Quan Thuật

Chương 1478: Chương 1478: Phó tư lệnh Ngô trợn tròn mắt lên rồi




-Ngăn cản. Haha. Các anh thật là biết nói chuyện. Đen thì nói thành trắng, trắng cũng có thể nói thành đen được. Anh em, đánh người thì cũng đánh rồi, các anh đừng nói là dùng ghế để ngăn cản sức chân của Bí thư Lô nhé. Thế thì đúng là trò cười, chẳng nhẽ sắt thép lại mềm hơn bàn chân con người sao? Hơn nữa bốn người các anh đều là quân nhân, Bí thư Lô dám động tay động chân sao? Không nói nhiều nữa, đánh người thì phải dũng cảm thừa nhận, các anh đường đường là quân nhân. Tôi hy vọng các anh sẽ không làm mất mặt nhiệt huyết quân đội nhân dân nước cộng hòa.

Diệp Phàm hừ nói.

Lúc này tên Lô Vĩ đột nhiên quay đầu một cái, dường như thực sự không thể chịu được nữa, sắp ngã khuỵu xuống rồi.

-Mau đưa anh ta đi bệnh viện. Đồng chí Lô Vĩ chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết giúp anh. Anh xem bị thương đến thế này rồi mà còn cố chịu đựng. Tôi lấy danh nghĩa là Phó chủ tịch ủy ban thành phố ra lệnh cho anh lập tức đến bệnh viện điều trị. Hướng Minh Huy mau dìu Lô Vĩ đến bệnh viện.

Nhưng Lô Vĩ xua xua tay nói:

-Đội trưởng Hướng ở đây giúp Bí thư Diệp xử lí vụ án, để bọn họ đưa tôi đi là được rồi.

Mấy tên cảnh sát hình sự dìu Lô Vĩ lên vội vàng chạy xuống tầng. Tự nhiên lại có cảm giác giống như cứu thương ở chiến trường.

Tên nhóc này giả vờ cũng giống thật, cái mặt nhăn nhó làm ông mày suýt nữa cũng không nhận ra được cứ tưởng là thật.

Diệp Phàm cười thầm trong bụng, quay đầu nhìn Trưởng phòng Mã phát hiện hắn đang gọi điện thoại, chắc là gọi cứu binh đến rồi.

-Trưởng phòng Mã tôi hy vọng anh có thể nói cụ thể chi tiết tình hình chuyện náo loạn cục công an thành phố xảy ra hôm nay. Nếu không mời các vị nán lại, chịu khó ở lại cục công an một lúc.

Diệp Phàm không cẩn thận quay nhẹ cái ghế gãy, nghe thấy tiếng cạch cạch mới phát hiện ra cái ghế này sắp gãy rồi vội vàng không chuyển động nữa, nhìn chằm chằm vào bọn Mã Bằng Lâm.

-Giải thích? Phải nói ngược lại thì đúng hơn. Tôi muốn hỏi cục công an thành phố tại sao lại cố tình ngăn cản quân đội đòi người? Chẳng nhẽ là có mục đích không thể nói ra à? Tôi mong cục công an thành phố giải thích chuyện này một cách rõ ràng, nếu không chuyện này mà bị cấp trên hỏi đến thì khó nói đấy.

Mã Bằng Lâm liếc Diệp Phàm một cái, nhìn đội trưởng Hướng dẫn người chặn ở cửa chính.

Mã Bằng Lâm nhíu mày, dứt khoát đại mã kim đao ngồi lại lần nữa trên góc của cái ghế sô pha rách nát. Ba quan quân còn lại cũng ngồi xuống, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra là đã tìm được người chống lưng đằng sau rồi nên mới có vẻ cứng rắn như vậy.

-Chuyện này là thật sao?

Nạp Lan Nhược Phong nhíu mày hỏi.

-Đương nhiên. Vô cùng chính xác. Vừa nãy một người ở cục công an nói đánh nhau rất ác. Trưởng phòng Mã của quân khu tỉnh đã chặn ở cửa trụ sở rồi. Có đến mấy cái xe quân đội, Diệp Phàm cũng đi vào rồi. Nghe nói LôVĩ đã phải vào bệnh viện cấp cứu rồi. Tên này cũng quá kiêu ngạo rồi. Ngô Diễn là quân nhân, trực thuộc hệ thống quân đội. Hắn là người của quân khu đến đòi người cũng là bình thường. Xem ra Lô Vĩ cố ý thông đồng với Diệp Phàm để xử người khác rồi, bị đánh chết cũng đáng đời.

Hội trưởng thương hội Thủy Châu ông Đinh Nhất Minh nói trong điện thoại.

-Chuyện này Đoàn Hải Thiên có biết không?

Nạp Lan Nhược Phong hỏi.

-Cũng không rõ. Về lí mà nói thì có lẽ là biết, chuyện lớn đến mức này rồi mà. Nhưng điều kì lạ là bên phía thành ủy Thủy Châu chỉ có Diệp Phàm ra mặt, những người khác đều không xuất hiện.

Đinh Nhất Minh nói, trong lòng cũng thấy có chút nghi ngờ.

-Có lẽ là Lô Vĩ và Diệp Phàm đều chưa báo cáo chuyện này lên Thành ủy.

Nạp Lan Nhược Phong suy nghĩ giây lát, nói.

-Chuyện này là bọn họ không đúng, làm sao có gan báo lên Thành ủy được. Thế thì có khác nào là vạch áo cho người xem lưng, hơn nữa nếu báo chuyện này lên Thành ủy thì hai người này không xong rồi. Hàng loạt trang nhất các báo ngày mai sẽ đăng tin người của Cục công an thành phố và Quân khu đối đầu với nhau. Đây là scadan động trời động đất.

Đinh Nhất Minh cười nói, nghĩ một lúc rồi lại nói:

-Nhược Phong, Tôi nghĩ chuyện này nên làm lớn nên. Nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn quyết liệt như thế thì đúng là chuyện lớn rồi.

-Đoàn Hải Thiên không báo chứng tỏ hắn muốn che giấu chuyện này, giả vờ như không biết là được rồi. Chuyện này tôi cũng không tiện nói. Hắn ta không có hành động gì thì ta cũng không manh động, nếu không mất mạng như chơi. Tuy nhiên, Tiếu Duệ Phong là người của hệ thống mà, người dưới tay hắn Lô Vĩ bị đánh cũng nên ra mặt giải quyết vấn đề này. Lãnh đạo mà quan tâm cấp dưới là điều bình thường. Coi như không nghe không thấy là không được.

Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên nhắc nhở Đinh Nhất Minh.

-Tuyệt. Tuyệt.

Đinh Nhất Minh cười lên hai tiếng rồi cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tiếu Duệ Phong.

Nhưng, Tiếu Duệ Phong vừa nghe xong đã vội hỏi lại:

-Chuyện này Bí thư Nạp Lan chỉ thị thế nào đây?

-Bí thư Nạp Lan chỉ thị như thế nào, còn cần phải chỉ thị sao? Chuyện rõ ràng như thế này, các đồng chí ở quân khu tỉnh không hài lòng về những hành vi của Diệp Phàm và Lô Vĩ. Nếu không sao lại đánh nhau được.

Đinh Nhất Minh hừ nói.

-Ừ. Để tôi đi xuống xem thế nào rồi tính sau.

Tiếu Duệ Phong hừ nói.

Không lâu sau.

Rất nhiều Đại tá bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc. Phó Giám đốc sở Tiếu Duệ Phong cũng đến rồi. Ông ta nhìn Hướng Minh Huy lạnh lùng nói:

-Ra ngoài. Không còn ra thể thống gì nữa.

Đội trưởng Hướng Minh Huy nghe xong liền nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm gật gật đầu. Hướng Minh Huy liền mang người lùi về đứng ở đoạn đường chỗ cửa chính.

-Giám đốc sở Tiếu, anh đến thật đúng lúc. Bí thư Lô bị đánh, văn phòng này cũng bị đập thành thế này. Lô Vĩ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi. Sự việc đã thế này rồi còn không rõ hay sao. Các đồng chí ở Quân khu tỉnh nói thật là đã bao vây xung quanh cục công an thành phố rồi. Mấy chiếc xe đã chặn hết ở cánh cửa. Anh xem đi công việc của cục công an thành phố đều rơi vào tình trạng tê liệt rồi.

Diệp Phàm không đứng lên, hướng về phía Tiếu Duệ Phong gật gật đầu liền nói thẳng.

-Bí thư Diệp. Đây chỉ là những lời phiến diện của cá nhân anh. Theo tôi được biết, là người của Quân khu tỉnh theo trình tự thông thường đến đòi người, là Lô Vĩ cố ý ngăn chặn không cho thả người. Điều này hoàn toàn không phù hợp với những điều lệ tranh cãi trong việc xử lí mọi chuyện giữa quân đội và dân tỉnh lẻ. Với lại theo tin tức của Mã Bằng Lâm, chuyện này là do Lô Vĩ muốn đánh người trước. Anh xem đi, người của đồng chí Mã Bằng Lâm đều bị nội thương cả rồi, anh còn bảo các cảnh sát hình sự bắt người, đây là đạo lý gì vậy?

Một đại tá mở miệng khí thế ép người.

-Đồng chí này là ai trong Quân khu tỉnh?

Diệp Phàm cố tình tỏ ra không biết, liếc nhìn ông đại tá một cái hỏi.

-Tôi là Ngô Huy Cần.

Ngô Huy Cần cũng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói.

-Ha ha. Tư lệnh Ngô, tôi hy vọng trước khi tìm hiểu rõ ràng sự việc ông không nên vội đưa ra kết luận. Nghe nói người mà Trưởng phòng Mã cần cũng họ Ngô? Hơn nữa, bốn người bộ đội đánh một cảnh sát ông nói xem ai thắng thì rõ mồn một ra đấy hay sao? Mà chắc ông sẽ không nói với tôi là tất cả những người ở Quân khu tỉnh đều là đồ ăn hại đấy chứ?

Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.

-Anh nói như vậy là có ý gì?

Phó tư lệnh Ngô có vẻ rất tức giận hỏi. Bởi vì người gây chuyện đang ở trước mặt nhưng lại mạnh mồm nói lớn.

Không tức nổ mắt lên mới lạ. Nên Phó tư lệnh Ngô cười nhạt.

-Tôi vừa mới quên, hình như chính chính Bí thư Diệp bị tông vào đuôi xe. Một chuyện nhỏ, anh sai Lô Vĩ giữ người không thả là sao? Chuyện này anh là người trong cuộc mà muốn lảng tránh. Giám đốc sở Tiếu ông nói xem đúng không? Không ngờ bây giờ vẫn ngồi ở đây nói những lời giả dối. Tôi thực sự rất nghi ngờ, anh là Phó ủy ban thành phố Thủy Châu đã nhận ra lỗi của mình chưa? Anh là một Đảng viên chẳng nhẽ cứ là Đảng viên là có thể làm xằng làm bậy hay sao?

-Hừ. Chúng ta cũng như nhau cả thôi. Tư lệnh Ngô cũng là Đảng viên, dung túng cấp dưới hành hung không quản lý còn sai bọn Mã Bằng Lâm đến làm loạn cục công an thành phố. Anh có còn chút nguyên tắc Đảng chút nào không? Anh có còn là cán bộ của Đảng nữa hay không? Anh có còn là một quân nhân bảo vệ tổ quốc nữa hay không?

Không ngờ vô liêm sỉ đến mức này. Vì chuyện của con trai mà kiêu ngạo đến mức độ này. Đây là cục công an thành phố chứ không phải kẻ xâm lược nước ngoài. Bọn họ phạm tội gì anh phải gọi người chặn ở đây. Anh có quyền gì mà thực hiện cơ chế quản chế quân sự ở một cơ quan chấp pháp mạnh như cục công an thành phố?

Vừa nãy tôi hỏi đồng chí Mã Bằng Lâm vì sao hắn không trả lời được. Bây giờ tôi lại muốn hỏi Tư lệnh Ngô cái gì gọi là “Quản chế quân sự”.

Đúng là coi trời bằng vung. Đây vẫn là nơi có Đảng dẫn đường, còn có ánh mắt của hàng trăm con mắt những hộ dân nơi đây. Đúng là làm bừa bãi mà.

Khí thế Diệp Phàm ngày càng hùng hồn.

Những lời nói đó như những viên đạn của súng cơ quan lần lượt bắn ra làm cho Ngô Huy Cần suýt nữa ngất đi. Tên nhãi này môi run rẩy, chỉ Diệp Phàm hừ nói.

-Đúng là cố tình gây sự. Tôi không muốn nói chuyện với loại người kiêu ngạo như anh. Lông còn chưa mọc đầy đủ, anh dựa vào cái gì mà tự cao tự đại. Giám đốc sở Tiếu, tôi yêu cầu trụ sở thành phố lập tức giao đồng chí Ngô Diễn ra đây. Nhất định phải nghiêm túc xử lí đồng chí. Nếu không tôi sẽ báo cáo rõ ràng sự thật với Tư lệnh Hồ.

-Phó tư lệnh Ngô. Tôi tôn trọng anh mới gọi anh một tiếng Tư lệnh, không ngờ anh lại muốn khoe khoang. Tôi có chỗ nào chưa mọc đủ lông cánh? Anh đúng là đang công khai sỉ nhục tôi mà. Hôm nay anh không nói rõ chuyện này, không xin lỗi tôi thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu. Hừ.

Cạch một tiếng, cái bàn bị Diệp Phàm đập mạnh. Tên nhãi này đứng lên, chỉ Ngô Huy Cần lạnh lùng hừ nói.

-Hai anh, có chuyện gì thì từ từ nói. Hai người ngồi xuống trước rồi nói chuyện. Cứ tranh đi tranh lại thế cũng khôn giải quyết được vấn đề gì đâu.

Tiếu Duệ Phong cũng cảm thấy hơi đau đầu. Lúc này y cũng thấy hối hận. Đáng lẽ không nên nghe lời của Đinh Nhất Minh đến đây làm nhân bánh kẹp.

Xem tình hình này nếu một lời không hợp lí có lẽ hai người sẽ đánh nhau mất. Nếu thực sự như vậy thì tình hình không thể cứu vãn được nữa. Bản thân mình là người đứng giữa cũng khó xử.

-Không còn gì để nói nữa, lập tức giao người. Người có liên quan nhất định phải xử lí nghiêm khắc.

Ngô Huy Cần tức giận thật rồi, giống như một bạo vương. “Rầm”. Một nắm đấm mạnh đập lên chiếc bàn làm việc sắp bị gãy. Cuối cùng tiếng “cạch cạch” nhức tai cũng vang lên. Bàn làm việc của Lô Vĩ không chịu được sức mạnh từ nắm đấm của Tư lệnh Ngô bị gãy la liệt trên sàn nhà.

Lúc đó, Tư lệnh Ngô lập tức trợn tròn mắt lên. Không ngờ cái bàn gãy đó lại dễ phá thế. Tự hỏi mình chẳng nhẽ đây lại là hàng nhái. Nắm đấm của mình sao có thể đánh vỡ cái ghế dựa to như thế. Mình có sức mạnh thần kỳ ấy từ bao giờ rồi? Tư lệnh Ngô suy nghĩ buồn rầu. Ánh mắt dường như không tin nhìn đi nhìn lại nắm đấm có vết nhăn của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.