Trương Hùng, tôi cần dùng phương pháp đặc thù của bên các cậu để điều tra sự việc lần này trong thời gian ngắn nhất.
Còn nữa, chuyện Phượng gia cũng không thể nào bỏ qua. Vừa rồi giám đốc Lô đã có nói, thứ hai tới đây còn phải chuyển chuyến hàng cuối cùng trị giá khoảng năm sáu trăm triệu gì đó.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này chúng ta phải tìm ra đối thủ rốt cuộc là ai? Đợt chuyển hàng này, mong Lô gia các vị sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Hơn nữa, còn phải tạo uy thế gây cho đối thủ tâm lý phải đối diện với khí thế ngút trời của bên ta. Chúng tôi sẽ tạm thời không lộ diện. Lúc đi chờ thuyền đi được một quãng chúng tôi sẽ lặng lẽ xuất phát.
Kế hoạch lần này nhất định phải thật chu đáo và chặt chẽ, vì ngay từ trong nước chắc chắn đã có đối thủ luôn săm soi từng hành động của phe ta. Giữ bí mật là đảm bảo chắc chắn nhất cho thắng lợi trong cuộc chiến này.
Diệp Phàm bắt đầu vạch ra kế hoạch.
- Tôi sẽ đi làm ngay.
Trương Hùng gật đầu rồi chạy qua WC giao phó qua điện thoại cho một số người.
- Anh yên tâm, chúng tôi cũng biết thế nào là tạo lập thế trận. Tôi sẽ đích thân đi lo liệu, như đi một chuyến đến Diệp gia ở Thủy Châu mà nhà ta có quan hệ rất tốt, lại còn...
Mượn thêm ít người từ chỗ họ. Tạo cho đối thủ suy nghĩ là chúng ta sống chết cũng phải bảo vệ cho được thuyền hàng cuối cùng này.
Đương nhiên, theo quy định trên hợp đồng, chuyến hàng này chúng ta cũng buộc phải chuyển đến nơi. Nếu không là phải chấp nhận bồi thường mấy trăm triệu lận.
Nếu cứ tính theo chuyến vừa rồi, tính cả số lượng thương vong lẫn chiếc Hạo nguyệt luân bị chìm, tổn thất cả thảy không dưới hai tỷ rưỡi.
Lô gia có phá sản đi nữa, chúng ta cũng phải tìm ra hung thủ đứng sau chuyện này, có chết thì cùng chết.
Thái độ của Lô Bạch Vân muôn phần cương quyết và khí phách.
- Yên tâm, lần này các vị cứ vờ vịt qua chuyện là được. Cả Lô Vĩ cũng không cần phải theo thuyền, cứ việc ở lại Thủy Châu, xuất hiện nhiều vào để khiến chúng nghi hoặc không biết thực hư thế nào. Chuyện này tôi sẽ một tay thu xếp. Tôi tin rằng chúng sẽ có đi mà không có về!
Diệp Phàm đập mạnh xuống bàn trà, rầm một tiếng, cái bàn cũ kĩ màu đen rốt cục không chịu nổi chưởng lực loáng cái gãy tan.
- Đại ca, chuyện nhà mình em không đi không được.
Lô Vĩ có chút nóng nảy.
- Anh Diệp, thật ra em cảm thấy Lô Vĩ mà đi thì ngược lại càng cho thấy Lô gia chẳng còn quân bài ẩn nào nữa. Ngay cả Lô Vĩ cũng tham gia thì Lô gia liệu còn giấu diếm gì nữa. Hơn nữa, nếu thật sự là Phượng gia đứng sau chuyện này, bọn họ khẳng định cũng sẽ chơi tất tay một mẻ. Nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội cuối để tấn công bên ta.
Lúc này, Tề Thiên bên cạnh vội xen mồm vào.
- Ừm, cũng có vẻ có lý. Nếu Lô Vĩ không đi, như vậy sẽ khiến chúng cho rằng chúng ta đã tính toán kỹ càng. Còn nếu Lô Vĩ mà đi, bọn chúng sẽ cho rằng đây là quân bài cuối cùng của Lô gia. Chúng rất có thể sẽ dốc hết lực lượng tấn công chúng ta. Về phần địa điểm tập kích thì rất khó nói. Trên tuyến đường này đâu đâu cũng có khả năng, không nhất thiết phải là ở Malacca.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu chiêm nghiệm.
- Vậy được, Lô Vĩ cũng đi vậy.
Diệp Phàm đành gật đầu.
Sau khi người của Lô gia đi khỏi, Diệp Phàm mới bảo:
- Việc này, tôi muốn thương lượng đôi chút với Báo săn Trịnh Phương, xem có thể …. mượn tạm lực lượng Báo săn hay không?
- Nếu bên Báo Săn cho ta mượn một ít lực lượng và vũ khí thì là tốt nhất. Thủ trưởng Trấn không ở đây nếu không thì tốt rồi. Hiện giờ do Lỗ Tiến quản thì chúng ta khó mà mượn nổi. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ tìm ra một mớ lý do chê bai chúng ta tắc trách này nọ.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu tiếc rẻ bảo Vương Triều:
- Hay là chọn một số thành viên tinh nhuệ bên cảnh sát hình sự?
- Cách này không ổn chút nào, lão Thiết, không phải Trương Cường tôi chê bai gì cảnh sát hình sự các anh nhưng ở trên đất bằng thì còn được chứ trên biển thì khó nói lắm.
So với tinh nhuệ tam đẳng của bên Báo Săn tác chiến trên biển thì chắc hẳn còn kém xa một trời một vực. Hơn nữa, tác chiến trên biển là công việc rất đặc thù, hoàn toàn không giống với xử lý tội phạm.
Tổn thất bên cảnh sát cũng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng hơn so với Báo Săn vì công việc thường ngày của các đội viên Báo Săn vốn đã nguy hiểm, hy sinh đã trở thành chuyện cơm bữa.
Trương Cường cũng phản đối ngay ý kiến của Thiết Chiêm Hùng.
- Thiết ca, bên đó chắc là thôi. Tốt hơn vẫn là thử cách cầu bên Báo săn,em tính chiều nay đi vịnh Lam Nguyệt một chuyến, gặp Trịnh Phương rồi bàn sau.
Diệp Phàm đề xuất.
- Đành phải thế thôi, xem cách bọn chúng tấn công Lô gia lần trước thì đối phương chẳng những có cao thủ mà số lượng nhân thủ cũng rất đáng ngại đấy.
Chỉ dựa vào mấy người chúng ta đây thì rõ ràng là chịu thiệt thòi lớn rồi. Tuy chúng ta ai nấy thân thủ rất khá, nhưng đứng trước vũ khí hiện đại thì cũng chẳng thấm vào đâu cả.
Nếu có lực lượng tinh anh bên Báo Săn đối phó với số vũ khí hiện đại thì khi cận chiến trên thuyền chúng ta mới thi thố được ưu thế về thân thủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng khá là lớn. Dù là trước kia khi Thủ trưởng Trấn còn tại vị e rằng cũng phải suy xét đến tổn thất của lực lượng Báo Săn.
Người của Báo Săn tuy dũng mãnh, nhưng khi bị thương thì cũng yếu đi hẳn. Huống hồ, sau trận chiến lần trước ở núi Xương Bối, sợ rằng đến giờ Báo Săn vẫn chưa khôi phục lại nguyên khí.
Nhưng nếu thực sự có người câu kết với tổ chức Card Doyle tấn công Lư gia thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Lúc đó Báo Săn ra quân cũng là vì nghĩa vụ, sẽ đường đường chính chính hơn.
Thiết Chiêm Hùng phân tích.
Sau cuộc họp bàn ai nấy đều ở lại ngủ bù một giấc tại nhà họ Diệp.
Sáng hôm sau, khi cả bọn đang cùng tụ tập ở đại sảnh phân tích tổng hợp tình hình thì Vương Triều nhận được điện của Thứ trưởng Thôi Cảnh Hạo yêu cầu y lập tức thả thượng tá Triệu Thành.
Vừa nghe xong yêu cầu từ phía Thôi Cảnh Hạo, Vương Triều từ chối ngay tức thì:
- Rất xin lỗi Thứ trưởng nhưng đồng chí Triệu Thành là không thể thả được.
Sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, sao có thể thả người. Đây là biểu hiện rõ ràng của việc thiếu trách nhiệm đối với công việc.
Hơn nữa, người Triệu thành rút súng tấn công chính là chủ tịch của một thành phố cấp 3, ảnh hưởng ở đây là rất nghiêm trọng. Nếu tôi cứ vậy thả người, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm sẽ đánh giá thế nào về tôi đây.
Tôi lại làm sao để giải thích với y về chuyện này. Huống chi, thứ trưởng Thôi, trong các cuộc họp thường ngày anh đều có quán triệt. Yêu cầu nhân viên cấp dưới làm việc phải thật sự chịu trách nhiệm. Hơn nữa, phải vượt qua hết thảy áp lực, phá án dưới áp lực đè nặng mà không để các nhân tố khác ảnh hưởng.
- Vương Triều, độ mẫn cảm chính trị của cậu sao kém đến vậy hử? Triệu Thành đang làm gì chẳng lẽ cậu không biết? Người quan trọng đến mức Triệu Thành phải bảo vệ sẽ để cậu can thiệp vào sao? Đừng nhiều lời nữa, mau thả người.
Thôi Cảnh Hạo đã hơi mất kiên nhẫn bèn nổi xung lên.
- Rất xin lỗi thưa thứ trưởng Thôi, Vương Triều tôi không có cái khứu giác chính trị mẫn cảm đó Nhưng tôi hiểu được, một cảnh sát phải làm gì và không nên làm gì? Nếu tôi thả Triệu thành, đó mới là không có trách nhiệm với công việc. Đề nghị Thứ trưởng không nên gây áp lực với tôi nữa, tôi rất tôn trọng ngài.
Vương Triều giọng điệu hết sức cứng rắn, mạnh mẽ.
- Cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Thôi Cảnh Hạo này gây áp lực cho cậu. Đúng là làm ơn mắc oán. Tôi chỉ sợ cậu không hiểu chuyện, rốt cuộc lại bị xử phạt cách chức rồi có muốn hối cũng không kịp thôi. Cũng tốt thôi, làm người tốt quả là khó! Nhưng mặc kệ thế nào, tôi yêu cầu cậu thả ngay Triệu Thành, đây là mệnh lệnh.
Thôi Cảnh Hạo tức lộn cả ruột, nghiêm khắc phê bình thái độ của Vương Triều.
- Đắc tội rồi, tôi sẽ không thả Triệu Thành. Dù có là Bộ trưởng Mâu hạ lệnh, tôi cũng không thả!
Vương Triều cũng không chịu nhún nhường.
- Vương Triều, đưa điện thoại cho tôi. Hình như là tiếng Thôi Cảnh Hạo?
Thiết Chiêm Hùng ban nãy ngồi cạnh Vương Triều, cũng đã nghe ra được.
- Vương Triều, thả người!
Lúc này, Diệp Phàm cũng đột nhiên lên tiếng, vì thính lực của hắn rất nhạy bén nên cũng đã sớm nghe rõ mọi chuyện.
- Đại ca, chuyện này, em không có sợ đâu!
Vương Triều che microphone lại quả quyết.
- Bảo cậu thả thì cứ thả, tôi tự có biện pháp xử lý hắn. Cậu cứ cho thả hắn ra, tôi sẽ bảo lão Lang cho người bắt lại tiếp. Xuống đến địa phương thì dù là Đinh Tuấn Đức cũng chưa chắc đã can thiệp nổi.
Vương Triều thấy Diệp Phàm chẳng giống đang nói chơi tẹo nào thì cũng hạ giọng chấp thuận yêu cầu của họ Thôi.
- Vẫn cứ phải nhờ đến thư ký Trương ra tay vậy!
Thấy có tin tốt Phạm Viễn vội ton hót ngay.
- Đương nhiên rồi, thư ký Trương là ai chứ, chuyên đảm đương mọi việc cho lão Từ, vả lại người đứng sau chỉ đạo chính là quan lớn họ Đinh.
Cao Hoa Đắc ý cười bảo Phạm Viễn.
- Có điều, mấy ngày nay không thấy bóng dáng Diệp Phàm, chẳng rõ là hắn đang làm gì rồi.
- Không cần cả ngày chăm chăm dò xét người ta, bị xử lý rồi thì tất nhiên là phải cò quay xoay xở thôi.
Thái Quý Quyền tỏ ra rất đắc ý với tai họa của kẻ khác, y lại bảo họ Phạm:
- Chả biết hắn còn xoay xở kiểu quái gì. Chứ cứ như bây giờ thì cán bộ tỉnh Nam Phúc đều là phỗng tất.
- Đừng vội phát ngôn bừa bãi, chuyện này có thể không phải ý của quan lớn họ Đinh.
Phạm Viễn bỗng nhiên dằn mạnh chén trà xuống mặt bàn, vẻ mặt y suy tính gì dữ lắm, lại còn có chút bực bội trong đó.
- Sao có thể chứ?
Thái Quý Quyền vẫn không tin vào khả năng này.
- Cũng có khả năng, những chuyện này đều là do tên thư ký Trương kia đang ngầm thao túng phía sau. Cấp dưới ai chả biết thư ký Trương là người truyền đạt ý kiến của họ Đinh kia. Bậc “đại thần” như Đinh Đức Tuấn việc gì phải mở miệng xử lý một Quyền chủ tịch thành phố cấp 3?
Cao Hoa suy đoán.
- Ôi, việc này nói trắng ra thì Phạm Viễn này cũng chẳng ích lợi gì.
Phạm Viễn nhíu mày bảo:
- Trương Minh Sâm thì khá là “thơm” đấy.
- Nghe nói tác phong lãnh đạo của Trương Minh Sâm hoàn toàn khác so với Chủ tịch Diệp. Y vừa ngồi lên ghế mới liền thay ngay phó ban thường vụ Tằng Tuấn tài bằng đồng chí Đinh Nghĩa Minh.
Hơn nữa, việc chỉ thị tu sửa suối Vượng Phu không thể nóng vội, phải đi sát với chỉ đạo khai triển công tác của Chủ tịch tỉnh. Tóm lại là tạm thời ngưng lại đã, khakha!
Thái Quyền Quý cười nhạt.
- Suối Vượng Phu là một miếng bánh lớn. Hai trăm triệu do Ủy ban nhân dân thành phố cấp vẫn chưa xài hết, lợi ích đang sờ sờ trước mặt mà Trương Minh Sâm lại lâm trận đổi soái thì quả là lạ. Hơn nữa, dự án suối Vượng Phu là công trình quy mô lớn, các mặt lợi ích đề cập đến là rất đáng kể, có liên quan đến toàn bộ Hải Đông. Lợi ích mà nó mang lại là không thể đong đếm hết được.
Phạm Viễn nói.
- Vương Long Đông cũng xui thật, đến giờ vẫn chưa tìm được đơn vị nào hợp tác nên dự án tuyến đường huyện Đào mộc kéo dài cũng bị Trương Minh Sâm cưỡng chế đình chỉ.
Chẳng những thế, mới nhậm chức thì ngay ngày hôm sau, Trương Minh Sâm đã hộc tốc chạy xuống huyện Đào Mộc, ngay trước mặt các cán bộ cấp phòng trở lên y đã nghiêm khắc phê bình đồng chí Vương Long Đông là tham vọng viễn vông, chỉ đạo bừa bãi.
Nghe nói, Vương Long Đông tức đến mặt hăng như gà chọi. Rốt cuộc không chịu nổi nên đã đấu khẩu đến đổ mặt tía tai với họ Trương trong nhà ăn Huyện ủy.
Kết quả thế nào ấy nhỉ, phép khích tướng của đồng chí tiểu Trương đã phát huy tác dụng ngay lập tức. Vương Long Đông bị cách chức ngay để coi như bài học giáo huấn nghiêm khắc. Nắm quyền chỉ đạo tạm thời công việc tại Ủy ban nhân dân huyện Đào Mộc bây giờ lại là Phó chủ tịch thường trực huyện Chu Nhã Lâm.
Cao Hoa bật cười khoái chí.