Lai lịch không nhỏ nhỉ.
Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, hai tay ôm quyền nói:
- Diệp Phàm tôi hôm nay ký tử ước này, mong xã trưởng Phác làm chứng.
Lập tức có người phiên dịch những lời của Diệp Phàm ra, hai bên lại ký một bản thỏa thuận chứng kiến nữa.
Phác Thái Húc vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đã gọi là tử ước, thì có nghĩa là Kim Tinh Hiền của Hàn Quốc và Diệp Phàm tiên sinh của Trung Quốc luận bàn võ thuật, trừ súng ống không được dùng ra, những loại binh khí cổ đại đều có thể sử dụng. Thủ đoạn công kích không giới hạn, nhưng chỉ được song phương đơn binh chống đỡ. Nếu một bên bị thương, thậm chí là tử vong thì người thân, bạn hữu không được gây mâu thuẫn với nhau. Phác Thái Húc tôi nhận lời mời của hai bên, cùng với xã trưởng Thôi Chính Hạo, xã trưởng An Vô Hưu đến để làm nhân chứng.
Phác Thái Húc nói xong, cả ba người liền ngồi lên ghế gỗ.
- Gia chủ Kim, mời.
Diệp Phàm hai tay ôm quyền, nói.
- Tôi là chủ, tôi lên trước.
Kim Tinh Hiền giật giật quả phi ngư thứ trong tay nói. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát quả phi ngư thứ kia, trong lòng có chút buồn bực. Quả phi ngư thứ này căn bản chính là minh bất phù thực. Đã gọi là ‘thứ’ thì một cọng cũng không nhìn thấy được, chẳng lẽ đây là đồ giả hay sao, trông nó có chút giống với chuông sao băng của mình.
Hai bên liền đứng như vậy, nhìn chằm chằm vào đối phương. Mà những người đứng ngoài đều dường như đang nín thở, tất cả mọi người đều hiểu, trong cái sự bình tĩnh kia chính là một cuộc chiến sinh tử đáng sợ.
10 phút trôi qua, 20 phút trôi qua, nửa giờ trôi qua...
Hai bên vẫn chưa có bất kỳ động tác gì. Lúc này, chính là đang đấu sự kiên nhẫn và định lực. Ai có bất kỳ sơ xuất nào thì sẽ mất tiên cơ.
Lúc mặt trời chói chang, đột nhiên, một điểm sáng theo Phi ngư thứ của Kim Tinh Hiền hiện lên. Quả Phi ngư thứ cuối cùng cũng động lên, một chùy khai sơn đập về hướng đầu Diệp Phàm. Kim Tinh Hiền quả nhiên ra tay rất độc, một cầu đã muốn giải quyết Diệp Phàm rồi.
Diệp Phàm không nhúc nhích, cho đến khi quả Phi ngư thứ gần đập vào mình rồi mới đưa tay ra đỡ. Khi nắm đấm và vật hình cầu kia va chạm nhau, chuyện quỷ dị đã xảy ra.
Trên vật hình cầu kia đột nhiên lộ ra những chiếc gai nhọn giống như Tiên Nhân chưởng, hơn nữa, còn tương đối dài, phỏng chừng phải đến bảy tám phân. Nếu trúng phải thì e rằng phải có mấy chục lỗ máu mất.
Diệp Phàm đương nhiên cũng là dùng đòn gió, nhanh chóng tránh ra phía sau quả phi ngư thứ kia, nhằm về phía sợi dây.
- Hừ!
Kim Tinh Hiền hừ lạnh một tiếng, làm sao mà lão có thể để Diệp Phàm bắt lấy quả phi ngư thứ được chứ, sợi dây kia vừa chuyển, th́ lập tức giống như linh xà, quấn về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm dùng một đoản chủy tước hướng về quả phi ngư thứ kia. Đoang một tiếng, đoản chủy bị Kim Tinh Hiền phát lực, văng xa mấy mét. Phi ngư thứ xoay vòng, quay về phía đầu Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh được phi ngư thứ.
- Ngư ảnh đi theo.
Kim Tinh Hiền thấy một chiêu không hiệu quả, liền tức giận, rống lên một tiếng. Phi ngư thứ liền điều chỉnh xoay tròn.
Lập tức, lấy Kim Tinh Hiền là trung tâm. Phi ngư thứ lao tới Diệp Phàm giống như con sóng phập phồng. Lập tức như có thêm cả chục quả phi ngư thứ nữa, khiến người ta không phân biệt được quả nào là thật, quả nào là giả. Xung quanh thân mình đều có phi ngư thứ lao đến.
Tề Thiên và Phí Nhất Độ mặt mày nhăn nhúm, bởi vì bọn họ còn chưa thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả. Thật may, Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng, tránh né được, hai bên đã qua mấy chục chiêu rồi.
Phi ngư thứ vẫn rất khó để quấn lấy. Bình thường cái bóng thật của chúng ta luôn đi theo chúng ta, một khi không cẩn thận bị nó đập trúng, có lẽ sẽ tiêu đời luôn.
Dần dần, hai bên đều hao phí thể lực rất lớn. Trên người Diệp Phàm đều ướt đẫm mồ hôi, còn Kim Tinh Hiền lại tỏ ra thoải mái hơn một chút, bởi vì quyền chủ động khống chế nằm trong tay lão.
Ba nhân chứng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc, chẳng ai nói nửa lời, chỉ ngồi nhấp trà mà thôi.
Đám người bên phía Tề Thiên và Phí Nhất Độ ai nấy mặt mày đều trùng xuống, âm thầm lo lắng cho Diệp Phàm. Còn người nhà Kim gia thì có vẻ thoải mái hơn, bởi vì hiện tại cục diện là do Kim Tinh Hiền khống chế, Diệp Phàm vẫn đang bị vây đánh.
Nửa giờ qua đi, mồ hôi Diệp Phàm vã ra như tắm, Phi ngư thứ của Kim Tinh Hiền cũng chậm lại.
Đúng lúc này, Diệp Phàm tránh né không kịp, cánh tay bị phi ngư thứ trượt qua, lập tức máu chảy ra, trông rất đáng sợ.
- Được.
Người nhà Kim gia hô lên bằng tiếng Hàn Quốc.
- Đại Ca...
Tề Thiên và Phí Nhất Độ đều hốt hoảng hô to.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thân mình đột nhiên bay lên không, lợi dụng phản xạ của ánh mặt trời, phi đao trong tay liền bắn ra, một bên Lạc Bảo Tiền xoay vòng bay ra giống như oan hồn vậy.
Kim Tinh Hiền quả nhiên lợi hại, chuyện quỷ dị đã xảy ra. Quả phi ngư thứ kia giống như có một lực hút, năm chiếc phi đao đều bị đánh rơi. Tuy nhiên, quả lạc bảo tiền cuối cùng mới là đòn sát thủ của Diệp Phàm.
Một tiếng s..a..t vang lên.
Kim Tinh Hiền cảm giác da đầu như run lên, người nhà Kim gia không kìm nổi, hô lớn:
- Dừng lại.
Diệp Phàm sớm đã đến bên người Kim Tinh Hiền, dùng mười thành công lực tung một cước, làm cho Kim Tinh Hiền lăn lông lốc bảy tám vòng, giống như một quả bóng cao su vậy. Diệp Phàm không ‘nhân từ’ nữa, theo sau như hình với bóng, thình thịch, thình thịch...
Mấy chân đá liên tiếp khiến Kim Tinh Hiền toàn thân đầy máu, bởi vì da đầu của Kim Tinh Hiền đã bị Lạc Bảo Tiền rạch ra rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm xuống tay có mức độ. Không bị tổn thương xương cốt, chỉ là mất đi một lớp da, đương nhiên thần kinh trung ương của não điều khiển toàn thân nên có chảy máu vẫn rất đáng sợ.
- Trung Hoa khí phách lớn như vậy. lẽ nào một mình tiểu Hàn Quốc có thể ngăn cản!
Diệp Phàm hét to một tiếng, nâng lên chân lại phải đá xuống.
Bên này, Kim Tử Hoàn sớm hoảng sợ liền đánh về phía Diệp Phàm, băng địa một tiếng, thằng nhãi này rất cứng đầu, không ngờ quỳ gối trước mặt Diệp Phàm, hét lớn:
- Tử Hoàn dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng của ông nội tôi!
- Thằng nhãi này, mày muốn thất hứa sao? Xã trưởng Phác, anh nói như thế nào?
- Xã trưởng Phác, nhà họ Kim chúng tôi có thể lấy bất cứ thứ gì để đổi lấy tính mạng của ông nội tôi!
Kim Tử Hoàn gào lên.
- Cậu Diệp, cậu xem thế nào?
Xã trưởng Phác có vẻ công bằng, hỏi.
Tuy nhiên, Phí Nhất Độ, Tề Thiên và Mai Diệc Thu, Mai Thiên Kiệt, Lý Cường đều tụm lại một chỗ. Hơn trăm người nhà họ Kim cũng vây kín xung quanh, xem ra, không đồng ý điều kiện sẽ vây đánh.
- Nếu các người muốn hủy hoại nhà họ Kim thì lên đây cho ông!
Diệp Phàm đột nhiên tràn đầy khí thế, chỉ vào đám người nhà họ Kim và xã trưởng Phác. Tay vung lia lịa về phía một chậu hoa, những tiếng cắt xoẹt xoẹt tới tấp vang lên một hồi.
Sau những tiếng soàn soạt qua đi, người nhà họ Kim lập tức run sợ nhất loạt. Bởi vì, Diệp Phàm đồng thời phi ra hơn mười ngọn Phi Đao, khiến chậu hoa cách đó trăm mét toàn bộ trụi hết đầu. Hoa rơi lá rụng xác xơ tung ra khắp khoảng không gian mấy chục mét. Nhìn lên như Thiên nữ, thực ra, ẩn chứa trong đó cũng là một lần đẫm máu.
Nếu như phi vào thân người thì hẳn là rơi xuống từng miếng (thịt) lớn. Những lời Diệp Phàm nói tuyệt đối không phải đùa.
- Anh Diệp, chẳng lẽ không thể thương lượng linh động được.
Xã trưởng Phác trợn tròn mắt, ba người chứng kiến liền lùi về phía sau rất nhanh.
- Cách chữa mà các anh cần, tôi sẽ đưa cho anh! Cộng thêm mười triệu đô la Mỹ!
Kim Tử Hoàn hét lớn.
- Mười triệu, rất nhiều sao? Anh xem thường chúng tôi chưa nhìn thấy tiền bao giờ có phải không?
Diệp Phàm giọng lạnh lùng nói.
- Vậy anh cần bao nhiêu, đưa ra một con số đi?
Kim Tử Hoàn hỏi. Đúng lúc này, Kim Mộng Na điên lên giống như chính mình ngồi xe lăn vọt lại đây, cả người lao về phía trước vồ nhào vào người cha Kim Tinh Hiền, khóc lóc nói:
- Đều là tôi gây ra, người Trung Quốc kia, anh giết chết tôi đi, giết chết tôi đi!
- Hãy xin lỗi Trương đại sư!
Diệp Phàm nói.
- Rất xin lỗi Trương đại sư! Cháu sai rồi, Kim Tử Hoàn cháu đã sai rồi!
Kim Tử Hoàn đúng là lấy được hạ, vốn có tính kiêu hùng, không ngờ lập tức tới trước mặt Trương Đạo Lâm, soạt một tiếng, quỳ xuống đất, xin tha thứ.
- Cậu sai rồi, cậu có biết, hành động của cậu làm con gái tôi phải ròng rã ngồi xe lăn suốt nhiều năm. Nỗi thống khổ của nó cậu có biết không? Tuy nói em gái cậu cũng bị thương, nhưng đó là lỡ bị thương trong trận đánh trực diện. Còn con gái tôi thì bị cậu dùng thủ đoạn đánh lén. Đúng là vô liêm sỉ!
Trương Đạo Lâm bắt đầu chửi.
Lão già này gần đây bị chuyện của con gái giày vò đến mức sắp sụm rồi. Tiếng mắng chửi liên tiếp vọng đến, mắng đủ vài phút liền. Cuối cùng cũng ngớt miệng, lão ta xua tay nói:
- Thôi được rồi, đều đã qua rồi. Nói ra cách thức đi? Tiền của các người, Trương Đạo Lâm tôi không thiếu!
- Siêu sao, quả đúng là siêu sao, đúng là có phong cách của đại gia.
Phương pháp chữa bệnh đã được gửi đến, nhà họ Kim còn tặng thêm một tấm chi phiếu mười triệu đô la Mỹ. Tuy nhiên, Diệp Phàm và Trương Đạo Lâm đều chưa chìa tay ra. Mặc dù Tề Thiên mắt thèm thuồng nhưng Diệp Phàm chưa hé răng nên đành âm thầm càu nhàu nói:
- Tiền đáng lấy thì không lấy, dù thế nào cũng thế cả. Thật đáng tiếc, những mười triệu đô là Mỹ.
- Cái này gọi là phong cách của đại gia!
Phí Nhất Độ cười nhạt nói.
- Phong cách đại gia thì có thể mài ra mà ăn không? Thật là anh hùng rơm.
Tề Thiên nói nhỏ cãi lại.
- Ngu si!
Phí Nhất Độ bị thằng nhóc này chọc giận đến mức gần hết chỗ nói.
- Xin cáo từ!
Diệp Phàm chắp hai tay, đã băng bó xong cho Kim Tinh Hiền, nói với đám người của xã trưởng Phác.
- Người trẻ tuổi mà có thể không tham, giỏi lắm.
Một âm thanh tràn đầy khí lực dội đến.
- Ông nôi, cuối cùng ông đã trở lại rồi!
Toàn bộ người nhà họ Kim toát lên vẻ rạng rỡ.
-Mẹ nó, không thể là lão già Kim Duệ Thiên đó quay lại đấy chứ, phiền phức rồi…
Diệp Phàm chợt sợ hãi trong lòng, da đầu có chút tê dại.
Nghe ông Phí bên nhà họ Phí nói là khả năng của Kim Duệ Thiên và ông ta cũng không khác biệt lắm, hơn nữa, nghe nói người này tuổi tác chưa được coi là lớn, hiện tại chắc là bảy mươi mấy tuổi, đẳng cấp hẳn đến mức cửu đẳng, không phải là bản thân có khả năng chống lại được.
Không lâu sau, một ông lão vẻ mặt điềm đạm, dáng vẻ ôn hòa, mũi hơi hồng hồng bước ra, trông hao hao vài phần Kim Tinh Hiền, tuy nhiên so với phong thái của Kim Tinh Hiền thì điềm đạm hơn nhiều.
- Ông là ông Kim ạ. Ông nội của cháu-Phí Trường Thiên nói là nếu may mắn gặp được ngài, dặn cháu gửi lời hỏi thăm của ông cháu đến ông.
Phí Nhất Độ cũng rất tinh ranh, biết chắc rằng khả năng của lão già này là thâm sâu khó lường.
Vậy còn không mau hạ giọng, nói ngọt một chút để lão già này nếu muốn làm khó dễ Tổng hội còn nương tay một chút. Vả lại, từ một góc độ khác mà nói, Phí Nhất Độ trong lúc vô ý đã đem ông nội Phí Trường Thiên ra để nói cũng có tác dụng ảnh hưởng.