Quan Thuật

Chương 2106: Chương 2106: Quyết đoán




Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô nàng này xinh đẹp hơn Triệu Tứ nhiều. Triệu Tứ có khí chất quý phái, có khi còn có chút khí phách.

Còn cô gái này, làm cho người ta có cảm giác toàn thân tràn đầy khí chất nghệ thuật. Vừa nhìn cô, Diệp Phàm đã nghĩ ngay tới các tiểu thư khuê các.

- Được rồi, để chút nữa đi, con xem, Chủ nhiệm Diệp tới rồi.

Triệu Bảo Cương nói.

- A, ông nội, ông... Sao không nói sớm!

Triệu Mỹ Mỹ vội vàng quay mặt đi, và, hét ra ngoài:

- Chú hai, chú đợi một chút hẵng vào được không, con lên lầu.

- Tiếng đàn có sức sống như thế, chỉ vì mụn mà không dám gặp người khác. Điệu nhạc của cô rất giàu cảm xúc, nhưng trái tim của cô lại không có cảm xúc, nên tiếng đàn của cô chưa hoàn mỹ.

Diệp Phàm cố ý thốt ra.

- Anh đâu phải đại sư, anh mà biết thưởng thức gì chứ? Tiếng đàn của tôi là để người hiểu về đàn nghe, còn Chủ nhiệm Diệp anh, nói mấy câu ra vẻ hiểu biết như vậy. Tôi ko tin quan lớn như anh thì có thể thưởng thức được âm nhạc của tôi. Cuối cùng, anh còn đâm thọc sỉ nhục tôi, tôi khinh nhất loại người giả dối như anh.

Không thể ngờ Triệu Mỹ Mỹ lại dùng từ như vậy, thiếu chút nữa là làm Diệp Phàm mắc nghẹn rồi.

- Tiểu Mỹ, Chủ nhiệm Diệp là khách sao con lại nói chuyện như vậy?

Triệu Quát nghiêm mặt giáo huấn cô.

- Con lên lầu.

Triệu Mỹ Mỹ hiển nhiên tức giận, lông mi vừa động, hừ một tiếng xoay người lên lầu.

- Ha hả, rồi cô sẽ lại quay xuống thôi.

Diệp Phàm đột nhiên rất tự tin nói.

- Có ý gì, Chủ nhiệm Diệp, anh đến thì tôi phải ở dưới lầu ngồi cùng anh có phải hay không? Anh cũng quá đề cao mình đấy nhỉ. Mặc dù nói anh là quan lớn, nhưng, Triệu gia cũng không thiếu người như anh? Sớm nghe chị Tứ nói về anh, một người, luôn tự cho mình là đúng.

Triệu Mỹ Mỹ xoay người lại, nhưng, cũng là nghiêng mặt hừ một tiếng với Diệp Phàm, không chút khách khí.

- Không tin phải không, vậy thì thôi. Tuy nhiên, tôi cho cô một phút để suy nghĩ. Nếu cô thực sự muốn lên lầu, tôi cũng không cản, tuy nhiên, người hối hận, chắc chắn sẽ là cô.

Diệp Phàm nghiêm mặt nói. Thấy Triệu Bảo Cương không lên tiếng, trên mặt còn mang nụ cười nghiền ngẫm. Lão Triệu gần đây cũng bị Triệu Mỹ Mỹ làm cho buồn phiền, thấy Mỹ Mỹ không ngờ lại đấu khẩu với Diệp Phàm, cũng tương đối thú vị. Lão già này, đương nhiên muốn xem diễn trò rồi.

- Buồn cười, tôi không thèm nói chuyện với hạng vô tri như anh.

Triệu Mỹ Mỹ xoay người đi lên cầu thang.

- Lão Triệu, xem ra thuốc trị mụn của cháu không có đất dụng võ. Thôi vậy, ắt sẽ có người cần dùng.

Diệp Phàm cười nói.

- Thuốc trị mụn!

Triệu Mỹ Mỹ quả nhiên dừng bước, tuy nhiên, lại cười khanh khách hai tiếng, nói,

- Loại thuốc nào cũng vô dụng thôi, đừng có nói linh tinh.

- Không tin cô cứ lên lầu đi, tuy nhiên, tôi đổi ý rồi. Nếu cô cần dùng thuốc này của tôi, cô phải gọi tôi là anh Diệp mới được. Bằng không, tôi vứt đi.

Diệp Phàm giơ tay lấy từ trong cặp ra một bình ngọc quơ qua quơ lại, đương nhiên là đang câu cá. Mà con cá đó chính là mỹ nhân ngư Triệu Mỹ Mỹ.

- Kiêu ngạo, ngông cuồng!

Triệu Mỹ Mỹ bị chọc giận, lại đi lên lầu.

- Chủ nhiệm Diệp, rượu hổ cốt của cậu hay lắm, tôi uống vào cái chân đau này cũng đỡ đi nhiều. Còn cả thuật châm cứu của cậu nữa, bản thân tôi cũng không thể không nói là nó thật sự thần kỳ.

Lúc này, không thể tưởng tượng được Triệu Bảo Cương cũng mở miệng cười nói.

Triệu Mỹ Mỹ vừa nghe, quả nhiên dừng bước. Tuy nhiên, cô cũng không xuống lầu, giả bộ như đang làm gì đó rên cầu thang, Diệp Phàm trong lòng bật cười. Thấy Triệu Bảo Cương và Triệu Quát đều mỉm cười, đang chờ trò hay để xem.

- Chắc cụ Triệu không biết, thuốc của cháu được gọi là 'Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn" Triệu Tứ từng dùng qua rồi.

Thuốc này phải mời cao nhân trong núi sâu phối chế, hoàn toàn bằng thảo dược, nghe nói sử dụng lâu dài có thể làm cho làn da người ta đạt tới mức sáng bóng như ngọc.

Cụ Triệu nghĩ thử xem, mỡ dê bạch ngọc được coi là cực phẩm trong ngọc, mặt mà sáng bóng như vậy thì như thế nào ạ.

Tuy nhiên, sử dụng loại này viên thuốc có cái hạn chế, cần có cao thủ dùng nội lực điều hòa khí mới được. Hơn nữa, dược liệu phối chế viên thuốc này rất quý, có dùng tiền cũng mua không được.

Cho nên, cháu có muốn dùng loại thuốc này để làm giàu cũng không được. Bởi vì, đích xác là nó quá ít. Ai đã dùng qua đều ngỏ ý muốn dùng thêm, nhưng, đúng là không cách nào cho thêm được, haha.

Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái, cười nói.

- Vậy thì Tiểu Mỹ quả là may mắn, thử dùng cho nó đi.

Triệu Quát cố ý nói.

"Tôi mới (hoặc: tài) không thử, huỷ hoại dung nhan hắn bồi được rất tốt sao?" Triệu mỹ mỹ hừ một tiếng.

- Ha hả, dùng hay không không phải do anh mà do bản thân người ta. Bản nhân không có hứng thú để anh thử thuốc cơ mà. Nếu Triệu Tứ thích thì tôi có thể đưa tặng cô ấy.

Diệp Phàm cười nói.

- Tặng cho em, có cái gì tốt tặng em vậy? Diệp Phàm anh hồi giờ keo kiệt, biết nghĩ đến em từ khi nào đấy?

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hừ lạnh quen thuộc của Triệu Tứ.

- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, không phải em từng dùng rồi sao?

Diệp Phàm cười thần bí giảng đạo nói.

- Không phải anh nói hết rồi sao, mau đưa cho em nào?

Triệu Tứ đưa tay ra, nở nụ cười, bởi vì, đây chính là loại thuốc mà phụ nữ thích nhất.

- Có người không tin thuốc của anh, em nói thử xem, sử dùng rồi có thấy hiệu quả rõ rệt không. Hơn nữa, bây giờ anh còn phát hiện một bí mật khác, nếu phối hợp với thuật châm cứu thì hiệu quả càng rõ ràng. Trị mụn là hiệu quả tốt nhất, chỉ vài tiếng là có hiệu quả ngay.

Diệp Phàm nói.

- Em biết, trước kia từng dùng qua, đáng tiếc anh quá keo kiệt, chẳng cho được mấy viên.

Triệu Tứ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói.

- Chị Tứ, chị đã dùng rồi à?

Triệu Mỹ Mỹ rốt cuộc không kìm nổi, hỏi.

- Tiểu Mỹ, cái này có tác dụng với khuôn mặt em đấy. Tuy nhiên, hình như em đắc tội với anh ấy à? Tên quỷ hẹp hòi này lắm mưu nhiều kế lắm, chắc hẳn, em phiền phức rồi.

Triệu Tứ nói.

- Chị Tứ nếu, ... em... em không biết là cái này thực sự dùng được.

Triệu Mỹ Mỹ sắc mặt có chút khó coi, cô bước xuống lầu, tới bên ông cụ Triệu, nói,

- Ông nội, con đấm bóp cho ông nhé!

Nói xong bèn nhào đến bóp vai ông cụ Triệu.

- Tiểu Mỹ nhà chúng ta trở thành đại sư đấm bóp từ khi nào vậy, được, được rất thoải mái.

Triệu Bảo Cương cười ha hả nói.

- Diệp Phàm, anh lên phòng đưa thuốc cho em, đã lâu rồi em chưa dùng, đúng là nhớ nó quá đi!

Triệu Tứ nói.

- Cái này...

Diệp Phàm đột nhiên có chút do dự, liếc mắt nhìn Triệu Tứ một cái, nói:

- Anh cũng có đem đến một viên,... vậy cũng được, chúng ta lên lầu đi.

Thấy Triệu Tứ thật muốn lên lầu, Triệu Mỹ Mỹ không chịu nổi. Tuy nhiên, vừa nãy đã mạnh mồm như vậy, giờ hơi ngại mở miệng, cho nên, vẫn ra sức bóp vai cho ông cụ Triệu.

- Ông nói này Tiểu Mỹ, lúc nãy con bóp thoải mái lắm, nhưng giờ con làm thế này, đúng là muốn gãy xương cốt của lão già này rồi đây này.

Ông cụ Triệu cười nói.

- Ông nội, con...

Triệu Mỹ Mỹ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Được rồi, được rồi, ông nội đã được con đấm bóp thì cũng phải giúp con một việc nhỏ.

Ông cụ Triệu ông liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Hay là dùng cho Tiểu Mỹ trước đi, mới có một viên mà. Tiểu Tứ, cũng đừng nói ông nội bất công công nhé. Tiểu Mỹ bị mấy cái mụn này làm phiền vài ngày nay rồi. Về sau Diệp Phàm còn có nữa thì sẽ cho con được không nào?

- Vậy cũng được.

Triệu Tứ đành phải gật đầu.

- Thôi vậy, lãoTriệu mở miệng thì cháu còn nói được gì nữa, nhưng thử thuốc ngay tại đây luôn à?

Diệp Phàm hỏi.

- Tiểu Mỹ, lên phòng em đi.

Triệu Tứ nói.

- Vậy lên phòng tôi.

Triệu Mỹ Mỹ vội vàng mượn lừa xuống núi, chỉ sợ lại chọc cho Diệp Phàm tức giận không giúp mình dùng thuốc nữa thì càng phiền phức.

- Các con lên lầu đi, haha.

Triệu Bảo Cương cười nói.

Diệp Phàm đang chuẩn bị cùng Triệu Mỹ Mỹ lên lầu, lúc này điện thoại vang lên. Vừa nghe máy, sau khi ừ a một trận tử, Diệp Phàm sắc mặt có chút khó coi. Quay sang nói với Triệu Bảo Cương:

- Rất xin lỗi lãoTriệu, cháu phải về xử lý vài việc nho nhỏ.

- Anh không thể đi được!

Triệu Mỹ Mỹ không muốn để vị cứu tinh bỏ đi, đi rồi biết đợi đến khi nào mới trở lại chứ

- Xảy ra chuyện gì vậy? Nếu tiện thì nói tôi nghe xem nào?

Lão Triệu vô cùng cưng chiều đứa cháu gái này nên cũng mở miệng hỏi.

- Haizz, bên nhà có người quấy rối, còn quăng pháo, ném đá nữa, đúng là bực bội. Vừa nãy quan gia mới gọi điện tới.

Diệp Phàm thở dài mặt mày nhăn nhó.

- Rốt cuộc sao lại thế này, nhà của cậu mà còn có người dám quấy rối?

Triệu Quát vẻ mặt nghi hoặc.

- Là như vầy, mấy hôm trước...

Diệp Phàm kể lại mọi việc.

- Chú hai, chú mau hạ lện cho người bắt cái tên Hứa Tam Cường kia lại đi, đúng là đáng ghét.

Triệu Mỹ Mỹ đứng bên cướp lời.

- Cái này...

Triệu Quát do dự, Triệu Mỹ Mỹ gấp đến độ dậm chân.

- Để chú đi tìm hiểu cái đã, mọi người cứ lên thử thuốc đi.

Triệu Quát đành phải gật đầu nói.

Diệp Phàm vừa lên lầu, Triệu Quát nhìn liếc mắt ông cụ một cái, cười nói:

- Cái tên này, lại còn giở thủ đoạn. Kỳ lạ, chỉ cần đưa cái danh của nó ra là được rồi, sao còn phải giở trò này, không phải sẽ nợ chúng ta một ân tình sao?

- Người ta thông minh, một viên thuốc đã trả đủ ân tình. Chắc hẳn, vì Mỹ Mỹ, bên Xương Sơn còn phải thiếu Diệp Phàm một ân tình không lớn không nhỏ.

Triệu Bảo Cương thản nhiên nói.

- Thằng nhóc này trưởng thành rồi, trước kia nó là một đứa rất thẳng thắn. Giờ, cũng thay đổi rất nhiều rồi.

Triệu Quát nói.

- Con người ắt có thay đổi, trong quan trường không thay đổi thì sao có thể sinh tồn được. Hứa gia cũng là một gia tộc có thế lực. Nếu bằng sức của một mình Diệp Phàm chắc hẳn hơi yếu, cái khác không nói, chính ngay tư lệnh khu cảnh vệ Tôn Lực là đã không làm gì được rồi. Cho nên, mới đến nhờ lãnh đạo trức tiếp là con đây.

Triệu lão thản nhiên nói.

- Phải làm sao bây giờ? Nếu tôi con ép xuống, chắc chắn Tôn Lực sẽ không thoải mái.

Chúng con tuy nói đều là tướng quân quân khu Bắc Kinh, nhưng, chúng con cũng không phải đồng một lòng.

Triệu Quát nhíu mày, thực tại sự không muốn đi kiếm chuyện phiền phức, tự dưng lại phải gây sức ép gì đó với Tôn Lực.

- Con ấy à, nhiều lúc thiếu mất quyết đoán, con xem xem, việc này Mỹ Mỹ cứ làm ầm ĩ, con không hạ lệnh có được không?

Nếu không thể không hạ lệnh, vậy quyết đoán một chút, lập tức tìm hiểu tình huống, ra tay quyết đoán. Con không cần nghĩ đến Tôn Lực, Diệp Phàm muốn mượn tay chúng ta gõ Hứa gia, vậy cứ để nó nợ chúng ta một ân tình.

Ân tình đều là lẫn nhau, cái này gọi là các bên cùng có lợi có phải hay không? Thằng nhóc Diệp Phàm này không đơn giản, con có gặp vị tướng quân nào trẻ tuổi như vậy chưa?

Tình hình bên trong của hắn chúng ta không rõ. Chủ tịch Đường có thể chiếu cố sắp xếp nó bên cạnh, cái này chắc chắn là có dụng ý đáng để cân nhắc.

Đương nhiên, khối an toàn là chuyện quan trọng nhất. Tuy nhiên, vì nó có bản lĩnh không tầm thường, nên nó khác với các cán bộ khác trong thể chế.

Trong thể chế, có người giỏi về quyền mưu, có người có năng lực, còn Diệp Phàm năng lực thể hiện tại ở nắm đấm của nó. Đừng thấy chuyện này buồn cười, bởi vì nước cộng hoà cần phải có những đồng chí có nắm đấm cứng như vậy.

Tổ A không thể tách khỏi nó, nước cộng hoà không thể tách khỏi tổ A. Gần đây nghe nói chủ tịch Đường rất chú ý đến tổ A, còn cùng các ủy viên thường vụ thảo luận về việc tăng kinh phí cho tổ A, kế hoạch tăng cường thực lực cho tổ A. Ít nhất trong nhiệm kỳ của ông ta, sẽ rất chú tâm đến tổ A. Hơn nữa, tác dụng của tổ A ở vịnh Lam Nguyệt con cũng đã thấy rồi đấy, mấu chốt là không chủ tịch nào có thể tách rời khỏi tổ A đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.