Tinh không cần đầu tư nhiều tiền như vậy. Hóa ra dự toán là hơn ba mươi triệu, kết quả vì sao dùng đến hơn năm mươi triệu.
-Ha ha…
Nói đến đây Hoàng Cửu Lâm cười thần bí.
-Kênh Hồng Tinh tôi cũng nghe nói qua, lúc ấy tôi còn chưa đảm nhiệm Giám đốc Sở Thủy lợi, chẳng lẽ đây có vấn đề.
Hà Nghi Viễn hỏi, tuy nhiên đôi mắt ưng của Diệp Phàm đã phát hiện người này bí mật liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tuy nhiên, Diệp Phàm che giấu rất khá. Nhìn ngoài không phát hiện. Kỳ thực đôi mắt ưng đã phát hiện ánh mắt của Hà Nghi Viễn. Tất nhiên biết lão Hà muốn giật giây hắn ngẩng đầu, đi điều tra kênh Hồng Tinh. Nhưng Diệp Phàm cũng là còn thật sự lắng nghe, nếu thật sự nghe được điểm gì là tốt.
-Ha ha,
Giám đốc Hoàng cười gượng một tiếng, giơ chén rượu lên kính Diệp Phàm một ly.
-Đừng úp mở, lão Hoàng, muốn chúng tôi nín thở sao. Bí thư Diệp là bạn của lão Hà, chẳng lẽ có cái gì không tiện nói.
Lúc này Giám đốc Tô Hoài nói độc một câu, lời này như ép Hoàng Cửu Lâm không nói cũng phải nói, bằng không, Diệp Phàm trong lòng sẽ không thoải mái.
-Lúc đó kênh Hồng Tinh thật ra không cần phải qua một đập chứa nước. Đập nước này là Sơn Thủy từ trên núi xuống, cách kênh Hồng Tinh khá xa.
Cố Tắc Phi bày mưu đặt kế, kênh Hồng Tinh cuối cùng qua hồ nước Sơn Thủy. Kia chỉ đào kênh qua núi. Như vậy phải đào, kênh dẫn nước liền dài gấp đôi. Hơn nữa, không có tác dụng gì.
Hoàng Cửu Lâm nói.
-Việc này cũng lạ, nếu vô dụng thì làm sao phải đào qua núi. Hay là Cố Tắc Phi ăn no không có chuyện gì muốn loạn dùng tiền. Tuy nói đây là tiền nhà nước, nhưng là tiền có phải không?
Tô Hoài có chút không rõ.
-Làm gì nói, chắc chắn có liên quan đến hồ Sơn Thủy kia.
Lúc này Lý Kiện Pha cười nói.
-Thông mình! Không thiệt là nhân vật số một của khu Nam Cảng. Đập chứa nước này ở lưng chừng núi, trên hai ngọn núi xa xôi hẻo lánh. Lúc ấy hình như là dùng để trữ nước tưới tiêu. Nhưng sau đó lại bỏ. Tuy nhiên, chỗ đó cách chân núi khá cao, nhưng thật ra có thể lợi dụng để lợi dụng phát điện. Sau có người đầu tư gia cố đập lớn một lần nữa, xây dựng một trạm phát điện nhỏ. Tuy nhiên, sau mùa khô căn bản là không có điện, kém hơn một chút.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Tôi hiểu rồi, có phải là lượng nước không đủ, liền đem kênh Hồng tinh dẫn nước đến. Mà kênh Hồng Tinh khá rộng, nghe nói đến bảy tám mét chiều rộng. Hơn nữa, lượng nước sung túc. Bọn họ cũng có thể lợi dụng kênh Hồng Tinh cho việc riêng có phải không?
Hà Nghi Viễn nói.
-Chắc chắn bời vì tôi đã cho người kiểm tra qua. Kênh Hồng Tinh có hướng nghiêm về đập Sơn Thủy. Xem ra có một nửa lượng nước đều đổ vào đập Sơn Thủy. Mẹ nói, nhà nước bỏ tiền ra xây dựng kênh, làm giàu cho cá nhân.
Thế này thì tưới tắm cái gì. Thiên hạ chê cười đều ở một chỗ, thượng du kênh Hồng tinh còn phải bơm nước vào kênh để bổ xung lượng nước, xuống hạ du ngược lại dùng phát điện. Này là tiêu tiền của nhà nước làm giàu cho cá nhân.
Hoàng Cửu Lâm mắng.
-Đúng rồi, tán gẫu đến đây, tôi thật ra đã quên xin lỗi Bí thư Diệp. Việc thay đổi, ôi, rất xin lỗi Bí thư diệp, không thể giúp đỡ.
Việc này đã rõ, Hà Nghi Viễn có vẻ hơi áy náy nói.
-Ha ha, anh không nên nói vậy, nhưng thật ra tôi thành thật xin lỗii Giám đốc Hà, việc này mang phiền đến cho anh…
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
-Không phiền, nên thế.
Hà Nghi Viễn lắc đầu nói
-Chỉ có điều phòng xử lý sượng mặt, các anh dừng thi công cũng không phải chuyện này. Bí thư Diệp, xem xem có thể… hay không tìm người nói với Phó Chủ tịch tỉnh Cố một chút. Vẫn kéo dài các anh không chịu nổi.
Biết đây là kích hắn, Diệp Phàm ngược lại cười nhạt nói:
-Không việc gì tin tưởng Phó Chủ tịch tỉnh Cố hiểu rõ, cuối cùng anh ấy sẽ nghĩ thông.