Lúc ấy y còn hỏi Diệp Phàm có muốn chuyển vào phòng làm việc của Mâu Dũng không, Diệp Phàm trả lời không cần, vẫn dùng phòng làm việc cũ, chưa được bao lâu, lại nói chiếc ghế này ngồi không thoải mái muốn thay đổi cái khác.
Tuy nhiên Vương Nguyên Thành cũng không nói gì, tâm tư của lãnh đạo vốn thiên biến vạn hóa, mặc dù trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhanh chóng dặn dò phó chủ nhiệm của phòng Đảng - Chính Phương Nghê Muội đi lo liệu.
Chủ tịch thị trấn chê ghế ngồi không thoải mái thì phòng Đảng – Chính là đại quản gia của ủy ban, đương nhiên phải lập tức đi lo liệu rồi, hơn nữa lần này trước khi Tần Chí Minh bị điều đi cứ dặn đi dặn lại Vương Nguyên Thành, ý tứ kêu y sau này phải theo sát Diệp Phàm.
Vương Nguyên Thành lúc này có loại cảm giác như đang hầu hạ ông chủ, cho nên không dám chậm trễ chút nào. Hơn nữa xu thế thăng quan của Diệp Phàm giống như mặt trời ban trưa, mới 19 tuổi đã ngồi lên được chiếc ghế Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, Vương Nguyên Thành từ lâu đã muốn biểu hiện lòng trung thành của mình đối với người thanh niên trẻ tuổi này.
Cho nên y không nói nhiều mà giao cho Phương Nghê Muội đích thân phái người chạy tới thành phố Phúc Xuân gần đó mua sắm đồ dùng văn phòng cho đồng chí Diệp Phàm.
Sau khi nói xong Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên Thành khom người rời đi, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy bản thân mình thật sự có chút khó hiểu. Hắn biết chiếc ghế Chủ tịch thị trấn chỉ là vật chịu tội thay cho tên nham hiểm Vương Á Triết.
Hắn đấm mạnh một quyền lên bàn, lạnh lùng cười nói: - Vương Á Triết phải không? Muốn chơi thì bố mày chơi với mày luôn. Đừng tưởng rằng mày ở thành phố thì có thể một tay che trời, muốn ngồi lên chiếc ghế Tổng giám đốc của tập đoàn điện lực phải không?
Bố mày sẽ làm cho mày không ngồi lên được, anh trai Vương Thiên Lượng của mày không phải bị bố mày làm tức ngất giữa phòng họp sao.
Bố mày chính là một sát tinh quan trường, người nào chọc vào bố mày cũng gặp xui xẻo hết.
Làm bạn với bố mày thì bố mày sẽ là phúc tinh của chúng mày. Làm kẻ địch với bố mày thì bố mày chính là sát tinh của chúng mày.
Phó cục trưởng cục An ninh thành phố Hồ Bình bị bố mày cho vào nhà giam, Phó cục trưởng cục Công an thành phố Chu Chính Dương cũng bị bố mày tống vào nhà giam.
Phó cục trưởng cục Công an huyện Cổ Chinh Hoa cũng bị bố mày cho vào viện rồi đá vào nhà giam, thằng nhãi mày ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện đó, nói không chừng vị trí Tổng giám đốc không cướp được mà bị tống vào nhà giam là thiệt thòi lớn đấy. Mẹ nó, bố mày sắp thành Cục trưởng sát thủ rồi, chuyện gì bố mày cũng dám chơi hết, hừ.
Diệp Phàm bực tức nghĩ một hồi, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơn giận cũng giảm đi không ít, lúc này lại tĩnh tâm suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề rất nóng tay này.
Nếu tập đoàn điện lực thành phố nhúng tay vào chuyện này nhất định sẽ không có gì hay ho, vì ở chỗ tập đoàn điện lực và cục Điện lực mình đều không có người quen.
Trên thành phố thì có Vu Kiến Thần, nhưng anh ấy bên hệ thống công an, không dính dáng gì đến. Phạm Hoành Võng bên cục An ninh cũng không thể dùng tới, người ta chuyên môn xử lý những công việc đại sự liên quan đến tất cả phương diện an ninh quốc gia, cũng không thể kêu y đi tùy tiện điều tra chuyện của một phó ban, đó là chuyện Ủy ban kỷ luật phải làm, chuyện này có chút cảm giác dùng đến đại pháo chỉ để bắn muỗi.
Còn có một người là Lô Vỹ bên đội Cảnh sát hình sự cũng không giúp được gì. Nếu điều tra bí mật sợ rằng sẽ rút dây động rừng, ở thành phố hai anh em nhà họ Vương cũng có quyền lực nhất định, nói không chừng trong đội Cảnh sát hình sự bọn họ cũng có vài người người quen, nếu bí mật điều tra, bị y phát hiện ra thì càng rắc rối.
Cuối cùng còn có một người chính là lão ca Tào Vạn Niên, nhưng hiện tại là thời kì vô cùng nhạy cảm, anh ấy mặc dù nói là Phó trưởng ban thường vụ của ban tổ chức thị ủy, nhưng người ta cũng đang tranh giành vị trí Trưởng ban, lúc này không tiện quấy rầy.
Nếu có anh ấy giúp đỡ có lẽ còn có thể giúp được gì đó, chỉ sợ lúc này là thời khắc mấu chốt với anh ấy, nên anh ấy cũng không sáng suốt như bình thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Phàm cảm thấy như vết nhăn đầy cả mặt, giống như có ngàn vạn nếp nhăn chen chúc trên trán mình, sắp đè nó co quắp rồi mà không nhìn thấy tia sáng và tương lai nào lóe lên phía trước.
-Ài! Cầm quyền một phương, nói thì oách lắm. Nhưng chỉ giới hạn ở trên địa bàn Lâm Tuyền thôi. Mà trên địa bàn này muốn thi hành biện pháp chính trị theo ý mình cũng khó, trên đầu còn có một tên dở người Mâu Dũng đè nén. Ngay cả trong hội nghị đảng ủy thỉnh thoảng cũng có tiếng nói bất đồng. Thật sự muốn nắm giữ toàn cục là chuyện không hề dễ dàng.
Diệp Phàm thở dài, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng rực, nghĩ tới Mâu Dũng.
Mâu Dũng là Bí thư đảng ủy thị trấn, theo lý mà nói y mới là người đứng đầu, chủ quyền một phương chính là y. Nếu y đã là người đứng đầu vậy thì đương nhiên phải chịu trách nhiệm của người đứng đầu.
Hiện giờ chuyện khu nhà ở của trạm phát điện ở xã Khanh Hương bị ngăn cản, đây chính là chuyện liên quan đến số tài chính khổng lồ năm sáu trăm vạn.
Y là người đứng đầu thị trấn Lâm Tuyền, đương nhiên cũng phải có kế hoạch, phải vì kiến thiết kinh tế của Lâm Tuyền mà góp vào chút công sức bảo vệ, hộ tống mới đúng.
Hơn nữa y cũng xem như là lãnh đạo của mình, nói ra tình hình này cũng không tính là mất mặt. Sau khi nghĩ tới những chuyện này, Diệp Phàm mở cửa đi về phòng làm việc của Bí thư Mâu Dũng.
- Ha ha…Chủ tịch thị trấn Diệp đến rồi, mời ngồi.
Mâu Dũng trái lại vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên đứng lên đi tới cửa đón tiếp.
Làm trong lòng Diệp Phàm khẽ sửng sốt, có chút suy nghĩ lo lắng. Kỳ thực hôm nay Mâu Dũng vui đến mức không biết gì nữa, vừa mới nhậm chức không được mấy ngày đã lập tức được thăng lên vị trí Bí thư thị trấn, có được chiến tích huy hoàng chủ quyền một phương.
Hơn nữa vị trí Bí thư này căn bản không phải do bản thân đi vận động, là người ta không hiểu sao quăng lên đầu mình. Lúc ấy khi nghe điện thoại của Bí thư Chung Minh Nghĩa ở Khối Đảng huyện, Mâu Dũng còn tưởng mình đang nằm mơ. Phải biết rằng Bí thư thị trấn sau này rất có khả năng trực tiếp trở thành Phó chủ tịch huyện.
Mâu Dũng làm Bí thư chẳng khác nào bước một chân vào cánh cửa Phó chủ tịch huyện, theo dự định sau này của Mâu Dũng sẽ làm ở thị trấn Lâm Tuyền hai năm nữa, sau đó lại vận dụng quan hệ đi chiếm lấy vị trí Bí thư đảng ủy thị trấn.
Tiếp theo lại lợi dụng thời gian một năm quá độ lên Phó chủ tịch huyện, cuối cùng lợi dụng nhân mạch cực lớn trong thành phố ra tay tiến hành tiến vào trong thường vụ huyện Ngư Dương.
Sau khi tiến vào trong ban thường vụ lại oai phong một cõi, tiến vào thành phố nhẹ nhàng như lấy đồ trong túi, sau này trời cao biển rộng tự do tung hoành.
Sau đó Mâu Dũng kích động đến mức nửa đêm gọi điện nói ngay chuyện này với dượng, cũng chính là Bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Mặc Hương Ngọc Hoài Nhân, ông ta cũng rất vui mừng.
Nhưng dù sao ông ta cũng là một kẻ cáo già, phân tích cho Mâu Dũng nghe, nói lần này hắn có thể may mắn như vậy, là nhờ kết quả thỏa hiệp sau trận tranh đấu quyền lợi lẫn nhau của 11 thường vụ huyện Ngư Dương. Chung Minh Nghĩa chỉ có chút tác dụng, nếu nói ra tác dụng của y cũng không phải đặc biệt lớn.
Lão cáo già Ngọc Hoài Nhân suy đoán nói:
- Chuyện này quan trọng là ở chỗ Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương, ông ta muốn đẩy Diệp Phàm lên chức Chủ tịch thị trấn.
Cho nên không thể làm gì khác hơn là điều động Bí thư đảng ủy Tần Chí Minh, mà Tần Chí Minh lại là cấp dưới đắc lực của ông ta, cho nên cần phải sắp xếp cho y một chỗ tốt. Nếu không sẽ làm cấp dưới chạnh lòng.
Mà muốn sắp xếp một vị trí tốt cho Tần Chí Minh, sẽ phải có được sự ủng hộ của một phe khác trong huyện, cũng chính là Chung Minh Nghĩa, kết quả lại giúp cháu nhặt được bảo khố, không mất chút sức lực nào lại kiếm được chiếc ghế Bí thư đảng ủy.
Nhưng Mâu Dũng à, cháu hiện tại đã là Bí thư đảng ủy thị trấn, cần phải chú trọng thu lại một chút tính cách công tử nuôi dưỡng trong thành phố trước kia. Lãnh đạo một thị trấn, hơn nữa còn là một thị trấn cực lớn không thể xem là trò đùa.
Chuyện này có liên quan đến vấn đề cơm ăn áo mặc cho mười vạn người, không thể nhỏ nhen ích kỉ, phải có cái nhìn toàn diện, phải lấy chữ nhẫn làm đầu. Cố gắng tạo dựng quan hệ thật tốt với Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm, quyền thế hiện tại của cháu ở thị trấn Lâm Tuyền có lẽ là yếu nhất.
Lúc ấy khi Ngọc Hoài Nhân vừa nói đến đây, Mâu Dũng có vẻ không vui, miệng càu nhàu nói:
- Dượng, tại sao có thể nói quyền thế của cháu yếu nhất, cháu là Bí thư đảng ủy thị trấn, là người đứng đầu cơ mà.
-Ha ha, cháu đúng là Bí thư đảng ủy, cháu cũng là người đứng đầu. Nhưng cháu nghĩ xem, trong bảy vị thường vụ trung tâm hiện tại cháu có thể kiếm được mấy phiếu.
Theo như quy định chính sách của Đảng ta, trong thị trấn có chuyện gì trọng đại đều phải thông qua thảo luận của hội nghị Đảng ủy mới được, cũng không phải nói người đứng đầu là cháu nói mấy câu là có thể định đoạt.
Đương nhiên, người đứng đầu có quyền uy của người đứng đầu, nhưng phải thật sự nắm giữ được hội nghị Đảng ủy mới xem như là người đứng đầu chân chính, nếu không nói gì cũng vô dụng, cháu tự tính đi, hiện tại trong hội nghị Đảng ủy cháu có thể có được mấy phiếu ủng hộ.
Ngọc Hoài Nhân mặc dù nói nửa đêm bị cháu trai đánh thức dậy, nhưng kẻ lọc lõi như y lại cảm thấy thích thú, không để ý đến bà xã nằm trên giường, đưa ra kháng nghị thảo luận rôm rả về con đường thăng quan với Mâu Dũng.
-Để cháu tính xem. Thiết Minh Hạ hình như vốn là đồng bọn của Tần Chí Minh, có lẽ là sẽ dính Diệp Phàm trước.
Hạ Giai Trinh kiêu ngạo tự cao tự lập thành một nhóm, một phiếu của cô ta thật ra có thể dành được. Hoàng Hải Bình nghe nói là đồng bọn của Phí Mặc.
Người này đang từ một cán bộ cấp bậc trưởng phòng lại đi đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thị trấn có lẽ nén giận trong lòng thỉnh thoảng gây rối. Nhưng có lẽ chĩa mũi nhọn vào Diệp Phàm tương đối nhiều, y và cháu thật ra không có nhiều hiềm khích.
Khúc Anh Hà cũng không khác gì, lần trước trong hội nghỉ đảng ủy cháu đã bị cô ta kích động đấu với Diệp Phàm một trận, cuối cùng hội nghị Đảng ủy thông qua bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền của thằng nhãi đó khiến bố mày quá mất mặt. Miệng lưỡi sắc bén của đàn bà đúng là không thể tin được, nhưng nghe nói con mụ này cực kỳ yêu thích quyền thế, nếu hứa hẹn một vài ích lợi, có lẽ cũng có hi vọng tranh thủ.
Tạ Đoan nghe nói là con trai của Tạ Cường trưởng ban Ban chỉ huy quân sự huyện, Tạ Cường từ trước đến nay trong ban Đảng ủy luôn là người hiền lành, cười híp mắt quan sát. 10 lần bỏ phiếu thì có đến 9 lần bỏ phiếu trắng.
Có lẽ trong hội nghị Đảng ủy cũng sẽ dạy con trai của mình làm như vậy. Ài! Tính cả cháu vào hình như nhiều nhất cũng chỉ có thể giành được từ 2 đến 3 phiếu, muốn thao túng hội nghị Đảng ủy sẽ tương đối khó khăn.
Mâu Dũng kỳ thực không phải kẻ ngốc, ở phía sau dưới sự tương trợ thông minh nhiều như vậy phân tích lập luận khá sắc sảo, tình hình đại khái y cũng nắm được.
- Dượng, khoảng từ hai đến ba phiếu.
Mâu Dũng trả lời có chút xấu hổ.
- Thấy chưa, một Bí thư như cháu mà chỉ kiếm được từ 2 đến 3 phiếu, nghe giọng điệu của cháu, hình như có một số phiếu chưa thể kết luận chắc chắn, vẫn còn tồn tại biến số, vẫn chưa ổn thỏa.
Như vậy là không được, Mâu Dũng, những ngày tới cháu phải hành động đi, phải nhìn trúng mục tiêu rồi ra tay. Phải đem những đồng chí còn chưa quyết định trở thành thủ hạ của mình, để bọn họ đoàn kết chặt chẽ xung quanh cháu.
Quan chức hiện tại đơn giản chỉ có mấy điểm, không thích quyền thì thích tiền, đương nhiên có một số người còn đặc biệt thích gái.
Cháu phải cố gắng tranh thủ giành được sự ủng hộ của bọn họ, nếu không một Bí thư đảng ủy như cháu chỉ có thể là một con hổ giấy mà thôi.
Mặc dù ở thành phố cháu có nhiều mối quan hệ, nhưng đó cũng là những mối quan hệ ngoài tầm tay với, không lợi dụng được, quan huyện không bằng quan trước mặt, đạo lý này cháu là người rõ nhất.
Cho dù lợi dụng hơn cũng không thể dùng, nghĩ xem, cháu mời một Phó chủ tịch thành phố ra tay tạo áp lực cho những cán bộ cấp trưởng phòng phó phòng của thị trấn Lâm Tuyền các cháu thì có ý nghĩa gì.
Người ta ra tay cũng sẽ cảm thấy mất thể diện không phải sao? Ngược lại sẽ cho rằng cháu là một Bí thư đảng ủy thị trấn không có chút bản lĩnh nào.
Chiến đấu cùng cấp số mới đúng, phân tranh không cùng cấp số chỉ có lấy thế đè người. Lúc bất đắc dĩ thì có thể sử dụng một hai lần còn được, nếu dùng nhiều lần sẽ bị người ta khinh thường.
Ngọc Hoài Nhân và Mâu Dũng nói chuyện hơn một giờ. Gây ồn ào khiến bà xã y ngủ không yên, bực tức càu nhàu từ trên giường bò dậy, cứng rắn cúp điện thoại mới kết thúc được câu chuyện.