- Thôi được rồi, anh ta cũng lợi hại thật, chúng ta bao nhiêu người mà
cũng không moi được gì. Tôi đang nghĩ có phải anh ta đã đoán ra ý đồ của chúng ta rồi không?
Viện trưởng Trương bị ánh mắt đáng thương của y tá Lan làm động lòng nên xua tay nói. Và ông ta cũng thấy đây là một cơ hội.
Háo sắc mà, đàn ông ai mà không thích.
- Đúng, trợ lý Diệp còn trẻ như vậy mà đã làm Trợ lý chủ tịch tỉnh như
vậy chắc chắn là lợi hại rồi. Dù chúng ta hành động đến áo trời không
thấy vết chỉ khâu nhưng có thể anh ta cũng biết.
Một chuyên gia khác nói.
Sau đó Diệp Phàm bàn bạc toàn bộ công việc với Trưởng ban Đỗ, và cũng
không khách sáo đưa ra những phương án sửa đổi. Riêng đối với việc này
thì Diệp Phàm không thể khách sáo được.
Và Đỗ Thanh Linh cũng không có gì là không thoải mái cả bởi vì nhiệm vụ lần này của cô cũng
tương đối quan trọng. Nếu như không thể giữ tập đoàn Hồng Phách Thiên
Chân ở lại thì chính cô cũng phải chịu liên lụy.
Nếu như trợ
lý Diệp có thể đưa ra phương án tốt hơn thì cô cũng yên tâm hơn. Và dự
án này ngay từ đầu trợ lý Diệp đã làm rồi nên đương nhiên để anh ta làm
chủ. Hơn nữa Bí thư La cũng đã dặn rồi.
- Cậu nói đúng là dung dịch theo đúng tỷ lệ 1:20 sao? Có đúng như vậy không?
Đầu dây điện thoại nước Mỹ bên kia, giáo sư Kohl không dám tin vào sự thật này, mau chóng hỏi học sinh La Mễ Sinh.
- Đúng là như vậy, dung dịch lần thứ hai là do đích thân học trò pha tỉ lệ nên không thể nào nhầm được. Mà học trò đã cho làm thử nghiệm lại
với con heo khác, không có sự hỗ trợ của Diệp Phàm, trong vòng một phút, con lợn đó chết luôn, và dạ dày còn mục nát ra nữa.
La Mễ Sinh nói.
- Lẽ nào anh ta dùng kim châm có chứa chất gì đó làm dung hòa tính axit sao?
Nhưng làm gì có chuyện đó, nếu có chất dung hòa thì hiệu quả của thuốc
cũng không thể trị khỏi được bệnh của hội trưởng Lôi như vậy đúng không?
Nếu như dùng biện pháp này sẽ không bằng dùng nồng độ dung dịch thấp kia để rửa.
Việc này đúng thật là kỳ lạ.
Giáo sư Kohl cũng không tin đây là sự thật.
- Không thấy anh ta làm gì trên chiếc kim châm, lúc đó học trò có ghi
hình lại, xem lại rồi, không hề thấy anh ta cho thuốc gì trong khi làm.
Và thận trọng hơn, chúng tôi cũng còn cho kiểm tra lại chiếc kim nhưng bên trên nó không hề có chút thuốc nào lưu lại.
La Mễ Sinh có chút nghi hoặc, nói :
- Học trò cũng không có lời giải đáp về việc này.
Chiếc kim châm của trợ lý Diệp có thể không phải là lần đầu sử dụng. Có thể là đã dùng trước đó để chữa bệnh cho người khác rồi.
Trên kim châm đã được dùng để chữa bệnh thì không thể không còn lưu lại
dấu vết gì của thuốc. Cho dù là dùng cách tiêu độc tốt nhất cũng hoàn
toàn không rửa hết sạch được.
Bởi vì chúng ta đã phân tích bằng máy móc hiện đại nhất vẫn có thể tìm lại được ít thuốc còn lưu lại trên đó.
- Kỹ thuật châm cứu của người phương Đông các cậu thật là thần kỳ. Một
thời gian nữa tôi nhất định phải đến để học hỏi trợ lý Diệp tài giỏi kia của các cậu. Câu đố này đúng là tôi chưa tìm ra lời giải.
Giáo sư Kohl cảm phục nói.
- Học trò đang nghĩ có phải là anh ta đã dùng cả khí công không.
La Mễ Sinh nói.
- Khí công, chẳng lẽ trên đời này có loại khí công thần kỳ thật sao?
Giáo sư Kohl ngạc nhiên hỏi.
- Khí công chính là tuyệt học của TQ, đương nhiên là có rồi. Thầy chưa
nhìn thấy có người vần khí công mà dao đâm vào bụng cũng không có vết
thương nào.
Cũng có người lấy đó chỉ là thứ để lừa người mà
thôi. Cũng giống như ma thuật, làm khác nhau nhưng kết quả lại giống
nhau đến kỳ diệu. Nhưng có lần học trò đã đến chữa bệnh cho binh sĩ
trong độ đội đặc vụ, chính mắt học trò đã biết thế nào gọi là khí công.
Một vị Thượng úy cầm lấy một tấm thủy tinh, đúng, chính xác là tấm thủy tinh rồi. Học trò còn dùng tay để kiểm tra, còn phát ra âm thanh nữa.
Vị Thượng úy kia vận công xong, đã dùng ngón tay xuyên thủng qua tấm kính dày tới 5cm kia.
Lúc ấy ngón tay của ông ta như một mũi khoan. Trên tấm kính không ngừng lóe ra những ánh lửa. Mà sau khi đam thủng cả tấm kính, học trò có dùng tay sờ nhẹ, tấm kính đó nóng đến nỗi tay người không dám chạm vào. Nếu
không có khí công thần kỳ để trợ giúp tay của ông ta để như mũi khoan
thì tay trần cũng không làm được.
Vết bỏng đó chắc chắn sẽ khiến tay anh ta bị thương đúng không? Chứ chưa nói gì đến đâm thủng cả tấm kính.
La Mễ Sinh nói.
- Ồ, trên đời này còn có rất nhiều điều kỳ lạ mà ta chẳng có cách gì để mà giải thích được. Trên thế giới của chúng ta rốt cuộc còn có gì ,
chúng ta chưa gặp trước thì không thể nói là không có được. Ví dụ như
người ta ăn được cả thủy tinh, ăn được cả sắt… Đó đều là những bí mật
của y học.
Giáo sư Kohl nói.
Đã khuya rồi, viện trưởng Trương vừa về đến viện đã triệu tập ngay cuộc họp Đảng ủy bệnh viện.
La Mễ Sinh đã báo cáo đầy đủ quá trình Diệp Phàm chữa bệnh cho các ủy
viên trong viện nghe. Nhưng bởi vì Bí thư La đích thân đến
Nên đa phần các đồng chí ngồi ở đây đều biết việc Diệp Phàm chữa bệnh, nên cũng không có gì là náo động cả.
- Ý của viện trưởng tức là phái người đến đập Thiên Thủy, của Lâm
Tuyền, thị xã Ngư Dương tỉnh Nam Phúc để tìm ra phương pháp làm ra chiếc kim châm đó sao?
Lúc đó phó viện trưởng Trần Liệt Cương hỏi.
- Đúng thế, nhất định phải có được nó trong tay. Tôi đã kiểm tra rồi, những chiếc châm mà trợ lý Diệp dùng rất thần kỳ.
Khi đó, trong lúc trợ lý Diệp ngất đi mười mấy tiếng, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra những chiếc châm mà trợ lý Diệp dùng.
Rất khiến cho người khác kinh ngạc chính là chiếc châm hình như không
phải làm bằng kim loại. Mà cũng không phải làm bằng những chế phẩm từ
cây cỏ.
Nhưng vì sợ kim làm thương người, dù chúng tôi nói là muốn giữ lại để mang đến cơ quan chuyên môn để xét nghiệm lại tỉ mỉ.
Nhưng ké hoạch đã không thành. Vì thế chúng tôi biết trợ lý Diệp rất coi trọng chiếc kim của mình như bảo bối vậy.
Anh ta đã chữa khỏi bệnh cho hội trưởng Lôi, giờ nghiễm nhiên anh ta là người mà Bí thư La sủng ái rồi. Nếu như làm hỏng chiếc kim đó thì Bí
thư La sẽ phạt chúng ta đúng không?
Viện trưởng Trương buồn bực nói.
- Đúng, nếu như có ý định mời vị cán bộ cấp cao đến hỏi Diệp Phàm về chuyện này chắc chắn cũng không thành công.
Ở tỉnh này còn có ai có thể cao hơn cả Bí thư La. Huống tôi vừa thám thính được một tin tức.
Nghe nói trợ lý Diệp là Chủ tịch Tề yêu cầu từ trung ương đến. Hai người đứng đầu tỉnh đều có quan hệ mật thiết với anh ta.
- Như vậy biện pháp này đích thị là không hiệu quả.
Phó viện trưởng Trần có chút thất vọng nói.
- Hay là chúng ta dùng tiền để mua, tiền luôn làm lay động người mà.
Chỉ là một chiếc kim, chúng ta bỏ ra 100 triệu để mua nó. Xem xem anh ta có thay đổi không, 100 triệu không được thì 300 triệu xem sao.
La Mễ Sinh nói.
- Biện pháp này nghe ra cũng không được. Nếu như có thể dùng tiền để mua thì bỏ ra 500 triệu tôi cũng cam lòng.
Lúc trên xe tôi đã cân nhắc chuyện này, đối với bệnh viện số 1 của tỉnh thì chiếc kim châm đó chính là bí mật và là cơ hội cho chúng ta.
Viện trưởng Trương nói đến đây liền uống ngụm trà, ho khan tiếng, nhìn một lượt xung quanh rồi tiếp tục nói:
- Các đồng chí nghĩ mà xem, nếu như chúng ta có được phương pháp làm
chiếc kim châm đó thì sẽ mang lại gì cho bệnh viện của chúng ta?
- Không phải nhỏ đâu. Đầu tiên chúng ta phải có được phương pháp làm
chiếc kim châm đó. Những gì thuộc về sáng tạo liên quan đến châm cứu của bệnh viện chúng ta chưa từng có thì bây giờ đã có thể nói là có đột phá quan trọng rồi.
Bây giờ bệnh viện chữa bệnh cũng là danh
tiếng, tại sao bệnh viện Hiệp Hòa của Bắc Kinh lại nổi tiếng như thế,
tại sao bệnh nhân cả nước đều muốn đến đấy khám bệnh?
Chính
là bởi vì người ta đã có tiếng, có năng lực. Chúng ta chế tạo ra loại
kim châm đó, như vậy bệnh viện của chúng ta sẽ trở thành một không hai
rồi.
Nếu như đạt được đột phá lớn trong châm cứu thì chuyện mời giáo sư của tôi đến đây cũng sẽ được.
Biết rằng thầy giáo của tôi là chuyên gia y học nổi tiếng đã đoạt giải Nobel.
Lúc tôi nói chuyện này cho thầy giáo tôi ông đã rất hứng thú. Không
chừng qua một thời gian nữa ông sẽ đến để xem chiếc kim thần kỳ này.
Các đồng chí nghĩ xem, nếu chúng ta có chiếc kim châm đó, nếu một khi đã có được đột phá trong việc dùng kim châm chữa trị.
Thì có thể giải Nobel khoa học cũng có thể sẽ dành cho bệnh viện Đệ
Nhất của chúng ta. Giấc mơ này hoàn toàn có thể thành hiện thực.
La Mễ Sinh nói đến đây liền thở hổn hển, đúng là giải Nobel khiến người ta phải thèm thuồng.
- Cho nên, dùng bất kỳ phương pháp nào chúng ta cũng phải cho người đến đập Thiên Thủy để tìm ra phương pháp tạo ra chiếc châm này.
Thế này đi, việc này sẽ giao cho viện trưởng Trần lo liệu. Cần cái gì
anh cứ lập tức gọi về cho tôi, chúng tôi có khuân cả đống tiền cũng phải mang được phương pháp đó về cho bệnh viện.
Đây là một cơ hội lớn cho bệnh viện chúng ta. Điều tôi lo lắng là chỉ sợ tin này mà lọt
ra để cho bệnh viện Hiệp Hòa biết được thì sẽ phiền phức lớn.
Tấn Lĩnh chúng ta lại cách thủ đô không xa, nếu như tin tức mà truyền
đến thủ đô thì toàn là bệnh viện lớn, người ra sẽ nhanh chân hơn mình mà cho người đi tìm trước.
Vì thế, anh Trần, ngay trong đêm nay anh phải cho người đến đập Thiên Thủy ngay. Nhất định phải hành động trước.
- Nhất định phải cầm trong tay phương pháp bí mật đó.
Viện trưởng Trương nghiêm túc hạ mệnh lệnh. Ông ta nhìn mọi người rồi nói :
- Đừng có mà ăn nói lung tung, việc trợ lý Diệp chữa khỏi bệnh là bí mật của bệnh viện chúng ta.
Tuyệt đối không cho phép bất cứ đồng chí nào tuyên truyền linh tinh. Các anh phải ngậm miệng lại.
Người nào nói ra, tôi mà điều tra ra sẽ không tha tội. Còn chủ nhiệm Lan, việc bên thầy giáo của anh anh cũng phải đề phòng.
Không được lộ tin tức quá mức, tuy nói là thầy giáo của anh nhưng bí mật của bệnh viện thì không có thầy đâu.
Tôi hiểu, những điều tôi nói với thầy giáo chỉ là tóm tắt thôi. Không lộ ra những tình tiết quan trọng.
Xin viện trưởng cứ yên tâm. La Mễ Sinh tôi là người của bệnh viện. Nếu
có ngày nào có thành tích thì cũng là vinh quang của bệnh viện chúng ta.
- Thầy giáo tôi tuy là chuyên gia y học nổi tiếng thế giới nhưng cũng
là người nước ngoài. Chúng ta đều có tấm lòng yêu nước phải không?
La Mễ Sinh nhanh chóng đáp lại, chỉ sợ vì chuyện này mà viện trưởng để trong lòng thì phiền phức.