Hơn nữa, gia cảnh cũng chẳng tốt lắm, nếu như có món tiền lớn thì đã bỏ ra kiếm mũ quan rồi. Cho nên, Trương Ngôn rất chú trọng chào đón Trưởng ban Diệp.
Mấy ngày hôm trước nghe nói Trưởng ban Diệp chịu trách nhiệm Đại hội thuyền rồng, Trương Ngôn càng để tâm. Mấy ngày này đã nghiên cứu kỹ Đại hội thuyền rằng, bằng không, lúc nãy Diệp Phàm đột nhiên khảo nhiệm, Trương Ngôn không thể trả lời lưu loát đến như vậy.
- Ờ!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, trong lòng Trương Ngôn mới ổn định lại.
Lập tức đau khổ, Diệp Phàm lại nói ra câu khiến cho lòng Trương Ngôn dâng trào cảm xúc. Diệp Phàm nói:
- Mấy ngày này anh cứ chuyển qua đây trước đi, đặt bàn làm việc ở gian bên ngoài ấy, Chuyện bên Chánh văn phòng tôi mới nói với Chủ nhiệm Trương rồi, ông ấy sẽ sắp xếp.
- Vâng, Trưởng ban Diệp!
Trương Ngôn trả lời giống như một binh lính tra lời cấp trên vậy.
- Làm gì vậy! Nhìn kìa, môi anh run như dây đàn kìa, ở chỗ tôi lạnh lắm à?
Diệp Phàm cố ý trêu chọc người này một chút.
- Không phải, vì kích động quá ạ. Có thể làm việc cho Trưởng ban Diệp, là phúc ba đời của Trương Ngôn tôi.
Trương Ngôn hai chân khép sát nhau, nhưng, không thể ngăn được hai đùi hơi run rẩy.
- Cái đó thì chưa chắc.
Diệp Phàm cười như không cười, nói:
- Đi đi, chuyển đồ của anh đến đây trước, sau đó chúng ta lập tức triển khai công việc. Thời gian gấp lắm rồi, làm việc thì phải làm cho tốt.
Sau khi nghe xong Trương Ngôn bước ra cửa, chạy vài bước, sau đó đứng lại, lập tức chỉnh lại quần áo, giả bộ trầm ổn bước về văn phòng mình.
Trương Ngôn thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp đều hiểu, người ta được thăng chức rồi.
Nhưng, Trương Ngôn tương đối khiêm tốn nói:
- Trưởng ban Diệp chỉ điều tôi qua giúp tạm vài ngày, đại hội thuyền rồng kết thúc sẽ quay lại. Đồng Hân, đừng đem bàn của tôi ném vào đống rác nhé, nếu không khi trở về bàn cũng chẳng có thì Trương Ngôn tôi đúng là bị mọi người đuổi ra khỏi nhà rồi.
- Thư ký Trương, bàn bên đó thoải mái hơn đây gấp trăm lần đấy.
Lý Chấn Sơn, đồng nghiệp, cố ý hừ lạnh một tiếng, mọi người cười ồ lên.
Dĩ nhiên, mấy đồng nghiệp cũng giúp Trương Ngôn thu dọn đồ trên bàn đem sang gian ngoài bên Diệp Phàm. Dĩ nhiên, mọi người không dám ồn ào, nhẹ tay nhẹ chân giúp dọn dẹp gian bên ngoài.
Đúng lúc Diệp Phàm muốn ra ngoài hít thở không khí, vừa mở cửa ra, thấy ba đồng chí đang bước đi như mèo. Thấy Diệp Phàm bước ra, ba đồng chí sợ tái mặt. Đặc biệt là Trương Ngôn miệng không thì thào thành tiếng nỗi.
- Trưởng ban Diệp, chúng tôi giúp Trương Ngôn dọn dẹp một chút, gian ngoài dù nói mỗi ngày đều có người quét dọn, nhưng dù sao cũng không bằng chúng tôi dọn dẹp thêm chút nữa, quấy rầy anh rồi. Chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn lãnh đạo thoải mái hơn một chút.
Cô nàng Đồng Hân này to gan hơn một chút, cong người vội vàng nói.
- Cứ thoải mái đi, haha.
Diệp Phàm như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu, lại liếc nhìn ba người Đồng Hân một cái, đột nhiên nói:
- Trương Ngôn, anh nói với chủ nhiệm Trương, bảo hai người này qua phối hợp làm việc với anh luôn.
- Trưởng ban Diệp, tôi thấy Đồng Hân và Lý Chấn Sơn hai đồng chí này không tệ.
Trương Ngôn nói.
- Do anh tìm trợ thủ, nên anh cứ quyết định đi.
Diệp Phàm khoát tay quay về văn phòng, dĩ nhiên là đang cho thằng nhãi này chút đường ngọt, giúp gã vui một chút cũng tốt.
Khỏi phải nói, Trương Ngôn làm việc rất nhiệt tình, không lâu sau, đã chỉnh lý tài liệu đem đến đặt trên bàn làm việc của Diệp Phàm. Hơn nữa, những chỗ quan trọng còn đánh dấu lại.
Buổi chiều.
Trương Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa, bước vào, nói là Phó bí thư Quản Nhất Minh đến, bảo Diệp Phàm qua đó. Nói là muốn báo cáo tình hình trù bị của Đại hội thuyền rồng.
Trong lòng Diệp Phàm cười lạnh, biết đồng chí Quản Nhất Minh muốn đến đâm chọc. Dĩ nhiên, cũng sắp xếp lại suy nghĩ, cầm gói tài liệu lớn, bình tĩnh bước đi. Trước mặt Quản Nhất Minh, tuyệt đối không thể thua được.
Vào phòng hợp, thấy hai đồng chí Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng đã đến.
- Đồng chí Diệp Phàm, Bí thư Quản muốn nghe báo cáo tình hình trù bị Đại hội thuyền rồng. Anh báo cáo toàn bộ tình hình với Bí thư Quản đi.
Cổ Hoài vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Bí thư Quản, phương án tổng thể chúng tôi sẽ làm theo tư tưởng chỉ đạo của đồng chí Phượng Quốc Hưng. Tôi tiếp nhận mới mấy ngày, vẫn chưa có biến hóa gì lớn. Sáng nay Trưởng ban Cổ có chỉ thị tôi, nhấy định phải tổ chức một cuộc thi đấu thuyền rồng công khai công chính công bằng. Tôi nghĩ, trong ban lần đầu tổ chức Đại hội thuyền rồng, cũng là muốn tăng không khí sôi nổi trong cán bộ đảng của năm thị xã, rót sức sống mới cho các cán bộ. Hơn nữa…
Diệp Phàm báo cáo phương án kế hoạch theo bài bản hẳn hoi. Đồng chí Diệp Phàm cũng tương đối kỳ lạ, đem phương án tổng thể chụp lên Phượng Quốc Hưng. Sau đó, lại đem phương châm chỉ đạo đổ cho Trưởng ban Cổ Hoài.
Nếu phương châm và phương án đều do người khác làm, bản thân chỉ thay đổi một chút, Quản Nhất Minh muốn chỉ trích gì cũng khó nói. Có nói gì cũng là nói người khác, chắc chắn Quản Nhất Minh sẽ phải thận trọng suy xét một chút.
- Đưa ra đây xem nào.
Quản Nhất Minh mặt không thay đổi, sau khi nghe xong ra hiệu nói. Diệp Phàm đưa chồng tài liệu tới.
Quản Nhất Minh đeo kính, giống như thẩm duyệt văn kiện cẩn thận xem xét. Còn Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, chẳng nói gì, ở bên cạnh giả câm giả điếc.
- Làm gì đây, các Đại hội chỉ còn có 7, 8 ngày nữa mà đã đưa người vào nhà khách rồi, bề ngoài là chuẩn bị cho Đại hội, trên thực thế là đang làm cái gì, đơn giản chỉ là ăn chơi gì đó thôi!
Mất thị xã này đều là thị xã cấp huyện, đều là những nơi có tình hình kinh tế tốt của huyện, điểm này tôi hiểu. Nhưng, cho dù có giàu thì cũng không thể phô trương sự giàu có như vậy chứ.
Tài chính của địa phương cũng là mồ hôi nước mắt của nhân dân, sao có thể tiêu pha vô độ như vậy. Hơn nữa, còn bao cả một nhà khác, họ không thấy đau lòng à, Quản Nhất Minh tôi cứ như đang trích máu trong tim ấy!
Quản Nhất Minh cầm tàu liệu đập mạnh lên bàn, bắt đầu giáo huấn.
- Bí thư Quản, đây là hành vi tự do của năm thị xã. Chuyện này dù ban Tổ chức cán bộ chúng tôi đứng ra làm chủ, nhưng cũng thể can thiệp vào chuyện huấn luyện của người ta đúng không? Chẳng hạn như đại hội Olympic vậy, có nước không phải còn đến trước 10 ngày sao, họ đến làm quen với sân đấu, thích ứng với khí hậu nơi thi đấu để chuẩn bị gì đó. Ban tổ chức cũng chẳng thể nào đuổi người ta đi, không cho người ta đến sớm được.
Diệp Phàm giả bộ không nghe thấy, thản nhiên trả lời.
- Hừ! Đồng chí Diệp Phàm, anh không hiểu ý tôi rồi. Thi đấu thuyền rồng sao có thể so với Olympic được chứ? Đừng có mà lấy lông gà làm lệnh tiễn chứ.
Đều ở cùng một tỉnh, năm thị xã có cách xa Hải Châu nhất cũng tốn mấy tiếng đi xe thôi, đến nhà khách trước 7, 8 ngày, mà còn bao toàn bộ nhà khách nữa chứ.
Đây chính là làn sóng không tốt mượn chuyện ông để ăn chơi điển hình, tiền của tài chính là tiền của nhà nước, không phải là tiền để cho người ta ăn chơi hưởng lạc.
Đặc biệt là ban Tổ chức cán bộ chúng ta, sau này truyền ra ngoài người ta sẽ thấy thế nào. Có phải họat động của Ban Tổ chức cán bộ chúng ta đã tạo cơ hội cho các đồng chí bên dưới ăn chơi.
Đồng chí Diệp Phàm, tam lệnh của Trung ương yêu cầu phải loại bỏ những làn sóng ăn chơi bất chính, bốn món một canh nghĩa là gì, lẽ nào chỉ noi chuyện ăn uống đơn giản thế thôi sao?
Đây chính là nâng cao tư tưởng nhận thức đấy. Chẳng lẽ những lời giải thích mộc mạc gian khổ như thế, lẽ nào ở những nơi có tiền rồi thì không cần truyền thống tốt đẹp nữa?
Quản Nhất Minh phản đối đẩy tài liệu lên bàn.
Thằng nhãi này nói với Cổ Hoài:
- Trưởng ban Cổ, xem ra, tư tưởng của các đồng chí trong ban Tổ chức cán bộ hơi buông lỏng quá.Phải tăng cường học tâp, nhận thức tư tưởng đi!
Đừng coi thường những tư tưởng lệch lạc này, chỉ cần lệch lạc một chút, là dao động một chút, nếu như cứ để tình hình này phát triển, thì sẽ phạm phải những sai lầm nghiêm trọng đó.
Anh nghĩ coi, nếu như có ai đem chuyện ăn uống của Đại hội thuyền rồng báo lên trên, lãnh đạo sẽ nhìn Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông chúng ta thế nào.
Đó chăng phải là tự bôi đen Ban tổ chức cán bộ, đâm vào bô phân sao. Các phòng ban khác trong tỉnh sẽ thấy Ban tổ chức cán bộ Việt Đông như thế nào, thực sự đến mức này, thì đó sẽ là chuyện lớn đấy!
Quản Nhất Minh chỉ cây dâu mắng cây hòe, bề ngoài là đang nói với Trưởng ban Cổ Hoài, nhưng trong ánh mắt từng câu từng chữ đều hướng về phía Diệp Phàm.
- Haha, Bí thư Quản, tôi sẽ nhắc nhở các đồng chí nên thế nào. Một số đồng chí tư tưởng hơi buông lỏng, chắc chắn là sẽ uốn nắn lại.
Phượng Quốc Hưng mở miệng, sắc mặt đồng chí tiểu Diệp dĩ nhiên là trầm xuống rồi.
Nhưng, Phượng Quốc Hưng rất kỳ lạ, lập tức lại nói thêm:
- Nhưng, dù là nhắc nhở, tôi thấy, đồng chí Diệp Phàm hình như không nằm trogn nhóm bị nhắc nhở, anh ấy là ngoại lệ.
- Hử?
Quản Nhất Minh lên tiếng, nhìn chằm chằm Phượng Quốc Hưng, ý là muốn đồng chí Phượng Quốc Hưng giải thích tại sao.
- Đồng chí Diệp Phàm là “học viên đặc biệt ưu tú” của “Lớp nâng cao cán bộ thanh trung niên kiệt xuất” trường Đảng trung ương, do đích thân hiệu trưởng Đường cấp chứng nhận.
Phượng Quốc Hưng nói, Quản Nhất Minh vừa nghe, sắc mặt khó coi lập tức.
Diệp Phàm muốn bước lên cho Phượng Quốc Hưng một bạt tai, Phượng Quốc Hưng bề ngoài đang nói giúp Diệp Phàm, nhưng kỳ thực là đang chê bai Quản Nhất Minh mù mắt.
Quản Nhất Minh nói nhận thức của đồng chí Diệp Phàm không đủ cao, Phượng Quốc Hưng người ta lập tức đưa Hiệu trưởng Đường ra, “Học viên đặc biệt ưu tú” của trường Đảng trung ương do đích thân Hiệu trưởng Đường trao tặng danh hiệu mà tư tưởng nhận thức không đủ cao sao? Nếu như không phải Hiệu trưởng Đường sai thì sẽ là Quản Nhất Minh sai, dĩ nhiên Hiệu trưởng Đường có thể sai được sao? Dĩ nhiên chính là Quản Nhất Minh sai rồi. Cho nên, đó chẳng phải là lập tức tát đồng chí lão Quản một tát tai sao?
Nhưng, Quản Nhất Minh lại ghi hận lên Diệp Phàm. Phượng Quốc Hưng gia thế rất cao, dĩ nhiên không sợ bị Quản Nhất Minh ghi hận.
Phượng Quốc Hưng lòng dạ xấu xa, dĩ nhiên là muốn Quản Nhất Minh ghi hận Diệp Phàm thêm chút nữa, nhưng, lại đang giải vây cho Trưởng ban Cổ Hoài.
- Tôi lập tức thông báo, để cho lãnh đạo của năm thị xã biết.
Diệp Phàm lập tức nói, dĩ nhiên là đang cho đồng chí lão Quản một cái thang, bằng không không biết thằng nhãi này lại gây ra chuyện gì. Người mà, có lúc dưới mái nhà, không thể không cúi đầu được.
- Hừ, lần sau còn xảy ra chuyện này, tôi thấy, Trưởng ban Cổ nên thay người là vừa.
Quản Nhất Minh đương nhiên không hề cảm kích, phẩy tay bỏ đi.