Qua mười mấy phút sau, quả phụ xinh đẹp từ trong cuồng loạn thanh tỉnh lại, cô mở to mắt, vẻ xinh đẹp lại càng lộ rõ nói khẽ:
- Cám ơn anh, tôi đã cảm giác tốt hơn nhiều rồi. Anh là một người tốt, tôi sẽ ghi nhớ cả đời.
- Như thế nào rồi, đã có cảm giác ở hông chưa. Cô thử đứng lên ngồi xổm xuống đi, làm lại vài lần
Diệp Phàm nhẹ nhàng.
- Ừ!
Quả phụ xinh đẹp đáp lời, cũng không kịp cảm thấy thẹn thùng, hơi kích động đứng lên rồi ngồi xuống mấy lượt, ngay cả quần áo cũng không mặc.
Theo sự vận động, hai bầu ngực cao vút của cô phập phồng, dải đất thần bí cũng lộ hết cả ra trước cặp mắt sói của thầy thuốc quốc thuật.
Loại phong tình này đúng là quá trêu ngươi.
“ Ông đây chắc là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, như vậy mà cũng có thể chịu đựng được.”
Diệp Phàm thầm tự khen.
- Cám ơn anh, tôi đã có thể cử động, chỉ hơi đau một chút thôi, chẳng lẽ tôi đã thật sự khỏi bệnh?.
Quả phụ xinh đẹp dường như vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này, nỗi đau đớn nhiều năm thoáng cái đã tiêu trừ, bản thân giống như nằm mơ.
- Không có chuyện gì, tôi đi đây, cô chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn, dần dần gia tăng lượng hoạt động, chắc không bao lâu là có thể khôi phục hoàn toàn.
Diệp Phàm vừa nói vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, cứ ở đây mãi hắn cũng không dám đảm bảo có thể chống lại sự quyến rũ của quả phụ xinh đẹp hay không.
- Diệp, Chủ tịch thị trấn Diệp, anh chờ một chút.
Quả phụ xinh đẹp đột nhiên hô.
- Còn có việc sao?.
Diệp Phàm xoay người hỏi, ánh mắt lại tham lam quét một vòng trên thân thể trần truồng của người thiếu phụ rồi dừng ở vùng cỏ um tùm.
- Chủ tịch Diệp, nhà tôi nghèo không có gì cảm tạ anh, chỉ có thân thể này sau khi chồng tôi chết thì không hề có ai được chạm vào, hơn nữa vì thứ kia của chồng tôi vì lúc lái xe bị thương nên vô dụng, tính ra tôi vẫn còn thanh khiết .
Quả phụ xinh đẹp mặt đỏ như hoa đào, sau khi nói xong còn cố ý khẽ giang rộng hai chân, hiển lộ ra cả vùng cỏ trước mặt Diệp Phàm. Trên đó lúc này đã thấp thoáng vài giọt sương, vùng cỏ rất rậm rạp, bên trong mơ hồ môn hộ hấp dẫn tâm thần .
Anh Trư khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt lưu luyến trước môn hộ của quả phụ xinh đẹp rồi dùng hết nghị lực quay phắt đi, dùng tốc độ của Lưu Tường mở cửa chạy biến đi.
- A a a.
Không lâu sau! Trong rừng tre gần đó truyền đến tiếng rống điên cuồng như tiếng sói gọi xuân của Diệp Phàm.
- Tại sao, tại sao. Ta không thể, ta là cao thủ, cao thủ phải có phong phạm cao thủ mới đúng.
Diệp Phàm điên cuồng rống lên suýt nữa làm một ông lão bị bệnh tim cách đó không xa sợ hết hồn.
Sáng hôm sau, Trịnh Lực Văn đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nhất thời tròn mắt.
- Làm sao bây giờ? Hiện giờ Đỗ Bằng đã đi thôn Quy Lĩnh, bên kia điện thoại cũng không có tín hiệu, đành phải tìm Đoàn Hải thương lượng một chút rồi.
Trịnh Lực Văn sắc mặt đại biến, vội vàng gọi Đoàn Hải.
Chỉ chốc lát sau, Đoàn Hải đã vội vàng chạy tới:
- Anh Trịnh, chuyện gì xảy ra?
- Mới vừa rồi nhận được tin tức, nghe nói trên huyện sẽ ra tay với Chủ tịch Diệp. Đoàn Hải, cậu trước kia từng ở Văn phòng huyện ủy thử phân tích xem có khả năng này không?
Trịnh Lực Văn vẻ mặt khẩn trương.
Đoàn Hải sau khi xong thì biến sắc, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Anh Trịnh, chúng ta lập tức đi thôn Quy Lĩnh. Có một số việc sẽ không phải ngẫu nhiên mà có.
Đã có người biết chuyện nói cho anh vậy thì chuyện này rất có khả năng, hơn nữa khả năng rất lớn.
Gần đây có rất nhiều chuyện đối với Chủ tịch thị trấn Diệp cũng không lợi, đặc biệt là chuyện lùi đường và tài chính.
Lần này vừa xui xẻo gặp phải chuyện lão bí thư chi bộ bị tường đè chết, chắc là có người dùng nó để nói chuyện. Không thể chậm trễ được nữa, giờ Đỗ Bằng đã đi trước, chúng ta lập tức chạy tới báo cho Chủ tịch Diệp, dù sao cũng phải chuẩn bị mới được.
- Ừ! Tôi cũng có ý này. Để mọi việc đó, tôi xin nghỉ phép. Chúng ta lập tức đi luôn
Trịnh Lực Văn vẻ mặt kiên định.
Tám giờ sáng.
Trước linh đường lão bí thư chi bộ của thôn Quy Lĩnh đang náo nhiệt, mọi người bận rộn thu xếp mọi thứ để chuẩn bị đưa quan tài lên núi.
Diệp Phàm lại dạo một vòng trên núi thấy Thiên Nhĩ Linh Thảo đã bị dân thôn hái cho gần hết, xem ra lực lượng quần chúng đúng là to lớn.
Trong phòng họp thường vụ huyện Ngư Dương bắt đầu bốc khói thuốc lá mù mịt, mọi thường vụ đều đến đầy đủ, tuy nhiên không ai nói cười như thường lệ.
Bàn họp vẫn như cũ nhưng nhiều người đã điều đi hay chuyển vị trí, có nói là đã thay máu.
Hôm nay là hội nghị thường vụ đầu tiên mà bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn chủ trì.
Bí thư huyện ủy: Cổ Bảo Toàn, nghe nói là từ vị trí Chủ tịch huyện huyện Cổ Xuyên điều tới đây, có thành tích phát triển kinh tế rất tốt ở đó, đạt tới tám phần trăm.
Điều này so với Lý Hồng Dương cầm quyền Ngư Dương có tăng trưởng kinh tế 'không phẩy mấy mấy phần trăm' cách biệt một trời một vực. Lần này Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương đưa lên đây, mục tiêu quan trọng là đẩy mạnh kinh tế Ngư Dương phát triển.
Chu Càn Dương giao cho y mục tiêu là sau một năm kinh tế tăng trưởng ba đến bốn phần trăm. Bởi vì thành phố Mặc Hương chia đều chỉ tiêu là tám phần trăm, giống như thành phố Phú Xuân có tỷ số tăng trưởng đạt đến mười ba phần trăm, nói ra đúng là dọa người.
Chỗ cao chỗ thấp như vậy để bù trừ cho nhau, Chu Càn Dương cũng biết, huyện nghèo Ngư Dương muốn thoáng cái từ gà rừng thành phượng hoàng là cực kỳ khó khăn, nếu định ra chỉ tiêu quá cao thì vừa mệt chết người vừa không thực hiện được, cũng không còn ý nghĩa gì cả.
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh: Nguyên công tác ở Ủy ban kinh tế thương mại của tỉnh, là thạc sĩ kinh tế ở nước ngoài về.
Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc: Vừa nhận chức Bí thư khối Đảng.
Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy: Tiếu Tuấn Thần vẫn nguyên vị trí.
Phó Chủ tịch huyện, thường vụ: Trần Quang Húc, kiêm nhiệm Chủ tịch thị trấn Thành Quan.
Trưởng ban Tổ chức: Miêu Phong, nguyên là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại thành phố điều xuống.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật: Người cũ Chu Trường Hà.
Trưởng ban Tuyên giáo: Ngọc Nhã Chi là từ Phó Chủ tịch huyện thăng lên.
Bí thư Ủy ban Chính Pháp: Vương Xương Nhiên, vẫn giữ nguyên vị trí, không kiêm chức Cục trưởng Cục công an.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy: Trương Tân Huy, Phó Chủ tịch huyện thăng lên.
Huyện đội trưởng: Tạ Cường, giữ nguyên vị trí.
Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn vóc dáng tầm thước, sống mũi cao, chừng bốn mươi tuổi.
Y nhìn qua có vẻ hòa nhã, không có vẻ nghiêm túc như Lý Hồng Dương, khí phách như Trương Tào Trung, ngồi đó không biểu hiện gì, rít khói liên tục.
- Thành thật mà nói, cũng nhanh đến cuối năm rồi, vốn không nên xử lý người nào, chẳng qua có vài đồng chí làm quá mức, không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Tối hôm qua bí thư thị tủy Ngọc gọi điện thoại tới, hôm nay tôi triệu tập thường vụ thảo luận về thị trấn Lâm Tuyền. Chủ tịch huyện Vệ phát biểu đầu tiên đi.
Cổ Bảo Toàn cuối cùng nghiêm mặt nói.
Các vị thường vụ nghe xong thì phản ứng không giống nhau, dĩ nhiên trong lòng đều gảy bàn tính lách cách, đám người Chu Trường Hà, Phí Mặc đương nhiên là cao hứng.
Trương Tân Huy hoảng hốt vì Diệp Phàm đã giúp đỡ cháu y là Trương Gia Lâm không ít, hơn nữa lúc ấy mình đã hứa hẹn giúp hắn.
Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên và Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy tiếu Tuấn Thần nguyên cùng chiến tuyến với Lý Hồng Dương, hiện giờ thấy Bí thư Cổ muốn bắt Diệp Phàm khai đao, trong lòng đều cảm thấy chua xót.
Lý Hồng Dương nếu không phải rời Ngư Dương lên nhận nhiệm vụ ở cục máy móc nông nghiệp thành phố Mặc Hương thì tiên phong Diệp Phàm sao sẽ phải xui xẻo.
Vương Xương Nhiên và Tiếu Tuấn Thần đều có một cảm giác huynh đệ gặp nạn, hiện giờ Lý Hồng Dương vừa đi, hai vị này cũng không biết làm như thế nào, tạm thời đang bảo trì trung lập.
Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong cũng giữ thái độ quan sát, y không quen biết với Diệp Phàm, ai lên ai xuống tạm thời chưa quan tâm, không nâng đỡ người nào nhưng cũng không tình nguyện chọc vào ai.
Vì thế sau khi nghe Cổ Bảo Toàn nói xong thì y thầm nghĩ, “ Các ngươi tranh đi, ta đứng bên xem náo nhiệt.”
Trưởng ban Tuyên giáo Ngọc Nhã Chi cũng nghe được tin tức vào tối qua, đối với chuyện Diệp Phàm ngã ngựa, dĩ nhiên cũng có tính toán riêng.
Dĩ nhiên hy vọng nhất chiếm được cái ghế chủ tịch thị trấn là bí thư khối đảng Phí Mặc, nếu như có thể đem đại trân Lâm Tuyền nắm trong tay thì coi như có thể đạt được mục tiêu chiếm cứ một phần tư các thị trấn Ngư Dương của Phí gia.
Sau này Ngư Dương chính là thiên hạ của Phí gia, vì thế Phí Mặc liếc sang Chu Trường Hà, hai người đều ngầm hiểu. Trước kia cả hai đều là đồng minh của Trương Tào Trung, hiện giờ Trương Tào Trung đi Hội đồng Đại biểu Nhân dân nghỉ ngơi nên cũng không biết Chu Trường Hà tâm tư như thế nào.
Tối ngày hôm qua, Phí Mặc đã gọi điện cho Chu Trường Hà nói chuyện một hồi, dĩ nhiên là chuyện lôi kéo Chu Trường Hà để có thể giúp đỡ Phí gia thu được cái chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
Chu Trường Hà lúc đầu cũng không tỏ thái độ gì rõ ràng, sau lại Phí Mặc ném ra một miếng mồi là đem em họ của Chu Trường Hà là Chu Trường Phong từ cục phó Cục Giáo dục đổi thành phó trưởng ban tổ chức huyện ủy.
Chu Trường Hà vừa nghe thì cảm thấy rất ngờ vực, sau đó mới bằng lòng dốc toàn lực để đưa người của Phí Mặc lên.
- Hừ! Được tiện nghi còn làm vẻ.
Phí Mặc cúp điện thoại không nhịn được, giận đến mắng một câu.
Phí Mặc vẫn muốn cướp được cái ghế chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền đơn giản là vì muốn mấy công trình ở đó vào tay con trai mình.