Quan Thuật

Chương 2946: Chương 2946: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.




- Bí thư Diệp, Tra Lôi Lạc Tư tôi cũng không có không tuân thủ lời hứa của mình. Mấu chốt của vấn đề là điều kiện của mọi người quá hà khắc.

Hơn nữa, theo một câu nói của người Trung Quốc thì là ngồi trên miệng cọp. Đã làm tổn hại một lợi ích rất lớn của tập đoàn Chính Hà chúng tôi.

Nếu mọi người không có khả năng làm được, chúng tôi đành phải nói chuyện với bọn họ. Tình cảm là tình cảm, việc làm ăn là làm ăn.

Nếu Bí thư Diệp vẫn không thể thay đổi ý định, chúng tôi chỉ có thể vứt bỏ tập đoàn Hoành Không để lựa chọn tập đoàn Cơ giới Trung Hoa.

Vẻ mặt Tra Lôi Lạc Tư trang nghiêm, nói,

- Đương nhiên, chúng tôi rất hiểu tình hình của Hoành Không.

Nếu thật sự xí nghiệp gặp khó khăn Bí thư Diệp cứ nói. Tôi có thể trả lời ngay bây giờ, thay mặt cho tập đoàn Chính Hà tặng cho tập đoàn Hoành Không hai mươi triệu đô la Hồng Kông.

Tôi làm việc này với tư cách là bằng hữu của anh.

- Hừ, tập đoàn Hoành Không của chúng tôi là xí nghiệp quốc doanh lớn, không phải là tập đoàn ăn mày.

Ngô Hồng Sơn lạnh lùng hừ nói. Lão già cũng tức giận.

- Ha hả, vậy chúng tôi sẽ không nói thêm nữa.

Tra Lôi Lạc Tư nhún vai, kiểu một thân sĩ nước Anh.

- Vậy xin mời ra về, đối với công ty hoặc xí nghiệp không có thành ý hợp tác, tập đoàn Hoành Không chúng tôi cũng không cần hợp tác.

Diệp Phàm nói.

- Bí thư Diệp, cậu cần phải suy nghĩ thật kỹ. Đã nói thành lời là khó có thể thu lại được. Đến lúc đó, cậu cũng đừng trách Tra Lôi Lạc Tư tôi không coi trọng chữ tín. Là do mọi người cự tuyệt tôi, không phải chúng tôi không coi trọng chữ tín.

Tra Lôi Lạc Tư hơi sững sờ, vẻ mặt âm âm nói.

- Không có gì phải nghĩ cả, chủ tịch Tra muốn hợp tác cùng tập đoàn cơ giới Trung Quốc xin cứ tự nhiên. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin… Đây là hợp tác, cả hai bên cùng có lợi, không phải là bên này xin bên kia.

Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm.

- Xin lỗi, chúng tôi xin cáo từ.

Tra Lôi Lạc Tư đứng lên.

- Ha hả, tôi cũng muốn nói với chủ tịch Tra. Có một số việc, một khi đã quyết định rồi cũng không thể thay đổi lại được.

Diệp Phàm đứng lên. Mỉm cười bắt tay Tra Đổng.

Vẻ mặt hắn ta tươi cười, tỏ vẻ như không có chuyện gì. Làm cho Tra Lôi Lạc Tư có chút nghi ngờ.

- Ôi… Vừa đến đã lại đi rồi. Việc này như thế nào, chúng ta vừa nói với Tỉnh uỷ và Ủy ban nhân dân tỉnh. Việc này đúng là tát nước không công.

Ngô Hồng Sơn giống như một quả bóng xì hơi, thiếu chút nữa ngồi phịch xuống bàn đàm phán.

- Đúng vậy Bí thư Diệp ạ, giờ không có tám trăm triệu để đầu tư, hai nhà máy chính của chúng ta làm sao bây giờ?

Vẻ mặt Quản đốc xưởng thiết bị điện nhà máy Hoành Không - Chu Hưng Liệt ủ rũ, sắc mặt trở lên u ám.

- Lo lắng cái gì chứ, không chết được đâu!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Khổng Ý Hùng đuổi theo sau.

- Bọn họ quá không có tình cảm. Sao có thể lật lọng như vậy chứ?

Khổng Ý Hùng tức giận đi vào văn phòng.

- Trong kinh doanh lấy lợi ích là trên hết, việc này vốn không có gì đáng trách cả. Tuy nhiên, thật sự bọn họ có thể hợp tác cùng tập đoàn cơ giới Trung Quốc sao?

Diệp Phàm cười nhạt rồi đốt một điếu thuốc.

- Đúng thật là bọn họ đi rồi, bên kia có điều kiện thuận lợi hơn so với chúng ta nhiều lắm. Bọn họ chỉ cần cho điều kiện tốt hơn khi góp vốn một chút. Phỏng chừng tập đoàn Chính Hà sẽ khắc tự lao vào ngay. Đến lúc đó, chúng ta phải làm sao chứ? Đánh cược là chúng ta sẽ không đứng dậy nổi đâu Bí thư Diệp.

Khổng Ý Hùng khá lo lắng, Hoành Không khó mà phát triển được, Bí thư Diệp sẽ không có tiền đồ. Diệp Phàm mà không có tiền đồ, lão Khổng cũng xong đời rồi.

- Ha hả, Ý Hùng. Anh đã quên một điểm lớn nhất rồi.

Đột nhiên Diệp Phàm mỉm cười, ngồi xuống ghế xoay tròn một cái.

- Tôi đã quên cái gì chứ?

Khổng Ý Hùng hỏi, bộ dạng có vẻ không rõ chuyện gì đã xảy ra.

- Tập đoàn cơ giới Trung Hoa là tập đoàn thuộc sự quản lý trực tiếp của Trung ương, theo quy định mà nói. Bọn họ không được phép góp vốn.

Chỉ có thể là thuộc sở hữu của nhà nước mấy năm này, về mặt chỉ tiêu hạn ngạch chúng ta vẫn bị bọn họ chèn ép. Một trong những nguyên nhân đó là bởi vì bọn họ là doanh nghiệp tư nhân.

Bởi vì là vốn tư nhân, cho nên, nhà nước cũng phải chiếu cố cho bọn họ một chút. Bằng không, bên này không cho góp vốn, hạn ngạch không cho, người ta ăn bằng gì uống bằng gì?

Mà chính sách góp vốn của tập đoàn Hoành Không chúng ta đã bị trên tỉnh buông lỏng. Bản chất tập đoàn của chúng ta đã thay đổi, bên này thiếu chỉ tiêu hạn ngạch, nhưng chính sách góp vốn cũng là được mở rộng.

Chỉ là do trước kia lãnh đạo Hoành Không vẫn có tư tưởng muốn dựa dẫm, không muốn phát triển, vẫn chờ đợi cấp trên rót tiền xuống, không có tự đi ra ngoài tìm kiếm.

Không có thay đổi tư tưởng, cho nên mới khiến cho xí nghiệp càng ngày càng tồi tệ hơn, thậm chí còn gây ra tình trạng cùng quẫn như ngày hôm nay. Đều là do tư tưởng chỉ đạo sai lầm của cấp lãnh đạo.

Điều này nói lên cái gì, đó là tầm quan trọng của lãnh đạo. Quyết định của xí nghiệp đôi khi có thể cứu sống một xí nghiệp, nhưng, cũng có thể phá hủy một xí nghiệp.

Diệp Phàm cười nói.

- Có vẻ như, tập đoàn Chính Hà chỉ lấy việc này ra ngụy trang để uy hiếp chúng ta đồng ý thôi. Chỉ cần chúng ta kiên trì chịu đựng, bọn họ sẽ còn trở lại.

Khổng Ý Hùng cũng giãn cả lông mày ra.

- Cũng không chắc chắn cho lắm.

Vẻ mặt Diệp Phàm lại âm trầm.

- Cũng không chắc chắn sao?

Khổng Ý Hùng thì thầm một câu không rõ.

- Anh có nghĩ, tuy bọn họ không thể góp vốn, nhưng, có thể hợp tác.

Diệp Phàm hừ nói.

- Việc này, có nghĩa là như thế nào?

Khổng Ý Hùng hỏi, càng nghi hoặc khó hiểu.

- Không thể góp vốn, nhưng có thể hợp tác với tập đoàn Chính Hà sản xuất thiết bị phát điện bằng sức gió, bằng công nghệ mới nhất xuất khẩu sang Canada.

Thật ra chính tập đoàn Chính Hà đã hạ đơn đặt hàng tập đoàn cơ giới Trung Quốc sản xuất. Việc này cũng không liên quan đến bí mật kỹ thuật của quốc gia.

Vì vậy tập đoàn Chính Hà cung cấp các trang thiết bị mới. Phía bên này chỉ cần sản xuất là được.

Diệp Phàm nói,

- Hơn nữa, bọn họ cũng có thể góp vốn cùng một số doanh nghiệp tư nhân, trong tay bọn họ đang nắm giữ trang thiết bị mới chuyển hóa thành lực lượng sản xuất, chuyển hóa thành sản phẩm.

Ở Trung Quốc chúng ta ngoại trừ một số nhà máy quốc doanh sản xuất thiết bị điện theo mô hình lớn, còn có rất nhiều xí nghiệp tư nhân khác.

Mà có thể chúng ta cũng có thể phải đối mặt với các xí nghiệp tư nhân. Tuy nói là thuộc quyền quản lý của nhà nước, nhưng cũng không thể độc quyền được nền công nghiệp này

Đương nhiên, nói độc quyền cũng không đúng với quy định của pháp luật, nếu như là buôn bán phải điều tra đấy.

- Phải làm sao bây giờ, trước tiên phải dập tắt ý nghĩ hợp tác hoặc góp vốn vào tập đoàn Cơ giới Trung Quốc của bọn họ mới được. Ví dụ, có thể viết một vài bái báo để tiết lộ bí mật về công nghệ mới. Khuấy động việc này lên, ít nhất cũng khiến bọn họ suy nghĩ lại,

Khổng Ý Hùng nói.

- Đừng nóng vôi, biện pháp có thể nghĩ ra được. Tôi tin rằng chủ tịch Tra sẽ hiểu ra, và trở lại bàn đàm phán.

Vẻ mặt Diệp Phàm lại bình tĩnh, khiến cho tâm trí Khổng Ý Hùng có chút nói thầm, không hiểu được tại sao chủ tịch Diệp lại bình tĩnh đến vậy.

Buổi chiều Khổng Ý Hùng báo lại là người của tập đoàn Chính Hà thật sự đã đi đến tập đoàn Cơ giới Trung Quốc ở thành phố Dương Vân.

Tuy nhiên. Vẻ mặt của Diệp Phàm vẫn bình tĩnh. Khiến cho Khổng Ý Hùng thấy phiền muộn.

- Tỉnh ủy thật sự quyết định như vậy sao?

Vẻ mặt chủ tịch huyện Hoàng Cương - Chu Nhất Đán xanh mét, hỏi.

- Hoàn toàn là thật, hội nghị thường kỳ tỉnh ủy đã thông qua. Phỏng chừng trong mấy ngày tới sẽ thông báo xuống dưới.

Tuy nói sắc mặt Bí thư huyện ủy Lưu Tiêu Thành còn khá bình tĩnh, nhưngChu Nhất Đán có thể cảm giác được trong lồng ngực của ông ta cũng sắp phun ra lửa.

Bởi vì, đồng chí Lưu Tiêu Thành có một thói quen không tốt. Trong lòng cứ khó chịu là sẽ cắn rất mạnh vào đầu lọc thuốc lá. Giống như cắn vào lòng mình. Cắn càng mạnh càng thể hiện trong lòng ông ta có rất nhiều ưu phiền.

- Vậy…

Chu Nhất Đán liếc mắt nhìn Lưu Tiêu Thành một cái, hừ nói,

- Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn thị trấn Hoành Không tốt nhất của huyện Hoàng Cương chúng ta bị cướp đi sao?

Tuy nói tình hình mấy năm ở thị trấn Hoành Không càng ngày càng hỏng, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.

Nó vẫn là một thị trấn lớn, về kinh tế ở thành phố chúng ta vẫn đứng trong top 10. Có nhân khẩu nhiều nhất trong huyện Hoàng Cương chúng ta, là thị trấn có thực lực kinh tế tốt nhất trong huyện.

Một khi thị trấn Hoành Không bị tách ra, nhân khẩu của huyện Hoàng Cương chúng ta sẽ ít đi quy mô huyện sẽ thu nhỏ lại, chỉ tiêu về kinh tế và các vấn đề khác đều sẽ bị tụt xuống.

Đến lúc đó. Chỉ sợ thị trấn của chúng ta sẽ đứng trong top 3 từ dưới lên. Hơn nữa, mấy vị bên kia có ý định đưa núi Thiên Thông thành một khu du lịch sinh thái.

Nghe nói chủ tịch Trương chuẩn bị đầu tư hai trăm triệu. Thị trấn này bị cướp đi, những thứ tốt nhất có thể đều được rơi vào trong tay tập đoàn Hoành Không.

- Tôi nghĩ Diệp Phàm cũng đã nghe được tin tức này mới giật mình, trước kia hắn chưa từng để ý tới người đầu tư như thế. Hiện tại có người đầu tư bọn họ liền đoạt lấy. Căn bản chính là muốn đến tập đoàn Chính Hà đấy.

Vẻ mặt Phó chủ tịch huyện phụ trách quản lý du lịch Vạn Tùng Kiểm cũng như màu xì dầu.

Nhìn vẻ mặt như là món mì trộn, thực ra cũng không đến mức tệ lắm.

- Không phải là vẫn chưa tuyên bố sao?

Đột nhiên Lưu Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng, phun điếu thuốc đã bị nhai mục nát trong miệng vào cái gạt tàn thuốc.

Lưu Tiêu Thành thường xuyên như vậy nên điếu thuốc đó sẽ không bị dập ra ngoài gạt tàn thuốc lá. Chu Nhất Đán đã đặt cho Lưu Nhất Tiêu Thành biệt danh là “Thần khói thuốc”.

Đối với việc này, Chu Nhất Đán còn cho rằng mình rất thiên tài, không ngờ có thể lấy biệt danh chuẩn xác như vậy.

Cho nên. Đôi khi ở hội nghị thường ủy bị Lưu Tiêu Thành chèn ép chặt chẽ, Chu Nhất Đán sẽ đem biệt danh này nói ra để an ủi bản thân mình một chút.

- Thông báo này có tuyên bố hay không cũng đều giống nhau, nhiều nhất trong một tuần nữa, phỏng chừng Ban Tổ chức Tỉnh ủy sẽ cử một người xuống. Chúng ta còn có thể làm cái gì chứ?

Sắc mặt Vạn Tùng Kiểm tương đối uể oải.

- Đúng vậy Bí thư Lưu. Ngoài việc ngồi nhìn chúng ta còn có thể làm được những gì chứ?

Chu Nhất Đán bực tức nói.

- Mọi người không chịu suy nghĩ lấy một chút hả.

Lưu Tiêu Thành có vẻ hơi trách cứ, hừ nói.

- Chúng tôi không nghĩ ra được gì cả.

Mặt Chu Nhất Đán trầm xuống hừ nói.

- Thật sự là không có sao?

Lưu Tiêu Thành hừ ra từ trong lỗ mũi.

Thấy vẻ mặt Chu Nhất Đán và Vạn Tùng Kiểm mất mát và phẫn nộ. Đột nhiên Lưu Tiêu Thành ha ha phá lên cười, quay người hỏi:

- Hai người không có can đảm để đọ sức sao?

- Bí thư Lưu nói gì vậy?

Vạn Tùng Kiểm cắn răng một cái.

- Rất đơn giản, không phải Tỉnh ủy còn chưa có tuyên bố sao?

Lưu Tiêu Thành nói.

- Cái này thì có liên quan gì đến chứ?

Chu Nhất Đán hỏi.

- Đương nhiên là có tác dụng, chỉ cần Tỉnh ủy chưa tuyên bố, chúng ta có biết chuyện đó không?

Lưu Tiêu Thành nói.

- Ông nói là chưa nói ra thì có thể làm như thế nào?

Chu Nhất Đán cũng không ngu, lập tức kịp phản ứng.

- Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Lưu Tiêu Thành cắn răng một cái.

- Việc này… Có phải là có chút không thỏa đáng không?

Chu Nhất Đán sửng sốt, có chút do dự.

- Chúng ta chỉ cần làm cho tập đoàn Hoành Không không dám ức hiếp chúng ta là được. Đến lúc đó tôi và anh khiêm tốn cư xử như cũ có phải không?

Lưu Tiêu Thành thể hiện thái độ khinh thường, để cho Chu Nhất Đán nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.