Quan Thuật

Chương 2154: Chương 2154: Rung cây dọa khỉ




Lão Lý à, ngồi, ngồi đi!

Phí Nhất Hoàn tương đối khách khí nói đón tiếp Lý Khiếu Phong. Vì, chuyện của Tổ đặc nhiệm A mỗi vị đầu sỏ Cửu thường đều biết rõ. Hơn nữa, những việc liên quan đến an toàn quốc gia khi họp cửu thường đều có báo cáo.

Lý Khiếu Phong cũng không khách khí ngồi xuống, trực tiếp đưa túi văn kiện lên.

- Không cần, lão Lý, ông nói tôi nghe là được rồi.

Phí Nhất Hoàn khoát tay, Lý Khiếu Phong đột nhiên bước vào đã làm ông ta nghi hoặc. Phí Nhất Hoàn đoán chắc là đã có chuyện gì lớn xảy ra, hơn nữa, còn liên quan đến một số quan lớn.

Lý Khiếu Phong kể lại mọi việc.

Phí Nhất Hoàn trầm mặc một lát, lấy điện thoại gọi:

- Kêu Lý Long tới ngay

Lão Lý biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, bèn cáo từ.

Vì, con trai của mình Lý Long vốn làm ở Phòng giám sát năm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nhưng hiện nay đã được điều chỉnh đến phòng giám sát ba.

Phòng giám sát ba giám sát phương diện Tổ chức, giáo dục, khoa học, văn hóa. Chẳng hạn như bộ Giáo dục, bộ Khoa học Kỹ thuật, bộ Văn hóa, bộ Công an, bộ An ninh Quốc gia... đều thuộc phạm vi giám sát của Phòng giám sát ba.

Vốn, những cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Cố Hoài Hưng không đến phiên phòng giám sát ba của Lý Long ra tay. Bọn họ chỉ giám sát cán bộ cấp Thứ trưởng trở lên. Còn muốn bắt Cố Hoài Hưng chỉ cần Phòng giám sát kỷ luật thành phố Bắc Kinh ra tay là được rồi.

Đương nhiên, dù là Ủy ban Kỷ luật Trung ương phá án cũng có một trình tự hoàn chỉnh, phải xác nhận manh mối vụ án, xác minh bước đầu, phê duyệt lập án, điều tra chứng cứ, thẩm tra xử lý vụ án, chấp hành xử phạt, người bị điều tra trình bày chi tiết, trình tự giám sát vụ án và trình tự phá án.

Đương nhiên, những trình tự kể trên khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra những vụ tham nhũng hoặc trong tình hình khẩn cấp cũng có thể bỏ bớt vài bước đầu, trực tiếp lập án, thành lập tổ điều tra chuyên án. Dưới tình huống đặc biệt cũng sẽ điều tra trước, lập án sau.

Còn đối với đám người Cố Hoài Hưng lần này thì bắt giam trước, lập án điều tra sau. Kỳ thực, phương diện điều tra đã do Diệp Phàm cung cấp gần như đầy đủ chứng cứ. Chắc hẳn chỉ cần kiểm tra lại các chứng cứ này một chút là được.

Hơn nữa, những chuyện như thế này chỉ cần hội ý một chút là được Lần này phải để Phó chủ nhiệm phòng giám sát ba Lý Long ra đây đã thể hiện sự dứt khoát của Phí Nhất Độ.

Hơn nữa, để Lý Long ra tay cũng chính là một đòn cảnh cáo Tạ Thắng Cường người đã sai khiến Cố Hoài Hưng.

Có một số việc không tiện nói rõ, tin là chỉ cần Lý Long ra tay. Loại tai to mặt lớn như Tạ Thắng Cường sẽ nghĩ ra được điều gì đó.

Đây là ngầm chỉnh đốn, thủ đoạn của tầng trên tuyệt đối sẽ không trực tiếp chỉ thẳng vào anh.

Đương nhiên, thứ hai cũng là muốn ngăn ngừa Tạ Thắng Cường lại tìm Vương Nhân Bàng gây phiền phức. Tin rằng chỉ cần làm như vậy Tạ gia sẽ biết sợ.

Ba giờ chiều.

Diệp Phàm cuối cùng đã thở ra một hơi, đặt mông ngồi xuống phòng nghỉ. Vì khách đã đến Quốc Tân quán câu cá. Đây là nơi tuyệt đối an toàn.

Ngẫm nghĩ một chút lấy điện thoại ra gọi cho Tiếu Thập Lục Muội:

- Đã gặp được Nhân Bàng chưa?

- Cảm ơn anh Diệp, anh ấy giờ ở bệnh viện. Lúc nãy Trương Cường đến đây, nói là nhận được chỉ thị của thượng cấp đưa Nhân Bàng chuyển đến bệnh viện quân y.

Tiếu Thập Lục Muội nói thêm:

- Bọn họ quá đáng, Nhân Bàng lại không trả đòn, bị họ đánh thảm lắm. Toàn thân bị bầm tím, may là có ông Vương, không thì phiền phức. Mà, mẹ của Nhân Bàng khóc dữ lắm, mấy thanh niên người nhà của Nhân Bàng suýt chút nữa là phá nát đại sảnh bệnh viện rồi.

- Yên tâm, chắc chắn Cố Hoài Hưng sẽ gặp báo ứng.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Dạ, Cố Hoài Hưng và mấy người đánh Nhân Bàng đều bị cán bộ của Ủy ban Kỷ luật Trung ương tới bắt đi rồi.

Tiếu Thập Lục Muội vui vẻ nói.

- Cho đáng, sau khi tan ca anh sẽ tới thăm mọi người.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.

Vương Nhân Bàng này đúng là người biết hưởng thụ.

Khi Diệp Phàm đến bệnh viện quân y thì thấy người này đang được Tiếu Thập Lục Muội múc từng muỗng canh.

- Anh à, anh có phúc thật đấy.

Diệp Phàm đẩy cửa ra, cười nói.

- Diễm phúc, đây là đau phúc, cậu thấy tôi xui xẻo không, bị đám kia nó đánh ra thế này, haizz, xui xẻo!

Vương Nhân Bàng thở dài.

- Khổ nhục kế ai không biết chứ?

Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.

- What??? Khổ nhục kế, Diệp Phàm, cậu tới đây mà xem này.

Vương Nhân Bàng mặt sửng sốt, thiếu chút nữa kêu lên.

- Anh nói đi, anh không dùng khổ nhục kế à, em hỏi anh, thân thủ anh thế nào? Bảy tám cảnh sát hình sự cục công an thành phố có thể làm khó anh sao? Tự mình gây chuyện còn muốn bọn em phải lo lắng à. Thập Lục, không cần để ý đến anh ấy. Em về đi!

Diệp Phàm hừ nói.

- Em đang chuẩn bị đi đây, lớn tướng rồi mà còn thích bị ngược đãi.

Tiếu Thập Lục Muội đặt muỗng xuống nói.

- Em đi thật à?

Vương Nhân Bàng vẻ mặt cay đắng, thằng nhãi này rõ ràng là đang khổ vì tình rồi.

- Cô ấy không phải vợ anh, không đi ở đây làm gì?

Diệp Phàm tức giận hừ nói. Dĩ nhiên đang ép Vương Nhân Bàng thừa nhận Tiếu Thập Lục Muội là người yêu.

- Hahaha!

Vương Nhân Bàng cười khan vài tiếng, đột nhiên thở dài, nói,

- Không thừa nhận mà được sao? Người ta đánh đến tận nhà rồi. Ngay cả mẹ tôi cũng bị mua chuộc rồi. Khổ lắm, đồng chí Diệp Phàm à. Sau nay, những ngày tháng tự do của tôi chấm dứt rồi.

- Mua chuộc? Cô gái tốt như tiên nữ này mà cần phải mua chuộc sao? Tiểu Bàng à, con đúng là.

Sống trong phúc mà không biết phúc. Mấy ngày nay ở bệnh viện, may là có Thập Lục nó chăm cho con. Đợi khi nào con khỏe mời Thập Lục về nhà mình chơi nhé!

Không ngờ lúc này mẹ của Vương Nhân Bàng Hồ Mai Cúc bước vào, vừa tiến vào vừa quở trách.

- Cô, để con về nhà đã, trong nhà con có việc tìm con.

Tiếu Thập Lục Muội nói.

- Thấy chưa, người ta không thèm ở với anh nữa. Anh còn đắc chí cái gì.

Diệp Phàm vui vẻ vì người khác gặp họa nói.

- Thập Lục, con giận thật à?

Hồ Mai Cúc vội vàng nói.

- Con không giận ạ, đúng là trong nhà có việc cần tìm con.

Tiếu Thập Lục Muội vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tiếu Thập Lục Muội vừa đi, Diệp Phàm nói:

- Anh đúng thật là.

- Tôi làm sao chứ Diệp Phàm?

Vương Nhân Bàng vẻ mặt đau khổ nói.

- Còn giả bộ, người ta đi rồi còn giả bộ cái gì?

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Ý gì Diệp Phàm?

Vương Nhân Bàng nói.

- Anh nói đi, thích thì thích có gì mà cứ giữ trong lòng vậy. Lòng thì thế này mà miệng nói thế khác, còn làm cứng cái gì? Người ta dù sao cũng là con gái, hơn nữa, gia thế cũng có kém gì Vương gia của Vương Nhân Bàng anh đâu. Nếu không chấp nhận Thập Lục anh cũng phải nhận con mình chứ?

Diệp Phàm giáo huấn.

- Cái gì đấy?

Hồ Mai Cúc từ nhà vệ sinh bước ra nghe thấy, bèn hỏi.

- Không có gì, mẹ đừng nghe thằng này nó nói hươu nói vượn. Vương Nhân Bàng con đứng đắn lắm.

Vương Nhân Bàng vội vàng nói, liều mình nháy mắt với Diệp Phàm.

- Nhân Bàng, con nói thật đi. Quan hệ của con với Thập Lục phát triển đến mức nào rồi. Nếu đúng như Chủ nhiệm Diệp nói con đã cái kia rồi, con phải chịu trách nhiệm.

Vương gia chúng ta tuy nói là gia đình bình thường, nhưng cũng không thể nào hại con gái nhà người ta. Hơn nữa, ông cụ cũng khá hài lòng với Thập Lục, người ta là con gia đình lớn, vậy mà chả chút kiêu ngạo.

Con xem, con gái tốt như vậy. Cho nên, nếu con dám bội bạc, mẹ là người không đồng ý đầu tiên.

Không thể ngờ Hồ Mai Cúc dõng dạc nói vậy, có thể thấy Vương gia gia giáo rất nghiêm.Ít nhất là trong chuyện này.

- Cô, không phải như cô nghĩ đâu. Nhưng, anh ấy với Thập Lục quả là có quan hệ thân mật. Nhưng, lúc đó tình hình đặc biệt. Nhưng, tuổi của Bàng Nhân cũng đã ba mấy rồi, còn chưa tính chuyện trăm năm thì sợ hơi muộn.

Diệp Phàm đứng bên cạnh giật dây.

- Đã thân mật rồi thì phải nắm chắc thời gian thôi. Mấy ngày nữa mẹ về nói với cha con, sau đó thương lượng với ông nội, việc này cứ quyết định trước đã.

Hồ Mai Cúc cũng có chút khí phách.

- Mẹ, việc này không cần vội, từ từ hẵng tính.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt đau khổ.

- Con làm người ta có con rồi còn chờ cái gì nữa, không thể chờ. Đã có cháu rồi cơ mà, mẹ đang mong được bế cháu đây này?

Sức tưởng tượng của Hồ Mai Cúc thật là phong phú, bà đột nhiên vui vẻ hỏi Diệp Phàm:

- Chủ nhiệm Diệp, chúng nó có chuyện từ khi nào vậy. Cô thấy hôm nay Thập Lục bảo mệt, chẳng lẽ là có thật rồi. Phụ nữ có rồi ngủ nhiều lắm.

Diệp Phàm trán đổ mồ hôi, trong lòng tự nhủ không phải có thật rồi chứ, tháng 11 năm ngoái đến giờ khoảng 5 tháng rồi. Tuy nhiên, lúc nãy không quan sát kỹ, không phải có thật rồi chứ...

- Trung tuần tháng 11 năm ngoái, lúc thi hành nhiệm vụ không cẩn thận đã thân mật,

Diệp Phàm trả lời thành thực, Vương Nhân Bàng chỉ sờ vết sưng trên đầu, mặt đau khổ.

- Haizz, sắp 5 tháng rồi. Không được, mẹ phải đi hỏi Thập Lục? Nếu không được chăm sóc, không đủ dinh dưỡng thì sao?

Hồ Mai Cúc nhanh nhẹn, dứt khoát, quyết đoán gọi điện ngay cho Tiếu Thập Lục Muội. Hồ Mai Cúc không nghĩ, Tiếu gia là gia đình như thế nào, bình thường ăn những gì chứ? Đúng là quan tâm quá đáng.

- Cô ơi, đừng hỏi vội.

Diệp Phàm vội vàng ngăn Hồ Mai Cúc.

- Vì sao?

Hồ Mai Cúc hỏi.

- Cô nghĩ xem, nếu Thập Lục có thật, chắc bụng phải nhô lên rồi đúng không? Năm tháng, bụng chắc cũng nhô ra rồi.

Dù không rõ ràng, nhưng, cô quan sát cẩn thận cũng sẽ nhìn ra được. Hơn nữa, chuyện này, cô hỏi thẳng một cô gái chưa kết hôn, người ta sao nói với cô được đúng không nào?

Hay đợi tí nữa cô ấy quay lại, cô quan sát kỹ một chút, nếu không thấy được thì cô giả bộ không cẩn thận sờ thử cũng được mà.

Chỉ cần xác định là có, con thấy chuyện này không đợi gì nữa, đúng không ạ? Đây không phải là hại con gái nhà người ta sao.

Diệp Phàm đúng là bà mối thượng hạng.

- Ờ!

Hồ Mai Cúc liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng quở trách:

- Con xem con đi, Diệp Phàm đúng là biết điều, đứng đắn, là chính nhân quân tử, đâu có như con. Cả ngày ăn chơi du đãng. Tìm được vợ tốt còn chẳng biết quản nữa.

- Cậu ta...

Vương Nhân Bàng mở tổ đặc nhiệm a mắt, chỉ vào Diệp Phàm, nửa ngày mới thốt lên được một câu:

- Chính nhân quân tử?

- Thấy không, em là chính nhân quân tử. Nhưng, chuyện của anh không chừng là có thật đấy.

Diệp Phàm đắc chí nói. Trong lòng

Diệp Phàm cũng thích thú. Trong lòng tự nhủ đừng thiếu cẩn thận làm cái bụng của Viên Viên to lên một cái là coi như đẩy tình yêu vào mồ mất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.