- Nguyên nhân chết điều tra rõ ràng chưa?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, cũng chẳng mấy hứng thú.
- Có chút kỳ lạ, hình như là do trúng độc khí than. Tuy nhiên, tôi lại phát hiện ra một điểm đặc biệt. Trán của bốn người đều có chô lõm xuống.
Hướng Minh Huy vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm trong lòng chấn động, nói:
- Thật sao? Thật có chỗ lõm xuống sao?
- Đúng là có chỗ hơi lõm xuống, chỉ là không rõ ràng mà thôi, bề ngoài thì có vẻ không bị tổn thương, cũng không bị chảy máu. Nhìn bình thường cũng không thể phát hiện được. Tôi cũng chỉ nhờ đứng ở vị trí phản quang mới nhìn thấy thôi. Về sau, làm thí nghiệm mới phát hiện trên trán của bốn người đều có vết lõm xuống, hơn nữa, điều càng lạ lùng là vết lõm của họ cũng giống nhau. Cái này rất lạ.
Hướng Minh Huy nói một cách rất chắc chắn.
- Dẫn tôi đi coi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói. Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến vụ án phát sinh ở Ngư Đồng. Vào đêm mùng 8 tháng 8 năm ngoái gia đình Lý Định Ngư ở khu Đông Hà, có bốn người thì ba người bị chết, người duy nhất còn sống sót là con gái của ông ta Lý Nguyệt, ba người chết đều có vết lõm trên trán.
Nhưng cũng không hiện rõ, ngay lúc đó cảnh sát cũng không phát hiện được. chỉ khi một ông lão tắm rửa, hóa trang cho người chết mới phát hiện ra điều lạ lùng này. Khi Diệp Phàm đến viếng, thì trong lúc nói chuyện ông lão đã kể lại.
Tuy nhiên, bởi vì thi thể đã hoả táng, cho nên, cũng không có biện pháp kiểm tra lại, Diệp Phàm vẫn rất tiếc nuối, không thể tưởng được Thủy Châu ở cách xa ngàn dặm cũng xảy ra chuyện này, có manh mối, Diệp Phàm hứng thú đương nhiên đến đây.
Mấy người vội vàng tới hiện trường, Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra thực hư thi thể, theo lời kể của lão nhân viên ở nhà hỏa táng Ngư Đồng thì tính trạng rất giống với ba người ở khi Đông Hà. Chẳng nhẽ chuyện này là do một người làm? Cái này cũng thật kỳ lạ.
Diệp Phàm đưa tay ấn vào chỗ lõm trên trán thì thấy đàn hồi.
- Bảo họ ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện.
Diệp Phàm nói, Lô Vĩ ra hiệu, mấy cảnh sát đều lui ra ngoài.
Kiều Viên Viên cố ý đứng ở bên cửa, có vẻ như sợ thi thể. Nhưng thực ra là đang giám sát, sợ người xông thẳng vào hoặc nghe lén.
- Đại ca, phát hiện ra cái gì rồi?
Lô Vĩ nhỏ giọng hỏi.
- Rất kỳ lạ, thảm án 88 năm ngoái tại Ngư Đồng, một gia đình bốn người chết ba. Trên trán cũng có tình trạng tương tự.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Chẳng nhẽ là do cùng một người gây ra?
Lô Vĩ cũng nghiêm túc, hỏi. Cái này, gây án xuyên tỉnh như vậy, chắc hẳn hung thủ cũng không phải hạng tầm thường. Hơn nữa, việc điều tra ra và bắt được hung thủ là điều vô cùng khó khăn.
- Có khả năng, nhưng cũng không loại trừ chỉ là trùng hợp thôi. Đương nhiên, việc này cậu phải giữ bí mật, đến cả lãnh đạo tỉnh cũng không được nói. Đương nhiên anh Vu Kiến Thần thì cũng có thể bàn bạc và âm thầm điều ta, bên này có tiến triển gì thì lập tức báo cho tôi.
Còn nữa, người đàn ông là người của “ Tập đoàn khai thác than Đế Hoa” chẳng lẽ có liên quan đến khoáng sản. Bên chúng tôi nghe nói người chết có liên quan đến việc khai thác mỏ, lần này về tôi sẽ bắt tay điều tra tập đoàn khai thác khoáng sản này.
Cậu bên này cũng điều tra tập đoàn khai thác than Đế Hoa, chúng ta hai bút cùng vẽ, bất luận bên nào có tiến triển thì đều là truyện tốt.
Diệp Phàm thận trọng nói.
- Em hiểu rồi đại ca, việc này em sẽ bí mật điều tra.
Lô Vĩ gật đầu nói.
- Còn nữa, bốn thi thể này đừng hỏa táng nữa, cứ cho ướp lạnh đã. Khi vụ án chưa được làm sáng tỏ, thì cứ cho ướp lạnh.
Diệp Phàm nói.
- Hiểu rồi.
Lô Vĩ gật gật đầu.
Buổi chiều hôm sau, đám Diệp Phàm đã đến Việt Châu, trước tiên Diệp Phàm liên hệ với giám đốc sở Trần Bố Hòa, ông ta liền đồng ý rồi mời Diệp Phàm đi ăn cơm.
Mà cùng thời điểm đó, Kiều Viên Viên cũng mời được trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Kim Bộ Dương. Trưởng ban Kim vô cùng vui vẻ nhận lời mời của Viên Viên.
Người thứ hai đương nhiên là Kiều Báo Quốc và bạn gái Tô Hương Linh và phụ thân của Tô Hương Linh là Tô Thanh Vận, hiện là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy và Thành ủy Việt Châu.
Không thể không nói, thế lực sau lưng Kiều Viên Viên rất lớn. Tô Thanh Vân cũng đồng ý đến ngồi, con gái Tô Hương Linh của ông ta cũng phải nói mãi ông mới chịu đến.
- Anh, chị Hương Linh đâu?
Kiều Viên Viên thấy Kiều Báo Quốc, liền quay đầu nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Tô Hương Linh đâu thì có chút bất mãn hỏi.
- Cô ấy…không đi cùng đường với anh.
Trên mặt Kiều Báo Quốc có chút buồn bực nói.
- Hai người có phải lại cãi nhau rồi không? Anh xem xem, một ‘đại nam nhân’ suốt ngày cãi nhau với đàn bà thì ra cái gì?
Kiều Viên Viên có chút bực mình rồi, anh trai bình thường rất thông minh, chỉ có điều về mặt phụ nữ thì có chút “vấn đề”, ngoài Tô Hương Linh ra thì không đồng ý lấy ai.
Theo đuổi năm sáu năm cũng chẳng có mấy tiến triển, Tô Hương Linh đối vẫn lạnh nhạt với gã, nên làm cho người nhà Kiều gia cảm thấy rất phiền phức.
Cái này, cô không nhận nhưng Kiều Viễn Sơn cũng không có cách nào. Cũng không thể đùa giỡn với nhà họ Tô được.
Hơn nữa, nhà họ Tô ở Việt Đông cũng có chút năng lực, không phải muốn động vào là có thể động vào.
Vả lại, Kiều Viễn Sơn cũng chẳng muốn gây thù chuốc oán làm gì. Cho nên mới hết lời khuyên nhủ con trai “tha cho” Tô Hương Linh, tìm bạn gái khác. Tuy nhiên Kiều Báo Quốc vẫn không chịu nghe.
Nếu không, lần này Kiều Viên Viên nói muốn đến đại học Trung Sơn làm giáo viên, để làm vỏ bọc giúp anh trai cô và chị dâu hợp nhất, thì Kiều Viễn Sơn chắc chắn sẽ không đồng ý để cô đến Việt Đông.
Biết rõ cô nàng này ý tại ngôn ngoại, phỏng chừng muốn tìm nơi gần Diệp Phàm một chút để hai người dễ gần nhau, điều này Kiều Viễn Sơn trong lòng biết rõ, chỉ là giả bộ không biết mà thôi.
Việc cấp bách bây giờ là, phải giải quyết dứt điểm phiền toái của nhà họ Tô đã rồi tính sau. Nếu không, con trai càng ngày càng nhiều tuổi lên, mà cứ như vậy thì hỏng bét. Sự phân nặng nhẹ, đó chính là thái độ của nhà họ Kiều.
- Đừng nói nữa, không thấy phiền à…
Kiều Báo Quốc ngồi xuống, thuận tay vơ lấy một chai Vodka, mở nắp rồi tu ừng ực đến nửa chai, nỗi buồn được “trút” bớt, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn thấy đám Diệp Phàm bên cạnh, gã ngượng ngùng nói:
- Chê cười rồi.
- Anh Kiều trông như có vẻ mất mát cái gì đó?
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn nhìn chai Vodka còn hơn một nửa trên bàn.
- Không có chuyện gì đâu, tôi quen rồi.
Kiều Báo Quốc cười nhạt nói, lời nói vẫn còn khá cứng rắn.
- Chắc là do chuyện về cô Tô, có đúng không?
Diệp Phàm cố ý nói kích gã, Kiều Viên Viên đứng cạnh, bất mãn nhìn đồng chí tiểu Diệp một cái.
- Có liên quan gì đến cậu, cậu là cái quái gì của tôi chứ? Hừ!
Kiều Báo Quốc nhướn mày, lạnh lùng hừ nói.
- Hừ cái gì chứ, một đứa con gái mà anh cũng chẳng giữ được, còn có mặt mũi hừ trước mặt tôi sao?
Diệp Phàm nói ra những lời này, sắc mặt Kiều Viên Viên liền thay đổi.
Có chút khổ sở nhìn Diệp Phàm, hy vọng hắn có thể nhường Kiều Báo Quốc một chút, bởi vì về chuyện tình cảm Kiều Báo Quốc đã đủ thảm rồi.
Diệp Phàm nói như vậy, không phải là đem muối xát vào vết thương của gã hay sao? Kiều Viên Viên vẫn muốn làm tốt mối quan hệ với anh trai, về sau chuyện của mình và Diệp Phàm cũng còn phải nhờ anh mình giúp đỡ.
Cổ nhân có câu huynh trưởng giống như cha, thực ra xã hội hiện đại địa vị của ‘huynh trưởng’ trong gia đình chỉ bằng một nửa uy lực của cha.
- Có bản lĩnh cậu đi giữ cô ấy xem, Kiều Báo Quốc tôi cúi đầu trước cậu ba cái, từ nay về sau sẽ gọi cậu là đại ca! Mẹ kiếp, nói thì ai mà chẳng nói được chứ?
Kiều Báo Quốc bị Diệp Phàm kích, liền ‘phát khùng’, chỉ tay vào Diệp Phàm nói.
Làm cho Kiều Viên Viên vội vàng tiến lên khuyên nhủ. Kiều Viên Viên đương nhiên biết rõ Diệp Phàm là ai, Kiều Báo Quốc muốn đấu với hắn, thì có lẽ sẽ biến thành bao cát mất.
Tuy nói trước đây mình cũng dạy Kiều Báo Quốc mất chiêu, hiện giờ đại ca cũng có thân thủ nhị đẳng Quốc thuật, chỉ là mạnh hơn người bình thường chút xíu, chứ đâu thể so sánh được với Diệp Phàm.
- Bịch.
Vương Triều và Mã Hán đồng thời vỗ cái bịch xuống mặt bàn, nhảy qua đứng bên cạnh Diệp Phàm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Kiều Báo Quốc. Mà con trai của Quân đoàn trưởng Lỗ là Lỗ Đông Phong cũng đứng lên, nhưng chỉ đứng đằng sau chứ chưa xông lên.
- Muốn làm gì, muốn đánh nhau có phải không, ông đây ở Việt Đông năm sáu năm rồi, muốn đánh thì cứ xông lên.
Kiều Báo Quốc có chút điên cuồng, ngón tay sắp đâm đến mũi Diệp Phàm rồi.
- Đến đàn bà cũng không chinh phục được, anh có tư cách gì mà đòi đấu với tôi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói. Hai mắt chợt lóe lên ánh hàn quang, cộng thêm uy lực của Vương Triều, Mã Hán, Kiều Viên Viên lập tức cảm thấy giống như đang đối diện với ngọn núi lớn sắp đổ sụp xuống vậy. Cô liền vội vàng kéo tay anh mình ngồi vào ghế cách đó mấy mét.
- Diệp Phàm, sao anh lại nói như vậy với anh trai em?
Kiều Viên Viên cũng có chút nổi giận, nhìn Diệp Phàm hừ nói.
- Anh nói sai sao? Mấy năm rồi, còn có thể kéo dài như vậy sao? Em hỏi anh trai em đi.
Em giải thích rõ ràng cho anh xem, rốt cục là chuyện gì. Tìm được nguyên nhân gây bệnh mới trị được bệnh chứ. Nếu giải quyết được thì đã giải quyết rồi, người ta không thích mình thì mình cứ cuốn lấy người ta làm gì chứ.
Dưa hái xanh thì sao ngọt được, đạo lý đơn giản này anh trai em đường đường là Phó chủ nhiệm phòng Đôn đốc Tỉnh ủy, chẳng lẽ cũng không hiểu sao?
Anh hỏi em nhé Viên Viên, em có muốn làm rõ nguyên nhân không? Anh sẽ tự tay trị bệnh cho anh ta. Nếu không trị thì càng ngày càng nguy mất.
Diệp Phàm vẫn lạnh lùng, một bước cũng không chịu nhường.
- Anh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, anh nói đi, đừng ngại, mọi người sẽ giúp anh mà. Hơn nữa, anh Diệp cũng chẳng phải người ngoài.
Kiều Viên Viên có chút bực mình, nói với anh trai.
- Cậu muốn giúp tôi có đúng không, vậy được, đưa 20 triệu đến là xong thôi.
Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ nói.
- 20 triệu, cần nhiều như vậy để làm gì?
Kiều Viên Viên trong lòng chấn động, con số này quả thực quá lớn.
Phải biết rằng Kiều gia ở Băc Kinh cũng chẳng có người làm kinh doanh, mà chủ yếu là làm công ăn lương, thì có thể dư ra bao nhiêu tiền chứ. Liền phản ứng lại, hỏi:
- Có phải chị dâu đòi tiền không, nhiều quá?
- Hương Linh không phải người như vậy, haiz..
Kiều Báo Quốc đập tay xuống mặt bàn, nói.
- Anh nói đi, ở đây không có người ngoài.
Kiều Viên Viên nói, Diệp Phàm liếc nhìn một cái, ra hiệu hắn và Mã Hán, Lỗ Đông Phong ra bên ngoài trước một chút.
- Tôi có thể giúp được anh.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành, nói.
- Cái gì, cậu giúp được sao? 20 triệu đấy.
Kiều Báo Quốc hơi có vẻ khinh thường, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.