Diệp Phàm vội vàng giao việc xong liền dẫn thư ký Liễu Đinh lên máy bay, đi đến Giang Đô.
Đến tận đêm khuya mới đến địa khu Vân Phong, các thành viên tổ Đôn đốc của Giang Đô đều ở nhà khách của địa khu.
Diệp Phàm cũng không làm kinh động đến lãnh đạo Giang Đô, vừa đến nhà khách, chủ nhiệm Vu Quý Phát vội vàng đến.
- Dương Hùng và Trần Cảnh rút cục là làm sao vậy?
Diệp Phàm mời Vu Quý Phát ngồi xuống, sau đó hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm. Dương Hùng và Trần Cảnh hôm qua được giao đi xác minh cụ thể vấn đề cải tạo khu Đông Than của Vân Phong.
Nghe nói, Đông Than có món mì rất nổi tiếng, hai đồng chí ấy tìm hiểu tình hình xong thì cũng đã hơn năm giờ rồi, cho nên cũng muốn muốn đi nếm thử món mì này.
Loại mì này quả thật không tệ chút nào, tôi cũng ăn hai lần rồi. Vị rất chính tông, hơn nữa, nước dùng rất đặc biệt.
Tuy nhiên, hai đồng chí Dương Hùng và Trần Cảnh đến đây lại gây ra chuyện.
Vu Quý Phát nói đến đây thì ngừng lại, nhấp một ngụm trà.
- Thật là chuyện nực cười, không phải tôi đã nói với các anh rồi hay sao? Phải giữ kỷ luật, khi đi xuống dưới thì phải chú ý đến hình ảnh của mình.
Diệp Phàm hừ nói.
- Lời này, tôi cũng nói với Chủ nhiệm Điền không biết bao nhiêu lần rồi.
Vu Quý Phát sắc mặt có chút khó coi, ấp a ấp úng nói.
- Có phải có liên quan đến phụ nữ không?
Diệp Phàm mặt nghiêm lại, hỏi.
- Vâng!
Vu Quý Phát gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, mới nói:
- Hai người này bị quân nhân bắt đi rồi.
- Quân nhân ư, nơi nào thế, tại sao lại bắt?
Diệp Phàm hỏi, hắn cảm thấy việc này càng lúc càng phức tạp.
- Là trung đoàn Đạn đạo của địa khu Vân Phong, trung đoàn trưởng tên là Tống Xích. Chủ nhiệm Điền bị đau bụng, vì thế mới bảo tôi đi can thiệp một chút.
Tuy nhiên, cái tay Trung đoàn trưởng kia thái độ rất cứng rắn, tôi chưa nói xong ông ta đã xổ ra một tràng rồi. Nào là du côn trêu ghẹo vợ quân nhân, rồi thì phải trừng trị nghiêm.
Về sau căn bản là ông ta chẳng thèm nghe chúng tôi giải thích đã hùng hổ muốn đưa người ra tòa án quân sự rồi, nói là không bắn chết thì không được.
Vu Quý Phát sắc mặt khó coi, nói.
Diệp Phàm vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, trong lòng tự nhủ thảo nào mà lão già Điền Lâm kia giả vờ bị bệnh. Liên quan đến quân đội như vậy, phỏng chừng đến cả Điền Lâm cũng không muốn dính vào.
Huống hồ, bộ đội đạn đạo không do địa phương cai quản, lãnh đạo của họ có lẽ là lãnh đạo nhị pháo rồi. Vì vậy, Điền Lâm giả bệnh để khỏi bị dính vào chuyện này.
Hơn nữa, Dương Hùng và Trần Cảnh tuy nói là thành viên của tổ Đôn đốc Giang Đô, nhưng xuất thân của bọn họ lại là nhân viên đốc tra Chính phủ, là cấp dưới trực tiếp của Điền Lâm. Lần này đến là hợp tác với phòng Kiểm tra của văn phòng Trung ương đốc thúc việc của Giang Đô.
- Dương Hùng và Trần Cảnh nói như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là không gặp được người, tôi vào không ngờ Trung đoàn trưởng Tống kia còn sai người đòi đánh tôi. Tôi chẳng có cách nào, đành phải lui ra.
Vu Quý Phat nói.
- Anh có thể đề nghị Chủ nhiệm Điền liên hệ với đồng chí trong quân khu Giang Đô mà?
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, tư lệnh viên Đổng Nhất Tiên nói tuy rằng trung đoàn Đạn đạo này nằm ở Giang Đô, nhưng không thuộc phạm vi quản lý của quân khu tỉnh.
Vu Quý Phát nói.
Diệp Phàm khoát tay, cho Vu Quý Phát về nghỉ trước. Cái này, ngày mai nhất định phải gặp được Dương Hùng và Trần Cảnh đã.
Tuy nhiên, nếu cái tay Trung đoàn trưởng Tống kia cứ cứng rắn như vậy, thì chắc không dễ dàng để mình gặp rồi. Không gặp được người thì đâu thể nắm rõ tình hình được.
Diệp phàm suy nghĩ một chút, liền gọi điện cho Trương Cường, nhờ cậu ta tìm hiểu một chút về tình hình trung đoan Đạn đạo của địa khu Vân Phong.
Những tài liệu này, Tổ đặc nhiệm A đều có cả.
Đương nhiên, đây đều là những bí mật quốc gia. Chỉ có những người như Diệp Phàm mới có thể ‘lợi dụng chức quyền’ để hỏi.
Không lâu sau, Trương Cường gọi lại, nói:
- Trung đoàn Đạn đạo ở địa khu Vân Phong là một trung đoàn độc lập, thuộc sự lãnh đạo trực tiếp của Nhị pháo, chưa được sắp xếp vào số quân khu lớn. Tống Xích là người có tác phong cứng rắn, dựa vào ‘kỹ thuật’ của bản thân mới leo lên được vị trí trung đoàn trưởng. Đương nhiên, rốt cục y có bối cảnh như thế nào thì tạm thời tôi chưa điều tra ra được.
- Việc này phiền phức rồi. Lãnh đạo cao nhất của Nhị pháo tên là Vệ Cường, người ta không những là tư lệnh viên của Nhị pháo, mà còn là Ủy viên quân ủy, đây là một nhân vật tai to mặt lớn trong giới quân đội. Nếu muốn Tống Xích ‘mềm’ đi một chút, thì phải có lãnh đạo Nhị pháo ra mặt mới được.
Diệp Phàm nói.
- Chắc chắn là như vậy rồi, tuy nhiên, Trưởng ban Kiều Hoành Sơn nếu đồng ý ra mặt, thì chắc là có tác dụng.
Trương Cường nói.
- Ông ấy ra mặt đương nhiên là hữu dụng rồi.
Diệp Phàm hừ nói. Một lúc sau mới nói tiếp:
- Tuy nhiên, việc này phiền hà đến ông ấy, tôi không muốn làm như vậy.
Bởi vì Kiều Hoành Sơn là cũng là một nhân vật tai to mặt lớn trong quân giới.
- Vậy làm sao bây giờ?
Trương Cường nói.
- Cậu nói xem, nếu như kêu Trần Quân ra mặt liệu có tác dụng không nhỉ?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ý kiến hay đấy, Trần Quân ở Tổ nòng cốt thứ tám của căn cứ Vịnh Lam Nguyệt, hơn nữa còn là một trong số những người phụ trách. Vùng này cũng là phạm vi của bọn họ. Yêu cầu được điều tra Dương Hùng và Trần Cảnh, chẳng lẽ Tống Xích còn dám ngăn cản, không thả người hay sao?
Chỉ cần có thể ra được, thì trắng đen rõ ràng ngay ấy mà.
Trương Cường mỉm cười, trong lòng thầm khâm phục Diệp Phàm anh minh.
Trần Quân sau khi nhận được điện thoại của Diệp Phàm, lập tức làm những thủ tục liên quan, đến địa khu Vân Phong luôn trong đêm.
- Đúng là một người bạn tốt, việc này, đơn giản như vậy đã giải quyết được rồi.
Diệp Phàm nằm trên giường, thở dài.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm triệu tập thành viên tổ Đôn Đốc của Giang Đô đến họp.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói:
- Gần đây, chuyện xảy ra trong tổ mọi người đều biết rồi.
Tuy nhiên, việc này còn phải điều tra. Rốt cục tình hình thế nào thì chúng ta vẫn còn chưa rõ. Họp xong, tôi sẽ sang bên kia một chuyến.
Tuy nhiên, tôi muốn nhắc lại một chút, tổ Đôn đốc phải giữ lấy kỷ luật. Tất cả các đồng chí phải nghiêm khắc với chính mình, không được tùy tiện, rồi thì dây cà ra dây muống.
Không được để xảy ra bất cứ chuyện gì tương tự nữa. Các đồng chí nhìn xem, chuyện lần này ảnh hưởng xấu đến thế nào.
Tiếp theo, các cán bộ phụ trách báo cáo tình hình điều tra ở Giang Đô, những điều này Diệp Phàm nghe cẩn thận. Phát hiện, tổ điều tra xuống cũng đã một thời gian dài rồi, nhưng chưa điều tra ra vấn đề trọng tâm nào.
Bởi vì, những vấn đề này Diệp Phàm đã nắm được từ năm trước. Vừa nghe đã hiểu ra ngay, cứ với phương thức điều tra như vậy, thì đến đời mục thất cũng chưa chắc đã tìm ra được vấn đề gì. Cuối cùng, lại tiu nghỉu chuồn về thôi.
Đúng lúc này, Phó trưởng ban thư ký Điền Lâm được thư ký của ông ta đỡ vào.
- Chủ nhiệm Điền, mời ngồi.
Diệp Phàm khách khí đứng dậy, mời Chủ nhiệm Điền ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Diệp, anh ngồi đi, ngồi đi.
Không ngờ, lão già này rất khách khí nhấn vai Diệp Phàm ngồi xuống.
Diệp Phàm biết, lão sẽ không tốt bụng như vậy đâu, chắc chắn sẽ còn câu đằng sau nữa. Quả nhiên, Diệp Phàm vừa ngồi xuống, Điền Lâm với vẻ mặt hổ thẹn, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh cũng biết đây, sức khỏe tôi thế này.
Tuổi tác đúng là chẳng buông tha cho ai, bao nhiêu năm như vậy rồi, bệnh tình giờ lại tái phát. Hơn nữa, vừa mới nhận được điện thoại của Ủy viên Trương ở Bắc Kinh, nói là bên đó nhiều việc quá.
Yêu cầu tôi lập tức trở về để hỗ trợ. Cũng khá là đúng lúc, về Bắc Kinh nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. Cho nên, việc của tổ Đôn đốc, do cậu phụ trách vậy.
- Thế sao được? Không được đâu Chủ nhiệm Điền. Giữa chừng lại đổi lãnh đạo, công việc lại bắt đầu lại, vậy những việc chúng ta làm trước đây đều là phí công hay sao?
Không ngờ, Vu Quý Phát lên tiếng trước.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, lão già này đang chơi bẩn mình. Đây không phải là đang “nâng Điền, hạ Diệp” sao?
- Ha ha, Chủ nhiệm Điền, ông thấy đấy. Đồng chí Vu Quý Phát nói cũng có lý đấy chứ, các ông xuống cũng đã một thời gian này. Đối với tôi công việc này còn khá là lạ lẫm. Tôi thấy, để đồng chí Vu Quý Phát phụ trách đi, ông thấy thế nào?
Vả lại, công việc ở phòng Đốc tra cũng nhiều. Tôi chỉ xuống xem tình hình thế nào thôi, đợi chuyện này xử lý xong thì phải về ngay.
Không dám gạt các vị, đến công việc bên kia tôi còn chưa bố trí xong. Nếu nhận cả bên này nữa, việc bên kia không phải sẽ bung bét ra sao?Diệp Phàm cười nói, chuyển hướng sang Vu Quý Phát.
Tin rằng lão già này sẽ từ chối. Bởi vì, tổ Đôn đốc của Giang Đô đã trở thành một tổ ong vò vẽ rồi. Đẩy vào người ai thì chắc chắn là gặp xui xẻo rồi.
Huống hồ, giờ lại xảy ra việc Dương Hùng và Trần Cảnh bị quân đội bắt giam. Cái này, người thông minh sẽ liên tưởng được ngay đến việc, những thứ này liệu có phải do một người nào đó làm ra hay không.
Thành viên tổ công tác cho dù to gan lớn mật đến đâu cũng không dám trêu ghẹo vợ của quân nhân. Trong này, nhất định là có vấn đề. Phỏng chừng có kẻ nào đó muốn nhân cơ hội để làm loạn tổ công tác.
- Không được, không được. Tôi không làm được.
Quả nhiên, Vu Quý Phát phản ứng ngay. Lúc này người lão run lên.
- Ông biết mình không làm được?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, nụ cười trên mặt bỗng biến mất:
- Không làm được thì đứng sang một bên đi. Chủ nhiệm Điền đang giao việc, ông lải nhải cái gì.
Sắc mặt Vu Quý Phát lập tức đen lại, miệng cứng đơ chẳng nói được câu nào. Biết rằng Diệp Phàm đang mượn hơ hội để đập lại mình, lão hận tới mức ngứa hết cả răng, nhưng lại chẳng có cách nào.
Đến Điền Lâm cũng hơi giật mình, sắc mặt liền thay đổi. Những lời này của Diệp Phàm thật “thâm hiểm”.
Không những có thể gõ cho Vu Quý Phát một cái, lại có thể ‘vả’ vào miệng Chủ nhiệm Điền một nhát. Ý tứ sâu xa chính là trước kia không phải Điền Lâm ông giành chức này bằng mọi giá hay sao Sao bây giờ còn nhờ Diệp Phàm tôi ra tay làm gì.
Tuy nhiên, Điền Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh. Mặc dù trong lòng cũng bực lắm rồi, nhưng củ khoai nóng này không thể cầm nữa rồi. Nếu không sẽ không trụ nổi mất.