Quan Thuật

Chương 2598: Chương 2598: Sắp xếp xong mọi việc




- Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta đều là cá mè một lứa.

Diệp Phàm từ bên ngoài bước vào cười.

- Lần đầu tiên cảm nhận thế nào?

Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.

- Hương vị không tổi.

Diệp Phàm ngược lại cười một tiếng, quay người nói:

- Chúng ta nói chuyện chính đi, chỗ này vừa sắp xếp xong, Lạc Phi cùng Xa Thiên sống ở đây một thời gian ngắn. Đặc biệt Lạc Phi cậu phải sống ở đây lâu dài, còn chuyện khôi phục của cậu tôi sẽ nghĩ cách.

- Anh Diệp… nếu không..

Không thể tưởng tượng được Vương Nhân Bàng gượng cười ấp úng.

- Có phải cũng muốn ở cùng mấy người Lạc Phi có phải không?

Diệp Phàm vừa thấy thế hỏi.

- Ừ, tôi nghĩ, chỗ này vừa mới tìm ra đại tù trưởng, phu nhân Đường Châu Ái của Diệp Phàm chúng ta chưa ngồi vững vị trí này.

Chỉ là Lạc Phi cùng Xa Thiên ở lại đây có vẻ lực lượng hơi đơn bạc. Hơn nữa, hình như có rất nhiều người tốt trong bộ lạc đang nhìn chằm chằm Đường Châu Ái.

Trong khoảng thời gian này là khó khăn nhất, cần một thời kỳ quá độ mới có thể ổn định được.

Phu nhân của anh Diệp đều ở đây, Vương Nhân Bàng tôi là anh em của Diệp Phàm, cũng không thể nhìn phu nhân của Diệp Phàm không thể ổn định ở đây có phải không?

Vả lại, nếu bàn về trí tuệ thì Vương Nhân Bàng tôi là người giỏi. Lạc Phi và Xa Thiên tuy nói là bản lĩnh cao hơn so với tôi, nhưng trong phương diện quản lý bọn họ tuyệt đối không được.

Vẻ mặt Vương Nhân Bàng nghiêm túc nói.

Mấy người Diệp Phàm nghe thế thiếu chút nữa muốn ói, Thiên Thông reo lên:

- Đừng tưởng rằng chúng tôi là người ngu ngốc. Vương Nhân Bàng anh đơn giản là nhắm mấy cô gái xinh đẹp của bộ lạc Nạp Tây thôi.

- Ừ, nói cho đường hoàng, trên thực tế còn không phải là muốn hưởng lạc sao. Anh Diệp, cũng không thể để y ở đây, nên suy nghĩ về mấy cô gái của bộ lạc Nạp Tây. Cũng không thể làm cho một con sói trú ở đây. Đến lúc đó khiến cho tiếng oan than dậy đất, làm hư hại thanh danh của người Trung Quốc chúng ta rồi.

Lý Cường cũng nói.

- Vương Nhân Bàng tôi là chính nhân quân tử, tôi thích đàn bà, thế thì thế nào. Mà Vương Nhân Bàng tôi yêu đàn bà cũng có điểm mấu chốt đấy. Không muốn đàn bà tuyệt đối không phải là Vương Nhân Bàng tôi. Đừng lo lắng cái gì cho tôi. Đừng cho là tôi không hiểu được, không ăn cây nho đã nói cây nho chua.

Vương Nhân Bàng ra vẻ nhân nghĩa nói.

- Ha ha, chó không thể thay đổi được việc ăn cứt.

Diệp Phàm đột nhiên cười nói xen vào một câu.

- Anh Diệp, sao đến anh cũng không tin anh em vậy. Lần này em thật đúng là muốn hỗ trợ chị dâu một phen.

Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa nước miếng văng tứ tung.

- Thôi vậy, tôi cũng hiểu được anh thích chơi. Hiện giờ cũng đã hơn ba mươi rồi còn chơi bời lêu lổng không làm chuyện đứng đắn bao giờ.

Nếu anh đã nói như vậy thì anh cứ ở lại đây một thời gian hỗ trợ đại tù trưởng ổn định nơi này.

Tuy nhiên, anh có biết tính xấu của anh khó thay đổi, có điều phải chú ý chúng ta đều là người Trung Quốc. không thể phá hỏng quy củ thanh danh của chúng ta.

Cho nên, anh thích cô nàng xinh đẹp của bộ lạc Nạp Tây thì có thể. Chỗ họ cũng có tập tục mấy vợ.

Tuy nhiên, tôi cho anh một số lượng hạn định, không thể vượt qua ba người, bao gồm cả cô nàng đêm hôm qua.

Nếu anh đồng ý thì ở lại đây, không đồng ý thì theo tôi trở về. Hơn nữa, anh còn phải làm một chút công việc của Vương lão.

Diệp Phàm nói

- Cái kia thì, anh Diệp cái kia không tính được không? Anh em chúng tôi ở đây phải chịu nhiều đau khổ.

Anh xem xem, ở đây có cái gì. Muốn gì cũng không có, có ti vi, không có, có máy tính, cũng không có.

Có cao lương mỹ vị ư, chỉ là những đồ ăn khó nuốt của bộ lạc Nạp Tây thôi.

Cho nên, muốn nói có gì, chỉ còn lại vài cô nàng thôi.

Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa kêu lên.

- Không thương lượng, anh có ở lại không?

Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.

- Tôi ở, ba người thì ba. Bố chơi chán thì bước đi.

Vương Nhân Bàng nói.

- Nên có chút trách nhiệm chứ anh Nhân Bàng, ít nhất phải có chút tình cảm có phải không? Hơn nữa, Nhân Bàng anh lại không có tiền tiêu xài.

Đến lúc đó trước khi đi dù sao cũng phải cho ba người vợ này thứ gì đó chứ. Cũng đáng cho người ta phong lưu với anh một hồi.

Hơn nữa, vừa rồi anh còn đường hoàng nói là giúp đỡ chị dâu quản lý đảo, hiện tại lộ ra là giấu đầu lòi đuôi. Những lời này đều là thối lắm.

Lý Cường nói.

- Việc này còn cần cậu dạy sao? Thật sự là óc heo. Đến lúc đó tôi mang hàng về sẽ khiến tất cả các cô nàng ở bộ lạc Nạp Tây này đều ôm ấp hoài bão trở thành người đàn bà của Vương Nhân Bàng này. Còn việc hỗ trợ chị dâu, còn phải nói sao? Đó là việc ván đã đóng thuyền, Vương Nhân Bàng đã bao giờ nói dối không?

Vương Nhân Bàng thật sự đang tự cao tự đại.

- Đúng thế sao?

Diệp Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng nhìn chăm chú khiến y có chút sợ hãi, chợt hiểu ngay, lập tức:

- Vừa rồi nói hơi sai rồi.

Đương nhiên, không phải tất cả, ngoại trừ chị dâu Đường Châu Ái của tôi rồi. Đại ca Diệp càng uy phong hơn rồi.

Hơn nữa, chị dâu tôi là đại tù trưởng. Diệp Phàm muốn cái gì tốt cho bộ lạc người ta cũng sẽ phải đồng ý thôi.

Cho nên, mặt hàng cao cấp này phải nhường cho lão đại rồi. Vương Nhân Bàng tôi chỉ nhặt sản phẩm bậc hai thôi.

- Coi như cậu hiểu rõ điều này.

Diệp Phàm kiêu ngạo nói, Vương Nhân Bàng chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Hắn hận tới mức ngứa cả răng, thầm nghĩ rằng khi nào có thể vượt qua Diệp Phàm nhất định sẽ khiến Diệp Phàm buồn bực mới được.

Tuy nhiên, Vương Nhân Bàng cũng tỉnh táo biết được, việc này không thực tế. Một người như y vẫn phải nhờ Diệp Phàm.

Sau đó, mấy người Diệp Phàm cùng đoàn người của Đường Châu Ái đến tất cả các đảo quần đảo Chris.

Đương nhiên, đều là cưỡi ngựa xem hoa thôi. Nói cách khác, chỉ là một chủ đảo cũng đủ để đám người Diệp Phàm ngồi mấy ngày mấy đêm.

Mà phần lớn các đảo chủ đều vui vẻ nhiệt tình tiếp đãi mấy người Diệp Phàm. Hơn nữa còn dâng lên những báu vật quý của đảo.

Đơn giản chính là lột một ít da đồi mồi. Còn nhị tù trưởng đảo Đông Nạp hình như vừa đưa cho Diệp Phàm một tấm da Lang Vương.

Nhìn tấm da Lang Vương hảo hạng này, Diệp Phàm tự nhủ có lẽ đây là loài động vật được bảo vệ rồi. Nếu là để trải ghế của hắn thì có lẽ hắn sẽ bị nhân dân cả nước nhổ nước miếng.

- Diệp Phàm, anh xem, bề mặt trơn nhẵn kia đúng là Lôi thạch trên mặt đất rồi.

Đường Châu Ái chỉ vào một khu phía xa không có cây cối nói. Núi này hiện lên có màu đỏ.

Đến gần vừa thấy, cả tòa núi nhọn đều màu đỏ, nửa phía dưới núi cũng có chút cây cối.

- Chỗ này nghe nói thường xảy ra sấm xét, có lẽ cây cối đều bị sét đánh chết. Mà núi này có lẽ cũng bị sấm đánh thành màu đỏ rồi.

Vương Nhân Bàng nói.

- Hằn là vậy.

Diệp Phàm gật gật đầu. Đoàn người đến gần mới phát hiện toàn bộ đỉnh núi đỏ giống như máu.

- Lôi thạch này rất nhiều, một ngọn núi lớn như vậy. Sao em nói Lôi thạch rất ít?

Diệp Phàm có chút không hiểu hỏi Đường Châu Ái.

- Không đúng, ở đây nhìn ngoài chỉ thấy là vừa bị sấm đánh, còn Lôi thạch thật sự phải là sấm đánh mấy chục nghìn năm mới có thể dần hình thành. Cón Lôi thạch thật sự ở cạnh, chúng em có đào hang khai thác, nhưng hiện giờ khai thác cũng không có tác dụng gì, chỉ là gõ một chút thôi.

Đường Châu Ái nói.

- Hả, vậy đưa cho anh xem.

Diệp Phàm hào hứng.

- Không nên đi vào, hang này chỉ có thể bò vào thôi. Trong hang ngoại trừ màu đỏ của Lôi thạch ra không có gì khác.

Đường Châu Ái lắc lắc đầu.

Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn kiên trì muốn vào xem.

Cuối cùng, Đường Châu Ái đành phải gọi người dẫn hắn bò vào. Bởi vì hang động còn không cao bằng nửa người, không thể đi vào được.

Phát hiện thật sự là lạ, hơn nữa, Diệp Phàm còn phát hiện, trong hang cũng không phải tất cả đều là Lôi thạch.

Mà Lôi thạch lẫn với đá núi. Số lượng cũng không nhiều, khó trách người dân Nạp Tây rất coi trọng Lôi Thạch.

Buổi sáng ngày thứ ba, mấy người Diệp Phàm rời khỏi quần đảo Chris, Đường Châu Ái mắt ướt nước.

Mà Vương Nhân Bàng cũng hớn hở ở đây, y đúng là không thể thay đổi tính hám gái.

Đầu tiên là đến nhà họ chu, Chu Do Tiếu lần này tự mình đến bến tàu đón đoàn người Diệp Phàm.

- Chuyện này có thể thành công phải cảm ơn Diệp tiên sinh giúp đỡ nhiệt tình. Tất cả những việc này tôi sẽ ghi nhớ mãi.

Vừa về tới Sơn trang ngồi xuống, Chu Do Tiếu nắm chặt tay Diệp Phàm cười nói.

- Giám đốc Chu không trách tôi bảo anh trả Thần tượng về chứ?

Diệp Phàm nói.

- Không trách.

Chu Do Tiếu lắc lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Thật ra, như Diệp tiên sinh đã nói, Thần tượng này tuy là tượng trưng của bộ lạc Nạp Tây cũng chỉ là bức điêu khắc đá cổ thôi.

Nhưng thợ khắc thô, hơn nữa không có giá trị khảo cổ. Năm đó tổ tiên đổi lấy thật ra cũng không phải muốn lợi ích từ nó.

Mà vì tổ tiên là người nghiên cứu về khảo cổ. Đối với những vật cổ đều có hứng thú.

Đối với vật có mấy ngàn năm lịch sử của bộ lạc Nạp Tây đương nhiên cũng có hứng thú. Bởi vì da của họ màu tím, tổ tiên cảm thấy kỳ lạ, nên luôn nghiên cứu vấn đề này.

Nghiên cứu nguồn gốc của bộ lạc Nạp Tây, muốn biết họ có phải là dân bản địa của quần đảo Chris không.

Qua nghiên cứu, có thể khẳng định họ chính là dân bản địa. Vì sản xuất đồ da nên nhà họ Chu chúng ta có mâu thuẫn với họ.

Nhưng tất cả những việc này đều không quan trọng.

Chu Do Tiêu cười nói.

- Vậy là tốt rồi, tôi còn lo lắng Giám đốc Chu sẽ trong lòng. Một khi như vậy thì Giám đốc Chu khi nào cử người đến Phong Châu khảo sát.

Tôi muốn nói với Giám đốc Chu càng nhanh càng tốt. Noi thật, ở tỉnh hiện đang bảo tôi quản ly hai địa khu.

Thực sự quá mệt, tôi muốn giải quyết xong chuyện của mọi người rồi về Đồng Lĩnh.

Hơn nữa, vật liệu da ở Phong Châu khối lượng đã tăng lên giống trước, hay là…

Diệp Phàm lại bàn bạc một hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.