Bởi vì, vừa rồi Bí thư Diệp vỗ bàn một cái rõ ràng là nổi cáu với cục trưởng Tuyên. Một gậy này đầu tiên rõ ràng là nhằm vào ông ta.
Cục trưởng Lục không khỏi khoan khoái trong lòng. Ôi con người, trước khi chính mình có khả năng xui xẻo mà có thể nhìn cảnh người khác xui xẻo trước, trong lòng tự nhiên là thấy hưng phấn quá đỗi rồi.
- Có vẻ như cũng rất bình thường...., vậy ý của ông là con phố Tân Long này của chúng ta mỗi ngày đều phát sinh tai nạn xe cộ. Chỉ là chật chội một chút thôi sao.
Đây là những gì một Cục trưởng cục Giao thông nên nói sao? Đó là hai mạng người, một mạng vẫn còn nằm trong bụng, vẫn chưa được nhìn thấy thế giới này mà đã phải đi rồi đấy.
Đối với sinh mạng đó mà nói thật là không công bằng chút nào. Các người không thử nghĩ xem vì sao việc này lại phát sinh, trái lại còn thờ ơ bỏ mặc.
Ngồi xuống mà nghe tôi phân tích kỹ một chút về hiện trạng phố Tân Long. Vì sao tai nạn giao thông nhiều lần phát sinh. Có biện pháp giải quyết nào dễ thực thi và vì sao cho tới nay vẫn chưa có cách nào giải quyết được.
Việc này, tuy có liên quan đến giao thông, nhưng bên kiến trúc đô thị lại còn quan trọng hơn. Việc này thuộc về phạm trù quy hoạch kiến trúc đô thị.
Diệp Phàm nghiêm giọng nói.
- Bí thư Diệp, anh phê bình rất đúng. Tôi đúng là đã có chút khinh thường mà sơ cục Giao thông chúng tôi cũng đã sớm chú ý.
Chỉ có điều, phố Tân Long kẹt giữa nơi dừng chân của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Nếu phải mở rộng, phải cải tạo, khẳng định là sẽ động đến đất cát của hai tòa nhà này.
Việc này, chúng tôi là ban ngành cấp dưới, mấy năm trước chúng tôi cũng thử đệ trình lên. Tuy nhiên, lập tức đã bị phủ quyết luôn.
Cùi chỏ không lại với đầu gối. Không phải là chúng tôi không dốc hết sức, chỉ có điều lực bất tòng tâm.
Lúc này, cục trưởng Tuyên đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cũng từ từ nói ra mọi chuyện.
- Đúng vậy, nếu phải mở rộng phố Tân Long thì phải đập bỏ phần tường vây của hai tòa nhà này mà kéo dài vào bên trong. Bằng không, biết mở rộng vào chỗ nào được?
Đây cũng thuộc phạm vi công tác của bên kiến trúc đô thị. Hơn nữa, tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xây dựng ở đây tốt xấu gì cũng đã lâu năm, sao có thể nói hủy là hủy được.
Về chuyện này • cục Kiến trúc đô thị chúng tôi căn bản là không dám đề cập qua. Trọng yếu nhất chính là, nếu phải dỡ bỏ thật thì sẽ phải sửa cả đại môn(Cổng lớn).
Lục Địa Vận cũng là sắc mặt khó coi, thận trọng nhấn mạnh đến “đại môn”.
Điều đó càng chứng tỏ rằng bốn pho sư tử đá trước đại môn, phàm là nhân vật có chút ảnh hưởng ở thành phố này đều rất rõ nội tình ẩn chứa trong đó. Không ai chịu đi chuốc lấy rủi ro mà động vào cả.
- Vậy cứ theo như những gì các người nói thì phố Tân Long chính là một con phố chết, không có cách nào khác để sửa sang lại?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn hai người kia một cái, nói:
- Nếu hai vị cảm thấy cái mông này ngồi đã chán, vậy thì hãy đứng lên chuyển qua một bên. Vách tường chỗ kia thật ra khá là mát mẻ, các người có muốn đi “mát mẻ” một chút không?
Diệp Phàm nói những lời này ra vẻ là đang bàn chuyện đứng với ngồi, trên thực tế là đang nghiêm khắc phát ra thông điệp cuối cùng với hai người kia. “Nếu các người không thể giải quyết vấn đề phố Tân Long, thì phải biết ý mà xéo sang chỗ khác.”
- Nếu Bí thư Diệp đã có quyết tâm mở rộng con phố thì Lục Địa Vận tôi cũng xin góp chút sức mọn.
Lúc này, Lục Địa Vận cũng là bị bức lên Lương Sơn (ép đến đường cùng) cũng là liều mạng bày tỏ thái độ.
- Còn ông thì sao?
Diệp Phàm thấy Tuyên Minh Đường còn có chút do dự, không khỏi bức ép thêm mà hỏi một câu.
- Tôi xin phụ trách về mặt tài chính, mặc kệ phố Tân Long mở rộng tiêu tốn bao nhiêu tiền, tôi bao hết.
Cục trưởng cục Giao thông Tuyên Minh Đường cũng kiên quyết tỏ thái độ.
Tuy nhiên, lão ta cũng đã tính đến đường lùi. Chỉ có tỏ thái độ sẵn sàng góp tiền, còn quy hoạch cụ thể việc phá dỡ, chuyện đắc tội với lãnh đạo này thì ông ta sớm đã là “lòng bàn chân bôi mỡ” mà nghĩ ngay đến việc bỏ chạy rồi.
Nhưng lão ta muốn rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm thì cục trưởng Lục người ta cũng không phải người ngu. Cho nên, cục trưởng Lục lập tức nói:
- Bí thư Diệp, mở rộng đường phố cũng không riêng gì chuyện của bên kiến trúc thị chính. Mà đường phố là thuộc phạm trù kiến thiết giao thông.
Mà phố Tân Long vẫn là một tuyến giao thông huyết mạch, nếu không có cục trưởng Tuyên tham gia quy hoạch, vậy chúng ta e là phải đi đường vòng rồi.
Khi kiến thiết và quy hoạch đường sá thì các chuyên gia của cục Giao thông càng có quyền lên tiếng. Chúng tôi chuyên trách kiến trúc đô thị, dỡ nhà giải phóng mặt bằng thì coi như còn được. Còn về chuyện làm đường thì cũng e là sẽ khó mà chỉ đạo nổi.
“MK, hai lão nãy chưa gì đã tự cắn nhau rồi”. Diệp Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười, đương nhiên, vẫn cố làm mặt nghiêm, nói:
- Đúng vậy, cục trưởng Lục đề nghị như thế là rất đúng. Việc này thôi thì cứ giao phó cho hai người cùng nhau mà làm.
Đương nhiên, sự việc lớn như vậy khẳng định phải được Hội nghị thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua mới xong. Công tác chủ yếu của hai người chính là trong vòng hai ngày đưa ra phương án tái quy hoạch phố Tân Long cũng như nguồn tài chính.
Lát nữa chúng ta cùng đi quan sát một chút dọc theo phố Tân Long mà đi, xem thử làm quy hoạch cụ thể ra sao thì tốt hơn.
Hai ngày sau, các người lại lên Thành ủy, đưa bản quy hoạch mở rộng con phố lên hội nghị thường vụ. Nếu muốn trình lên hội nghị thường vụ, bản quy hoạch đó phải thật chỉn chu mới được.
Việc này, tôi thấy nên lập một tổ chuyên trách lâm thời cải tạo phố Tân Long. Sẽ do Đồng chí Mễ Nguyệt đảm nhiệm vị trí tổ trưởng, hai người làm Tổ phó.
Tôi làm giám sát là được. Về phần thành viên, các chuyên gia của bên kiến trúc đô thị và giao thông sẽ tùy ý hai người chọn lấy.
Tuy nhiên, nói thẳng ra khi đã trình lên mặt bàn này mà một con phố các người cũng không đưa ra nổi một phương án hoàn thiện thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần chờ phạt đi.
Nói xong, Diệp Phàm liếc nhìn Mễ Nguyệt đang đứng cạnh một cái, nói:
- Đồng chí Mễ Nguyệt, cô có tin tưởng là sẽ làm tốt chức vụ tổ trưởng này không?
- Tôi sẽ dốc toàn lực làm việc, hoàn thành tốt việc được giao!
Mễ Nguyệt gật gật đầu, cô cũng hiểu được, đây là Bí thư Diệp đang ép mình.
Thứ nữa
Cũng là đang cho mình cơ hội. Việc này mà cũng làm không tốt thì còn muốn tranh thủ vị trí đại quản gia của Thành ủy sao, khỏi phải nghĩ đến cho rồi.
Hơn ba giờ chiều, Diệp Phàm dẫn Mễ Nguyệt cùng với Lục Địa Vận, Tuyên Minh Đường ba người cùng rảo bước từ mé đông sang mé tây phố Tân Long.
- Bí thư Diệp, nếu phải mở rộng đường phố, vấn đề vẫn là khá trọng đại đấy. Phố Tân Long rất dài, không riêng gì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố một đoạn kia.
Ngoại trừ một đoạn kai bởi vì có quá nhiều xe cộ dừng đỗ mà bên ngoài đặc biệt hỗn loạn ra thì vẫn còn có đường phố tổng cộng dài đến hai dặm mỗi đầu.
Bởi vì con phố này là kéo dài từ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Lúc trước để tiện cho công tác, cho nên, các cơ quan đơn vị ở hai bên con đường này cũng đặc biệt nhiều.
Hơn nữa, anh xem xem, con phố cũng đặc biệt phồn hoa. Cửa hàng san sát nối tiếp nhau, người đến xe đi tấp nập. Nếu phải cải tạo mở rộng phố Tân Long, vậy thì phải dỡ bỏ cửa hàng, nén ép một số sân nhà lầu đất lấn chiếm trái phép của các cơ quan đơn vị vi phạm.
Vấn đề kéo theo ở đây liền tương đối lớn. Chỉ có điều, phố Tân Long là một con phố đặc thù, lại không có biện pháp xây dựng một con đường khác để thay thế.
Nếu cứ cứng nhắc mà kiến tạo một con phố đi vòng thì sẽ tiêu phí càng nhiều nhân lực vật lực tài lực hơn nữa.
Cục trưởng về mảng này vẫn là tương đối quen thuộc, vừa đi một bên cừa chỉ điểm.
- Mở một đường phố mới thì sẽ kéo theo phiền toái rất lớn, tuy nhiên, có thể mở rộng với phương án thích hợp. Tỷ như, con đường này có chỗ rộng chỗ hẹp, những chỗ rất hẹp thường mới tạo thành một trong những nguyên nhân gây ra tình trạng giao thông hỗn loạn.
Giống như cổ họng bị người ta nắm lấy vậy. Mà một nguyên nhân hỗn loạn khác là bởi vì hai bên đường phố có quá nhiều xe cộ dừng đỗ, chiếm dụng lòng đường.
Nếu như có thể kiên quyết ngăn chặn tình trạng dừng đỗ lộn xộn thì cũng có thể có tác dụng giảm bớt áp lực giao thông. Đương nhiên, dù sao cũng phải cho người ta dừng xe chứ?
Nhưng vấn đề là dừng dỗ ở đâu, đây là vấn đề lớn trước mắt chúng ta. Cũng như là việc hai tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chia cắt đường phố là nơi vấn đề xe cộ dừng đỗ nan giải nhất.
Diệp Phàm nhận định.
- Bí thư Diệp, chủ yếu là quy hoạch lúc trước hơi có vấn đề. Đường phố nay đã phồn hoa tấp nập rồi, mà vẫn chưa có quy hoạch xong bãi đỗ xe.
Nếu đường phố đã phồn hoa tấp nập thì lượng xe cộ của người qua lại mua bán cũng theo đó gia tăng, vấn đề này đương nhiên là nổi bật rồi.
Tuy nhiên, quy hoạch lúc trước cũng không thể nghĩ đến sau này sẽ phát triển nhanh như vậy. Hơn nữa, con đường này hẳn là đã cũ rồi.
Bí thư anh xem, trên con đường này cũng không có kiến trúc tiêu biểu kiểu tòa nhà mấy chục tầng xây mới nào cả.
Mà nếu có xây mới loại này, bình thường cũng sẽ quy hoạch tầng thấp nhất làm bãi đỗ xe đến. Chính là bởi vì là phố cũ, lúc trước mọi người sao có thể nghĩ đến có nhiều xe như vậy?
Cục trưởng Tuyên giả thích.
Lúc này, ba người đi đến trước mặt một công trình đang xây dở ở mé Tây thì ngừng lại.
- Mặt bằng lớn như vậy sao, là đơn vị hoặc là công ty nào đang làm kiến thiết vậy?
Diệp Phàm chỉ vào công trường đang thi công bề bộn mà hỏi.
- Mặt bằng lớn như vậy, lại ở phía tây, nhất định là nhà cho gia quyến của sư đoàn Hưởng Hổ đang xây đây mà.
Cục trưởng Lục trước khi đến đây vẫn là đã bỏ công phu nhất định.
- Sư đoàn Hưởng Hổ?
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ “trời đất này đúng là nhỏ, không ngờ lại ở cùng một chỗ với Tề Thiên rồi”.
- Đúng vậy, tôi cũng đã được nghe nói. Lúc trước nghe nói sư đoàn Hưởng Hổ của quân khu Bắc Kinh trú tại tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta đã lựa chọn Đồng Lĩnh ta để xây dựng nhà cho gia quyến.
Lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố đều rất coi trọng, đã cùng lãnh đạo bên quân đội thương lượng qua là sẽ đem mảnh đất vốn thuộc về nhà khách quân khu quy hoạch lại cho sư đoàn Hưởng Hổ.
Tuy nhiên, lãnh đạo bên quân đội còn ngại mảnh đất kia chưa đủ lớn, nghe nói còn muốn làm một sân vận động nhỏ trong khu nhà cho gia quyến.
Ý là tiện cho đám quân quan khi làm việc xong cũng có thể rèn luyện tay chân để khỏi xuống phong độ. Sau đó, thành phố cũng tương đối coi trọng ý kiến này.
Nghĩ bao nhiêu biện pháp, lại cho sư đoàn Hưởng Hổ một mặt bằng lớn như vậy. Cũng vì thế, thành phố chúng ta mới được trao danh hiệu thành thị tiêu biểu giúp sức cho bên quân đội.
Mà Chủ tịch Tề lại góp rất nhiều công sức trong chuyện này, nghe nói Chủ tịch Tề cũng là xuất thân quân nhân, cho nên, với quân đội đã sẵn có thứ cảm tình dứt bỏ không có được.
Cho nên, Chủ tịch Tề đặc biệt chú ý đến khu nhà cho gia quyến của sư đoàn Hưởng Hổ. Vì thế, Chủ tịch Tề còn đặc biệt phê duyệt 20 triệu ủng hộ quân đội kiến thiết. Hành động lần này của Chủ tịch Tề đã được giới lãnh đạo cao tầng trong quân đội Bắc Kinh điểm danh ca ngợi.
Mễ Nguyệt nói thêm.
- Đúng vậy , tình cảm quân nhân đùm bọc sao có thể nói dứt là dứt. Phỏng chừng, cả đời cũng dứt bỏ không có được rồi.
Diệp Phàm cảm thán thở dài.
Đột nhiên, một chủ ý nảy ra trong đầu hắn.
Sau một chuyến đi dạo xuống dưới cũng là đã đến lúc tan sở.
Mễ Nguyệt hết nhìn trời lại quan sát một chút bên ngoài rồi nói:
- Bí thư Diệp, đến giờ cơm rồi. Chúng ta đi xa như vậy cũng mệt. Chi bằng đến “Phong vân lầu” phía trước dùng bữa cơm chiều?
- Phong vân lầu, cái tên nghe lạ nhỉ.
Diệp Phàm gật gật đầu cười nói.
- Có chứa ý vị đơn sơ thảo mãng, lúc trước chúng tôi nghe qua cũng thấy có chút quái dị. Tuy nhiên, Bí thư Diệp anh cứ chờ một chút sẽ thấy được hàng quán đó, phỏng chừng sẽ nói là không khác so với tên gọi.
Cục trưởng Tuyên cũng buông lỏng tinh thần, cười nói.
Không lâu sau thì đã thấy Phong vân lầu.
Quả nhiên là nơi thảo mãng, Diệp Phàm trong lòng cười thầm một tiếng.