- Ừ, tạm thời đình chỉ công tác, không biết có vị cấp phó nào của phòng Tài Chính huyện có thể đảm đương trách nhiệm vào lúc này không? Trưởng ban Minh Ngọc à, anh là trưởng phòng tổ chức của huyện ủy, là người nắm rõ năng lực, phẩm chất của cán bộ trong huyện nhất, anh nên để tâm vào vấn đề nhân sự này một chút, trước tiên hãy chọn ra một người thay thế đã, nếu không, Phòng Tài Chính là một phòng quan trọng, không thể không có người lãnh đạo. Việc này tôi sẽ gọi điện để bàn bạc với Bí Thư Chu.
Diệp Phàm nói một cách nghiêm trọng.
- Vâng, tôi thấy Phó Cục trưởng Giang Thắng Tài là người tạm thời có thể đảm nhiệm trọng trách này.
Tôn Minh Ngọc biết rằng Diệp Phàm vì tình cảm mà để cho mình làm nên cũng không vòng vo thêm nữa nên đã nói thẳng ra ứng viên mà mình thấy hài lòng nhất. Đương nhiên, Tôn Minh Ngọc cũng hiểu rõ việc này còn phải chờ xem thái độ của Chu Phú Đức.
Ngoài ra, Tôn Minh Ngọc cũng hiểu rất rõ Chu Phú Đức và Mã Lâm là cùng hội cùng thuyền, mặc dù nhân cơ hội lần này nắm chắc được ông ta, nhưng chắc rằng người kế nhiệm cũng phải là thân tín của Chu Phú Đức. Với tính cách độc đoán, chuyên quyền của Chu Phú Đức thì việc Diệp Phàm muốn khống chế phòng cài Chính huyện là điều tuyệt đối không thể.
Về đến huyện thì trời đã sắp tối.
Nhưng huyện thành Ma Xuyên đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Xe đã dừng ở huyện phủ, nhưng Diệp Phàm vẫn chưa xuống xe.
Ngô Đồng gọi điện thoại đến, thởhổn hển nói:
- Thưa Chủ tịch huyện, Mã Tiêu đã bị bắt, nhưng Bí thư Mã Vân Tiền một mực yêu cầu tôi thả người vô điều kiện. Tôi đã giải thích Mã Tiêu ẩu đả gây thương tích cho người khác, bị bắt là điều đương nhiên, nhưng Bí Thư Mã không thèm nghe. Lại còn….lại còn…
Ngô Đồng ấp úng mãi hai từ “ lại còn…” không nói nên lời, chắc rằng có điều gì khó nói.
- Lại còn cái gì, nói mau lên. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn đứng đó ấp úng?
Diệp Phàm bực mình hừ một tiếng.
Ngô Đồng bỗng như tức nước vỡ bờ, giống như đứa trẻ phải chịu nhiều ấm ức, bực bội nói tiếp:
- Con chó Mã Vân đó nói rằng nó là đại diện của chính quyền Huyện ủy, đại diện của Đảng ủy huyện tuyên bố đình chỉ công tác của tôi.
Lại còn đứng ngay giữa bàn dân thiên hạ ở phòng Công an, lớn tiếng nói tôi không biết xử lý các vụ việc đột xuất, bao che các phần tử loạn đảng có âm mưu tấn công phòng Tài Chính huyện, tiếp tay cho các thế lực đen tối hoạt động, làm cho việc này càng trở nên nghiêm trọng, làm cho cán bộ công chức nhà nước bị tổn thất, uy tín của Đảng bị bôi nhọ, lợi ích quần chúng bị tổn hại, các hoạt động ngày thường của các cơ quan nhà nước bị đảo lộn, và hắn còn nói nhiều lời tồi tệ hơn nữa, toàn là những lời miệt thị.
- Phòng Công an bây giờ do ai lãnh đạo, là Mã Vân Tiền phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
- Nghe nói tạm thời do phó phòng Cung Vĩnh Thanh lãnh đạo.
Ngô Đồng tức tối trả lời.
- Hắn ta có thể đại diện cho chính quyền huyện huyện ủy hay sao? Thật to gan. Dân chúng xã Kim Đào đều bị hắn ta cho là loạn đảng cả, cái mũ này chụp xuống rộng thật đấy. Bí Thư Mã bây giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở phòng Công An huyện ạ.
Ngô Đồng trả lời.
- Được, cậu hãy đợi một lát, tôi sẽ đến ngay.
Diệp Phàm lộ vẻ tức giận, quay lại báo cáo sơ lược tình hình với Tôn Quốc Đống, vừa nghe Tôn Quốc Đông vừa liên tục nhíu mày.
- Chủ tịch Diệp, anh hãy đi giải quyết ngay đi, trấn an lòng dân là việc đầu tiên phải làm, đừng để sự việc nghiêm trọng đến nỗi không thể dàn xếp được thì rắc rối to. Đối với những kẻ côn đô ẩu đả gây thương tích cho người khác, đáng xử thế nào thì cứ xử thể ấy. Chúng ta là một quốc gia hành pháp, chứ không phải là một xã hội vô tổ chức.
Tôn Quốc Đông nói ngắn gọn mấy câu, tỏ vẻ hoàn toàn ủng hộ Diệp Phàm.
Đương nhiên, đối với những việc này Tôn Quốc Đống cũng không tiện ra mặt, hơn nữa Tôn Quốc Đống cũng muốn xem xem tài trí Diệp Phàm đến đâu.
Việc rắc rối ở xã Kim Đào lần này chính là đá thử vàng, cũng là yếu tố quyết định thái độ ủng hộ của trưởng ban Tôn Quốc Đống đối với Diệp Phàm sau này.
Nếu như Diệp Phàm là một bao cỏ, hay cho dù họ Diệp có sự ủng hộ của Tề Chấn Đào thì Tôn Quốc Đống cũng phải cân nhắc một chút thái độ dành cho Diệp Phàm.
Tôn Quốc Đống đang giúp con tìm ra một trợ thủ, nói trắng ra là lựa chọn một con át chủ bài, mở đường cho con đường thăng quan tiến chức. Một người có tài trí giúp cho con trai ông ta tiến xa hơn trên quan trường.
Điều này, xét một cách toàn diện, nó cũng quyết định cả việc con đường danh vọng của Tôn Minh Ngọc sau này có thể tiến đến đâu, đã năm mươi rồi, mấy năm nữa thôi rồi cũng phải lui về, muốn tiến thêm một bậc nữa e rằng cũng khó bởi hạn chế về tuổi tác và điều kiện trước mắt.
Cho dù có thể tiến cao hơn một cấp, cao nhất là trước lúc về hưu kiếm được một chức giám đốc sở là mỹ mãn nhất.
Cho nên, mọi hy vọng ông ta đều dồn vào con trai Tôn Minh Ngọc. Nhưng đối tượng cần suy nghĩ chính là Diệp Phàm.
- Ba, con sẽ đi cùng Chủ tịch Diệp xem sao.
Lúc này, Tôn Minh Ngọc ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng.
- Ừ, con cùng là cán bộ lãnh đạo huyện, trong huyện xảy ra chuyện như thế, con nên đi.
Tôn Quốc Đống gật đầu đồng ý.
Lúc này cậu con trai có chút động tĩnh, cũng xem như là có dũng khí. Đối với những sự việc như thế này, những lãnh đạo huyện ủy bình thường khác đều chọn cách bàng quan, đứng bên lề quan sát, sợ dính vào sẽ bị vạ lây.
Mã Vân Tiền tuy chẳng thông minh, tài trí gì nhưng lại là thân tín của Chu Phú Đức, đụng đến Mã Vân Tiền thực tế cũng chính là đụng đến Chu Phú Đức, hơn nữa, Trưởng phòng Tài Chính huyện Mã Lâm cũng là tay chân thân thiết của Chu Phú Đức, việc này bây giờ giống như một khối sắt đang bị nung đỏ.
Giải quyết thế nào cũng sẽ đắc tội với người, nếu quan tâm đến suy nghĩ của Chu Phú Đức, thiên vị Mã Lâm, Mã Vân Tiền thì bách tính xã Kim Đào sẽ không để yên. Dân chúng tụ tập lại gây chuyện thì chẳng có tên quan nào là không sợ cả.
Nếu đứng về phía dân chúng, thì vô hình chung đã đắc tội với Mã Lâm, Mã Vân Tiền…, điều này cũng có nghĩa tuyên chiến với nhân vật số một huyện Ma Xuyên Chu Phú Đức, đây lại là điều mà đại đa số quan chức đều không muốn nhìn thấy.
Cho nên, việc này không thể nào dàn xếp ổn thỏa được. Giải quyết như thế nào cũng là cái sai của người giải quyết, giải quyết cách nào cũng như đem lửa tự đốt mình.
Cho nên đến ngay cả Vi Bất Lý, Bí thư Đảng- Quần chúng huyện, một người vốn có âm mưu sẽ tạo ra chút thành tích trong thời điểm này cũng chọn thái độ bàng quan.
Tay này giả vờ chẳng biết chuyện gì, đến ngay di động cũng tắt máy, về quê câu cá rồi.
Tất nhiên, còn một lỗ tai kia người ta dành để nghe ngóng, bất cứ lúc nào cũng có người báo cáo tất cả tình hình đang xảy ra ở huyện.
Đến ngay cả phó Chủ Tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc, e sợ cho thiên hạ bất loạn, đã sớm nằm phục chờ đợi, phái người trà trộn vào dân chúng để gây náo loạn, tuyệt đối không bỏ qua một cơ hội nào có thể đả kích Chu Phú Đức.
Nếu Diệp Phàm ra tay, Phương Hồng Quốc tất nhiên sẽ không ngại mà theo sát, và giẫm cho hắn một cái. Thằng nhãi này đã sớm nâng chân cao lên, lúc này đang cao hứng tán gẫu cùng với Trưởng ban chỉ huy Quân sự Tề Quy Vân.
Nói rằng:
- Anh Tề, hôm nay thật là náo nhiệt khà khà... Tên họ Chu không thể về kịp trong chốc lát, thủ hạ của ông ta Mã Vân Tiền và Mã Lâm không biết có thể ương ngạnh, cứng đầu trong bao lâu.
- Việc này chắc do Chu Phú Đức nằm trên giường bệnh chỉ huy, nếu không, nếu không có cho gan trời Mã Vân Tiên cũng không dám thốt ra lời như thế.
Hắn ta là một Bí thư chuyên quản về hành chính, pháp luật, có quyền hạn gì mà đại diện cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Rõ ràng là Trưởng phòng Tài Chính Mã Lâm đã ra tay đánh ngất xỉu bà lão đáng thương đó trước.
Con người này vậy mà còn nói ra được, đến loạn đảng cũng nói được. Những người dân lương thiện xã Kim Đào tự lúc nào đã trở thành loạn đảng, cái mũ này thật rộng, haha…. Tề Quy Vân cảm thấy thú vị, nhưng ông ta không hề có ý định dính líu vào, chẳng qua là vì mối giao hảo với Phương Hồng Quốc, nên phải hùa theo vài câu.
- Hừ, Mã Vân Tiền chỉ biết ăn nói xằng bậy, ngoài việc chạy theo đàn bà ra thì làm được trò trống gì cơ chứ. Loạn đảng, đến ngay cả Chu Phú Đức còn chưa dám gọi thế. Mã Vân Tiền đúng là không có não.
Phương Hồng Quốc nói, dừng một chút rồi lại cười:
- Anh Tề, anh nói thử xem, sao chẳng thấy bóng dáng Vi Bất Lý đâu cả? Chủ tịch Diệp cũng không thấy đâu, không lẽ đều chơi trò mất tích cả sao?
- Vi Bất Lý không xuất hiện là chuyện bình thường, người này rất thủ đoạn, những trường hợp này tuyệt đối sẽ không lộ diện. Hơn nữa, khó mà hiểu rõ Vi Bất Lý , dường như đến ngay cả Chu Phú Đức cũng có thể quan tâm đến hắn ta. Anh nói thử xem, điều này bên trong còn có uẩn khúc gì?
Tề Quy Vân do chẳng muốn tham gia vào việc tranh giành quyền lực ở Ma Xuyên, cho nên với tư cách là một kẻ bàng quan, giờ đây đầu óc ông ta sáng suốt hơn ai hết.
- Có lẽ ông ta cũng là người được phân công quản lý công tác Đảng ủy, cho nên để cân bằng quyền lực nhân sự, Chu Phú Đức nắm đầu to, cũng dành chút ít quyền lợi cho Vi Bất Lý chăng?
Phương Hồng Quốc vừa vẽ lên mặt bàn bức tranh mang lưới quan hệ của y vừa cười nói.
- Có lẽ là vậy, nhưng anh Phương à, tôi luôn cảm thấy mối quan hệ này không bình thường, thật không biết diễn tả ra làm sao.
Tề Quy Vân lười biếng nghĩ ngợi thêm, cảm thấy ở đây có chút rối rắm.
- Ừ, từ trước đến nay, tôi đều đang tìm hiểu mối quan hệ giữa Vi Bất Lý và Chu Phú Đức, nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi, chỉ cảm thấy có gì đó bất thường, một loại ảo giác. Tôi cũng như anh, không thể nói ra được lý do. Nhưng Chủ tich Diệp lẽ nào thật sự có việc mà vắng mặt, hay là cố ý lẩn tránh, chờ cho Mã Vân Tiền làm loạn thêm chút nữa mới lộ diện?
Phương Hồng Quốc cũng không thể nắm bắt được suy nghĩ của Diệp Phàm, tất nhiên, việc Diệp Phàm đến huyện Giang Tân là ông ta không hề biết.
- Tuyệt đối không thể trốn, việc này vốn dĩ cần cậu ta thân chinh giải quyết. Bây giờ Chu Phú Đức không có mặt, cậu ta nghiễm nhiên trở thành nhân vật số một của huyện Ma Xuyên chúng ta. Cậu ta có thể thoát được việc này sao? Nếu ngọn lửa tức giận của dân chúng xã Kim Đào được thổi bùng lên, thì chiếc mũ Chủ tịch huyện của cậu ta cũng sẽ bị đốt cháy, khà khà.
Tề Quy Vân chỉ có thể nói như vậy với Phương Hồng Quốc như thế mới không bị nghi ngờ, đây là một cuộc tán gẫu chân thành giữa những người bạn thâm tình lâu năm.
- Ừ, theo lý mà nói thì phải như thế, hơn nữa, những nông dân xã Kim Đào đó có điều hơi khác thường, hình như có ai đó giật dây. Nhưng cũng không chắc, có lẽ phòng Tài Chính huyện đã làm hơi nặng tay, trong đó hình như có liên quan đến Chủ tịch Diệp.
Phương Hồng Quốc cười nói, trực tiếp vẽ một mũi tên lớn lên người Diệp Phàm trên bức tranh mạng lưới quan hệ, giống như hướng mũi tên nhắm thẳng đến phía Mã Vân Tiền và Mã Lâm, còn bên này lại vẽ ra một đường mờ, khoanh một vòng tròn bao quanh lấy Chu Phú Đức.