- Ừ, băn khoăn của cậu cũng có lý, Phong Châu cách Đồng Lĩnh thật sự quá xa, người cũng không phải là sắt thép, đi tới đi lui chắc chắn sẽ không chịu được.
Mà yêu cầu Phong Châu phối hợp tốt với các cậu trên thực tế cũng gặp phải vấn đề như vậy.
Tuy nhiên, tôi phải thuyết phục Chu gia trong việc ‘giành’ tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân mới được.
Chỉ cần bọn họ đồng ý, vấn đề của cậu để tôi giải quyết.
La Khảm Thành rất quyết đoán nói.
- Được rồi, Bí thư La, anh cho Bí thư Thái của Phong Châu một chỉ thị,
yêu cầu họ đưa cho tôi tài liệu về nuôi chồng và công nghiệp của Phong
Châu, đặc biệt là vấn đề nuôi cừu. Càng nhanh càng tốt, hơn nữa, tốt
nhất là chi tiết một chút. Mấy ngày nữa tôi bảo bạn bè tôi dẫn các
chuyên gia đến thực tế ở Phong Châu.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Hai ngày sau, ngày 26, Địa ủy Phong Châu và Trưởng ban thư ký Khâu Hàm Tiếu đến văn phòng của Diệp Phàm.
Khâu Hàm Tiếu hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường nhưng rất có khí chất.
Mặc một áo chòng công sở, đi ủng da màu đỏ, vừa nhìn không giống như cán bộ mà là một nữ sĩ.
- Bí thư Diệp, ngài khỏe không, tôi là Khâu
Hàm Tiếu, Bí thư Thái bảo tôi đến đây đưa tài liệu cho ngày, ngoài ra,
có vấn đề gì ngài trực tiếp hỏi tôi là được. Sau này, người ngài trực
tiếp liên lạc chính là tôi.
Khâu Hàm Tiếu mỉm cười.
- Ngồi đi Trưởng ban thư ký Khâu, chúng ta vừa uống trà vừa tâm sự, không cần phải nghiêm túc như vậy có phải không?
Diệp Phàm cười, ra ghế sô pha ngồi xuống.
- Bí thư Thái nghe nói tập đoàn Thiên Chân Hồng Phách tâm lý rất sốt
ruột. Chỉ sợ lộ ra cái không tốt dọa cho khách hàng. Cho nên, yêu cầu
tôi cố gắng hết sức với Bí thư Diệp. Đây là tài liệu liên quan đến ngành nuôi cừu của chúng tôi. Tôi còn dẫn đến cùng hai chuyên gia liên quan,
bọn họ đang ở bên ngoài.
Khâu Hàm Tiếu vừa ngồi xuống vừa lấy tài liệu ra.
Sau khi Diệp Phàm nhận giở ra xem qua luôn.
- Gọi các chuyên gia vào đây cùng nhau nói chuyện, sẽ tốt hơn cho việc chúng ta tìm hiểu tài liệu.
Hai chuyên gia một người là chuyên gia trong lĩnh vực chăn nuôi cừu Lý Tinh Trì, một chuyên gia trong lĩnh vực thị trường Vi Quốc Lâm.
- Các anh có da trâu, da dê, da cáo, tôi muốn hỏi chất lượng da các anh sản xuất như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đa số đều là thuộc phần kém chất lượng. Vật liệu da bậc trung chưa chiếm một phần tổng sản lượng.
Việc này, nguyên nhân chủ yếu là do sản xuất ở Phong Châu lạc hậu. Bí thư
Diệp cũng biết, Phong châu đường giao thông kém, nên không thu hút được
việc đầu tư các kỹ thuật tiên tiến. Chúng tôi đương nhiên cũng đã nghĩ
đến vấn đề này, muốn đầu tư hiện đại một chút, tuy nhiên, cần vốn quá
lớn, hơn nữa sản xuất theo công nghệ sinh học là bí mật trong kinh doanh của người ta.
Chúng tôi không lấy được cho nên, mặc dù đầu tư
nhiều tiền hơn cũng không có cách nào làm. Chỉ có thể cung cấp da thuộc
chấp lượng thấp cho các thương gia vùng duyên hải.
Trên thực tế là làm gia công thôi. Hơn nữa, việc gia công này tính ô nhiễm rất lớn, nhưng lợi nhuận cũng vô cùng thấp.
Đây chính là hiện trạng gia công đồ gia của Phong Châu chúng tôi.
Lý Tinh Trì ưu tư nói.
- Đúng vậy, vì việc gia công phân tán nên không thể hình thành thể thống nhất, cạnh tranh càng kém.
Thường thường đều là do một số nhà máy vùng duyên hải đặt hàng, giá cả do họ
quyết định. Chính vì không có quy hoạch thống nhất, ngoài ra thường
xuyên xảy ra việc tranh đoạt khách hàng giữa các xưởng nhỏ mà đưa ra các giá cả khác nhau.
Khiến cho lợi nhuận từ việc gia công lại càng
trở nên thấp hơn. Không có lợi nhuận thì không kiếm được tiền. Không có
tiền cũng không thể đối mới được máy móc thiết bị, mà công nhân làm công cũng không mặn mà với công việc này.
Do đó cũng thu hút được nhân tài, khiến cho chất lượng vật liệu da gia công tại Phong Châu chất lượng càng ngày càng thấp.
Nông dân chăn nuôi trâu bò cũng giảm sản lượng và thay đổi sản xuất vì giá
bán thấp. Ủy ban nhân dân Địa ủy cũng biết được tính nguy hại của việc
này cũng muốn tìm giải pháp.
Tuy nhiên, vì tài lực không có mà
ngừng lại, dù sao chính quyền cũng không có khả năng đi giải quyết việc
nhà xưởng gia công vật liệu da.
Cho nên, hiệu quả cạnh tranh ngày càng kém, vì thế thị trường ngày càng thu hẹp.
Nói rằng việc gia công vật liệu da ở Phong Châu vô cùng hỗn loạn, không có
thị trường cũng không có quy mô sản xuất, tất cả đều linh tinh lộn xộn.
Vi Quốc Lâm thẳng thắn nói. Có lẽ trước đó đã được cho phép, nếu không Vi
Quốc Lâm có lẽ là không dám nói chuyện như vậy. Dù sao việc này là việc
giấy không thể gói được lửa.
Là Bí thư Tỉnh ủy La tự mình ra chỉ
thị, nếu nói dối chuyện của Phong Châu thì chức Bí thư Địa ủy có lẽ cũng chấm dứt. Thái Lượng Sung hiểu được sự nhạy cảm trong này.
- Bí
thư Diệp, thật ra, Phong Châu cũng có điểm tốt. Tuy nói việc gia công
vật liệu da không hình thành quy mô và dây chuyền sản xuất nói vật liệu
da sản xuất và gia công ở Phong Châu cũng khá có danh tiếng trên thị
trường.
Lúc này Khâu Hàm Tiếu cười nói.
- Ừ, điểm tốt này xem ra là do vật liệu da của Phong Châu các cậu có lịch sử lâu đời.
Diệp Phàm thoải mái hơn một chút. Dù sao hiện trạng gia công vật liệu da của Phong Châu cũng có thể làm người ta xấu hổ.
Mà Bí thư La có thể quyết tâm yêu cầu Diệp Phàm như vậy, nếu làm không
được có lẽ con đường làm quan của Diệp Phàm ở Đồng Lĩnh dừng lại ở đây
rồi.
Diệp Phàm cũng hiểu được điểm quan trọng này, thật ra bên trong ẩn chứa rất nhiều tính mẫn cảm.
Nó quả thực có thể quyết định tiền đồ của cán bộ. Diệp Phàm không thể
không thận trọng, hơn nữa phải luôn suy nghĩ, Diệp Phàm cảm thấy Hồng
Phách Thiên Châu là quan trọng
Việc này, Diệp Phàm cũng không coi trọng vật liêu da được gia công ở Phong Châu mà là nhà họ Chu ở Pháp.
Quan trọng là cách của hắn.
Cách hắn thể hiện mình một phần được
quyết định bởi gia công vật liệu da ở Phong Châu. Quan trọng hơn chính
là Diệp Phàm thể hiện thực lực cho nhà họ Chu.
Hơn nữa, Chu Na bị bắt chính là nguyên nhân đối đầu với nhà họ Chu. Có lẽ lúc này muốn
giải quyết phải áp dụng quy tắc thông thường đó là vũ lực.
Diệp Phàm muốn giúp nhà họ Chu việc này để đổi lấy đầu tư của nhà họ Chu vào Phong Châu.
Mấy trăm triệu đối với một tập đoàn lớn như Hồng Phách Thiên Chân cũng
không đáng gì. Mặc dù là không có lãi chỉ cần có thể giải quyết chuyện
đối đầu tin rằng nhà họ Chu sẽ quan tâm.
Việc này đương nhiên Diệp Phàm cũng có tính toán của dân cờ bạc. Diệp Phàm cũng thấy được chỗ tốt của chuyện này đối với mình.
Nếu có thể hoàn thành như thế thì Diệp Phàm sẽ tạo được hình tượng tài năng trong lòng Bí thư La.
Đây sẽ là viên đá lót đường. Nói Diệp Phàm không muốn thăng quan là lừa dối người khác.
Đương nhiên, việc này cũng không gấp được. Diệp Phàm chỉ có thể dùng từng
việc để làm thành tích lót đường cho việc thăng tiến của mình.
-Ừ, chí ít cũng có năm sáu trăm năm lịch sử.
Lý Tinh Trì gật đầu nói.
- Đã có lịch sử năm sáu trăm năm, vậy có căn cứ chính xác nào không.
Ngoài ra, ngày xưa chắc chắn không có máy móc và kỹ thuật hiện đại để
chế tác đồ da.
Thời xưa tất cả đều làm bằng thủ công. Vậy Phong Châu các cậu chắc chắn có kỹ thuật thủ công truyền thống.
Chắc chắn còn có nghệ nhân từ xưa trong việc chế tác đồ da. Có thể tìm một số người được không?
Đương nhiên, nhất định phải nổi tiếng.
Diệp Phàm hứng thú có lẽ có thể bắt tay vào từ điểm này đến hấp dẫn Hồng Phách Thiên Chân.
- Về việc này vẫn có các nghệ nhân, ông ấy là Hoa Đông Thành. Nhà họ Hoa
có nghề truyền thống, nghe nói có lịch sử chế tác đồ da đã mấy trăm năm.
Từng chế tác áo da cho các phi tần của Càn Long. Theo truyền thuyết bọn họ còn cất giữ đồ quý của triều đình.
Triều Thanh khi có đồ được cung cấp từ xưởng nhà họ Hoa đã cử cao thủ võ lâm đến đó canh gác, nghe nói Can Long tự mình ban cho.
Tuy nhiên, hơn một trăm năm nay vẫn chưa có ai thấy, cũng có người nói đồ quý Vương Giám này đã bị trộm mất rồi.
Tuy nhiên, nhà họ Hoa kinh doanh vật liệu da cũng không tồi, là xưởng gia công da lớn nhất của Phong Châu.
Hơn nữa, vật liệu da do nhà họ Hoa sản xuất đắt gấp đôi những xưởng khác.
Lý Tinh Trì cười nói.
- Đắt như vậy mà cũng có người muốn mua sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn phải tranh giành, cung không đủ cầu. Bởi vì nhà họ Hoa có nghề gia
truyền, làm toàn bộ bằng thủ công. Cho nên, mặc dù là nhà họ Hoa có mấy
chục người chế tác vật liệu da, nhưng sản lượng làm ra cũng không nhiều. Dù sao, công nghệ truyền thống hiệu quả cũng kém hơn máy móc.
Lý Tinh Trì nói.
- Tuy nó vật liệu da của nhà họ Hoa nổi tiếng nói vì số lượng ít cho nên cũng không sản xuất với số lượng lớn được.
Nếu không, nhà họ Hoa cũng có thể dẫn đầu thị trường vật liệu da của Phong
Châu. Hơn nữa, đáng tiếc là Hoa Đông Thành đã lớn tuổi rồi.
Trước kia cũng có con cháu nhà họ Hoa đề nghị đem công nghệ truyền thống kết
hợp với kỹ thuật tiên tiến để tăng sản xuất của xưởng.
Nhưng Hoa Đông Thành không đồng ý. Cứ làm theo quy tắc cũ cho nên xưởng của nhà họ Hoa từ triều Thanh đến đây vẫn như vậy.
Diện tích tuy lớn nói đã cũ kỹ lắm rồi. Nhà họ Hoa quả thực có thể gọi là
xưởng sản xuất cổ rồi. Mấy năm nay chỉ có sửa sang bên ngoài thôi.
Trưởng ban thư ký Khâu thở dài nói.
- Có thể bảo Hoa Đông Thành mở rộng kinh doanh, để Phong Châu có thể
thành lập hội sản xuất da lấy Hoa Đông Thành đứng đầu không?
Có vốn ban đầu chắc chắn có cơ sở để bàn chuyện làm ăn với Hồng Phách Thiên Chân của Pháp.
Nếu không như hiện tại thì rất khó có lực hấp dẫn. Mặc dù là có thể hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân cũng chỉ là gia công và thua lỗ sớm
thôi.
Diệp Phàm nói.
- Vô dụng thôi, Hoa Đông Thành suy
nghĩ rất lạc hậu, căn bản là không thể nói. Trước kia cũng có người đến
nói, hơn nữa Địa khu cũng cử một Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân Địa khu
nói chuyện với ông ấy.
Tuy nhiên, không thành công. Hoa Đông
Thành rất bảo thủ, nếu bảo ông ấy hợp tác với tập đoàn Hồng Phách Thiên
Tân có lẽ ông ấy sẽ giận tím mặt chửi là quân bán nước.
Suy nghĩ
của một người một khi đã hình thành thì thật khó để thay đổi. Nếu không
vì sao nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời" chứ?
Trưởng ban thư ký Khâu khẽ lắc đầu.