Quan Thuật

Chương 1632: Chương 1632: Quyền lợi của Phó tư lệnh Diệp




- Cháu đã quên nguồn gốc của chuyện này rồi.

Diệp Phàm cười nói, nói tào lao vài câu đã muốn cáo từ. Tề Chấn Đào cũng nhíu mày lại, hỏi:

- Diệp Phàm, đám Tề Thiên phải chăng đã xảy ra chuyện rồi?

- Xảy ra chuyện, không thể nào. Tề Thiên đang yên ổn như vậy thì có thể gặp chuyện gì được?

Diệp Phàm giật mình, biết Tề Chấn Đào đã cảm giác được điều gì.

Tuy nói Tổ đặc nhiệm A là tổ chức cơ mật nhất nhưng nếu Tề Thiên nhàn rỗi quá, chỉ e lại đi buôn chuyện khiến Tề Chấn Đào nhận ra một số manh mối.

- Gần đây Tề Thiên hình như nhàn rỗi quá, nhàn đến đơ người ra. Thằng nhãi này có việc giấu tôi, tôi đã hỏi mà nó không chịu nói.

Chỉ nói là lần trước tham gia hoạt động đặc biệt gì đó nên bây giờ tổng bộ phê chuẩn cho nó nghỉ ngơi. Dù thế nào tôi cũng không tin Báo Săn có thể rỗi hơi đến như vậy mà phê chuẩn cho nó nghỉ phép, trước kia đều bận đến mức mông không dính đất được cơ mà.

Đến ngay cả vợ mình, nó cũng còn không có thời gian ở bên cạnh nữa, bỗng nhiên được nhàn rỗi đến mức ngày ngày ôm vợ rồi. Chuyện lạ đấy!

Tề Chấn Đào nói, còn ánh mắt ngầm nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Bởi vì ông ta biết bí mật của Tề Thiên thì Diệp Phàm biết được đến 80%.

- Có thời gian nghỉ ngơi không phải là rất tốt sao, ôm vợ lâu thì có thể sẽ sinh cháu cho chú bế, chẳng phải là càng tốt sao. Hơn nữa, vinh hạnh này có thể là do lãnh đạo Báo Săn suy xét đến chuyện cậu ấy luôn nỗ lực công tác.

Cho nên lần này thả cho nghỉ phép dài hạn, chăm sóc tốt cho Diệc Thu một chút. Bằng không, bà xã không ai chăm sóc cũng không tốt phải không nào?

Diệp Phàm cười nói, muốn làm đỏ đen lẫn lộn.

- Nghỉ ngơi làchuyện tốt, tuy nhiên, đàn ông có sự nghiệp của đàn ông. Nghỉ ngơi trong thời gian dài quá ắt sẽ sinh lười nhác, lười nhác rồi thì làm sao công tác tốt được.

Tề Chấn Đào hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Cậu không cần giả vờ ngây ngô để qua mặt tôi, tôi đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi.

Tề Thiên không còn công tác ở Báo Săn rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ cậu còn giấu giếm chú Tề hay sao?

Tề Chấn Đào tôi vẫn còn tỉnh táo. Nhưng nếu không phải thì cậu hãy nói cho tôi biết, nếu không thì đã quá thất đức rồi, chú Tề đây cũng chưa từng bạc đãi cậu.

- Chú Tề, chú hiểu lầm rồi. Chuyện của Tề Thiên cháu cũng biết một chút. Khi chấp hành nhiệm vụ bí mật lần trước bị thương nhẹ nên Tề Thiên vẫn đang tĩnh dưỡng. Cháu nghe anh Thiết nói là ban lãnh đạo tổng bộ rất khen ngợi cậu ấy. Cho nên không phải như thế đâu mà là điều chỉnh cương vị công tác cho Tề Thiên. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc ban lãnh đạo tổng bộ có chỉ thị đi đến chỗ nào không thì cháu thật sự không rõ lắm.

Diệp Phàm nói nửa thật nửa giả.

- Điều chỉnh công tác thì không có gì ngạc nhiên, tuy nhiên, tôi phát hiện vẻ mặt của Tề Thiên hơi là lạ, không phải là phạm phải sai lầm gì nên bị phạt, sau này không được công tác ở Báo Săn nữa, chắc là còn phải bị sung quân đến xó xỉnh chó ăn đá, gà ăn sỏi nào đó công tác rồi chứ.

Những chuyện như thế này ở trong quan trường nhìn mãi quen mắt, ở quân đội cũng không phải chuyện mới mẻ gì, ở đâu cũng có.

Nếu thật sự không ổn thì chắc phải chuyển đến quân đội bình thường, hoặc là phải chuyển nghề quay về địa phương công tác.

Ít nhất cũng còn có tôi để ý nên sẽ thuận lợi hơn.

Tề Chấn Đào vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chuyện này liên quan đến tiền đồ của con trai nên ông ta đương nhiên phải quan tâm. Hơn nữa, Tề Chấn Đào là lãnh đạo lão thành, việc này, ông ta cũng đoán được tám chín phần.

- Như thế này đi chú Tề, cháu sẽ nhờ anh Thiết hỏi lại một lần nữa. Nếu sự thực đúng như vậy thì không cần chú Tề phải lên tiếng, bọn cháu cũng sẽ tự nghĩ cách.

Nếu không phải như vậy thì là bình thường, thực ra chuyện tổ chức đó chú cũng nghe thấy là không thể tùy tiện rút lui được. Hơn nữa có thể gia nhập cũng là một chuyện vinh quang, vả lại Tề Thiên cũng thích ở đó. Chú ép cậu ấy rút lui, biết đâu cậu ấy sẽ trở mặt với chú thì sao.

Diệp Phàm khuyên nhủ.

- Vậy được, cậu tìm hiểu trước rồi lập tức gọi điện thoại cho tôi. Về chuyện của Cố Nhất Võ thì cậu hãy đến chỗ bên Lý Xương Hải trước. Nếu không ổn thì tôi sẽ gọi điện thoại giúp cậu. Nếu vẫn không xong thì hãy gọi điện thoại cho lão Thiết, hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, về phương diện chấp pháp thì sức ảnh hưởng còn mạnh hơn tôi nhiều lắm.

Tề Chấn Đào nói.

Thấy thời gian vẫn chưa muộn nên Diệp Phàm đi sang nhà của Lý Xương Hải.

Tuy nhiên, lần này hiển nhiên là đã có người sớm đánh tiếng với Lý Xương Hải, gã cũng mang vẻ mặt khó coi nói:

- Bí thư Diệp, việc này là chuyện của toà án nhân dân. Tuy rằng tôi là Bí thư Công an Đảng ủy nhưng cũng không tiện can thiệp vào công tác bình thường của Tòa án phải không nào?

- Nếu Tòa án tỉnh không công bằng thì Bí thư Lý sao có thể không can thiệp được?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Việc này còn cần điều tra phải không nào? Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng, nếu các anh cho rằng Tòa án tỉnh không công bằng thì hoàn toàn có thể kháng án lên Toà án Nhân dân Tối cao.

Lý Xương Hải bất ngờ lửng lơ con cá vàng.

Diệp Phàm biết rằng, nói tiếp cũng vô dụng, quan hệ của mình và Lý Xương Hải cũng không tốt cho lắm, chỉ có thể coi là quan hệ vì chút lợi ích thôi.

Nếu có ích lợi trao đổi thì có lẽ Lý Xương Hải mới có thể hành động.

Không có lợi ích khiến gã ngả lòng nên lúc này Lý Xương Hải đều toàn nói càn. Cho nên, Diệp lão đại trong lòng cứ việc phẫn nộ, khinh bỉ con người của gã nhưng không có cách gì, mấy câu sau chỉ thuận miệng hỏi thăm gia cảnh của Lý Xương Hải.

Diệp Phàm gọi điện thoại cho Thiết Thác, anh ta nói đã sớm biết từ trước rồi, hơn nữa còn nói rằng việc này anh ta nắm chắc rồi.

Nếu Tòa án tỉnh không tuân theo luật pháp xử Cố Nhất Võ thì anh ta sẽ tự mình ra tay.

Thiết Thác và Kiểm sát trưởng Hoa Bắc Thạch trên tỉnh liên kết thúc ép, Tòa án tỉnh đồng ý đẩy nhanh tiến độ điều tra, cố gắng trong thời gian nhanh nhất sẽ phán xử vụ này.

Diệp Phàm đi tới căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Đây là lần Diệp Phàm từ sau khi nhận lệnh của Quân ủy trở thành Tư lệnh của căn cứ vịnh Lam Nguyệt, đi đến vịnh Lam Nguyệt lần thứ hai.

Lần trước là cùng lãnh đạo Bộ Tổng Tham mưu và lãnh đạo Quân ủy đi xuống để tuyên bố bổ nhiệm, sau khi đến vội vội vàng vàng ăn cơm rồi đi ngay. Lần này xuống đây tất nhiên là để giải quyết chuyện của Kiều Thế Hào ở quân khu Việt Châu và Sư đoàn Hồng Kiếm muốn dùng sân huấn luyện của Báo Săn.

Kiều Thế Hào có chút sốt sắng, ngay cả Kiều Hoành Sơn cũng gọi điện giục Diệp Phàm hai lần. Trước kia Diệp Phàm không có quyền hành trong tay, chắc là nói xin hộ với đồng chí Trịnh Phương ban lãnh đạo Báo Săn không ăn thua gì. Lần này sử dụng tinh chất thịt trăn xanh để bào chế ra hai viên thuốc Lôi Âm cửu long hoàn, Diệp Phàm tin rằng thể nào Trịnh Phương cũng ngã lòng.

- Tư lệnh Diệp, cậu quả là người bận công to việc lớn đấy, ha ha ha.

Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tư lệnh căn cứ Lâm Hoành đã vươn bàn tay to lớn ra, cười nói.

- Đương nhiên phải bận rộn rồi, Tư lệnh Diệp còn quản lý hơn triệu nhân khẩu của khu Hồng Liên cơ mà. So với thủ trưởng của quân đoàn tôi đây thì mấy triệu binh lính cấp dưới khí thế hơn nhiều lắm.

Đồng chí Hầu Bình của Tập đoàn quân thứ hai cũng vui tươi hớn hở pha trò cười.

- Tư lệnh Lâm, Quân đoàn trưởng Hầu cứ nói đùa, nói về cấp bậc kinh nghiệm và tuổi tác, hai vị đây đều là lãnh đạo của tôi.

Nhưng gần đây thật sự là bận rộn, các anh cũng nghe nói qua rồi, công việc của địa phương rất phiền phức, so với việc của quân đội thù các phức tạp. Chuyện dân chúng ăn uống rồi gây sự cũng kéo tới tìm chính quyền chúng tôi, ngay cả chuyện ký túc xá quân đội làm không tốt, chính quyền khu Hồng Liên cũng phải xử lý.

Diệp Phàm cười nói.

- Sai rồi, sai rồi!

Hầu Bình đột nhiên chỉ tay vào Diệp Phàm phá lên cười.

- Sai cái gì? Không sai mà!

Diệp Phàm có chút ngơ ngác, không biết sai ở chỗ nào?

- Tư lệnh Diệp, anh sai thật rồi. Anh nghĩ thử xem anh bây giờ giữ chức vụ gì?

Lâm Hoành nháy mắt Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói:

Tư lệnh viên của căn cứ Sư A mà! Hình như còn mang cái chức cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu hữu danh vô thực gì đó nữa.

- Thực ra, những chức đó đều là hư danh thôi, tôi là một Tư lệnh lười nhác chẳng quản chuyện gì. Thật ngại quá, còn chuyên lĩnh lương mà không chịu làm việc như thế này.

Diệp Phàm cười, giải thích nói.

- Vì thế anh sai rồi thì chính là sai thôi rồi! Tập đoàn thứ hai chúng ta do căn cứ quản lý. Cho nên nếu tính ra thì anh là lãnh đạo của tôi, hơn nữa, anh còn đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu.

Nói anh là lãnh đạo của Tư lệnh Lâm cũng không ngoa, anh là thủ trưởng từ Bộ tổng tham mưu xuống mà!

Hầu Bình vừa cười vừa nói.

- Tôi nói này, Quân đoàn trưởng Hầu, không thể giải thích như vậy được. Tư lệnh Lâm là viên Tư lệnh hàng Trung tướng, là thủ trưởng cao nhất của vịnh Lam Nguyệt chúng ta.

Anh bảo một thiếu tướng nhỏ nhoi như tôi trèo lên đầu Tư lệnh Lâm, thật chẳng phải là không ngửi được hay sao? Cái hư danh của Bộ tổng tham mưu kia căn bản không là gì hết, nếu có là gì thì cũng chỉ là cố vấn đặc biệt chuyên đi lau nhặt bóng thôi.

Cũng là cố vấn nhưng so với cố vấn chân chính thì còn khác xa. Giờ hãy nói về anh đi, anh tuy nói đóng ở vịnh Lam Nguyệt, nhưng anh là bộ đội trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam.

Muốn quản lý thì cũng phải là Tư lệnh Kiều đến quản, còn Tư lệnh Lâm dù sao cũng là lãnh đạo công tác của anh. Tôi thì không thể được, chỉ có thể mang cái danh hiệu Tư lệnh của căn cứ Sư A thôi.

- Ha ha, không nói nữa, không nói nữa!

Lâm Hoành xua xua tay, nét mặt liền trở lại bình thường, nói với Diệp Phàm:

- Đồng chí Diệp Phàm, công việc của anh rất nhiều, chúng tôi cũng biết điểm này. Nhưng anh là tướng mà Quân ủy bổ nhiệm, dù sao cũng phải làm chuyện gì đó cho quân đội phải không nào? Chính anh cũng nói không thể chỉ lấy lương mà không làm việc phải không nào? Cho nên trong một số trường hợp đặc biệt, căn cứ quyết định anh chuyên tâm phụ trách cùng Báo Săn điều phối một số công tác.

- Được ạ, thưa Tư lệnh Lâm. Tôi xin phục tùng quyết định của chính quyền căn cứ Đảng ủy.

Diệp Phàm đứng lên rồi chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt trang trọng nói.

- Đây là phương án kế hoạch liên quan đến việc mượn sân huấn luyện của Báo Săn mà ban Huấn luyện Tác chiến Bộ tổng tham mưu mới gửi xuống gần đây. Sau này hãy trò chuyện với người phụ trách Trịnh Phương của Báo Săn về chuyện này. Mặc kệ như thế nào, dù sao gần đây Báo Săn cũng thực sự cần sân huấn luyện, nhưng các quân đội khác cũng cần vậy. Hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ, bớt chút thời gian cho anh em bộ đội quân khu sử dụng một chút.

Tư lệnh Lâm vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Được, tôi sẽ xem qua trước.

Diệp Phàm tiếp nhận tài liệu.

- Dương Trì, anh dẫn Tư lệnh Diệp văn phòng đi.

Lúc này, Lâm Hoành gọi với ra ngoài.

Dương Trì là thư ký riêng của Diệp Phàm ở Bộ tổng tham mưu, bây giờ đã được điều chuyển đến vịnh Lam Nguyệt, chuyên môn phụ trách công tác liên lạc của Diệp Phàm.

- Dương Trì khá thật, còn được thăng thiếu tá nữa?

Diệp Phàm cười ha hả, giơ tay vuốt vuốt quân hàm thiếu tá của Dương Trì.

- Báo cáo thủ trưởng, tất cả những điều này đều là nhờ công của thủ trưởng. Nếu không có thủ trưởng, Dương Trì vẫn chỉ là một Thượng úy.

Dương Trì đứng nghiêm, vô cùng cung kính chào theo nghi thức quân đội.

- Ha ha, đây chính là kết quả của sự cố gắng của cậu, tôi chỉ giúp thêm một chút mà thôi.

Chỉ nói vài câu thôi mà, không cần cảm ơn!

Diệp Phàm thản nhiên cười, không lâu sau, hai người đi tới văn phòng.

- Việc này thật sự làm khó cho đồng chí Diệp Phàm, haizz. – Lâm Hoành nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm đã đi xa, không kìm nổi thở dài nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.