Quan Thuật

Chương 947: Chương 947: Quyết tử




- Dẫn tới đây.

Câu Trần Âm Quỳ trong lòng có chút lạnh. Vừa rồi lão nhân kia phát ra nội lực như núi, so với chính mình có khi còn thâm hậu hơn một chút.

Điều này không phải nói lão nhân kia cũng là cao thủ thất đẳng sao. Như vậy thì hôm nay gia tộc Câu Trần có chút rắc rối rồi. Cho nên thái độ biến chuyển ngay lập tức. Dù sao Câu trần gia tộc dù gì thì cũng là một gia tộc, không thể không suy xét cho lợi ích của những người trong gia tộc.

- Anh ơi…anh ơi…

Diệp Tử Y vẻ mặt kinh hoàng, ngay khi Câu Ngũ Tỷ dẫn ra từ phía cửa bên hông liền ngay lập tức định vọt lại chỗ Diệp Phàm.

- Không cho qua!.

Câu Siêu ý muốn ngăn cản.

- Hừm.

Diệp Phàm ra tay, đôi mắt chim ưng đã sớm phát hiện ra em gái có vết bầm tím trên mặt, hắn càng đau xót, phẫn nộ. Thân mình nhoáng lên một cái, nhanh thư cắt bay đến bên Câu Siêu, tùy tay tát một cái.

“Bốp”!

Âm thanh giòn vang, khuôn mặt của người nhiều mưu trí trong Câu gia là Câu Siêu đã biến thành đầu heo.

- Lên!

Câu gia không chịu được nữa, vây kín lại.

- Ai đánh em gái tao?

Diệp Phàm hét lớn.

- Bố mày đây.

Câu Khôn tức giận, lau máu khô trên mặt nói.

- Đánh bằng tay nào?

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

- Tay nào cũng đánh, bố mày còn muốn lên giường cùng cô ta nữa cơ.

Có lẽ Câu Khôn đã bị Trần Khiếu Thiên đánh đến hồ đồ. Câu Trần Âm Quỳ bên cạnh chưa kịp quát bảo ngưng lại.

Toàn thân như phát hỏa, Diệp Phàm xông lên một cước đá về phía Câu Khôn. Ba vị nhà Câu gia đều là ngũ đẳng, khi nãy Trần Khiếu Thiên ra tay quá nhanh nên chưa kịp chuẩn bị, giờ Diệp Phàm ra tay thì ba người đó đã chuẩn bị sẵn sằng, tấn công về phía Diệp Phàm.

- Tới đúng lúc lắm!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, xuất chiêu xoáy chân.

Binh! Binh! Binh!

Ba tiếng giòn vang, ba vị đã bị đá xa vài bước, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

- Nếu đã đánh bằng hai tay thì đưa hai tay ra. Diệp gia chúng tao không phải là người nào cũng ức hiếp được. Dùng chân cắt chân, dùng tay cắt tay.

Diệp Phàm một tiếng rống to, vọt qua.

- Hừ!

Câu Trần Âm Quỳ đứng dậy, một chân đá hướng về phía Diệp Phàm.

- Lên hết cho ta.

Câu Bách Hán thấy tình thế không khả thi cho lắm, liền ra lệnh cùng tấn công. Hơn ba mươi đệ tử, cộng thêm ba vị ngũ đẳng, vài người tứ đẳng, tam đẳng đều xông lên bao vây.

- Hừ!

Lang Phá Thiên ra đòn, cũng là một đoàn xoáy chân quét ngang, hạ gục một đám đệ tử.

Trần Khiếu Thiên, Tề Thiên, Lô Vĩ, Trần Quân toàn bộ cũng ra tay. Bốn người dũng mãnh, ra tay quyết liệt, khiến trận nhà Câu gia hỗn loạn.

Thiết Chiêm Hùng kéo Diệp Tử Y về bên mình che chở, lúc đó có một đệ tử nhà Câu gia phát hiện ra lại cho rằng Thiết Chiêm Hùng là kẻ dễ ăn hiếp nên xông vào đánh, nhưng bị Thiết Chiêm Hùng đá cho một cái chạy mất tiêu. Mặc y không đến tam đằng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì đám đệ tử Câu gia không phải là đối thủ.

- Thần cước à, bố mày sẽ biến mày thành chân thối hết.

Diệp Phàm hừ lạnh, liên tục xuất chiêu, Thần cước Câu Trần Âm Quỳ mặt mũi lập tức tái mét lại.

Lực chân Diệp Phàm phát ra quá nặng, mạnh mẽ, quả thực Thần cước cũng không thể kháng lại được.

Dù gì thì Diệp Phàm cũng là đỉnh cao của thất đẳng, Thần cước mới chỉ là thất đẳng cấp hai thôi, tính ra thì vần còn kém hai giai đoạn nữa. Tuy nhiên, Thần cước cũng may bản lĩnh vững chắc, cứng rắn rèn luyện mà ra.

Mà Diệp Phàm là đỉnh cao thất đẳng nhưng vẫn có chút sơ hở, vì thế mà hai người đó có thể nói là ngang nhau. Năng lực Diệp Phàm có thể lợi hại chút, nhưng kinh nghiệm của Thần cước lại phong phú hơn nhiều.

Trong một căn phòng bí mật của Tổng bộ tại thủ đô Bắc Kinh

Thượng tướng Trấn Đông Hải cùng với năm vị đeo hàm thiếu tướng, trung tướng đang xem cuộc chiến. Những vị tướng quân này đều là thành viên trung tâm trong Tổ đặc nhiệm A, có thể nói là trung tâm của hạt nhân.

Lão Tướng quân Lý Khiếu Phong cũng ngồi ngay hàng ghế đầu.

- Lão Lý, quân bài của chúng ta thật lợi hại đấy.

Trấn Đông Hải cười nói.

- Ừ, động như thỏ chạy, tĩnh như xử nữ, bất động như sơn, nhất động như lôi. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Lý Khiếu Phong thở dài.

- Lão Lý thấy thế nào, cậu ta cùng đấu với Câu Trần Âm Quỳ một trận chứ?

Trấn Đông Hải hỏi.

- Khó nói lắm, nhóc kia nội lực có vẻ mạnh hơn Câu Trần Âm Quỳ, nhưng Câu Trần Âm Quỳ lại hơn ở sự trầm ổn.

Lý Khiếu Phong nhìn qua màn hình lớn, bình luận nói.

- Ừ, lão Lý có phải muốn nói hai người đó đẳng cấp không khác biệt lắm. Thậm chí Diệp Phàm còn cao hơn một chút?

Trấn Đông Hải nói.

- Có thể như thế, tuy nhiên Diệp Phàm rất thông minh. Khi nãy đều nhanh chóng vượt qua hết trận mười tám người đồng, cột Hoa Mai, cả trận vạn đinh nữa. Từ đó có thể thấy Thần Cước không bằng Diệp Phàm được.

Lý Khiếu Phong cười nói, ánh mắt lấp lánh.

Vì lần này là hiện trường trực tiếp nên Trấn Đông Hải không khỏi có những pha thót tim, ngay cả đến cự ly máy chụp cũng đã được điều chỉnh lại.

Giá máy được đặt trên mấy cái cây cao lớn cách xa khoảng 500 mét. Toàn cảnh đều được máy chụp ảnh chụp lại, trên bầu trời cũng có một quả khí cầu nhiệt.

Cơ bản tình hình diễn ra đều được truyền về, nhưng hiệu quả vẫn chưa tốt lắm, dù gì thì cũng ở quá xa, sau khi phóng to ra thì cũng có chút sai lệch.

Liên tục xuất ra những cú đá cứng rắn, Thần cước cảm giác công lực của mình vẫn chưa chiếm được ưu thế gì cả.

Yy nổi giận, hét lên một tiếng, dồn toàn bộ lực xuống chân, một lốc tròn lớn nhanh như điện bổ đến.

- Cũng có tài đây!

Diệp Phàm cười thầm lạnh lùng, cũng đá chân lên. Lại một âm thanh kinh hoàng, hai người cùng lui lại vài bước, đứng đối diện nhau. Trong mắt Diệp Phàm hiện lên sự lạnh lùng còn trong mắt Câu Trần Âm Quỳ lại là sự hoảng sợ.

Mười mấy phút sau, tình hình chiến đấu bên kia cũng đến giai đoạn tàn cuộc.

Lang Phá Thiên một mình đối đầu với ba vị ngũ đẳng nhà Câu gia, sau vài chiêu ba vị đã nằm lăn ra đất.

Còn Trần Khiếu Thiên một mình giải quyết nhanh gọn mấy cao thủ tam, tứ đẳng nhà Câu gia. Thực ra cũng không nhiều, chỉ bốn, năm người, còn lại là do Lô Vĩ, Tề Thiên, Trần Quân ba người này lo liệu. Trên cơ bản thì quân nhà Câu gia đã tan rã.

Khi Trần Khiếu Thiên ra đòn, Câu Siêu bị bay văng xa chừng năm mét, nằm bất động trên mặt đất. Trận chiến thế là đã kết thúc.

Câu Trần Âm Quỳ đã phát hỏa lên rồi.

- Có dám quyết đấu cùng chết không?

Câu Trần Âm Quỳ ác ý đưa ra lời đề nghị quyết đấu sinh tử. Loại này chính là nếu một người chết thì bên kia hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm gì.

- Quyết tử? Mày chết chắc rồi.

Diệp Phàm khinh thường nhìn Câu Trần Âm Quỳ, hừ nói. Đương nhiên như thế chính là đã đồng ý với thách đấu của Câu Trần Âm Quỳ rồi.

- Ký hiệp ước!

Câu Trần Âm cũng không lỗ mãng, vừa khoát tay, một ông già dáng vẻ trầm ổn mang giấy tờ đến.

Có thể mời đến nhiều cao thủ thế này chắc chắn thế lực đằng sau sẽ rất phi phàm, vì thế, tất cả mọi việc đều chuẩn bị thỏa đáng rồi.

Đến lúc thằng nhãi này chết thì cũng có bằng chứng, chỉ cần đúng lý lẽ thì giang hồ cũng đều có quy tắc cả.

Câu Trần Âm Quỳ ký vào trước.

Thiết Chiêm Hùng xem qua một cái nói :

- Người anh em, đã nghĩ kỹ chưa?

- Kỹ rồi, ký thôi.

Diệp Phàm cười nói, vớ lấy cây bút ký vào.

- Quá liều lĩnh!

Trấn Đông Hải tức tối đập tay xuống bàn, Diệp Phàm thảm rồi.

Đang muốn sắp xếp cho người đi can ngăn thì Lý Khiếu Phong xua tay nói :

- Không lo, đã có Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng ở đó rồi, Diệp Phàm sẽ không mất mạng đâu. Còn ông cụ đi cùng Diệp Phàm nữa, tôi thấy có chút kỳ quái.

- Kỳ quái? Hay là ông ta cũng là cao thủ ngũ đẳng?

Trấn Đông Hải hỏi.

- Không chắc, phỏng chừng cảnh giới thứ ba của lục đẳng.

Dù sao thì Lý Khiếu Phong cũng từng là cao thủ bát đẳng, có con mắt tinh khôn, dù cách xa ngàn dặm chỉ cần quan sát qua ống kính là ông ta cũng khẳng định được. Quả thực rất lợi hại.

- Lão Lý này, làm gì là cao thủ thế được. Nhiều nhất chỉ có thể là cảnh giới thứ ba của lục đẳng thôi, hơn nữa cũng chưa phải già lắm, khoảng 50 chứ mấy. Xem ra phải quan sát kỹ một chút, thử xem có thể vì nước phục vụ hay không.

Trấn Đông Hải cười tủm tỉm, tự nhiên đem sự chú ý của mình đặt lên Trần Khiếu Thiên.

- Xem người này tư thế khi ra quyền chân, có lẽ nào lại có chút liên quan đến Trần thị Thái Cực Quyền?

Lý Khiếu Phong vừa cười vừa nói.

- Lập tức điều tra những cao thủ lục đẳng trở lên của Trần thị Thái Cực Quyền cho tôi.

Trấn Đông Hải ra lệnh cho thuộc hạ. Một thiếu tướng đứng dậy, bước ra ngoài dặn dò, tất nhiên là chuyên gia của tổ tình báo.

- Báo cáo Trấn tướng quân, các cao thủ lục đẳng trở lên của Trần thị Thái Cực Quyền có hai người, một là Trưởng môn Trần Vô Ba, theo số liệu tổng hợp của các chuyên gia thì ông ta đạt tới cảnh giới thứ ba Bát đẳng. Ngoài ra còn có đại đồ đệ của Trần Vô Ba là Trần Tiếu Phong, đạt cảnh giới khai nguyên lục đẳng, còn lại đều không tìm thấy cao thủ thất đẳng.

Viên thiếu tướng báo cáo.

- Thật lỳ lạ, chẳng lẽ chỉ là giống nhau thôi sao? Không phải là đệ tử Võ Đang chứ? Võ Đang Trương Tam Phong tinh thông Âm Dương Thái Cực chi đạo.

Lý Khiếu Phong buồn phiền nói.

Đương nhiên, hệ thống tình báo Tổ đặc nhiệm A rất lợi hại, nhưng sư phụ của Trần Khiếu Thiên là Trần Hòa Phong đã qua đời lâu rồi, khi đó Trần Khiếu Thiên mới chỉ là một tam đẳng kém cỏi, không danh tiếng gì.

Hơn nữa, có thể hồi đó nước Trung Hoa vẫn chưa có Tổ đặc nhiệm A này, cho nên tất nhiên là không điều tra ra được.

Những việc đại loại thế này, Trần Vô Ba khẳng định sẽ không tự mình thổ lộ ra. Nhưng Trấn Đông Hải suy nghĩ, cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không rõ ràng.

- Võ Đang không thể có người tài giỏi như thế được. Chúng ta biết rõ mà.

Trấn Đông Hải lắc đầu phản bác, sự việc khiến hai vị tướng quân ngày càng khó suy xét.

Tổ đặc nhiệm A đều nắm trong tay lý lịch của những kiệt xuất anh hùng giới võ thuật trong nước. Chỉ có những tiền bối ẩn dật mới không nắm rõ lý lịch, còn lứa trẻ hơn thì chắc chắn là đều có đủ cả.

- Đông Hải, theo tôi thì cứ kệ đi, ông ta nếu là bí mật của Diệp Phàm, ông cũng không thể đoạt được, chẳng lẽ tất cả cao thủ trong nước Trung Hoa rộng lớn này ông đều muốn nắm gọn sao. Ông nghĩ xem, ngay như Câu Trần Âm Quỳ, là một trong tứ tú của Trung Hoa, không phải tổ đặc nhiệm A chúng ta cũng không có cách gì bắt hắn ra toàn tâm phục vụ Tổ quốc sao?

Giang hồ có quy tắc của giang hồ, cứ để một vài cao thủ lưu lạc ra bên ngoài, đấy quy luật tự nhiên, ông thấy đúng không? Hơn nữa, nếu làm thằng ranh kia mất hứng, biết đâu lại gào thét muốn rời khỏi tổ đặc nhiệm A thì sao? Đến lúc đó thì quả là phiền hà rồi…

Lý Khiếu Thiên thản nhiên cười, nói với Trấn Đông Hải.

- Đúng, lão Lý nói cũng có lý, tôi là có chút nóng vội. Cái gì tồn tại cũng có lý do của nó, câu nói này rất hay. Không phải là tình trạng riêng của nước ta, mà ở Mỹ, ở Pháp còn nghiêm trọng hơn. Nghe nói Akiyama Lifu của Nhật là một cao thủ bát đẳng, đã từng giao chiến với đại sư Trần Vô Ba và đã bị thua, nhưng tổ chức thần đạo của Nhật không có cách nào để bắt ông ta quy phục về phục vụ cho đất nước.

Trấn Đông Hải tiếp chuyện có chút tiếc nuối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.